Hoa Âm Hệ Liệt

Quyển 2: Mạn Đà La

Tương Tư ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy lão già đang bước xuống bậc thang.

Thân thể vốn khòng xuống của lão ưỡn thẳng lên đứng trên bậc thang, một nửa thân hình ở trong ánh sáng trên mặt đất, dường như trở nên cao lớn hơn rất nhiều.

Tay lão cầm một cây giáo trú, gương mặt bị gai nhọn quất cho xước sát đấy những vết máu đỏ rực lên, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, giống như đang cố dồn nén nỗi đau và sự phản nộ xuống.

Tương Tư nói: “Lão nhân gia…”

Lão già giận dữ quát: “Không cần nói nữa, Man Tuấn và Man Di vì sự có mặt của các người ở đây mà chết, lời tiên đoán của lão tế sư trước khi chết đã thành hiện thực rồi. Những kẻ ngoại lai sẽ mang đến tai nạn cho bộ tộc chúng ta.”

Tương Tư ngập ngừng lúng túng: “Tôi không biết phải nói thế nào mới bày tỏ được sự áy náy... ”

Lão già vung mạnh tay, cao giọng hét lớn: “Không cần, các người lập tức rời khỏi nơi này cho ta!”


Tương Tư lắc đầu: “Chúng tôi không thể đi.”

Lão già nắm chặt cây giáo, gằn giọng nói chừng chữ một: “Không đi? Ở lại đây xem chúng ta đều bị bọn Không Đỗ Mẫu xé thành mảnh vụn hả?”

Trác Vương Tôn điềm đạm nói: “Đương nhiên không đi. Sự việc vì chúng ta mà nảy sinh, tự nhiên cũng nên vì chúng ta mà kết thúc."

Lão già khàn khàn nói: “Tất cả cút hết đi cho ta!”

Lời lão còn chưa dứt, cây giáo trong tay đã “vù” một tiếng, khoát ra trong căn nhà đất một nửa vòng cung, rồi chợt dừng lại, đầu mũi giáo thuận thế xoay nhẹ, đâm thẳng vào giữa chân mày Trác Vương Tôn.

Tương Tư kinh hãi kêu lên: “Cẩn thận!”

Trước mắt lóe lên một tia sáng xanh, lập tức ngưng kết lại trong không trung, chỉ thấy Trác Vương Tôn tùy tiện đưa hai ngón tay lên trước mi tâm, mũi giáo màu xanh sậm kia giống như bị một lực hút vô hình dính chặt lên đầu ngón tay y. Bất luận lão già dùng sức ra sao, cũng không thế nào di động được dù chi một chút.

Gương mặt hồng nhuận của lão già lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.


Trác Vương Tôn nhẹ nhàng hất tay một cái, cây giáo liền vẽ một vòng cung theo đúng góc độ vừa rồi, trở về tay lão già, không một chút lực thừa thãi.

Lão già ngẩn ra một lúc, rồi lẩm bẩm: “Rốt cuộc người muốn gì?”

Trác Vương Tôn thản nhiên cười cười: “Ta chỉ muốn xem thử Không Đỗ Mẫu rốt cuộc là thứ gì.”

Lão già giận dữ quát lên: “Lẽ nào người muốn chết?”

Trác Vương Tôn mỉm cười: “Đã vào tử trận, không gặp thần, tay không ra về, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?”

Gương mặt lão già đỏ hồng lên, nói: "Tại hạ tuy không phải đối thủ của các vị, nhưng hà tất phải ép buộc người ta như vậy?”

Trác Vương Tôn mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Tại hạ chỉ là thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt là những chuyện thần thần quỷ quỷ, không thể nói với người khác đó.”


Lão già chỉ đành thở dài não nề: “Chuyện này chỉ sợ không giống như mấy vị nghĩ đâu...Tốt nhất là các vị màu rời khỏi đây đi.”

Thần sắc lão bi thương thống khố, gần như như còn có ý cầu xin van nài nữa.

Trác Vương Tôn dường như chẳng buồn để ý, chầm chậm nói: "Không Đỗ Mẫu là... "

Y chỉ nói tới đây, lặng lẽ chờ lão già nói tiếp.

Lão già nghẹn giọng hồi lâu, cuối cùng cũng khuất phục trước đối phương, thấp giọng kể: "Không Đỗ Mẫu, kỳ thực không phải thần hay ma gì, mà là phản đồ mấy trăm năm trước bị bản tộc đuổi đi, cũng từng là thân nhân của chúng tôi. Chỉ là đến hiện tại, bọn chúng đã chẳng khác gì loài ma quỷ."

Giọng nói lão già càng trở nên khản đặc: “Kể từ khi tiên tổ bản tộc lĩnh ngộ được bí quyết phục sinh. Mấy trăm năm nay, chúng tôi đều lặng lẽ sinh sống trong rừng sâu, nhàn nhã qua ngày, không tranh với đời. Cho tới hai trăm năm trước, một sự cố bất ngờ đã xảy ra, gây thành ác quả của ngày hôm nay. Đến giờ hồi tưởng lại chuyện này, mọi người cũng vẫn vô cùng hối hận. Có điều đây cũng là sự trừng phạt đối với cái tội của chúng tôi, quá cưỡng cầu tham ngộ bí mật của sinh tử, vượt quyền tạo hóa, sức người không thể nào tránh nổi... Ba trăm năm trước, một vị thúc thúc của tại hạ đi hái thuốc không may gặp phải mãnh hổ, chiến đấu đến lưỡng bại câu thương. Mãnh hổ tuy bị đâm trọng thương nhưng vẫn loạng choạng chạy về tới hang ổ mới lăn ra chết, còn thúc thúc tại hạ cũng bị xé nát người tại chỗ. Khi người trong làng kịp đến nơi, thúc ấy đã tắt thở từ lâu.”

“Thúc thúc tại hạ năm xưa là anh hùng hảo hán được mọi người kính trọng, dân làng không nỡ để thúc ấy thân thể tàn khuyết, liền đến hang hổ tìm nửa mảnh thi thể còn lại, rồi chôn xuống theo nghi thức của bản tộc, hi vọng có thể sống lại như những lần trước. Nhưng chúng tôi đã lầm, chuyện này không ngờ đã trở thành cơn ác mộng đến giờ chúng tôi vẫn hối hận...”

Sắc mặt lão già đỏ như máu, mỗi nếp nhăn cơ hồ như đều co giật, thần sắc đau khổ dị thường: “Hai năm sau, khi chúng tôi đào nấm đất lên, hiện lên trước mắt là một cảnh tượng khiến người ta phải dựng tóc gáy. Giống như chiếc gương vỡ nát sau khi ghép lại cũng không thể phản chiếu được ảnh tượng hoàn chỉnh vậy, thân thể vị thúc thúc đó không kết hợp lại làm một như chúng tôi hi vọng, mà trở thành hai quái vật nửa người nửa quỷ!”

Tương Tư không dám tin vào tai mình: " Ý lão nhân gia muốn nói là hai nửa cơ thể đều sống lại?”


Lão già thở dài: "Đúng vậy! Không chỉ như thế, chuyện đáng sợ hơn liên tiếp diễn ra, hai quái vật nửa người đó chẳng những đã chia đôi thân thể thúc thúc, đồng thời cũng chia lia cả trí tuệ, dũng khí và trái tim nhân nghĩa của người. Cả hai nửa đều trở nên hung tàn ngu độn, nửa không có dầu thì không ngừng giãy giụa, xé nát bất cứ thứ gì bên cạnh tay mình, còn nửa có đầu lại ngày đêm gào thét, đòi chúng tôi đi tìm thân thể một người khác, cắt ra để ghép cho chúng. Biết được vị anh hùng ngày trước được người người ngưỡng mộ bị biến thành hai con quỷ tàn nhẫn hung bạo, người trong bộ tộc đều vô cùng sợ hãi. Tế sư cũng nhìn tinh tượng mà dự đoán được đây sẽ là bắt đầu cho tai họa của chúng tôi. Nếu lúc đó tại hạ quyết đoán một chút, có thể ra lệnh thiêu chết hai con quái vật đó, vậy thì mọi chuyện sau này cũng không xảy ra nữa. Nhưng khi ấy bất luận thế nào tại hạ cũng không ra tay nổi, bởi vì tại hạ còn chưa hiểu bọn chúng đã không còn là vị thúc thúc năm xưa nuôi mình lớn nên thành người nữa rồi..."

Kể tới đây, giọng nói lão già tỏ ra vô cùng thê lương.

Tương Tư hết sức ngạc nhiên: “Lẽ nào, lẽ nào ông đã đáp ứng yêu cầu của chúng?”

Lão già đau khổ lắc đầu: “Đương nhiên tôi không nhẫn tâm giết người khác để thành toàn cho họ, vậy nên đã tìm trong rừng một con vượn đen.”

Tương Tư thốt lên: “Lão nhân gia muốn nói, ông đã biến chúng thành hai quái vật nửa người nửa vượn?”

“Đúng là vậy đấy!”

Lão già nhắm nghiền hai mắt lại, thấp giọng nói: “Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Hai quái vật nửa người nửa vượn đó vẫn trở về làng sống như bình thường. Mới đầu mọi người đều rất sợ, nhưng sau đó không hiểu vì sao, trong làng có rất nhiều người trẻ tuổi giống như bị một thứ lực lượng tà ác mê hoặc, cứ cuồng nhiệt đi theo chúng. Trong làng dần dần xuất hiện đủ chuyện quái dị, các vị trưởng lão đều không biết phải làm sao mới tốt. Lại thêm một thời gian nữa, chúng tôi phát hiện một bệnh nhân sắp chết không ngờ đã vi phạm đại kỵ của bộ tộc, lén lút tự chôn mình vào đất để phục sinh. Đây vốn là quyền lực chỉ có tế sư mới có.”

“Tại hạ dự cảm được tính nghiêm trọng của sự việc, nên đã bất chấp thân nhân người đó phản đối, dẫn dân làng đi cả đêm tới đào mộ y lên.”

Thanh âm của lão già trở nên run rẩy, dường như cảnh tượng khủng bố đó đang hiện lên sờ sờ trước mắt: “ Tội nghiệt là, lúc người đó chết, không ngờ đã tự cắt mình làm hai mảnh rồi chôn vào trong đất!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận