Hoa Âm Hệ Liệt

Quyển 1: Hải Chi Yêu

Ngón tay Tinh Liên gập vào lòng bàn tay như nụ hoa, lam quang giữa những ngón tay càng lúc càng mạnh, vô số điểm sáng óng ánh không ngừng nhảy ra khỏi bể dịch thể màu lam, sau đó chầm chậm hình thành nên một trái thủy tinh cầu to lớn.

Nàng lẩm nhẩm gì đó trong miệng, sắc mặt trở nên xanh xám như sắc thép, mái tóc dài như tảo biển đột nhiên xõa tung ra, phủ kín cả hồ sen như một đàn yêu xà, thứ dịch thể màu xanh lam trong hồ cũng chuyển động với tốc độ cực nhanh, hình thành một xoáy nước bên dưới thân thể nàng, nâng nàng lên giữa không trung.

Tương Tư có cảm giác bầu không khí xung quanh mình trở nên mù mịt lạnh giá, không tự chủ được mà lùi lại hai bước. Đột nhiên, trái thủy tinh cầu trong tay Tinh Liên chợt lờ mờ hiện lên những hình ảnh mơ hồ, Tinh Liên chăm chú nhìn vào những hình ảnh đó, nét mặt hiện lên sự sùng kính vô biên. Trên không vang lên một tiếng nổ giòn tan, giữa trái thủy tinh cầu hiện lên sắc đỏ tươi như máu, nháy mắt đã lan rộng ra xung quanh, phủ kín những hình ảnh đang từ từ hiện rõ, đồng thời nhanh chóng che phủ cả hồ sen. Ánh mắt Tinh Liên tràn ngập vẻ sợ hãi như không thể tin tưởng vào những gì đang diễn ra, thân thể rung lên cầm cập, trái thủy tinh cầu đỏ rực như máu cũng không ngừng rung lên giữa các ngón tay, cơ hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể bắt vuột khỏi tay nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, chiếc hồ sen nhỏ bé chợt biến thành biển lớn gầm thét trong cơn bão tố, vô số cơn sóng phẫn nộ bổ thẳng vào mặt hồ, tự đập nát mình ra thành muôn mảnh vụn. Gương mặt xinh đẹp của Tinh Liên vặn vẹo một cách đáng sợ, hai làn môi đen bầm, gáng sức vươn cổ lên, trong họng thi thoảng lại phát ra một hai tiếng chú ngữ kì dị, dường như đang kêu gọi gì đó.

Bên ngoài đỉnh vòm, các loại thủy tộc đang bỏ chạy tứ tán, trong lúc luống cuống húc cả đầu vào vách thạch anh, từng quầng máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ cả thủy vực bên ngoài cung điện, trong điện bóng đỏ trùng trùng, khiến người đứng bên trong phảng phất như đang đắm chìm trong biển máu vậy.

Mấy đạo thủy lưu lặng lẽ ép xuống đỉnh vòm, càng lúc càng thấp, cơ hồ như muốn làm nó sập tới nơi… Lẽ nào thật sự có loài ác ma đáng sợ nào đó nhận được lời hiệu triệu từ chú ngữ của Tinh Liên mà thức tỉnh, đang phá mặt nước xông lên?

Chợt một tiếng nổ “bùng” vang lên, toàn bộ dạ minh châu trong cung điện đều vỡ tan thành bột trong khoảng khắc! Tương Tư cũng không nén nổi một tiếng kêu kinh hãi, đôi mắt đột nhiên bị bóng đêm ập tới bao phủ hoàn toàn.

Bóng đen nồng nặc, thứ màu sắc của vực sâu tăm tối.

Không biết bao lâu sau, một tiếng rít nhè nhẹ vang lên, một tia sáng lóe lên phía đối diện.

Trác Vương Tôn điểm ra một chỉ cách không, đối lên ngọn nến đã chuẩn bị từ trước.

Đập ngay vào mắt Tương Tư là máu, máu nhuộm khắp hồ sen.

Một thứ màu sắc lộng lẫy như màu hoa đào.


Tinh Liên khi chìm khi nổi, ngửa mặt nằm trong huyết trì, mái tóc dài yếu ớt xõa xuống đáy nước, nhìn như một mỹ nhân đang dựa lưng vào gốc đào mà say ngủ, cánh hoa rơi phủ khắp người.

Chỉ là thiếu đi hơi thở.

Thân thể trong nước của nàng thẳng đơ, cứng đờ, sắc hồng nhuận trên má đang từ từ nhạt mất.

“Tiên sinh, vì sao lại như vậy? Tinh Liên cô nương…” Giọng nói của Tương Tư như lạc hẳn đi.

Trác Vương Tôn khẽ chau mày, lắc lắc đầu.

Trong bóng tối mờ mờ, lân quang lóe lên, đôi mắt Tinh Liên chợt mở bừng ra!

Một sắc đỏ yêu dị phủ lên gương mặt nàng, biểu tình có vẻ điên cuồng khó tả, cái đuôi cá quẫy mạnh một cái, cả người bắn vọt khỏi hồ nước, mười ngón tay cong lại như móc câu bổ nhào về phía Tương Tư.

Tương Tư vốn cũng có thể coi là nhất lưu cao thủ trên giang hồ, nhưng trên người Tinh Liên dường như có một thứ ma lực thần bí nào đó, khiến nàng hoàn toàn đờ người ra. Chi nghe mỹ nhân ngư lẩm bẩm một tràng chú ngữ quái dị, mười ngón tay nhọn hoắt chuẩn bị cắm sâu vào cổ họng nàng.

Trác Vương Tôn trầm mặt, tay áo khẽ phất lên, đẩy ra một đạo kình lực nhu hòa, tạo nên một bức tường chặn giữa hai người, nhẹ nhàng đẩy Tinh Liên ra xa.

Cặp mắt điên cuồng của Tinh Liên bỗng nhiên thoáng hiện lên một tia hoảng sợ rất khó nhận biết, song thủ nàng bất ngờ giật ngược lại, hét lên một tiếng, rồi tự cắm vào ngực mình. Tương Tư rú lên kinh hãi, máu tươi đỏ rực sắc hoa đào mà theo mùi máu tanh xộc mũi lập tức bắn tung tóe vào mắt nàng. Cảm giác lạnh buốt thấu xương từ đáy mắt lan đi khắp toàn thân!

Thứ cảm giác này thật tà dị, Tương Tư hoàn toàn bị cứng đờ người lại, để mặc cho dòng máu ấm áp chảy dọc theo cằm rơi xuống đất.

Chưởng lực của Trác Vương Tôn ập tới bao phủ tất cả, tràn lên như thủy triều dâng, trong nháy mắt đã hòa vào huyết mạch toàn thân Tinh Liên, phong tỏa tất cả huyệt đạo nơi vết thương trên ngực nàng ta! Thân thể cứng đờ của nàng cũng phảng phất như được một đám mây vô hình nâng lên, chầm chậm bay trở lại hồ sen, lặng lẽ chìm vào làn nước.

Tương Tư giờ mới từ từ trấn định trở lại, đưa ống tay áo lên lau đi vết máu trên mặt, sợ hãi nhìn Trác Vương Tôn: “Tiên sinh, Tinh Liên bị sao…”


Trác Vương Tôn lắc đầu đáp: “Nàng ấy chết rồi!”

Tương Tư kinh hãi thốt lên: “Chết rồi? Người của Thanh Điểu tộc không thể chết được!”

Trác Vương Tôn thở dài: “Nhưng nàng ta đã móc hết cả nội tạng ra ngoài rồi!”

Tương Tư sững người, ngay bên dưới chân nàng là một trái tim đỏ hồng, nóng hổi! Trái tim ấy hơi nhỏ hơn tim người thường một chút, nhưng lại đẹp đẽ vô cùng, bên trên có chín chiếc lỗ nhỏ thanh tú, bề mặt vẫn còn rung rung nhịp đập.

Thanh Điểu tộc đã sống trong Hoa Âm các hơn sáu trăm năm. Truyền nhân mỗi đời từ khi sinh ra đã biết cả cuộc đời mình sẽ chìm trong đau khổ và bóng tối, thế nhưng bọn họ vẫn ngoan cường tồn tại hết đời này qua đời khác.

Truyền thuyết nói rằng bọn họ sống là để thực hiện một sứ mệnh, một sứ mệnh thần thánh đã lưu truyền trong tộc từ thời viễn cổ. Vì sứ mệnh này, bọn họ đã chờ đợi mấy ngàn năm. Chỉ cần một ngày sứ mệnh ấy chưa hoàn thành, bọn họ sẽ không thể chết được.

Vậy mà, Tinh Liên lại tự mình móc hết tim phổi của mình ra ngoài.

Tương Tư lẩm bẩm: “Không thể nào, lẽ nào nàng ta đã phát điên?”

Truyền nhân của Thanh Điểu tộc hễ ngửi thấy mùi máu là sẽ phát cuồng, nếu là máu của tộc nhân thì lại càng lợi hại hơn gấp bội. Lần này thì cả hồ sen đều là máu tươi của tộc nhân Thanh Điểu tộc… là máu của chính Tinh Liên.

Trác Vương Tôn lắc đầu: “Tinh Liên thấy máu phát điên cũng không có gì lạ, nhưng máu trong hồ toàn bộ đều là máu của chính nàng ta cắt ra đó.”

Tương Tư ngớ người nhìn huyết trì đỏ rực, lẩm bẩm: “Lẽ nào tự nàng ấy muốn phát điên?”

Trác Vương Tôn đáp: “Là nàng ta muốn chết.”


Tương Tư nhìn y, cơ hồ đã hiểu ra điều gì đó: “Có phải vì lần đoán tương lai này không?”

Trác Vương Tôn nói: “Có lẽ vậy.”

Tương Tư hỏi: “Lẽ nào, kết quả lần này quá hung hiểm?”

Trác Vương Tôn cười thản nhiên: “Chắc vậy.”

Tương Tư lắc lắc đầu: “Nhưng nàng ta vẫn chưa cho chúng ta biết kết quả mà đã, mà đã…” Nàng đột nhiên ngưng lại, thương hại nhìn Tinh Liên đang nổi dập dềnh trong hồ máu.

Mất máu, mái tóc dài hơn trượng của nàng hoàn toàn biến thành màu xám, da dẻ toàn thân nhanh chóng nhăn lại, phảng phất như đã vừa trải qua mấy trăm năm, gương mặt diễm lệ tuyệt trần của nàng cũng chớp mắt tan biến thành bụi đất theo trái tim chín lỗ kia.

Trác Vương Tôn thở dài một tiếng: “Trước khi chết nàng ta đã nói kết quả cho chúng ta rồi.”

Tương Tư ngạc nhiên thốt: “Kết quả?”

Trác Vương Tôn gật đầu: “Còn nhớ trước khi nàng ta phanh ngực ra đã hét lên gì không?”

Tương Tư ngây người, trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát rồi hai mắt đột nhiên sáng bừng lên: “Nàng ta nói Lục Chi Thiên Tế”! Nhưng như vậy là ý gì chứ?”

Trác Vương Tôn nhìn nàng: “Điều này thì phải hỏi nàng rồi!”

Tương Tư giờ mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình là gì, hai má không khỏi ửng hồng. Nàng từ từ trấn định tâm thần, lục tìm trong trí nhớ. Một lát sau, nàng mới ngẩng đầu lên nói: “Tương Tư không dám khẳng định, nhưng nhất định đã thấy từ này trong một quyển sách kinh văn nào đó của Ấn Độ rồi.”

Trác Vương Tôn gật đầu: “Vậy thì đi tìm Nguyệt Thư Tiên Tử Nguyệt Tả Ý, bảo nàng ấy tra lại rồi đến gặp ta.”

Tương Tư dạ một tiếng, đưa tay ấn lên giữa hai lông mày, vết máu Tinh Liên để lại đã khô hẳn, nhưng cảm giác lạnh buốt ấy dường như đã thấm qua da, ngấm vào tận đáy tim nàng, khiến nàng cảm thấy lảo đảo như muốn ngã, mà Trác Vương Tôn thì đã đi khỏi từ lúc nào không biết.


Hai canh giờ sau. Hư Sinh Bạch Nguyệt cung.

Nguyệt Tả Ý quỳ dưới đất nói: “Các chủ, thuộc hạ đã tra ra được lai lịch của Lục Chi Thiên Tế.”

Trác Vương Tôn chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ có giọng nói đều đều truyền tới: “Nói đi!”

“Vâng!”

Nguyệt Tả Ý cung kính hồi đáp. Nàng không hề nhắc đến mình đã lật tung mọi kinh văn Ấn Độ có thể tìm thấy trong hai canh giờ, thậm chí cả nguyên bản tiếng Phạn cũng không bỏ qua mới tìm được vài câu giải thích ngắn ngủi, bởi Nguyệt Tả Ý biết rõ chủ nhân của nàng chẳng hề quan tâm xem nàng làm cách nào để tìm ra kết quả, y chỉ cần kết quả mà thôi.

Nguyệt Tả Ý hít sâu một hơi, bắt đầu nói: “Cách nói Lục Chi Thiên Tế không hề thấy trong các kinh điển truyền thế, mà được nhắc đến trong ghi chép của một văn nhân tên là Lưu Du Thái của tiền triều. Y nói thời thiếu niên mình rất thích thu thập truyền thuyết dị quốc, từng trả giá rất đắt để mua một quyển sách cổ Ấn Độ trong tay một thương nhân, sách vô cùng cũ kĩ, hơn nữa đoạn cuối cùng còn bị nát mất nữa. Quyển kinh văn này hầu như không thể đọc nổi, nhưng phần còn sót lại có ghi chép về một truyền thuyết cổ xưa của Ấn Độ giáo. Truyền thuyết kể rằng ngàn vạn năm về trước, thế giới ngập chìm trong tham lam, tà ác, tình dục,… Diệt Thế Đại Thần Shiva quyết định dùng ánh sáng nóng bỏng từ Thiên Nhãn trên trán mình hủy diệt tất cả, rồi sáng lập ra một thế giới thuần khiết mới.”

Trác Vương Tôn cơ hồ như có chút hứng thú, lẩm bẩm hỏi lại: “Shiva?”

Nguyệt Tả Ý gật đầu đáp: “Vâng. Lúc đó, để làm nguôi cơn phẫn nộ của Đại Thần, Thiên Chủ của Lục Giới đã cùng lúc hiến lên huyết tế, chấp nhận để thân thể bị cắt rời, linh hồn vĩnh viễn bị giày vò để bù đắp tội nghiệp của chúng sinh trong lục giới. Vậy là bọn họ đã dựng nên sáu cây trụ Thiên Tế ở nơi trời biển giao nhau, đóng đinh linh hồn của mình lên đó, vĩnh viễn chịu đựng sự giày vò của mưa gió, sấm chớp và cả lũ hải long chồm lên cắn xé. Trăm ngàn năm sau đó, mỗi khi có cuồng phong bạo vũ nổi lên, cánh cửa nối liền sinh tử giới lại bị sấm sét đánh bật tung ra, thuyền đi trên biển lại có thể nghe thấy tiếng gầm thét từ nơi xa thẳm vọng về…” Nguyệt Tả Ý đột nhiên ngưng lại, hai làn môi khe khẽ rung rẩy. Nàng ngưng lại một chút như lấy hơi rồi nói tiếp: “Hơn nữa, theo như Chiêm Tinh sư trong các suy đoán, thì từ giờ đến khi Thiên Tế trụ trong truyền thuyết sụp đổ không còn lâu nữa, Thiên Chủ của Lục Giới sẽ trở lại thế gian này để tìm kiếm thế thân, Lục Chi Thiên Tế sẽ trùng diễn lần nữa.” Giọng nói của Nguyệt Tả Ý cơ hồ trở nên rung rẩy: “Trùng diễn lần nữa…” Nàng bất giác lặp lại bốn chữ này một lần nữa, trong mắt không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Trác Vương Tôn ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Những truyền thuyết như vậy trong cổ thư nhiều không kể xiết, nàng là tài nữ bác học nhất thiên hạ này, tại sao lại tin vào những thứ đó?”

Nguyệt Tả Ý lắc lắc đầu: “Nhưng vì bốn chữ này mà người có thân thể bán thần như Tinh Liên đã tự sát.”

Trác Vương Tôn nhoẻn miệng nở một nụ cười thoải mái: “Được rồi, chuyện này ngừng lại ở đây đi. Mọi thứ cho chuyến đi chuẩn bị như thế nào rồi?”

Nguyệt Tả Ý dâng lên một phong thư: “Hàn thanh chủ phái người hồi bẩm, nói dịch trạm trên đường đều đã an bài thỏa đáng, trong phong thư này là thân phận để tiên sinh thay đổi khi đi đường.”

“Mở ra, đọc cho ta nghe!”

“Vâng. Tô Châu Úc gia tam công tử, tên Thanh Dương, tự Tử Hi, con của thứ thiếp, hai mươi bảy tuổi, từ năm Gia Tĩnh thứ hai mươi mốt đến năm thứ hai mươi ba, ba lần thi đều không đỗ, từ đó bỏ văn theo nghề buôn, rất ít khi qua lại với người khác, vừa từ hải ngoại trở về. Thuộc hạ đã đến Úc gia sắp xếp, Úc tam công tử sẽ ở lại Hoa Âm các ba tháng, thời gian này tiên sinh có thể dùng thân phận của y tùy ý hành động. Bên dưới có kèm ghi chép tường tận về thân thuộc, lí lịch của Úc Thanh Dương.”

“Biết rồi.” Trác Vương Tôn nói: “Nàng đưa cho Tương Tư, bảo nàng ấy học thuộc rồi hủy đi, tiện thể bảo Tương Tư dẫn Tiểu Loan tới đây luôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận