Bên trên Tuyết Sơn, tuyết đọng nhiều năm dày đặc không đổi, nó chỉ có một mùa là mùa đông. Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt tuyết, toàn bộ Tuyết Sơn biến thành sa mạc màu vàng kim óng ánh.
Tô Tứ cùng Mễ Trùng nắm hai cái bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi.
Đỉnh đầu Bảo Nhi đeo mũ quả dưa đầu hổ, cực kỳ mập mạp, bên ngoài áo bông dày lại khoác một cái bọc nhỏ, càng khiến nhìn như là một viên cầu.
Mỗi khi nhóc bước đi, hai cái chân ngắn rơi vào trong ổ tuyết, chỉ còn lại thân thể ở phía trên.
Tô Tứ cúi người thò tay muốn ôm nhóc: "Bảo Nhi nghe lời, để cha ôm con. "
Bảo Nhi dùng sức lắc đầu, mũ quả dưa bên trên, râu hổ rung rinh vài cái: " Cha không được ôm, để Bảo Nhi tự đi."
Cùng Xuân thần đại chiến đã qua một trăm năm.
Thời điểm lúc đó như ngàn cân treo sợi tóc, Tô Tiểu Tiểu đến kịp thời, Xuân thần không ai bì nổi vì lão bà mắng, đem đám người Hồ Vương thả ra, quá trình có chút buồn cười.
Cái giá của trận chiến có chút thê thảm, Hồ Vương cùng Tô Tứ bị mất mạng, may mà thời gian bọn họ tắt thở không dài, Hồ Vương lại là nửa yêu bán tiên, mà Chuyển Luân Vương làm thân thể cho Tô Tứ là phép da thịt trường sinh, Chuyển Luân Vương dùng pháp thuật cải tử hồi sinh, đem hồn phách Hồ Vương cùng Tô Tứ quay về.
Nhưng mà bọn người Xuân thần cùng Hồ Vương đại chiến thật sự là kinh thiên động địa, Thiên Đình cũng kinh động, Thiên Đình xử tội với lý do bọn hắn đánh nhau đốt trụi mọi thứ làm Thổ Địa vất vả lắm mới giữ được vài cọng tóc, trị tội Hồ Vương cùng nhóm người Chuyển Luân Vương.
Ngoại trừ Hồ Vương bị phạt ở bên trong Hàn Băng Động Ngọc Long Tuyết Sơn suy nghĩ qua năm trăm năm, mấy người khác ngày lễ hàng năm đều phải cống nạp cho Thổ Địa.
Thật ra bề ngoài là lấy lý do trị tội, bên trong là do từ khi Hằng Nga thích xem tình duyên của nam nhân với nam nhân, lại làm ra vấn nạn "xem lén rình mò".
Ở lúc nàng đang xem trộm cảnh Thái Bạch Kim Tinh và Thái Thượng Lão Quân ở vườn Bàn Đào tình nồng ý mượt lột y phục của nhau, Hằng Nga mắt hóa sao sáng hưng phấn nhìn thì bị đại chiến của Hồ Vương rung chuyển đất trời đánh bay ra ngoài, nàng giận sôi người, ngay lập tức bẩm báo với Ngọc Hoàng.
Ngọc Đế gần đây lại sủng ái Hằng Nga có thừa, Vương Mẫu nương nương nhiều lần ăn dấm chua. Nhưng lần này Ngọc Đế không có nhút nhát sợ bị Vương Mẫu nương nương vặn lỗ tai khi trở về tẩm điện, mà uy nghiêm lẫm liệt mượn mấy cọng tóc của Thổ Địa mà trừng phạt nhóm người Hồ Vương.
Ba người đứng trước động Hàn Băng, Mễ Trùng đứng bên ngoài, để cho Tô Tứ mang Bảo Nhi đi vào. Thiên Giới cho phép người nhà Hồ Vương cứ một trăm năm tới thăm một lần.
Tô Tứ dừng lại trước cửa động, y chỉnh đốn quần áo, rồi giúp Bảo Nhi phủi tuyết đọng trên đùi, sửa lại mũ quả dưa đầu hổ ngay ngắn, mới lôi kéo Bảo Nhi đi vào trong động.
Trong động là một cảnh tượng hoàn toàn khác, nhìn bên ngoài mênh mông tuyết trắng một lúc lâu, đột nhiên chứng kiến sắc thái tươi đẹp trong động, con mắt tỏa sáng kích động, còn tưởng là tòa nhà tráng lệ nào đó ở bên trong.
Hồ Vương tĩnh tâm ngồi ở trên giường.
" Lam." Tô Tứ nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Hồ Vương chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn người ngày nhớ đêm mong đứng trước mắt, còn tưởng rằng lại là mơ, không dám cử động, chăm chú nhìn, sợ khẽ động thì sẽ tỉnh giấc. Hắn ngơ ngác nhìn xem Tô Tứ, người trước mắt so với bất kỳ giấc mộng nào trong dĩ vãn đều chân thật hơn.
" Lam, Lam. "Tô Tứ gọi tiếp hai tiếng, y biết rằng Hồ Vương giống y, đang cự kỳ vui sướng. Y chỉ muốn cứ thế mà nhào vào ngực Hồ Vương, nhưng vừa nghĩ tới Bảo Nhi ở bên cạnh, mình cũng là phụ thân rồi, nên nhẫn nại xuống.
" Nương tử? Thật là nương tử? Không phải mơ?" Hồ Vương thử hỏi.
" Là ta, Lam, là ta... "Tô Tứ nước mắt nghẹn ngào, dùng sức gật đầu.
Y dường như nhớ ra cái gì, kéo Bảo Nhi ở một bên ra, nói: “Bảo Nhi, mau gọi phụ vương. Không phải là con ở nhà đều muốn gặp phụ vương sao?"
Mắt Bảo Nhi to đen, chỉ mút đầu ngón tay, không nói lời nào, mãi một lúc lâu sau mới sợ sệt gọi một tiếng: "Phụ Vương."
Nước mắt Hồ Vương cũng rơi xuống, hắn nhìn Bảo Nhi, giơ hai tay ra: "Bảo Nhi ngoan, đến đây với phụ vương."
Bảo Nhi quay đầu nhìn Tô Tứ, Tô Tứ cười ra hiệu cho nhóc mau đi đi, lúc đấy mới bước tập tễnh, như một khối tròn lăn vào ngực Hồ Vương.
Hồ Vương ôm nhóc, như ôm một khối thịt mềm, hắn để Bảo Nhi ngồi ở trên đùi, kéo Tô Tứ ngồi trước bàn.
Tô Tứ nói: "Bảo Nhi, gọi phụ vương. Trong nhà thì ầm ĩ muốn gặp phụ vương, sao đến đây lại không nói gì?"
Mặt Bảo Nhi trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt của nhóc rất lớn, không giống Tô Tứ cũng không giống Hồ Vương, giống như tiểu thúc thúc Đỗ Ngũ, vừa đen vừa to.
Nhóc xấu hổ chui vào ngực Hồ Vương, vùi ở trong đó gọi một tiếng: "Phụ vương."
"Chao ôi." Hồ Vương cao hứng. Tay của hắn sờ sờ, sờ đến một đám lông mượt mà, nói: "Bảo Nhi còn mấy cái đuôi?"
Tô Tứ sờ lên đầu Bảo Nhi, tháo mũ quả dưa xuống, trả lời:" Còn hai cái. Lúc sinh ra chín cái, giờ tuột xuống chỉ còn hai, mà lỗ tai thì vẫn y nguyên. Thương Ương nói con có tiên căn sâu."
Chui trong ngực Hồ Vương, Bảo Nhi đang suy nghĩ, nhóc ngửi thấy trên người Hồ Vương có mùi thơm, nghĩ thầm:" Trên người phụ vương thật thơm. Có phải trên người phụ vương có cái kia không? Rất nhiều tiểu yêu tinh trong tộc đều có thể uống cái kia. Tại sao cha không cho mình uống chứ? Cha không cho uống, phụ vương khẳng định sẽ cho."
Đột nhiên nhóc đưa đầu vào trong áo Hồ Vương nhìn ngó, một bên thì dùng tay kéo xuống, một bên kêu lên: "Phụ vương, con muốn bú sữa mẹ, phụ vương, con muốn bú sữa mẹ."
Hồ Vương ngẩn người rồi bắt đầu xấu hổ, hắn kéo Bảo Nhi ra, dụ dỗ:" Phụ vương không có sữa cho Bảo Nhi, muốn uống.." Hắn liếc Tô Tứ, cười xấu xa: "Thì ra chỗ cha con ý."
Tô Tứ đang cười nhìn hai người nói chuyện, thấy Hồ Vương đen vấn đề khó khắn vứt cho y. Hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Vương, y bị Bảo Nhi cuốn lấy không có biện pháp nào, nghĩ muốn đem nhóc để xuống.
Lại thấy Bảo Nhi rất cương quyết, không được uống sữa không cam lòng, thường rất nghe lời nhưng giờ lại khóc lớn, nước mắt đầy mặt mà cổ toát cả mồ hôi, một bên khóc một bên nói: "Cha không cho con uống. Con muốn uống sữa mẹ, muốn uống..."
Tô Tứ trái quát phải hét không nổi, đành đưa nhóc ra cho Mễ Trùng, muốn Mễ Trùng dẫn nhóc đi ra ngoài chơi.
Tô Tứ vừa quay người, đột nhiên trời đất quay cuồng, Hồ Vương ôm ngang người y mà bắt đầu..., đi nhanh đến giường, nghiêng người của y, không chờ đợi được mà bắt đầu hôn lông mày, mắt, môi, rồi một đường xuống phía dưới, hôn vào cổ rồi ngực, tay không nhàn hạ, bắt đầu vội vã cởi dây lưng Tô Tứ.
" Lam, Lam, đừng, đừng nóng vội." Tô Tứ đè lại tay hồ Vương.
" Xảy ra chuyện gì, nương tử? Không muốn? " Hồ Vương ngửa mặt lên nhìn Tô Tứ, vẻ mặt đau thương, đau thương đè nén ham muốn đang sôi trào.
" Lam, ta nguyện ý, sao ta không muốn! "
Tô Tứ đỏ mặt, rồi cầm vào thắt lưng của mình, dần dần cởi ra: "Thắt lưng ta giờ không được đẹp mắt, thỉnh thoảng có một hai hạt mụn, ngươi vừa rồi kéo một cái thì đụng phải, tí nữa ta sẽ đau."
"Nương tử." Hai mắt Hồ Vương tỏa sáng hạnh phúc, cúi đầu ngậm lấy núm vú Tô Tứ, khiến Tô Tứ nhịn không được kêu "Ah" một tiếng cao vút.
………….
"Thường muội thấy thế nào? Cái này có hợp ý muội không?" Ngọc Hoàng Đại Đế đứng trước Thể Kính, một bên nhìn Hằng Nga đang kìm nén chảy nước miếng, trợn mắt há mồm, mắt cũng không dám nháy.
"Thường muội mau lau nước miếng, đây mới là dạo đầu thôi, từ từ xem. Không nóng vội." Ngọc Hoàng Đại Đế chuẩn xác đưa một chiếc khăn ra, thừa lúc Hằng Nga không để ý, lấy khăn lau miệng Hằng Nga.
Đột nhiên Hằng Nga quát to: "Ơ kìa, sao bọn họ lại buông màn? Cái Thể Kính này của ngươi không có khả năng nhìn xuyên thấu sao?" Hằng Nga tức giận, đem Thể Kính quăng xuống đạp liên tục.