Hồ Vương Đón Dâu

Tô Tứ cười hiền lành: "Được, được, lát nữa sẽ đi."

"Đến, tẩu tứ, ăn thôi, ăn thôi." Chuyển Luân Vương vội vàng gắp cho Tô Tứ ít rau, cùng Hồ Vương, Ngao Diễm có duyên xảo ngộ*, lần này tụ hội thật khó có được, cũng làm cho hắn nhớ tới: "Tiểu Lang đâu? Ta đã hơn nửa năm không gặp hắn rồi. Không phải là cũng gặp được người trong lòng chứ?"(* tình cờ gặp gỡ)

Chuyển Luân Vương nói khoác không biết ngượng, tự mình phân tích: "Mấy người chúng ra đều là đồ vô sỉ gặp sắc vong nghĩa, đều là có lão bà bỏ quên huynh đệ."

Hồ Vương nhìn lén Tô Tứ, phát hiện y đang chú ý Lâm Thanh Mặc bên kia, không nghe rõ hắn cùng Chuyển Luân Vương nói chuyện, nhưng cái đề tài này không nên tiếp tục nữa, liền chuyển hướng nói: "Gần đây Thiên giới có chuyện vui gì sao?"

Tô Tứ đối với cái bụng Lâm Thanh Mặc cảm thấy thập phần hứng thứ.

Lâm Thanh Mặc ngồi cách bàn có chút xa, giường như sợ đụng phải bàn, tay trái một mực che chắn trước bụng. Có khi là há miệng để Ngao Diễm bón cho, cũng có khi là tự bản thân gắp lấy thức ăn Ngao Diễm bỏ vào trong bát y.

Giữa hai người tuy là nhàn nhạt, không biết nói làm sao, nhưng ai cũng có thể nhìn ra Ngao Diễm coi y như bảo bối nâng trong lòng bàn tay cẩn thận từng chút một, hai người nhất cử nhất động đều toát ra một tình cảm sâu đậm.

Trong bảy người đều có đôi có cặp, Mễ Trùng cảm thấy mình như là dư thừa, nhưng mỹ vị ở trước mặt, tật xấu ăn như heo của hắn lại phát tác, trăm phương ngàn kế muốn đem đồ ngon lấy đến cạnh mình.

"Chuyện tốt! Ngươi cũng biết người tĩnh mịch nhất Thiên giới là Hằng Nga tỷ tỷ ở Quàng Hàn cung, vị tỷ tỷ này gần đây muốn xua đi tĩnh mịch, còn làm rất có tinh thần nữa, đó là làm mai mối, chuyên môm đem những nam tiên góp cho nhau." 

Chuyển Luân Vương uống có chút say, thoáng nhìn Mễ Trùng đang tận dụng mọi thứ kéo thức ăn thành đống trước mặt. Liền nói đùa: "Tử ngư nhãn, kiếp trước ngươi là quỷ chết đói đầu thai à?"

Chuyển Luân Vương không hổ có Hỏa Nhãn Kim Tinh, liếc một cái liền thấy chân thân Mễ Trùng, nhưng mà Mễ Trùng được Tô Tứ và Hồ Vương nuông chiều thành quen, câu "Tử ngư nhãn" khiến cho hắn cảm thấy như bị vũ nhục, nhưng hắn là trang tuấn kiệt biết thức thời, người trước mắt là con thứ tư của Tây Vương Mẫu, tuyệt đối không chọc được.

Hắn cầm lấy bình rượu gạo uống liền mấy ngụm, dội tắt nội tâm đang bốc hỏa, rượu gạo không nặng, lại mùi hương thơm ngọt, nhưng mà tác dụng vừa đủ, đầu óc Mễ Trùng bắt đầu mơ màng.

Thôi Nghị gắp một cái chân ngỗng cho Mễ Trùng, y tướng mạo anh tuấn chính trực, có chút nghiêm khắc, lời nói cũng ngay thẳng, rất nghiêm túc: "Tiết hắn không hiểu chuyện, ta sẽ phạt hắn, ngươi đừng để lòng."

Mễ Trùng đưa tay chống cằm, nước mắt mông lung, khiến cho hai con ngươi ngốc trệ mà lại dịu dàng động lòng người. Say rượu khiến hắn cười có chút ngu ngốc, hắn chỉ vào Thôi Nghị nói: "Vị công tử này, đừng tửng là ta không nhìn ra được, ngươi thật ra cũng đã mang thai được một tháng rồi."

"PHỐC___" Trà trong miệng Tô Tứ toàn bộ bị phun ra bắn lên trên bà thức ăn, nguyên một bàn xem như đổ bỏ.

Buổi tối, Hồ Vương đem hai gian phòng kia giao cho Ngao Diễm, Chuyển Luân Vương, bản thân mang theo Tô Tứ cùng Mễ Trùng thuê một chiếc thuyền hoa du ngoạn trên hồ.

Bây giờ còn sớm, hôm nay lại là đêm thất tịch, Hồ Vương cùng Tô Tứ sóng vai nhau đi bộ ven bờ hồ.

Trời đã hoàn toàn tối, cây liễu rủ bên hồ chỉ nhìn thấy được một cái bóng thật to. Nhưng nương theo ánh trăng, vẫn còn có thể nhìn thấy mọi thứ.

Hồ Vương từ phía sau ôm lấy Tô Tứ, hai người bọn họ đứng trên cầu hình vòm cao cao, Tô Tứ khẽ đưa tay lên trên dường như có thể chạm đến ánh trăng.

Mấy ngọn hoa đăng nhỏ bị gió thổi rơi xuống hồ đang chậm chậm trôi đi, mấy vị cô nương cười hì hì, lại có chút nôn nóng chạy ở hai bên bờ đuổi theo hoa đăng, khi thì nghe thấy tiếng mấy viên đá rơi xuống nước phát ra tiếng "cô đông".

Bình yên mà hạnh phúc. Tô Tứ nắm chặt lấy tay Hồ Vương đang ôm mình.

Trong nội tâm Hồ Vương đang sung sướng, ôn nhu nói: "Lần đầu ta trông thấy ngươi là nhìn qua Thể kính ở nhà Lang Vương, năm đó ngươi nhiều nhất cũng chỉ 12 tuổi, nhìn ngươi giúp đệ đệ tắm rửa, bón hắn ăn cơm, giúp hắn thay quần áo, ta liền ước, nếu như ta là đệ đệ trong ngực ngươi thì thật tốt. Bộ dạng khi đó của ngươi___"

Hồ Vương muốn nói: "Thất muốn đem ngươi áp xuống" nhưng hắn cũng biết lời này nói ra, đêm nay hắn sẽ làm bạn với hồ nước lạnh buốt. Cho nên hắn nói là: "Rất muốn hôn ngươi một ngụm." 

Tô Tứ không có đáp lời, Hồ Vương nhìn theo ánh mắt Tô Tứ mà ngước lên, thấy ánh trăng trên đỉnh đầu bọn hắn, như một mảnh vải thêu trăng tròn như lam ngọc.

Sau nửa ngày, Tô Tứ mới kịp phản ứng: "Cái gì? Đại Vương, ngươi vừa rồi nói cái gì a? Ta mải ngắm trắng, trăng đêm nay thật to, thật đẹp. Ta còn đang tìm Ngưu Lang, Chức Nữ, ngươi nhìn hai vì sao kia có phải là bọn hắn hay không?...Đại Vương, ngươi muốn làm gì?"

"Đừng cản ta, nương tử, hãy để cho ta nhảy xuống sông là mọi chuyện xong hết rồi."(=]]] Cái này giống như muốn đập đầu vào tường chết đi cho xong. Kiểu kiểu đấy.)

Tô Tứ lật qua lật lại mãi không ngủ được. Gặp được Đỗ Ngũ, nhìn hắn sống tốt, tâm liền thả lỏng, Cừu tiểu thư cũng xuất giá rồi, y đã từng có một điểm hoài niệm giờ cũng biến mất rồi.

Lẽ ra tâm tư triệt để yên tĩnh mới phải, nhưng mà nhìn vợ chồng Ngao Diễm cùng Chuyển Luân Vương, tình cảm giữa phu thê như vẫn hiện ra trước mắt y lúc ẩn lúc hiện.

Kỳ diệu là, nan nhân cũng nam nhân vậy mà có thể sinh con.

Chứng kiến bọn hắn thản nhiên yêu thương nhau, cái này giống như một loại cổ vũ đối với Tô Tứ. Lúc đầu y không nghĩ dám, giờ muốn sống yên bình hạnh phúc.

Hắn quay đầu nhìn Hồ Vương hình như đang ngủ rất say, tiếng hít thở đều đều, mời lặng lẽ nói thầm: "Đại vương, đại vương, lúc đầu ta không dám nói, có thể giờ ta không nhịn được, nhìn Tứ tiểu thư kết hôn, ta chỉ cảm thấy trong nội tâm trống trải, tựa như người cùng sóng vai với ta đã đi về nhà của họ."

"Thế nhưng mà, ta lại nghĩ nếu ngươi lại kết hôn, ngươi cưới một nữ tử khác làm thê tử, giống như vạch lên tim ta một phát, rất đau, rất đau..."

Hồ Vương giả bộ ngủ, người giống như không nghe thấy gì cả, giống như nghe không được lời nói của Tô Tứ. Chỉ là lỗ tai bên trong vẫn nghe rõ mồn một.

",Đại Vương, ta thích ngươi. Đại Vương, ta yêu ngươi!"

Sau hồi yên tĩnh, quả nhiên nghe được giai điệu vui mừng.

"Phanh, bá,phanh, bá__" Pháo hoa ven bờ đột nhiên phóng lên nổ tung, bay lên trên trời cao, giống như niềm vui sướng của Hồ Vương đang tỏa ra tận cùng.

Hồ Vương đột nhiên đứng dậy, bắt lấy cổ chân Tô Tứ, mãnh liệt nhấc lên, khiến y nằm ngửa, ôm lấy mặt y, nói năng lộn xộn: "Yêu thích ta, ta, yêu thích ta, yêu ta?"

Tô Tứ bị nhấc lên choáng váng một hối, cũng không biết là quá chóng mặt hay tỉnh táo ra chút ít.

"Nói nha, lặp lại lần nữa."Móng tay Hồ Vương không tự giác mà như sắp khảm vào thịt Tô Tứ, khiến cho Tô Tứ tỉnh lại thật sự.

"Ngươi..ngươi không ngủ?" Tô Tứ xấu hổ, mặt mũi nóng bừng, chỉ cảm thấy cả người sắp bị Hồ Vương nặn thành một đống, mà lời nói trong miệng không nói ra được.

Hồ Vương cũng không gấp, chỉ nhìn y chằm chằm, Tô Tứ bị nhìn đến túng quẫn, cũng hiểu được nếu không nói lại thì đêm nay đừng hòng ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui