Hồ Yêu Xuống Núi Ân Nhân Đừng Hòng Thoát!


"Phải nói là nhan sắc của Hồ Kiều Kiều quá đỉnh, chụp như vậy mà vẫn xinh đẹp!"

"Có thể nói là 360 độ không góc chết.

"

"Nói như vậy thì Hồ Kiều Kiều cũng không phải tự luyến, đúng là rất đẹp, chỉ là cô ấy có thể chụp đẹp hơn!"

"Lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp từ góc độ này, cảm giác thật mới lạ!"

!

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, mọi người đều đã thức dậy rửa mặt, dưỡng da, trang điểm, muốn tranh thủ thời gian trước khi camera bật lên để sửa soạn lại bản thân, chỉ có Hồ Kiều Kiều là vẫn còn đang ngủ say như chết.


Đợi đến khi Lục Mộng Nghiên rửa mặt xong xuôi cũng đã tám giờ, camera cũng đã bật lên, mà Hồ Kiều Kiều vẫn chưa chịu thức dậy!

Lục Mộng Nghiên toát mồ hôi hột, bất đắc dĩ lay Hồ Kiều Kiều dậy.



Hồ Kiều Kiều dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ: "Sao vậy?"

Lục Mộng Nghiên vỗ vỗ vào mặt Hồ Kiều Kiều: "Chị gái à, dậy đi, chị quên là chúng ta đang quay chương trình sao! Dậy mau! Chị không phải còn phải cố gắng kiếm tiền sao!"

Vừa nghe đến hai chữ "kiếm tiền", Hồ Kiều Kiều lập tức tỉnh táo, vội vàng leo xuống giường đi rửa mặt.


Năm phút sau, Hồ Kiều Kiều đã rửa mặt xong xuôi, đứng trước mặt Lục Mộng Nghiên với vẻ mặt sẵn sàng.


Lục Mộng Nghiên: "! "

Dòng bình luận:

"Hồ Kiều Kiều diễn tả khát khao tiền bạc của tôi một cách chân thật!"

"Cười chết mất, vừa nghe đến kiếm tiền là tỉnh táo ngay!"

"Có thể thấy, Hồ Kiều Kiều rất muốn kiếm tiền!"

"Phải nói là, mặt mộc của Hồ Kiều Kiều cũng đỉnh chóp!"

"Vẻ mặt ngái ngủ này, đáng yêu quá đi! Tôi đã chụp màn hình lại làm sticker rồi!"

"Cô gái này thật sự không coi chúng ta là người ngoài, chẳng có chút quản lý hình tượng nào cả!"

"Xin lỗi chứ, người ta đều đã thức dậy hết rồi chỉ còn mỗi cô ta là còn đang ngủ, chẳng có chút tự giác nào cả, rốt cuộc là mọi người thích cô ta ở điểm nào vậy?"

"Đúng vậy, con gái rượu của tôi sáu giờ đã dậy đi đến phòng tập luyện rồi, không giống như ai kia còn đang ngủ nướng!"

"Cứ như vậy mà còn muốn kiếm tiền, thật sự là buồn cười, chẳng lẽ ai cũng có thể làm người nổi tiếng sao?"

"Hình như Hồ Kiều Kiều cũng không làm lỡ thời gian mà, cô ấy chỉ là tiết kiệm thời gian trang điểm thôi.


"

"Hơn nữa, Cố Thanh Yên có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ được hạng B, còn Hồ Kiều Kiều bây giờ đang ở phòng hạng A kìa!"

"Rửa mặt năm phút, giống hệt tôi mỗi sáng dậy đi làm!"

"Lục Mộng Nghiên thật đáng thương, Hồ Kiều Kiều thật ngốc nghếch!"

"Lục Mộng Nghiên: Tôi thật sự đã lo lắng cho cậu rất nhiều!"

!

Nhìn mọi người vẫn đang lựa chọn quần áo, tạo kiểu tóc, Hồ Kiều Kiều nhìn trái nhìn phải, sau đó đi đến trước mặt Lục Mộng Nghiên đang uốn tóc: "Mọi người không ăn sáng sao?"

Mộc Uyển Oanh mỉm cười thân thiện với Hồ Kiều Kiều: "Chúng tôi phải kiểm soát cân nặng, thường thì sẽ không ăn sáng, nếu cậu đói thì có thể nhờ nhân viên dẫn cậu đến nhà ăn.

"

Hồ Kiều Kiều gật đầu, định rời đi thì lại bị Lục Mộng Nghiên gọi giật lại.


Hồ Kiều Kiều quay đầu nhìn Lục Mộng Nghiên: "Cậu muốn đi ăn sao?"


Lục Mộng Nghiên: "! "

Lục Mộng Nghiên nhìn trang phục của Hồ Kiều Kiều, nghẹn họng: "Cậu định mặc như vậy ra ngoài sao?"

Hồ Kiều Kiều vẫn mặc bộ đồ cổ trang, mái tóc dài tùy ý xõa sau lưng.

Tuy rằng trông vẫn rất xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vướng víu.


Hồ Kiều Kiều nhìn bản thân từ trên xuống dưới, không phát hiện ra điểm nào bất thường: "Sao vậy?"

Lục Mộng Nghiên nhớ đến vali toàn đồ cổ trang của Hồ Kiều Kiều, thở dài một tiếng, lấy từ trong vali của mình ra mấy bộ đồ thể thao thoải mái: "Những bộ này đều là đồ mới, tôi chưa mặc lần nào, nếu cậu không chê thì tôi tặng! "

Chưa kịp dứt lời, Hồ Kiều Kiều đã kích động chạy đến trước mặt Lục Mộng Nghiên, ôm lấy bộ quần áo trong tay cô: "Tặng tôi sao? Cậu thật tốt bụng! Cậu là người tốt!"

Vừa nói, Hồ Kiều Kiều vừa hôn chụt một cái lên mặt Lục Mộng Nghiên, sau đó cầm quần áo chạy vào nhà vệ sinh thay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận