—— Hoa baby, tên gốc là hoa cẩm chướng cánh kép, là một chi hoa baby lâu năm thuộc họ hoa cẩm chướng.
Hoa cỡ nhỏ, màu nhạt, dáng hoa bồng bềnh tạo nên hiệu ứng ba chiều, thường được dùng để trang trí làm nền, tăng sự nổi bật cho những hoa khác.
—— Ngôn ngữ của loài hoa baby: cam tâm tình nguyện làm nhân vật phụ trong tình yêu, chỉ mong có thể âm thầm ở bên cạnh người.
——
Sư Âm rất yêu Lục Minh Huy.
Nhưng mà, tình yêu là thứ gì cơ chứ?
Sư Âm cảm thấy có lẽ là trái tim luôn thổn thức khôn nguôi của một thiếu nữ đang trong độ tuổi dậy thì, đúng lúc gặp được một chàng trai bên cạnh, người đó tình cờ xâm nhập vào thế giới của cô.
Vì thế, bằng một cách vô tình và lặng lẽ…cô đã bắt đầu yêu anh.
……
Lần đầu tiên hai người gặp mặt là khi Sư Âm vừa trải qua một cuộc phẫu thuật laser cách đó không lâu, một nửa khuôn mặt của cô xanh tím và sưng tấy lên.
Lúc ấy chiếc đèn cảm ứng bằng giọng nói ngoài hành lang bị hỏng, hai người tình cờ gặp nhau trong một lối đi hẹp ở góc cầu thang tối om.
Khi cô vừa ngẩng đầu lên, anh đã sợ tới mức hít một hơi khí lạnh: “Mẹ nó, có quỷ!”
Khi đó anh mười lăm tuổi, là một thiếu niên đẹp trai tràn đầy sức sống.
Anh vừa xấu hổ lại vừa lúng túng xin lỗi cô: “Thật sự xin lỗi, vô cùng xin lỗi! Tôi…… Tôi không cố ý, em là hàng xóm mới chuyển đến đúng không?”
Cô hoảng loạn cúi đầu, vội vàng bỏ đi.
——
Lần thứ hai gặp mặt, Sư Âm bị mấy tên lưu manh ngoài trường bao vây.
Bọn chúng nói Sư Âm quá xấu, hi hi ha ha tìm cô muốn cô phải trả tiền bồi thường vì khuôn mặt của cô đã khiến mấy tên đó sợ hãi.
Lúc đó, anh xuất hiện giống như một người hùng vậy, tiến đến đưa cô ra khỏi cái hẻm nhỏ hỗn loạn kia, an ủi cô bằng giọng nói hết sức nhẹ nhàng: “Bạn học nhỏ, em đừng sợ, bọn chúng không dám đến nữa đâu.”
Khi đó anh mười bảy tuổi, là một học sinh xuất sắc trong trường với tương lai sáng lạn.
Sau khi tốt nghiệp, anh thi đậu vào trường đại học hàng không đứng đầu cả nước, từ đó rời khỏi quê nhà.
Mà cô thì vẫn ở lại đây, chịu đựng những ánh mắt miệt thị, chịu đựng những lời thì thầm sau lưng.
Cô nuôi mái tóc mình thật dài để che đi nửa khuôn mặt xấu xí kia, cứ thế đếm từng ngày từng ngày trôi qua, mơ hồ chẳng thể biết được tương lai mình sẽ ra sao.
——
Từ nhỏ cô đã biết, vì khuôn mặt không hoàn mỹ của mình, bản thân cô đã định sẵn sẽ cô đơn cả đời.
Lên cấp ba, vào đại học, sau đó đi làm, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ có một mình.
Mỗi khi nhìn thấy mọi người xung quanh ai cũng có đôi có cặp, những ký ức về anh vốn đã chôn sâu trong lòng bỗng dưng ùa về, giống như có một viên kẹo mà cô trân trọng nâng niu cất giữ nhiều năm, chợt thấm ngọt vào đáy lòng cô một lần nữa.
Nghĩ về mái tóc ngắn gọn gàng của anh, nghĩ đến nụ cười ấm áp của anh, nghĩ tới cái vẫy tay chào phóng khoáng của anh lúc chia ly…… Sau khi hồi tưởng lại những ký ức vụn vặt ấy, chúng dường như tăng thêm một phần mộng ảo, mất đi vài phần chân thực, nhưng cô cũng không mấy quan tâm.
Bởi lẽ đó vốn chỉ là một tình yêu thầm kín không có kết quả mà thôi.
Sở dĩ giấu trong lòng nhiều năm như vậy là để tự nhủ rằng, hóa ra trong suốt năm tháng thanh xuân ảm đạm mờ nhạt kia của cô, cũng tồn tại những điều đẹp đẽ.
Anh tên Lục Minh Huy, là người con trai mà cô thích.
——
Tháng Năm, Sư Âm dọn tới căn hộ mới gần trung tâm thành phố.
Công việc của cô là làm người dẫn chương trình đêm khuya cho một đài phát thanh.
Thời gian tan làm mỗi ngày của Sư Âm luôn vào sau nửa đêm, nên cô thường bị lỡ chuyến.
Do đó cô quyết định sau khi kinh tế dư dả hơn một chút thì đổi sang nơi ở mới.
Nhưng cô không ngờ đến chỉ vì lần chuyển nhà này mà cô có thể gặp lại Lục Minh Huy một lần nữa.
Ngày đó, cô đã nhìn thấy anh trong thang máy.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu với chiếc quần tây dài sẫm màu.
Một tay xách cặp đựng tài liệu, tay còn lại nắm lấy bàn tay của bạn gái anh.
Cô gái kia xinh đẹp động lòng người, vô cùng xứng đôi với anh.
Sư Âm cúi đầu xuống đứng phía sau hai người.
Cô giống như một chú chuột đất nhút nhát, ánh mắt né tránh, chỉ dám lén lút nhìn anh qua mặt kính của bốn bức tường xung quanh trong thang máy.
So với thời học sinh, anh đã cao hơn nhiều, càng thêm anh tuấn và chững chạc.
Khuôn mặt cũng trở nên nam tính góc cạnh hơn, nhưng đôi mắt của anh vẫn ẩn chứa ý cười, dường như những tia nắng ấm áp kia luôn hiện hữu ở đó.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Anh dắt bạn gái mình đi sang căn hộ bên trái.
Bước chân của Sư Âm khơi khựng lại, sau đó cô đi sang bên phải ——
Có ai ngờ được rằng sau bao nhiêu năm, cô và anh lại trở thành hàng xóm của nhau chứ.
——
Đêm đến, Sư Âm mất ngủ.
Cô không thể nào hiểu được, rõ ràng bọn họ là hai người không có khả năng thành đôi nhất, trớ trêu thay vận mệnh lại cứ muốn móc nối hai người lại với nhau.
Nếu trên đời thật sự có thần linh tồn tại, thì ít nhất trong giây phút này, Sư Âm cảm thấy vị thần kia thật là ác độc.
Giống như việc dùng củ cà rốt dụ dỗ một chú lừa xoay vòng vòng vậy.
Tuy nó không bao giờ ăn được nhưng vẫn bị cám dỗ mà từng bước từng bước đuổi theo.
Việc làm xấu xa như thế, nó mang đến cho ta một tia hy vọng, nhưng lại vĩnh viễn chẳng bao giờ có được.
Nhưng cô vẫn bị mê hoặc……
Cô không thể không chú ý đến mỗi lần anh ra ngoài, không dằn lòng được mà quan sát cách anh ăn mặc, hay đôi khi không kìm nén được mà ảo tưởng…… Mơ tưởng nếu có một ngày nào đó anh nhận ra cô, vậy lúc ấy cô nên chào anh như thế nào.
Nhưng anh vẫn mãi không nhận ra cô.
Mà Sư Âm cũng dần dần biết rất nhiều thứ về anh.
Biết anh là một cơ trưởng khí phách lại hăng hái, công việc rất bận rộn, mỗi tuần chỉ về nhà hai ba lần.
Cũng biết trung bình cách hai tuần anh mới gặp bạn gái mình một lần, phần lớn thời gian chỉ liên hệ với nhau qua điện thoại.
Mối quan hệ giữa anh và bạn gái lúc tốt lúc xấu.
Khi thì cãi vã ầm ĩ, phàn nàn về khuyết điểm của nhau, thiếu điều muốn chia tay ngay lập tức.
Khi lại ngọt ngào như đường mật, hồn nhiên quên luôn những lời đã nói về đối phương.
Bởi vì ban công của hai căn hộ liền kề nhau, cô luôn có thể nghe rõ những tiếng động bên đó.
Mỗi khi những điều tương tự như vậy xảy ra, cô cảm giác bản thân lại hiểu anh hơn một chút.
Hóa ra không phải lúc nào anh cũng ấm áp, có những lúc anh sẽ phiền muộn, sẽ cáu kỉnh, cũng sẽ tức giận, lúc tức đến hộc máu không nhịn được đã nói với bạn gái rằng: “Đủ rồi! Nếu cô muốn chia tay, vậy thì chia tay đi!”
Sư Âm cảm thấy dường như anh có một khuyết điểm, đó là thiếu kiên nhẫn.
—— Nếu người con gái nói chia tay thì sao có thể thật sự chia tay được? Đơn giản là cô ấy chỉ hy vọng anh có thể dỗ dành mình thôi, nhưng hình như anh…… chưa từng dỗ dành người nào cả, càng không biết ăn nói khép nép đi níu kéo một ai đó.
Ngẫm lại cũng đúng, hồi ở trường học, anh như là mặt trời chói lọi luôn được mọi người chú ý, không cần phải khom lưng cúi đầu cũng sẽ có rất nhiều người chủ động dâng tấm lòng chân thành của mình cho anh.
Bây giờ anh càng cao ráo, đẹp trai hơn, sự nghiệp cũng rất thành công, anh vẫn là một mẫu người được rất nhiều cô gái yêu thích.
‘Mặt trời’ vốn không cần phải đuổi theo bất kỳ ai.
——
Hai tháng sau, Sư Âm phát hiện anh đã biến mất.
Không biết là đi công tác hay anh đã dọn đi rồi, tóm lại cô đã không được nhìn thấy anh nữa.
Không gặp nhau trong thang máy, ban công bên cạnh cũng không còn nghe thấy động tĩnh gì, anh cứ như vậy biến mất không chút dấu vết.
Nhưng mà vốn dĩ anh và cô chỉ là hai người xa lạ chẳng liên quan gì đến nhau.
Anh đột nhiên ‘bốc hơi’ khỏi cuộc sống của cô, hình như cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận, thậm chí…… đó chỉ là một chuyện hiển nhiên mà thôi.
Sư Âm cố gắng để mình chấp nhận thực tế này.
Nhưng một tháng sau, anh lại về rồi……
Lúc ấy cô đang đứng trên ban công tưới hoa, chợt nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền đến từ căn hộ bên cạnh đã bỏ trống từ lâu: “Bố mẹ anh đang ở nước ngoài, không liên lạc được.
Tổng giám đốc Lưu không biết chúng ta chia tay nên đã gọi điện thông báo cho tôi đến đón anh xuất viện.
Bây giờ anh bị như thế này rồi, tốt nhất nên tìm một hộ sĩ chăm sóc đi, trước tiên cứ tạm gác công việc sang một bên……”
Người đàn ông thì thầm câu gì đó, hình như là bảo người phụ nữ kia đi.
Giọng nói của người phụ nữ ấy càng trở nên không kiên nhẫn: “Tôi phải đi như thế nào? Chẳng lẽ anh vừa xảy ra tai nạn xe tôi liền chia tay? Việc này mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ tất cả mọi người sẽ mắng tôi bội tình bạc nghĩa! Lục Minh Huy, tôi biết chuyện này xảy ra khiến lòng anh cũng không dễ chịu, nhưng làm ơn anh hãy suy nghĩ cho tôi đi có được không? Tóm lại mấy ngày nay tôi sẽ cố gắng trông nom anh, chờ hộ sĩ chăm sóc tới……”
“Cút!!!” Người đàn ông bỗng nhiên hét to!
Sư Âm đột nhiên run lên, bình nước trong tay cũng rơi xuống đất vang lên tiếng đập mạnh, ngay sau đó cô nghe thấy người phụ nữ kia nói: “Anh lúc nào cũng cái bộ dạng này, tốt thôi, dù sao tôi cũng chẳng nợ anh cái gì.”
Tiếng giày cao gót giẫm thật mạnh lên gạch men sứ, mỗi bước chân đều mang theo sự tức giận, cứ như hận không thể va đập tạo ra tia lửa vậy.
Cánh cửa bị một lực tác động lớn mở ra rồi đóng lại, khóa chống trộm cũng bị đập phải khung cửa, bật mạnh ra, “Ầm!” một tiếng.
Mạnh đến mức trần nhà cũng trở nên vang vọng.
Sư Âm sợ đến mức hồn vía như lên mây.
Không biết là bởi vì tiếng động kia hay bởi vì những lời mà người phụ nữ kia nói.
Tai nạn xe cộ, xuất viện, hộ sĩ….
Rốt cuộc trong một tháng anh biến mất đã xảy ra chuyện gì?
Cô không dám nghĩ tới, tay chân lạnh ngắt, còn chưa kịp nhặt cái bình tưới hoa dưới mặt đất lên thì chân đã không tự chủ được mà bước ra khỏi cửa.
Cánh cửa của căn hộ bên cạnh đang khép hờ.
Cô nhích từng bước, chậm rãi tới trước cửa nhà anh.
Sư Âm nhìn thấy thân hình gầy ốm suy sụp trong phòng khách, cô nhịn không được mà trợn to hai mắt, giơ tay che lại đôi môi đang run rẩy của mình.
Là Lục Minh Huy……
Nhưng, tại sao lại là Lục Minh Huy?!
Người đàn ông đã từng lóa mắt như mặt trời, lúc này hào quang trong anh dường như cũng tắt hẳn.
Thân thể anh gầy guộc, nét mặt đờ đẫn, hai mắt được quấn băng gạc rất dày, cả người ủ rũ ngồi trên sô pha giống như một pho tượng vô hồn.
Trái tim Sư Âm đau đớn như bị kim đâm.
Giống như bảo bối mà mình vô cùng quý trọng bị đánh vỡ, cô đau lòng muốn nhặt nó lên gắn lại nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vỡ vụn, thương tiếc nhưng chẳng thể làm gì.
Có lẽ hơi thở gấp gáp đã khiến cô bị phát hiện, người đàn ông nhíu mày xoay đầu sang, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc, hỏi: “Ai ở nơi đó vậy?”
Sư Âm đứng sững ở cửa, không biết nên đi vào hay nên bỏ đi.
Vài giây phút ngắn ngủi như vậy mà cô cảm giác như đã trôi qua một thế kỷ.
Sau đó cô đã thốt ra một lời nói dối, là lời nói dối lớn nhất cuộc đời này….
“Tôi là…… là hộ sĩ mà bạn gái anh mời đến.”.