Hồ Vương Đón Dâu

Hằng Nga nổi giận lôi đình, một quyền nện xuống Ngọc Đế, ông liền tranh thủ thời gian ôm lấy chân Hằng Nga, cầu khẩn nói: "Thường muội, không thể đánh, nếu để cho Vương Mẫu biết, nàng ấy sẽ cầm tấm gương này đánh ta. "

"Cho ngươi chết." Hằng Nga nhấc chân đá Ngọc Đế qua một bên, vội vàng đi ra phía ngoài.

Ngọc Đế cũng đành phải đuổi theo, gọi to: "Thường muội, đừng đi, ta đồng ý với nàng, tự mình cùng Nhị Lang Thần sẽ diễn một đoạn xuân cung trước mặt nàng, Thường muội, đừng đi." 

Cái giường của Hồ Vương trang trí như giường cưới, trong ngoài đều đỏ chói, đỉnh giường, màn, chăn,.v..v.. nhìn đâu cũng thấy hỉ.

Tô Tứ giang chân ra, để mặc Hồ Vương cẩn thận đem một đầu ngón tay tiến vào trong. Tô Tứ cắn chặt môi dưới, thân dưới của y căng trướng.

"Có phải rất đau không nương tử?" Hồ Vương ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt dài nhỏ phảng phất mang theo một điểm giảo hoạt vui vẻ.

Nhưng xuyên thấu khuôn mặt cười trời sinh của hồ ly, Tô Tứ thấy rõ ràng phía sau là đau lòng, lòng y ấm áp, mỉm cười lắc đầu: "Không sao, một lát sẽ tốt, ngươi mặc kệ ta, Lam, ngươi cứ làm đi."

Hồ Vương nhìn y thật lâu, bỗng nhiên cúi xuống ngậm lấy hạ thể Tô Tứ.

"Ah...a~..Lam, đừng....a~..." Giọng nói Tô Tứ không tự chủ mà bắt đầu mềm ra, cơ thể vô ý thức mà vặn vẹo.

Tuy hai người làm vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên Hồ Vương làm vậy.

Lần đầu tiên được hầu hạ, Tô Tứ chịu không nổi, một chút liền phát tiết ra, dư vị khoát cảm trong cơ thể khiến y như bay lên.

Bỗng nhiên, y cảm thấy chỗ sâu nhất hơi ướt, đầu lưỡi mềm mại như con rắn nhỏ chui thẳng vào bên trong.

Tô Tứ la hốt hoảng: "Đừng, Lam, bẩn..." Tô Tứ kéo góc chăn che mặt, trong giọng nói như có tiếng khóc nức nở, là đang rất cảm động.

"Nương tử." Hồ Vương kéo cái chăn che mặt Tô Tứ, cả khuôn mắt lộ ra trước mắt hắn: "Nương tử, ta muốn tiến vào."

"Ừ, tiến vào, Lam." Tô Tứ nâng thân dưới lên để tiếp nhận Hồ Vương.

Toàn thân Hồ Vương kích động mà run lên, hạ thể đã sớm cứng ngắc, từ phía sau Tô Tứ đẩy mạnh, thầm nhủ trong lòng "đau dài không bằng đau ngắn", lập tức tiến công, toàn bộ chui vào.

Đau nhức đột ngột khiến Tô Tứ không kìm nén được mà phải hét lên.

"Cha, cha..." Bảo Nhi đang cùng Mễ Trùng chơi ném tuyết, cả người đầy mồ hôi thì nghe thấy Tô Tứ hét lên, lập tức đứng thẳng, rồi quay người chạy về phía động. Đang chạy thì bị Mễ Trùng nắm đuôi giữ lại.

Bảo Nhi cứ đứng một chỗ đạp đạp, dần dần đào được một cái hố tuyết dưới chân: "Cha nuôi, cha con đang kêu đấy! Cha con đang kêu mà!"

Mễ Trùng dùng sức kéo Bảo Nhi vào trong ngực, ôm nhóc cười xấu xa: "Cha và phụ vương con ở cùng nhau chơi đùa. Đừng sợ, cha con không sao cả, con mà đi vào là có chuyện."

Bảo Nhi chớp đôi mắt to trừng Mễ Trùng: "Cha và phụ vương chơi cái gì? Tại sao không mang cha nuôi và Bảo Nhi chơi? Cha và phụ vương không thương Bảo Nhi sao?"

Mễ Trùng vuốt mũi Bảo Nhi một cái: "Đứa nhỏ ngốc, cha con trăm cay nghìn đắng mới sinh được con, là nam tử mang thai đấy, ăn bao nhiêu đau khổ. Nếu không thương thì có thể sinh con ra sao? Nghĩ cũng không được nghĩ."

Hắn ngừng lại một chút: "Bọn họ đang chơi trò người lớn. Cái trò này chờ con trưởng thành thì mới có thể biết mà chơi. Bảo Nhi nghe lời, mau mau lớn lên, thì có thể biết trò này, còn có thể muốn chơi sao thì chơi, đùa chết hai tiểu tử của Chuyển Luân Vương và Ngao Diễm."

Bảo Nhi mút lấy ngón tay, một chân đạp lên trên tuyết, tuy nhóc không hiểu rõ, nhưng nhóc thật sự là một đứa bé biết nghe lời.

Mễ Trùng thoả mãn gật đầu, ngày xưa hắn nhanh mồm nhanh miệng nhưng dạo gần đây rất lười giải thích, cũng may Bảo Nhi dễ gạt hơn so với hai tiểu tử nhà Chuyển Luân Vương và Ngao Diễm.

Hai tiểu tử kia, một ham ăn muốn chết, Mễ Trùng ngày trước tự cho mình đã đủ ghê gớm nhưng so với nhóc kia thì như gặp kình địch, trong lòng không thoải mái.

Một đứa thì khôn khéo muốn chết, Mễ Trùng với nhóc kẻ tám lạng người nửa cân, thường xuyên đấu trí và đấu dũng khí, chỉ là Mễ Trùng luôn thảm bại, khi ra ngoài Mễ Trùng luôn kín đáo phê bình nhóc.

Tiểu tử trước mặt vẫn tốt nhất, xoa nắn như nào cũng không khóc nháo, như một món đồ chơi.

Nhưng ánh mắt Bảo Nhi bây giờ khiến lưng hắn nổi da gà.

Mắt Bảo Nhi tuy to như Đỗ Ngũ, nhưng thỉnh thoảng sẽ lộ ra ánh mắt như của Hồ Vương_giảo hoạt, tính toán, không phải là lấm la lấm lét, mà nhìn rất đẹp, cực kỳ mê hoặc.

"Bảo, Bảo Nhi..."

"Cha nuôi." Bảo Nhi đột nhiên nhào vào lòng Mễ Trùng, cắt đứt lời Mễ Trùng định nói.

Mễ Trùng chưa kịp phản ứng lại việc Bảo Nhi hành động đột ngột, ngực lập tức đau nhói, như bị móng tay dài của nữ nhân nắm mún vú, độc ác ra sức bấm.

"Cha nuôi, con muốn bú sữa mẹ, con muốn bú sữa mẹ.."

"AAA! Ngươi là thằng nhóc tiểu hồ ly. AAA...." Mễ Trùng hét chói tai khiến cả núi tuyết cũng run một cái.

"Lam, Lam,..a..a"

Tô Tứ bị kéo đến đằng trước, lập tức bị đâm vào, Hồ Vương lại kéo y về, tất cả khoái cảm cùng kinh động, cả người Tô Tứ toàn mồ hôi, giọng nói cũng không giống bình thường rồi, trong tiếng rên rỉ có kèm theo khiêu khích và hấp dẫn, kích thích Hồ Vương đẩy nhanh.

"Lam, được rồi..được rồi..."

Tô Tứ đã ra ba lần, Hồ Vương còn chưa thỏa mãn, Tô Tứ chỉ cảm thấy cả người hết sức lực rồi, bụng dưới vẫn bị căng tướng, rất nóng.

Hồ Vương tha cho Tô Tứ, vội vàng tiến mấy cái rồi phát tiết, nhưng hình như vẫn chưa thấy đủ, nằm xuống cạnh Tô Tứ, thói cũ lại lộ ra, hạ thể không thu lại.

"Nương tử" Hồ Vương làm nũng, cọ vào má Tô Tứ. "Đêm nay đừng đi, để Mễ Trùng đem Bảo Nhi về, trên núi lạnh, chỗ này cũng không có đủ để hai người ở lại."

Tô Tứ đỏ mặt gật đầu.

Im lặng một hồi, Hồ Vương nói: "Nương tử, ta vẫn muốn biết sau khi ngươi tự sát, hồn phách đi đâu? Lúc đó ngươi hận ta như vậy, hận đến tự tử, sao đột nhiên thay đổi trở về bên cạnh ta?"

"Azzz" Tô Tứ thở dài một hơi: "Sau khi ta tự tử thì chỉ nghĩ đi gặp Đỗ Ngũ, cả quãng đường cứ đần độn, u mê mà đi, không ngờ mèo mù đụng phải chuột chết, thế mà gặp được Đỗ Ngũ thật, còn cả Lang Vương."

"Mới đầu ta cho là Đỗ Ngũ sống không tốt, trong lòng rất lo lắng, nhưng khi nhìn hắn hạnh phúc và vui vẻ. Đó là cuốc sống ta không thể mang cho hắn được."

"Nếu ở Cừu phủ, ta và hắn chỉ có thể làm nô bộc cả đời, chẳng biết lúc nào mới giành dụm đủ tiền chuộc thân. Lang Vương cướp Đỗ Ngũ tất nhiên là không đúng, ngươi lừa ta cũng thế. Chuyện này khi mới bắt đầu là sai, nhưng Lang Vương có một tấm chân tình, nhìn hắn cũng không phải là một người tùy hứng, mà ngươi cũng không phải người xấu. "

"Đỗ Ngũ chỉ cần sống tốt, ta cái gì cũng bỏ qua. Nhưng ta trách ngươi, trước kia ngươi không mang ta đi gặp Đỗ Ngũ, nếu gặp thì chẳng phải không có chuyện gì sao?"

Hồ Vương trả lời: "Trước kia là ta lo sợ, hiện tại cũng sợ, không biết suy nghĩ của ngươi, chỉ là tình yêu một bên mà lấy ngươi. Ta sợ ta bước sai một bước thì tất cả đều chấm hết, không biết làm chuyện gì là đúng, chuyện gì là sai. Cũng chỉ có thể dấu ngươi, không nói một cái gì. Bị vạch trần rồi, cũng không dám cho ngươi gặp."

"Từ khi sinh ra ta không biết sợ, sau khi ta gặp được ngươi, ta mới biết trên đời có một chuyện ta rất sợ, đó là mất đi ngươi."

"Lam." Trong mắt Tô Tứ đã ướt, y đứng dậy ôm cổ Hồ Vương, rồi hôn môi hắn, miệng lưỡi hai người quấn lấy, cơ thể sát lại gần, đụng chạm thì lại châm lửa.

"Nương tử." Mặt Hồ Vương đỏ rực, không biết là so đè nén ham muốn hay là do giường đỏ chiếu lên. "Nương tử, thật muốn cho ngươi sinh tiếp một đứa. Đáng tiếc.." Đáng tiếc nước sông mẫu tử chỉ có thể làm nam nhân sinh một lần.

"Ta có cách, ngươi lại đây." Vẻ mặt Tô Tứ thần thần bí bí.

"Nương tử có biện pháp gì?" Hồ Vương ghé sát lỗ tai gần miệng Tô tứ, hơi thở hắn càng ngày càng nóng.

Tô Tứ nhỏ giọng nói: "Ngươi sinh."

"Cái gì cơ? Nói lại lần nữa. Gió lớn, không nghe rõ."

Hồ Vương giả điếc.

Tô Tứ chớp chớp mấy cái, nghiêm túc nói: "Lam, ngươi sinh."

"AAA..."

Giọng Tô Tứ còn chưa dứt, lại một tiếng kêu cao vút, tiếng Mễ Trùng ngoài động  kêu thảm thiết.: "AAAAAAAA  , thằng nhóc tiểu hồ ly, sao ngươi cắn hết bên trái giờ lại cắn bên phải."

Toàn văn hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui