“Ta nói là được, ngươi cũng đừng làm cho ta khó chịu như vậy nữa! Liên lang……” Bảo Oa mị nhãn như tơ, xinh đẹp mê ngưởi, thanh âm nũng nịu phong tình hướng mắt nhìn về Kích Thiên Liên
Thanh âm nũng nịu đưa vào trong tai, hắn cũng không phụ giai nhân sở vọng (nguyện vọng của mỹ nhân), lập tức cúi đầu xuống, bạc môi không ngừng mút hôn đỉnh tuyết phong mềm mại lúc này đã rắn như hai hòn sỏi.
Không ngừng “hoạt động”, hắn vẫn không dễ dàng buông tha cho nàng, giọng nói đầy mệnh lệnh, “nói đi! Ta đang nghe đây!” lại dùng đầu lưỡi ấm nóng khảy lên nụ hoa, tảo động qua lại, trêu chọc, kích thích nàng.
Nàng ưỡn người vặn vẹo thắt lưng, làm cho ngực nhũ càng tham lam, tiến sát vào miệng hắn. Gần như toàn bộ ngực sữa đều nằm trong khoan miệng của hắn, lại bị hắn ra sức mút liếm như một tiểu oa nhi tham lam, làm cho toàn thân của nàng vừa đau vừa có cảm giác sung sướng khoái hoạt khó diễn đạt, thân hình không khỏi run lên, lí trí toàn bộ bay biến.
“Ân…… Bảo Oa là…tên thật…..của ta…. A ân……”
Nhu thuận của nàng làm cho hắn thập phần vừa lòng, hắn thay phiên liếm mút hai nụ hoa, thỏa thê, mới hơi nhổm dậy, hôn thật sâu lên cánh môi đỏ mọng của nàng “ngoan, Bảo Oa, tiếp tục nói.”
“Ta là thứ nữ hoàng tộc …Ngọc Hổ tộc…… Ân ách…… Sau khi phụ hoàng băng hà, đại ca của ta kế vị, bởi vì…… cho nên… hắn muốn đem ta tặng cho……”
Nàng căn bản chính là nói năng lộn xộn, câu chữ dứt quãng, không rõ ràng, câu cuối cùng chưa nói xong đã ngừng lại, bởi vì nàng thật sự không thể tiếp tục nói tiếp .
Phía sau, Kích Liên Thiên đã chuyển tới bụng dưới của Bảo Oa, cự long to lớn không ngừng trượt đi trượt lại trước cửa động, nhưng chính là không chịu thống khoái mà tiến vào trong!
Hành động này của hắn làm cho toàn thân nàng như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến nhỏ đang bò bên trong, cảm giác thật khó chịu, cả thân mình mảnh mai không ngừng run run ngay cả nói cũng không thể chuyên tâm!
Hắn dùng hai tay chế trụ mông nhỏ của nàng, trầm giọng bức cung. “Đại ca nàng muốn đem nàng tặng cho ai?” Nghe được nàng có khả năng thuộc về một nam nhân khác, trong lòng cư nhiên tràn ra một ngọn lửa, lại có cảm giác chua xót thống khổ, giọng nói vì thế mà trở nên cộc cằn, băng lãnh.
“Tặng cho chiến Hổ tướng quân…… Vân Chinh Phong…… Liên lang, ta cầu ngươi , mau vào, ta thật sự chịu không nổi ……” Bảo Oa thực sự không còn tâm lực để đối phó với truy vấn của Kích Liên Thiên.
Nàng khổ sở đến cực điểm, nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói đã mang theo thanh âm khóc nức nở.
Hoa huyệt của nàng dường như có cường lực co rút lại, mang nam tính cực đại của hắn hút vào, thanh âm nức nở động tình cũng bức hắn đến điên, hắn rốt cuộc buông tha tra tấn nàng.
Hắn dùng chút lí trí còn sót lại trong đầu, tìm tòi trong trí nhớ, Bảo Oa vừa nhắc đến chiến Hổ tướng quân… rất nhanh, trong đầu liền nhớ tới, hắn từng gặp mặt một lần, chiến tướng dũng mãnh của Ngọc hổ tộc – Vân Chinh Phong, thì ra, đó có khả năng là nam nhân của nàng.
Nếu đã rõ ràng thân phận của nàng, Kích Liên Thiên cũng không vội vã tìm hiểu những chuyện khác, bởi vì với hắn mà nói, hắn cùng Bảo Oa giống nhau đều bị dục hỏa đốt cháy, khổ sở vô cùng, “Ta tạm thời tha nàng, hảo hảo để ta yêu nàng!”
Nói xong câu đó, Kích Liên Thiên tạm thời đem lòng đố kị cùng mọi vấn đề gác qua một bên, thẳng lưng, lui mông đem nam căn to lớn thô cứng thẳng tiến vào hoa huyệt, triển khai cuồng dã **.
Khoái cảm do bị đè nén nãy giờ nhất thời được đáp ứng, làm cho Bảo Oa lẫn Kích Liên Thiên đồng thời đạt tới cao trào.
Tấm thân trường kiện phủ phục trên thân hình mảnh mai, đôi mắt tinh tường của hắn nhìn thấy rất rõ ràng tại eo nhỏ quyến rũ, trắng mịn như ngọc của nàng xuất hiện một hỏa diễm đồ đằng, ngọn lửa xinh đẹp như đang nhảy múa trên da thịt trắng mịn, diễm lệ mê người.
Lúc cùng nàng hoan ái trong rừng, hắn cũng không chú ý tới hiện tượng này. Xem ra, đồ đằng này là ở thời điểm nàng hưng phấn nhất mới có thể hiện ra, mà nó cùng với dấu ấn của hổ tộc hoàng thất – Ngọc hổ tộc, từ khi sinh ra đã có trên da thịt là giống nhau như đúc.
Loại tình huống này chưa từng nghe nói qua, nhưng lại đang chìm đắm trong dục vọng của thể xác, Kích Liên Thiên không có tâm thần suy đi nghĩ lại, hắn vội vàng truy đuổi khoái cảm vui sướng, hai tay không ngừng vuốt ve xoa nắn đỉnh tuyết phong, dùng sức va chạm, kịch liệt ra vào bí đạo chật hẹp.
Trong phòng tràn ngập tư vị hoan ái, thanh âm phát ra từ bên trong làm cho bất kì ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt, tim rung. (T__T, máu chảy ròng ròng nữa!!!)
Hai thân thể khát vọng lẫn nhau, không ngừng lặp lại cao trào cùng cực mĩ khoái cảm, ở trên giường quay cuồng giao triền. Sau nửa đêm, hoàn toàn ứng với mong muốn của Kích Liên Thiên.
Ngân Tinh lâu tối nay quả thật là náo nhiệt vô cùng nha!
Màn đêm “tĩnh lặng” qua đi. Ánh bình minh rực rỡ ló dạng, chan hòa soi sáng cho vạn vật.
Tiêu hao rất nhiều thể lực ở trên giường “tham chiến” kịch liệt, thế nhưng ngày hôm sau Kích Thiên Liên còn có tinh thần dậy thật sớm.
Hắn sau khi dùng nước lạnh rửa mặt chải đầu, đem quần áo sửa sang lại cho chỉnh tề, mới quay đầu lại nhìn về thiên hạ đang nằm sấp trên giường, vùi đầu vào chăn nệm ngủ mê – Bảo Oa của hắn.
Nàng nhắm chặt hai mắt, biểu hiện của nàng xác thực hao hết khí lực, hiện tại chính là cần ngủ một giấc thật ngon để củng cố lại thể lực đã tiêu hao.
Ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn nàng, cúi người, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau chuyển qua tai nàng, nhẹ giọng thì thầm “Bảo Oa, nàng ngoan ngoãn chờ ta trở lại, đừng biến thành tiểu hổ nhi nữa , có nghe hay không, Bảo Oa?”
Bảo Oa nghiêng người, mày liễu khẽ nhíu lại, nũng nịu “ân…… Đừng phiền ta, cho ta ngủ……”
Hắn mỉm cười, đem cái mũi vùi vào vành tai nàng, hít vào thật sâu mùi hương của nàng “hảo, hảo, ngoan ngoãn ngủ, dưỡng tốt tinh thần chờ ta trở lại…..”.
Dù sao nàng hiện tại đã thật sự trở thành nữ nhân của hắn, chỉ cần hắn không buông tay, tuyệt đối không có bất luận kẻ nào có thể đem nàng mang đi, cho dù là đại ca của nàng cũng không được.
Chuyện gì hắn đều có thể hảo hảo thương lượng, chỉ có nữ nhân này, hắn tuyệt không nhún nhường… đời này, hắn tuyệt đối chỉ biết có nàng, chỉ thú một mình nàng.(ôi, soái ca…dang hai tay chạy lại…)
Hắn lưu luyến không rời, ánh mắt ôn nhu nhìn thân ảnh kiều nhỏ đang ngủ say, ấn xuống một nụ hôn trên đôi môi đỏ mộng, kéo chăn phủ kín người nàng, buông sa trướng xuống rồi mới rời đi.
Kích Liên Thiên vừa mới bước vào cửa Lãng Nguyệt các, đã truyền đến thanh âm bĩ bĩ (?__?) của An Đạt.
“ Êu….nhị công tử của chúng ta hôm nay tâm tình thoạt nhìn không tệ nha!”
An Đạt trong tay cầm lấy một cái điểm tâm hoa quế ngọt ngào do Lang Vương phu nhân -Tô Nguyệt Linh, tự tay xuống bếp, cho vào trong miệng, hai chân hắn bắt chéo, run lên run lên, biểu tình thật không đứng đắn chút nào.
Không quan tâm nhiều đến An Đạt, thân hình anh tuấn, trầm ổn của Kích Thiên Liên lướt qua đại sảnh, đi đến vị trí quán tọa ngồi xuống, tiếp nhận trà nóng do thị nữ mang đến, cùng một cái giỏ nhỏ chứa điểm tâm tinh xảo bên trong.
Để thị nữ lui ra sau, Kích Liên Thiên không để ý tới người đang thẳng thản nhiên ăn uống , An Đạt bất mãn, vội nói: “Như thế nào? Tối hôm qua khoái hoạt cả đêm, ngươi còn không có tâm tình tốt lên chút nào sao?”
Vừa nghe đến lời này, đang cúi đầu uống trà, Kích Liên Thiên trong mắt lóe ra hào quang sắc bén.
Hắn đem trà nóng nuốt vào, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu, “Ngươi lời này là có ý gì?”
An Đạt ngây thơ còn không biết đại họa đã muốn trước mắt, mồm mép làm càn trêu đùa, giương giọng nói: “ngươi còn muốn giả bộ hồ đồ? Chúng ta đêm qua vốn muốn tới Ngân Tinh lâu giết thời gian, ngoạn ngoạn tiểu bài (chắc là đánh bài), cắn hạt dưa , không nghĩ tới ngươi ở trong phòng tối hôm qua khả náo nhiệt …..”
Tiếp theo hắn cười hề hề đi đến Kích Liên Thiên bên cạnh, cúi người, nheo mắt, nhỏ giọng hỏi: “Nói thật đi, hôm qua ngươi mang vào phòng là con gái nhà ai? Kia cổ họng cứ kêu lên…… Ách! …… Liên Thiên…… Ngươi buông tay nha……」
Như sét đánh ngang tai, Kích Liên Thiên cả đầu đầy hắc tuyến, đột nhiên vươn tay, chế trụ yết hầu An Đạt.
“An Đạt, rút lại lời nói cùng thái độ khinh bạc của ngươi ngay lập tức!” từng chữ, từng chữ lạnh như băng bật ra khỏi miệng Kích Thiên Liên.
Hắn xuống tay khá mạnh, làm cho cần cổ của An Đạt muốn tụ máu, ánh mắt lãnh khốc, bừng bừng lửa giận, này đủ chứng minh hắn không phải đang nói đùa. Hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào, bất luận là ai dùng lời nói khiếm nhã đàm luận Bảo Oa!
“ Liên Thiên…… Ngươi này…… Đây là sao…… Khụ khụ!” bị Kích Liên Liên bóp nghẹt yết hầu, An Đạt khó khăn mở miệng, trong lòng vẫn ngây ngốc, không hiểu tại sao lại bị đối xử như vậy.
Không thể đứng thẳng dậy, An Đạt thống khổ giãy dụa, hai tay quơ loạn, muốn tìm chút không gian ình hô hấp.
Vừa vặn, ngay tại phía sau, Bàn Tử Cương cùng Đa Lâm cũng đi vào ngoài cửa Lãnh Nguyệt các.
Từ ngoài cửa, liếc mắt một cái thấy liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Đa Lâm vội vàng phóng qua cửa, chạy vù vù tiến lên, miệng còn không ngừng kinh hô, “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Liên Thiên ca, ngươi mau buông tay! An lão đại hô hấp muốn không thông , có cái gì cũng từ từ nói, nhất thiết phải động thủ sao?”
An Đạt vốn ngũ quan tuấn mỹ bất phàm hiện tại chẳng những vặn vẹo biến hình, bởi vì không thể thuận lợi hít thở mà mặt mũi đỏ bừng, Đa Lâm sợ hắn sẽ hồn phiêu thiên ngoại thật a!
Hắn liều mình kéo cánh tay cường tráng đang khiết chặt như gọng kìm của Kích Liên Thiên, miệng vẫn không ngừng “ai nha! Có chuyện chúng ta hảo hảo nói, Liên Thiên ca ngươi mau buông tay ra!”
Bàn Tử Cương không như Đa Lâm khẩn trương cuống quýt cả lên, duy trì cươc bộ nhất quán đi đến trước người Kích Liên Thiên, lại nhìn thấy cái giỏ nhỏ chứa thức ăn cùng điểm tân để trên bàn, vươn tay lấy một khối điểm tâm tinh xảo rồi mới lạnh lùng mở miệng , “Liên Thiên, buông hắn ra đi! Hắn miệng mồm không biết nặng nhẹ hiện tại cũng đã bị giáo huấn rồi ……”
Chậm rãi cắn một miếng bánh ngọt, Bàn Tử Cương mới nói tiếp: “Ngày hôm qua, hắn cái gì cũng chưa kịp nghe, chuyện gì cũng chưa kịp thấy, ta cùng Đa Lâm liền đem hắn mang đi, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là xác định ngươi trong phòng có nữ nhân, cái không nên nghe, không nên xem chúng ta một chút cũng chưa làm”
Bàn Tử Cương sau khi nói xong, lại tiếp tục lấy một khối bánh ngọt đưa vào miệng.
Vốn Kích Liên Thiên cũng chỉ muốn cho An Đạt một cái giáo huấn, không phải thật sự muốn tự tay giải quyết tánh mạng của bạn tốt, vì thế hừ lạnh một tiếng, sau liền buông tay ra, trầm giọng cảnh cáo An Đạt:
“Miệng của ngươi nếu còn không biết cân nhắc, có ngày rước họa vào thân!”
Đa Lâm nhanh tay đỡ lấy thân thể yểu xìu của An Đạt, giọng hoà giải, “Liên Thiên ca, An lão đại chính là kẻ chuyên gây chuyện, thị phi thối miệng, ngươi chẳng phải hiểu rõ sao? Hôm nay vì cớ gì lại so đo, chấp nhất với hắn như vậy?”
Mới thoát ly nguy hiểm, An Đạt còn đang thở hồng hộc, miệng lại không an phận . “Hắn nha! Cũng không biết rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp, tính tình như là ai quỵt nợ của hắn không bằng, từ trước đến giờ, chúng ta công khai trêu ghẹo hắn cũng chư từng thấy hắn sinh khí (tức giận) như vậy, hôm nay không biết thế nào, chỉ nói một câu mà hắn đã đem ta làm thành cái dạng này…”
An Đạt tức giận đến độ hất tay Đa Lâm đang đỡ hắn, ngoảnh mặt đi đến vị trí của mình, miệng đô la hét. Hắn luôn luôn vô tâm, miễn bàn thế sự nhưng hiện tại hắn thực chịu không nổi tính tình kì quái của Kích Liên Thiên, cư nhiên đem tánh mạng của hắn ra chơi đùa, thật đáng giận a!
Vốn không muốn nói nhiều, Bàn Tử Cương nhìn thấy An Đạt ủy khuất, thần sắc bất mãn, rốt cục nhịn không được mở miệng khuyên Kích Liên Thiên, “Liên Thiên, An Đạt hồ nháo (bát nháo loạn xị) chúng ta điều biết , nói thật, ngươi hôm nay phản ứng thật mạnh, trong lòng ngươi rốt cuộc có chuyện gì, đừng dấu trong lòng, nói ra ọi người giúp ngươi tìm cách giải quyết cũng tốt!”
Kích Liên Thiên xoa xoa mi tâm, nhắm mắt, trầm tĩnh tâm tình của mình.
Quả thật, mấy ngày nay, hắn bởi vì thân phận của tiểu mỹ nhân, sợ mình ảo tưởng, nảy sinh thú tính cho nên làm cho tính tình nóng nảy, khó chịu làm ọi người khó thích ứng.
Bất quá hiện tại vấn đề đã rõ ràng , tiểu mỹ nhân căn bản chính một mỹ nhân của Ngọc Hổ tộc, là Bảo Oa mà hắn thương yêu nhung nhớ a! Hắn tại sao còn phiền não, suy nghĩ lung tung như vậy.
Suy nghĩ thông suốt, Kích Liên Thiên tâm tình cuối cùng cũng sáng sủa lên.
Hắn dùng ánh mắt xin lỗi nhìn An Đạt, quyết định công khai thân phận chân thật của tiểu mỹ nhân. “ Đúng vậy! Tối hôm qua, trong phòng ta xác thực có nữ nhân, nàng chính là tiểu mỹ nhân.”
Chỉ hai câu nói ngắn ngủi, làm cho An Đạt, Đa Lâm, Bàn Tữ Cương, ba người biến thành tượng đá.
Nghe được ba từ “tiểu mỹ nhân”- nữ nhân vật chính đêm qua của Kích Liên Thiên, An Đạt cùng Đa Lâm, hai người không tự giác há to miệng, ngây ngốc, tròn mắt kinh ngạc nhìn Kích Thiên Liên mở miệng bình thản. Liền ngay cả Bàn Tử Cương luôn luôn tỉnh táo nhất đều không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, kinh ngạc nhìn về phía bạn hữu.
Bọn họ ba người trong lòng đồng thời hiện lên một cái hình ảnh vớ vẩn ── thử nghĩ, Kích Liên Thiên, một nam nhi đỉnh thiên lập địa như vậy, anh dũng uy vũ, tiêu sái tuấn mỹ lại đi cưỡng chế, khinh bạc một tiểu hổi vô năng (không có khả năng) chống cự, cái hình ảnh “thú tính” này……Ai !!!!! Này còn có thể nói Kích Liên Thiên bình thường sao?
Từ rất lâu, rất lâu rồi…… Ngay cả tổ tiên mấy trăm đời trước, sau khi tu luyện, có nhân dạng rồi thì chưa từng xảy ra giao hoan “thú” như vậy a!
Hắn…… Hắn thật sự “đói khát” đến loại tình trạng này sao? Ngay cả tiểu mỹ nhân cũng hạ thủ được?
Hắn hà tất phải làm như vậy sao?
Không cần kể đến những khuê nữ xinh đẹp “đang, đã và từng” thầm thương trộm nhớ hắn trong Linh Lang tộc của bọn họ, trong các tộc lý khác , như là diễm hồ phong lưu thiên hạ đệ nhất, hoa tiên phong tình vạn chủng, hay là phong tinh (cây tinh), điệp y cô nương (bướm tinh), Ngọc hổ, tường lân đằng đằng (?__?)… còn rất nhiều, rất nhiều những cô nương dung mạo như hoa, thập phần diễm lệ, rung động lòng người chờ hắn ưu ái, vì hắn mà tranh dành a!
Hắn…… Hắn rốt cuộc là làm sao lại có vấn đề ?
Cúi đầu, Kích Liên Thiên hơn nữa ngày vẫn không nghe được nhóm thanh âm của đồng bạn, thiếu chút nữa nghĩ đến mình đang cùng không khí nói chuyện, vì thế buồn bực ngẩng đầu, không nghĩ tới vừa ngước lên thì đập vào mắt là ba gương mặt biểu tình ngây ngốc giống nhau, trơ ra như tượng đá!
“Các ngươi…… Làm sao vậy?” quái lạ, bọn họ luôn miệng nói hắn có vấn đề, nhìn tình trạng trước mắt xem, có vấn đề hẳn là bọn họ mới đúng?
Kết quả, người đầu tiên có động tác là An Đạt.
Bỗng nhiên biểu tình của hắn chuyển hoán thành đau thương vô hạn, lời còn chưa nói thì thanh âm đã nghẹn ngào nức nở: “Ô…ô… Liên Thiên, đều là chúng ta không tốt, còn có mặt mũi nào nói là bạn tốt của ngươi, ngay cả ngươi…… Ngay cả ngươi biến thành như vậy chúng ta đều không phát hiện…..” (ha ha ha, chết cười zới anh này, trí tưởng tượng phong phú thật J )
Hắn biến thành như thế nào?
Kích Liên Thiên còn chưa kịp mở miệng để hỏi, Đa Lâm cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, “Liên Thiên ca, ta hiểu được ngươi vừa rồi vì cái gì sinh khí, ngươi yên tâm, chúng ta ba người, tuyệt đối sẽ thay ngươi bảo vệ bí mật này, sẽ không cho bất luận kẻ nào biết, ngươi phải tin tưởng chúng ta.” còn rất nghĩa khí vỗ vỗ ngực, hướng Kích Liên Thiên cam đoan. (ha ha ha, chời ơi, ta cười chảy nước mắt… :]]]]] )
Hắn có bí mật gì không thể cho người ta biết được ?
Kích Liên Thiên lại lần nữa không kịp hỏi rõ ràng, bọn họ tiếp tục “kẻ xướng người bè”, Bàn Tử Cương cũng nói chuyện .
“Liên Thiên, ai…… Ta cũng không biết nên nói cái gì, ngươi chỉ cần biết rằng chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi trải qua, chờ ngươi ngày nào đó nguyện ý đối mặt , chúng ta sẽ cùng ngươi đi tìm thánh nữ, xem có biện pháp nào có thể chữa khỏi cho ngươi không…… Ai!”
Trái một tiếng thở dài, phải một câu an ủi, đem Kích Thiên Liên biến thành một đầu mờ mịt . Hắn hoàn toàn mù mịt, không biết đám người này sáng nay thần kinh nảy sinh vấn đề gì, như thế nào tất cả đều không bình thường ?
An Đạt nghẹn ngào ngày càng có xu thế khóc lớn lên, Kích Liên Thiên dùng tay vỗ xuống mặt bàn, ngăn hắn tiếp tục nháo loạn, mở miệng nói chuyện với Đa Lâm:
“Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Không có một câu nào ta nghe mà hiểu được ? Tử Cương, như thế nào ngay cả ngươi cũng theo chân bọn họ nói năng lộn xộn ? Ta rốt cuộc là biến thành như thế nào? Lại có cái gì bí mật ? Ta chính mình như thế nào cũng không biết?”
“Liên Thiên, ngươi tốt nhất nên đối mặt sự thật, ngươi như vậy là lừa mình dối người, đây cũng không phải là biện pháp tốt……” Bàn Tử Cương đáy mắt tràn ngập lo lắng nhìn về Kích Liên Thiên.
Nghe đến “đầu váng mắt hoa”, Kích Thiên Liên tức giận rống lên “Ngừng!”
Kích Liên Thiên lấy đại chưởng (bàn tay lớn) vuốt vuốt gương mặt, cố gắng kìm nén tâm trạng, kiên nhẫn mở miệng “Ai trong các người có thể hảo tâm (có lòng tốt) đem chuyện vừa rồi nói lại cho rõ ràng, các ngươi rốt cuộc là đang nói cái gì ?”
“Liên Thiên ca, ngươi không phải nói…… Nói đêm qua …người đêm qua cùng ngươi “một khắc xuân tiêu” là tiểu mỹ nhân sao?” Đa Lâm Nột mở miệng trả lời.
“Đúng vậy nha!” Chỉ là hắn còn chưa đem chuyện tiểu mỹ nhân thân là Ngọc hổ nói ra, liền bị đám người này làm cho đầu óc quay cuồng….
Một câu “Đúng vậy!” của hắn, khiến cho An Đạt dường như đang cố kìm nén tiếng khóc, lại một phen nước mắt nước mũi, giọt ngắn giọt dài, thương tâm không thôi, xót xa nhìn lão hữu. (Đạt ca thế naò cũng thảm…>.