Hổ Xinh Đẹp, Sói Đùa Giỡn


Kích Liên Thiên càng nghĩ càng khẳng định, lại giương giọng kêu gọi tiểu mỹ nhân,「 tiểu mỹ nhân, mau tới đây.」
Bởi vì nghe được thanh âm của hắn, lỗ tai tiểu mĩ nhân nhẹ nhàng giật giật, hổ chưởng (tay hổ) đang giơ lên cao tức thời bất động ở giữa không trung,khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu phủ lông mao mềm mãi trắng muốt quay lại, nhìn về phía thân hình anh tuấn tiêu sái của Kích Liên Thiên đang cất giọng gọi nàng.「 rống…… Rống……」
「 lại đây, đừng ham chơi , đến đây với ta, nên đi ngủ rồi.」
「 rống……」 tiểu mỹ nhân lưu luyến không rời nhìn hồ điệp (con bướm) đang bay lượn, phát ra ánh sáng lân tinh mê hoặc trong màn đêm tĩnh mịch, sau đó mới nhấc chân, hướng hắn chạy tới.
「 tuy rằng kêu ngươi lại đây, nhưng ngươi cũng không cần nhìn ta bằng ánh mắt đáng thương như vậy a! Tốt lắm, tốt lắm, đừng nghịch ngợm ……」
Hắn hoài nghi nhìn nàng, không, dường như trong lòng hắn đã khẳng định, người làm cho hắn có cảm giác “dục tiên dục tử” lúc đó, Bảo Oa mỹ nhân chính là tiểu hổ này. Tâm tư hổn loạn, nhưng cảm giác hắn dành cho tiểu mỹ nhân vẫn là yêu thích cùng cưng chiều.
Hắn giang hai cánh tay ôm lấy tiểu mỹ nhân đang hỏa tốc nhảy vào trong lòng, tiểu hổ âu yếm nhìn hắn, vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn, nóng ấm liếm liếm gương mặt tuấn tú, thanh âm trầm khàn vang lên đầy sủng nịch, cưng chiều.
「 ô……」 hai hổ chưởng của nàng khoát lên trên vai hắn, hai chi sau đạp lên phần bụng rắn chắc, thoải mái hưởng thụ bàn tay to lớn của hắn vỗ về, vuốt ve khuôn mặt nàng, gáy của nàng lại còn chơi đùa chiếc cằm cùng bụng của nàng.
Hai mắt của nàng khẽ nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm làm nũng tựa như tiếng mèo nhỏ, nếu không phải xác định trước mắt là tiểu hổ, thật đúng là làm hắn phát cuồng, âm thanh này nào phải của tiểu hổ nên có a!
“Tiểu tử kia, ngươi rốt cuộc có phải Ngọc hổ hay không? Nếu nói không phải, vì cái gì trên người ngươi lại có hỏa diễm đồ đằng (hình xâm ngọn lửa)? Đâu mới là sự thật? Ngươi và Bảo Oa cùng ta triền miên mấy ngày nay phải chăng là một? Tiểu mỹ nhân, ngươi nói, từ đêm đó đến nay ta không thể quên được cảm giác đó, rốt cuộc là ta chỉ một hồi mộng xuân hay là thực sự đã phát sinh?”

Kích Liên Thiên cố ý đem tiểu mỹ nhân trở thành đối tượng để thổ lộ tâm sự, thanh âm mang theo một chút ủy khuất, như là đang tự vấn, lầm bầm một mình nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một tia giảo hoạt, âm thầm chú ý, quan sát từng cái phản ứng của tiểu mỹ nhân.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi biết không, ta thật nhớ Bảo Oa, nàng là nữ nhân đẹp nhất mà ta tưng gặp, lại nhiệt tình như lửa, từ sau khi trải qua giấc mộng xuân ngày đó, ta hàng đêm đều chịu dục hỏa dày vò…… Đáng tiếc, nàng và ta kể cả trong mộng cũng chưa từng gặp lại. Có lẽ là ta đã lâu lắm không có nữ nhân, cho nên mới hội ảo tưởng ra nữ nhân xinh đẹp như vậy cùng ta một lần phong lưu, aizz! Ta đại khái thật muốn đi tìm một cái nữ nhân……”
Lần này, Kích Liên Thiên đã đoán trúng, hắn nhìn thấy trong mắt tiểu mỹ nhân ánh lên một tia quang mang, rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.
Khóe môi cong lên một nụ cười tà mị, hắn lần này bắt được là một tiểu yêu tinh ranh mãnh a!
Hắn nhìn thấy nàng đã muốn mất đi cảnh giác, không còn khả năng ngụy trang, mở to mắt chăm chú chờ đợi hắn tiếp tục nói, trong lòng không khỏi cười trộm vì nàng đã sa vào cái bẫy mà hắn cố tình sắp đặt. (>...< bái phục mức độ “giả điên” của a, đúng là hồ li mà!)
Tay hắn xoa hai má sáng loáng, non mịn, dùng ngón tay cái vân vê, miết qua đôi môi đầy đặn, “Bảo Oa, ta là đang nằm mộng sao? Ta rất nhớ nàng……” bộ dáng lờ đờ làm cho người ta không thể hoài nghi hắn là đang giả vờ.
Hắn kì thật tự “ngưỡng mộ cùng khâm phục” chính mình, xem ra hắn có thể trong lễ mừng tổ chức hằng năm tại đại điện Lang tộc hoá trang lên sân khấu, khiến thân hữu đồng bạn kinh ngạc.
Bất quá cho dù hắn đã “dụng tâm lương khổ”, tính toán tỉ mỉ, suy nghĩ chu đáo cẩn thận, cố tình làm cho giọng nói trầm thấp hằng ngày càng thêm âm trầm lại thêm vài phần ngây ngô, cũng không thể che dấu ánh mắt sắc bén, linh động lưu chuyển trên thân người mê người của nàng, vì dục hỏa thiêu đốt mà càng lóe sáng, thân thể vì trong lòng hưng phấn tột độ, mong chờ hoan ái mà rung động phấn khởi.
「 Liên lang……」
Có nữ nhân nào nghe nam nhân mình yêu thích “lời ngon tiếng ngọt” mà không hoan hỉ? Bảo Oa cũng là nữ nhân, đương nhiên cũng không ngoại lệ la! Nghe lời nói của hắn, nàng ngay cả hô hấp tựa hồ cũng quên mất, trái tim xao xuyến rung động làm sao còn tâm trí để phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt đó.

「 ta cũng nhớ ngươi……」
Bàn tay nhỏ bé ở trên vòm ngực rắn chắc nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Động tác nhỏ của nàng cùng lời nỉ non như mật rót vào tai khiến da thịt của hắn nóng bừng, dục hỏa trong người càng lúc càng lớn.
Hắn hít thật sâu mùi hương chỉ thuộc về duy nhất một mình nàng. Bàn tay to đặt sau gáy nàng ấn hạ, đem đôi môi đỏ mong mà hắn thương nhớ bấy lâu sát nhập vào môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt, bá đạo hữu lực tiến thẳng vào khoan miệng nhỏ nhắn, nhanh chóng cuốn lấy cái lưỡi đinh hương mềm mại, ướt át níu kéo khiêu khích.
「 ngô ân…… Ngô……」 bị cái lưỡi nhiệt tình của hắn khiêu khích, nàng khẽ rên rĩ, hai cánh hoa ở hạ thân vì kích tình mà mấp máy, yêu dịch như một dòng suối nhỏ chảy ra từ trong hang mật.
“Đừng nóng vội nha! Cái chúng ta có là thời gian, từ từ sẽ đến, tiểu mỹ nhân!”
Tạm buông ra cho cái lưỡi thơm tho, ngẩn đầu, Kích Liên Thiên tà cười, nhìn nàng bằng một đôi thủy mâu lục sắc ướt át diễm tình, gằn từng tiếng, nói với Bảo Oa.
Còn chìm đắm bên trong dục niệm, Bảo Oa ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc nhất thời mê muội làm cho nàng không thể lý giải ý tứ trong lời nói kia, chỉ là cảm thấy tươi cười của hắn có một chút không thích hợp.
Hắn cười đến giống như là trong miệng đang thưởng thức một con mồi thơm ngon, nụ cười thập phần thỏa mãn .
「 ân a……」 còn chưa kịp thanh tịnh suy nghĩ, phía sau mông, đại chưởng đang ra sức nhào nắn đem đầu óc của nàng hoàn toàn biến thành một đoàn tương hồ, thanh âm kiều mị, ngọt ngào từ trong cái miệng nhỏ tuyệt vời ngâm kêu đi ra.
Hắn dùng đầu ngón tay nắm một cánh hoa đã ướt đẫm xuân thủy, ra sức chà sát khiến cánh hoa phiếm hồng ban đầu giờ đã đỏ bừng trông lại càng mê người .

“Bảo Oa, nàng thật mẫn cảm nha!”
Kích Liên Thiên vẫn chưa buông tha hai cánh hoa đã hơi sưng đỏ, làm cho Bảo Oa nằm ở hắn trên người hắn cả người không ngừng phát run, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vaò chăn đệm mềm mại, nũng nịu rên suyễn, hắn mới buông lỏng cánh hoa, nhưng ngón cái lại khảy lên hạt hoa mềm mại ở giữa nơi tư mật nhất của nàng, dùng lực đạo vừa phải ấn xuống, lại xoa xoa, hết lần này đến lần khác.
Kích tình sóng sau xô sóng trước, vồn vã ồ ập, một lần rồi lại một lần nhấn chìm nàng trong bễ dục vọng, yêu dịch không tự chủ tràn xuống, thấm ướt hạ thân.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, ngón tay rời đi kiều hoa ướt át thủy nộn, ôm lấy thắt lưng đem nàng nâng lên, chính mình cũng từ trên giường đứng dậy.
“ Bảo Oa ngoan, đừng nóng vội……”
Nhẹ nhàng đem Bảo Oa đặt nằm ngửa trên giường, Kích Liên Thiên bắt lấy hai đầu gối của nàng kéo ra làm cho nàng hai chân dang rộng khiến hoa thần ướt át xuân thủy hoàn toàn hiện ra dưới con ngươi đã bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.
“thật đẹp…… Hoa nhi phấn nộn thản nhiên hoàn toàn vì ta nở rộ… Bảo Oa……」
「 Liên lang……」 Bảo Oa nằm ngửa, tay nhỏ bé kìm lòng không đậu đặt lên ngực tự xoa nắn, ngón tay mảnh khảnh tự tách ra hai cánh hoa mềm mại, phơi bày đường vào hang động thần bí của nàng, mặc cho hắn tùy ý thưởng thức yêu mật đang tuôn trào.
“Bảo oa ngoan, lần trước làm đau nàng, ta rất đau lòng! Lúc này ta sẽ hảo hảo bồi thường nàng” Nói xong, Kích Liên Thiên cúi thân mình, đem mặt vùi vào hoa nhi phấn nộn mê người.
Hắn dùng ngón tay xoa nắn hạt hoa căng mọng, cái lưỡi thô ráp nhắm thẳng hoa huyệt, ra sức tiến vào hoa kính, cố gắng lắp đầy hang động chật hẹp, ngang dọc tung hoành, cánh môi cũng bá đạo liếm mút hai cánh hoa đến sung huyết, khiêu khích cả ba nơi mẫn cảm ở hạ thân khiến vách tường thịt bên trong vì cao trào mà không ngừng run rẩy, thít chặt lại.
「 a ân…… A……」 thật thoải mái nha!
Cái loại cảm giác này phải dùng ngôn từ thế nào để hình dung đây? Cảm giác lâng lâng như là đang bay trên trời, cái lưỡi linh hoạt hữu lực của hắn làm ật dịch của nàng tuôn trào, rên rỉ không ngừng.

Hai tay nhỏ bé, một tả một hữu ra sức xoa nắn cặp ngực đẫy đà của chính mình, ngón trỏ cùng ngón cái ma sát, se sắt, vuốt ve hai viên bội lôi ngạo nghễ, cứng rắn vểnh cao. Cần cổ thanh mảnh, trắng ngần không tự chủ ngẩng lên, cả ngưởi theo thế cong lên, muốn đem hạ thân củng lưỡi của hắn thâm nhập thêm sâu.
「 a…… Liên lang…… Ân a……」
Đang cắm thẳng vào hoa huyệt, cái lưỡi bá đạo của hắn đột ngột xoay chuyển, rút ra khỏi bí đạo, quét thẳng một đường từ cửa huyệt đến hạt hoa, làm nàng vô lực, tê liệt hoàn toàn….
“Hảo ngọt…… Ăn thật ngon…..” hắn dùng đầu lưỡi khơi mào xuân thủy ngọt ngào của nàng, ra sức mút liếm, hấp thụ mật dịch vào yết hầu, thưởng thức tư vị động tình của nàng.
Hiện tại ngón tay đả tham tiến vào huyệt khẩu, nộn thịt ướt át trơn tuột quấn chặt hai ngón tay đang rong ruổi trong bí đạo, đầu lưỡi viền theo khóe môi, liếm láp mật dịch ướt đẫm trên mặt.
Thưởng thức đủ ngọt ngào của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn nàng mặt đã đỏ bừng, vẻ mặt ý loạn tình mê động lòng người.
Hạ thân căng tức như muốn vỡ ra, hắn không thể chịu thêm được nữa, vì thế hai ngón tay đang tận tình rong ruổi trong hoa huyệt được rút ra.
“không…… Liên lang, ta còn muốn……” cảm giác trống rỗng làm cho Bảo Oa khẽ nâng khởi nửa người trên, vươn tay nhỏ bé lôi kéo cánh tay Kích Liên Thiên, nũng nịu cầu xin hắn tiếp tục lửa nóng kích tình.
Hắn không để ý cầu xin của nàng, xoay người xuống giường rất nhanh bỏ đi ti khố duy nhất trên người.
Sau đó giữ chặt mắt cá chân của nàng, đem toàn bộ thân hình của nảng dịch chuyển đến mép giường, hai chân cân xứng thon dài bị hắn lôi kéo hoàn trụ hắn thắt lưng trường kiện.「 Bảo Oa, giử lấy thắt lưng của ta!」
Bảo Oa ý loạn tình mê, thập phần ngoan ngoãn, lấy hai chân siết chặt thắt lưng hắn. Nam tính to lớn nóng rực lập tức sát nhập hoa kính.
Thắt lưng trường kiện nhất động, cự long (>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận