Hồ Yêu Xuống Núi Ân Nhân Đừng Hòng Thoát!


Lục Mộng Nghiên sờ sờ lên má, nơi vừa bị Hồ Kiều Kiều hôn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: "Cậu! Cậu thật là, cảm ơn thì nói cảm ơn thôi, còn hôn người ta nữa!"

Dòng bình luận:

"Khẳng định rồi! Khẳng định rồi!"

"Ngọt chết tôi rồi, mặt Lục Mộng Nghiên đỏ như gấc luôn kìa!"

"Hóa ra chỉ cần tặng mấy bộ quần áo là có thể được Hồ Kiều Kiều hôn sao? Hồ Kiều Kiều đợi tôi, tôi đến ngay đây!"

"Lục Mộng Nghiên còn sợ Hồ Kiều Kiều chê, ai ngờ Hồ Kiều Kiều lại trực tiếp giật lấy!"

"Xem ra cô ấy không lừa chúng ta, cô ấy thật sự rất nghèo!"

"Nhiều năm sau, fan hâm mộ hỏi Hồ Kiều Kiều tại sao lại debut, Hồ Kiều Kiều trả lời, tất cả đều là vì nghèo!"

"Hu hu hu, tôi cũng nghèo, tôi cũng muốn debut!"

"Người anh em ở trên bình tĩnh lại đã, trước tiên cậu phải có nhan sắc như Hồ Kiều Kiều, tiếp theo là cậu phải biết đánh đàn tỳ bà, biết nhảy, biết hát nữa!"


"Không phải, Hồ Kiều Kiều nghèo như vậy, sao cô ấy học được đàn tỳ bà?"

"Đồ cổ trang của cô ấy đều là do người khác tặng, chắc là người tặng cô ấy dạy cô ấy đánh đàn đấy!"

"Tôi mặc kệ cô ấy là thật sự nghèo hay giả nghèo, bây giờ tôi chỉ muốn ship cp thôi!"

"Tôi đã bắt đầu cắt những đoạn phim ghi lại khoảnh khắc tương tác giữa Lục Mộng Nghiên và Hồ Kiều Kiều rồi!"

"Người anh em ở trên cắt nhanh lên, tôi hóng lắm rồi!"

!

Lúc Hồ Kiều Kiều bước ra khỏi nhà vệ sinh, mọi người đều bị cô thu hút ánh nhìn.


Hồ Kiều Kiều khó hiểu nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người, cô theo bản năng cúi đầu nhìn trang phục của mình, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Chẳng lẽ mình mặc sai rồi?

Trước đây, Hồ Kiều Kiều luôn mặc đồ cổ trang, che kín toàn bộ cơ thể.


Bây giờ, cô thay sang mặc đồ thể thao, những đường cong gợi cảm liền phơi bày trước mắt mọi người.


Lục Mộng Nghiên đi đến trước mặt Hồ Kiều Kiều, lấy một sợi dây chun buộc gọn mái tóc dài đang xõa của Hồ Kiều Kiều, hài lòng gật đầu: "Xinh lắm!"

Dòng bình luận:

"Hít hà, hít hà! "

"Thân hình này, quá đỉnh!"

"Tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của Lục Mộng Nghiên khi buộc tóc cho Hồ Kiều Kiều thôi!"

"Đáng yêu quá đi!"


"Lần đầu tiên tôi thấy người mặc đồ thể thao mà cũng quyến rũ như vậy!"

"Quả nhiên là Hồ ly tinh vạn năm, xứng danh Hồ ly tinh!"

"Hiểu được Trụ Vương rồi, trở thành Trụ Vương rồi, vượt qua cả Trụ Vương rồi, hận bản thân không phải là Trụ Vương!"

"Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ Khương Tử Nha không có lỗi sao?"

"Nếu như tôi có thân hình này, sau này tôi tắm cũng không đóng cửa nữa!"

"Người anh em ở trên, tôi hy vọng cậu nói được làm được!"

!

Sau khi buộc tóc xong, Hồ Kiều Kiều liền vui vẻ ra khỏi cửa, ngoan ngoãn đi theo sau nhân viên quay phim đến nhà ăn.


Vừa bước vào nhà ăn, Hồ Kiều Kiều đã bị mùi thức ăn hấp dẫn.


"Thịt gà! Tôi ngửi thấy mùi thịt gà!" Mắt Hồ Kiều Kiều sáng rực.

Là một con hồ ly, món cô yêu thích nhất chính là thịt gà!

Hồ Kiều Kiều hoàn toàn buông thả bản thân, lấy khay đựng thức ăn xúc một đống đồ ăn, hơn nữa hầu hết đều là thịt.



Nhân viên quay phim nhìn Hồ Kiều Kiều xúc đồ ăn không ngừng, lên tiếng nhắc nhở: "Lấy bao nhiêu ăn bấy nhiêu, đừng lãng phí nhé!"

Hồ Kiều Kiều gật đầu.


Đùa à, chỉ bằng từng này đồ ăn, thêm mười phần nữa cô cũng ăn hết.


Nhưng cô vẫn không tiếp tục lấy thức ăn nữa, dù sao nhìn biểu cảm của anh quay phim, có vẻ như là hơi bị kinh hãi rồi!

Dòng bình luận:

"Không phải chứ, còn muốn xây dựng hình tượng ăn nhiều sao? Cũ rích quá rồi!"

"Tôi thật sự bó tay với Hồ Kiều Kiều rồi, lấy nhiều như vậy không sợ lãng phí sao? Nông dân rất vất vả mới làm ra được lương thực đấy!"

"Đúng vậy, làm như người nghèo ở Châu Phi vậy, như thể cả đời chưa từng được ăn đồ ngon bao giờ! "

"Biết đâu được, dù sao cô ta cũng đang xây dựng hình tượng người nghèo mà? Biết đâu thật sự chưa từng được ăn món ngon nào bao giờ! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận