Hồ Yêu Xuống Núi Ân Nhân Đừng Hòng Thoát!


"Hồ Kiều Kiều, cậu không dọn đồ à?" Lục Mộng Nghiên ngạc nhiên hỏi.

Hồ Kiều Kiều không ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi game: "Tớ dọn xong rồi."

Lục Mộng Nghiên nhìn bàn trang điểm của Hồ Kiều Kiều, so với chai lọ lỉnh kỉnh của những người khác, bàn trang điểm của Hồ Kiều Kiều có thể nói là vô cùng gọn gàng.

"Cậu không mang theo mỹ phẩm à? Chẳng lẽ cậu chỉ mang theo quần áo để thay thôi sao?"

Hồ Kiều Kiều gật đầu, trong lòng thầm than thở.

Nếu như không phải vì không thể để lộ năng lực của mình, cô còn chẳng muốn mang theo quần áo, dù sao dùng pháp thuật biến hóa quần áo còn tiện hơn thay quần áo nhiều...

Lục Mộng Nghiên đi đến trước mặt Hồ Kiều Kiều, nhìn chiếc ba lô nhỏ của cô với vẻ mặt tò mò, hỏi: "Cho tớ xem với được không?"

Hồ Kiều Kiều gật đầu, không hề để tâm.


Lục Mộng Nghiên mở ba lô của Hồ Kiều Kiều ra, bên trong chỉ có mấy bộ đồ cổ trang đẹp mắt, ngoài ra không còn gì khác.

"Hồ Kiều Kiều, cậu không dùng mỹ phẩm sao?"

Hồ Kiều Kiều nghi hoặc: "Không cần dùng."

Cô nhìn chai lọ trên bàn trang điểm của mọi người, sau đó mới hiểu ra, ngạc nhiên thốt lên: "Tất cả đều là mỹ phẩm của mọi người sao?"

****

Lục Mộng Nghiên như phát hiện ra châu lục mới, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Hồ Kiều Kiều: "Trời ơi, cậu không dùng mỹ phẩm, vậy mà da dẻ lại đẹp như vậy!"

Hồ Kiều Kiều nhìn Lục Mộng Nghiên, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó mò mẫm trong tay áo một hồi, lấy ra một tuýp kem dưỡng da trẻ em đưa cho Lục Mộng Nghiên, ngây thơ nói: "Cái này tính không?"

Đây là do chị cảnh sát tặng cho cô lúc trước, nhưng cô cũng chưa dùng bao giờ.

Dù sao cũng là đồ chị cảnh sát tặng, cô liền giữ lại làm kỷ niệm.

Lục Mộng Nghiên nhìn tuýp kem dưỡng da trẻ em nhỏ xíu trong tay Hồ Kiều Kiều, muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Làn da của mình được chăm sóc bằng mỹ phẩm đắt tiền, vậy mà còn không bằng tuýp kem dưỡng da trẻ em của Hồ Kiều Kiều...

Những thực tập sinh khác cũng tò mò xúm lại.

Mộc Uyển Oanh nhìn vào ba lô của Hồ Kiều Kiều: "Hồ Kiều Kiều, cậu toàn mang theo đồ cổ trang thôi à?"

Hồ Kiều Kiều gật đầu.

Những bộ quần áo này đều là do cô mang theo từ trên núi xuống.


Tuy rằng phong cách ăn mặc của người hiện đại có hơi khác biệt, nhưng mọi người đều rất thoải mái trong việc ăn mặc, cho dù cô có mặc đồ cổ trang suốt ngày cũng không ai nói gì, chi bằng cứ mặc như vậy cho tiện.

"Sao cậu không mua thêm mấy bộ đồ bình thường để mặc?" Phạm Tư Tư ngạc nhiên hỏi.

"Làm vậy sẽ tốn tiền." Hồ Kiều Kiều thành thật trả lời.

Ân nhân vẫn chưa tìm thấy, cô vẫn chưa kiếm được tiền, nhỡ đâu ân nhân vẫn chưa tìm thấy mà tiền đã tiêu hết thì phải làm sao?

Lê Lệ nhìn Hồ Kiều Kiều với vẻ mặt kỳ quái: "Chẳng lẽ những bộ quần áo này không mất tiền sao?"

Những bộ đồ cổ trang này đều có chất liệu rất tốt, nhìn không giống đồ rẻ tiền chút nào.

"Người khác tặng." Hồ Kiều Kiều trả lời.

Cô không hề nói dối.

Những bộ quần áo này là do hai chị em xà yêu (rắn yêu) tặng cho cô sau khi đi chơi ở nhân gian về.

Không biết hai chị em xà yêu kia có sở thích gì kỳ lạ, sau khi đi chơi ở nhân gian về, chị gái chỉ thích mặc đồ trắng, em gái chỉ thích mặc đồ xanh lá cây, những bộ quần áo màu khác đều bị nhét hết vào một chỗ rồi tặng cho Hồ Kiều Kiều...


Mọi người đều nhìn Hồ Kiều Kiều với ánh mắt thương cảm.

Không dùng mỹ phẩm, mỹ phẩm duy nhất là kem dưỡng da trẻ em...

Quần áo là do người khác tặng, không có tiền mua quần áo...

Tham gia chương trình chỉ mang theo một chiếc ba lô, đến cả vali cũng không có...

Nhớ lại câu nói Hồ Kiều Kiều nói đến tham gia chương trình là vì muốn kiếm tiền, mọi người bỗng nhiên ngộ ra.

Nhà của Hồ Kiều Kiều chắc chắn rất nghèo...

Nếu như Hồ Kiều Kiều có thể nghe được suy nghĩ trong lòng họ, chắc chắn cô cũng sẽ gật đầu thừa nhận.

Cô đúng là rất nghèo, nếu như không có hai trăm nghìn tệ mà nhà nước thưởng, chắc cô cũng chẳng có chỗ để ngủ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận