Qua đêm nay, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.
Ngoại trừ việc tranh chấp chuyện uống nhiều hay ít thuốc giảm đau thì lại có thêm một chủ đề khác là thơ ca.
Đôi khi tâm trạng của Lục Minh Huy tốt sẽ cố ý trêu cô.
Khi cô đọc thơ cho anh nghe:
“Nguyệt lượng hô hấp thời,
Hội thổ xuất na,
Ôn nhu hựu ôn noãn đích, nguyệt quang.”
(Vầng trăng như đang thở,
Tỏa từng tia sáng mờ,
Dịu dàng và ấm áp,
Là ánh trăng lững lờ)
Anh sẽ nhanh nhảu đối lại: “Sư Âm mãn ý thời, hội thổ xuất na, Lục Minh Huy tối khát vọng đích, dược phiến nhi.”
(Lúc Sư Âm vừa ý,
Sẽ cho Lục Minh Huy,
Thuốc bác sĩ đã đưa
Thứ anh khó chia rời)
Sư Âm sẽ tức giận đến mức muốn đánh người.
Sau đó cô bực bội mà nói rằng cô sẽ không bao giờ hạn chế lượng thuốc giảm đau nữa, anh thích uống lúc nào thì tùy!
Không ai hạn chế, Lục Minh Huy nghe xong thì trong lòng có chút mất mát.
Anh sờ đến lọ thuốc trên bàn, nuốt xuống hai viên, nhưng lại cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt.
Anh biết mình bị lừa, vừa tức vừa buồn cười, đứng ở bên cạnh bàn ra vẻ cáu giận rống to: “Sư Âm! Em mau lại đây cho tôi!”
Cô đã chạy ra phòng khách trốn mất tăm, chỉ có tiếng cười khanh khách truyền tới.
Lục Minh Huy đá cái bàn hai cái, “rầm” một tiếng rồi lảo đảo té ngã.
Quả nhiên Sư Âm nhanh chóng chạy vào phòng, cô đỡ khuỷu tay anh, khẩn trương hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lục Minh Huy lao tới như một con sói ôm chặt lấy cô, anh cười to vì thực hiện được trò đùa của mình: “Xem em còn trốn được chỗ nào!”
Sư Âm khẽ kêu một tiếng, bị anh đè dưới thân không thể động đậy……
Hai người, ai cũng không nói chuyện.
Dường như biết được chuyện gì sắp xảy ra, cả anh và cô đều chọn cách im lặng.
Sư Âm theo bản năng nín thở.
Không xấu hổ cũng chẳng khẩn trương vì đầu óc cô đã trống rỗng từ bao giờ.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác hơi thở ấm áp của anh phả qua gò má, sau đó anh nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn…… Dịu dàng, chạm nhẹ rất khẽ nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi.
Hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau rồi ngay lập tức tách ra, nhất thời khiến Sư Âm hoang mang không biết rốt cuộc đây thật sự là một nụ hôn hay chỉ là sự tiếp xúc ngoài ý muốn.
Ngón tay của Lục Minh Huy vuốt ve mái tóc dài xõa ra của cô, anh không nói gì một hồi lâu.
Lát sau anh mới thấp giọng hỏi cô: “Em ngã có đau không?”
Bấy giờ Sư Âm mới nhận thức được, mặt cô đỏ bừng, trái tim cũng đập loạn lên.
Cô chống khuỷu tay ngồi dậy, cố gắng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lên tiếng trả lời: “Tôi không đau……”
Lục Minh Huy đỡ cô lên, hai người nắm tay nhau, bầu không khí ái muội tràn ngập khắp căn phòng, loáng thoáng còn có chút ngượng ngùng trong không gian im ắng này.
Chuông cửa bên ngoài vang lên.
Sư Âm như vừa tỉnh mộng, cô lúng túng như bị phỏng mà rút bàn tay của mình ra khỏi tay anh: “Tôi, tôi đi mở cửa! Chắc người ta đã giao cơm đến rồi……”
Cô bước nhanh tới chỗ cánh cửa, mở cửa ra nhận cơm hộp, sau đó bưng đồ ăn vào trong bếp như thường lệ.
Sư Âm dựa theo lượng cơm của Lục Minh Huy mà chia đồ ăn vào bát cho anh.
Ngoài ra cô cũng phải gắp gừng, hạt tiêu và một số món anh không thích ăn ra, sau đó lại múc thêm một bát canh nóng, cuối cùng cô đặt toàn bộ lên một cái mâm rồi bê ra bàn cơm….
“Ăn cơm thôi.”
Sư Âm tiến vào phòng ngủ đỡ anh ra ngoài, cô cẩn thận kéo ghế ra.
Lục Minh Huy ngồi xuống, Sư Âm đưa một cái thìa vào trong tay anh.
Lục Minh Huy dùng một tay khác sờ đến cái bát trên mâm, sau đó yên lặng bắt đầu ăn cơm.
Trông anh lúc này nhìn rất ngoan, mái tóc đen quá dài nên có hơi rối, cái thìa to cầm trong tay cũng hơi giống trẻ con.
Sư Âm nhìn Lục Minh Huy, cảm thấy giờ phút này anh giống như chàng trai chỉ thuộc về một mình cô.
Dường như thời gian bất giác chảy ngược lại về năm tháng còn ở trong khuôn viên trường của bọn họ, vứt bỏ hình dáng trưởng thành đi, trở lại với dáng vẻ ngây ngô ngày trước, anh đứng dưới ánh mặt trời, nở nụ cười trấn an với cô: “Bạn học nhỏ, đừng sợ……”
Sư Âm nhớ tới chuyện cũ, khóe miệng vô thức cong lên, có chút ngọt ngào.
“Lát nữa em ăn cái gì?” Lục Minh Huy đang ăn cơm, anh đột nhiên hỏi.
Sư Âm nghĩ một lúc: “……Ngày hôm qua anh nói muốn ăn sủi cảo chiên, lúc cơm hộp được đưa đến lại không ăn, cho nên lát nữa tôi định chuẩn bị hâm nóng sủi cảo rồi ăn luôn, nếu không sẽ rất lãng phí.”
Lục Minh Huy nhíu mày: “Ai biết trong sủi cảo chiên của bọn họ lại có hành tây chứ.”
Sư Âm cười: “Không sao, cũng không nặng mùi lắm.”
Lục Minh Huy hừ hừ: “Dù sao tôi cũng không ăn hành tây.”
“Được thôi, không ăn cũng không sao.” Sư Âm dỗ dành anh như dỗ một đứa trẻ: “Đồ ăn hôm nay không có hành tây đúng không? Tôi đã gọi món dựa theo khẩu vị của anh đấy.”
Lục Minh Huy tiếp tục ăn cơm: “Ừm, hôm nay không có.”
“Cơm chiều thì sao? Anh muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được……”
“Lần nào anh cũng nói như vậy.”
——–
Hai người trò chuyện đôi ba câu, bầu không khí đã trở lại như bình thường.
Còn nụ hôn ngoài ý muốn vừa rồi, chỉ là một giấc mộng không chân thật mà thôi.
——-
Sau khi ăn xong, Sư Âm bật tivi lên, cô chuyển đến kênh Lục Minh Huy thích nhất rồi bắt đầu làm việc nhà.
Lục Minh Huy lười biếng nằm dựa trên sô pha, nghe người dẫn chương trình trên tivi nói chỗ nào có vụ án giết người, nơi nào xảy ra tai nạn xe cộ, ở đâu có người buôn bán hàng giả, hàng kém chất lượng,…
Thế giới luôn bất ổn như vậy.
Lục Minh Huy chỉ loáng thoáng nghe một chút, lực chú ý của anh sau đó nhanh chóng chuyển sang những tạp âm khác.
Nghe thấy tiếng rửa bát, anh nói: “Đến tối rồi rửa, dù sao ăn xong cơm chiều cũng lại phải rửa thôi.”
Nghe thấy tiếng máy giặt, anh nói tiếp: “Cuối tuần giặt cũng được mà, không phải là không có quần áo khác để thay.”
Nghe thấy cô thở hồng hộc lau sàn, anh lại cau mày: “Buổi sáng mới dùng máy hút bụi xong, bây giờ có thể bẩn đến mức nào chứ, em mau nghỉ một lát đi.”
Sư Âm cầm cây lau nhà, buồn cười nói: “Máy hút bụi không phải vạn năng, anh đừng có làm phiền tôi nữa.”
Cuối cùng Lục Minh Huy cũng chịu yên tĩnh.
Anh ngửi được mùi hương từ trong bếp tỏa ra bèn hỏi: “Cái gì mà thơm vậy?”
Giọng nói của Sư Âm truyền ra từ phòng bếp: “Tôi đang chiên lại sủi cảo cho nóng.”
Lục Minh Huy đáp: “Tôi cũng muốn ăn.”
“Không phải anh vừa nói không ăn hành tây sao?”
“Mùi hành cũng không nặng lắm.”
Sư Âm nhanh chóng bị anh đánh bại.
Cô mang sủi cảo đã chiên xong và tương ớt lại đây, hai người ngồi trên ghế sô pha ăn hết sạch một đĩa lớn.
Lục Minh Huy hỏi cô: “Em ăn no chưa? Có muốn gọi thêm một phần cơm nữa không?”
Sư Âm dựa vào ghế sô pha, chậm rãi lắc đầu: “Tôi không ăn nổi nữa, no quá rồi.”
Lục Minh Huy cười nhạo cô: “Dạ dày chim nhỏ.”
Sư Âm yếu ớt hừ một tiếng: “Ăn nhiều sẽ béo.”
Vừa nói xong, trái tim Sư Âm thình thịch nhảy hai cái, không được tự nhiên mà sờ mặt mình.
Cô không nghĩ tới bản thân sẽ nói những lời, như một cô gái đang làm nũng trước mặt Lục Minh Huy.
Tại sao cô có thể làm nũng với anh được?
Dường như Lục Minh Huy cũng không phát hiện ra, anh hỏi: “Em thật sự không thể ăn thêm à? Tôi sợ lát nữa em lại đói.”
Sư Âm suy nghĩ một chút: “Tôi không ăn được, có hơi ngán…… Để tôi gọt một ít trái cây.”
Trong tủ lạnh có xoài, dưa hấu và dưa lê.
Sư Âm đứng dậy đi vào phòng bếp, nhanh chóng cắt mỗi loại trái cây một ít.
Cô gọt vỏ bỏ hạt, thịt quả được cắt ra thành từng miếng vừa ăn, sau đó đặt vào trong bát thủy tinh có hoa văn cầu kỳ vừa rực rỡ lại vừa đẹp mắt.
Đáng tiếc Lục Minh Huy không thể nhìn thấy được.
Tâm trạng tiếc nuối kia chỉ xuất hiện có vài giây liền biến mất, nhanh chóng bị thay thế bằng sự ngọt ngào.
Cô bê bát trái cây ra ăn với Lục Minh Huy, vừa xem tivi vừa ăn.
Chương trình thời sự đã kết thúc, bây giờ tivi đang chiếu một bộ phim điện ảnh Hollywood với những màn bắn súng kịch tính và kỹ thuật lái xe điêu luyện.
Nhưng Lục Minh Huy lại không hứng thú, đối với anh mà nói thì việc “xem” tivi chỉ là để miễn cưỡng giết thời gian mà thôi, không bao lâu sau anh đã cảm thấy hơi buồn ngủ.
Sư Âm nhẹ nhàng hỏi anh: “Tôi đỡ anh lên giường nhé?”
“Không cần, nằm trên giường tôi không ngủ được.”
Lục Minh Huy lười biếng nói: “Tôi nằm một lúc là tốt rồi, em cứ xem đi.”
Sư Âm lót một cái gối mềm dưới lưng cho anh, sau đó tiếp tục ngồi xem phim.
Cô thường xuyên xem phim một mình, nhưng lại rất ít xem mấy bộ phim bắn súng kiểu này.
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ không hứng thú nhưng không ngờ xem một lúc còn thấy khá thú vị.
Tuy nhiên hình như tiếng có hơi lớn, lúc nhân vật nói chuyện với nhau còn đỡ, nhưng vừa lôi súng ra là bắn nhau “bằng bằng bằng”, cũng không biết có ảnh hưởng tới giấc ngủ của Lục Minh Huy không.
Sư Âm muốn giảm âm lượng xuống, cô nhìn trái nhìn phải cũng không thấy chiếc điều khiển từ xa đâu.
Cô vô thức đứng dậy, nghĩ chắc là bị mình đè lên, nhưng mà cũng không thấy.
Lạ thật……
Chẳng lẽ rơi xuống dưới sô pha rồi sao?
Lúc này trên tivi truyền đến âm thanh rên rỉ của nữ chính….Bộ phim này nói về cách nam chính anh dũng vô địch cứu nữ chính ra như thế nào, giờ phút này cũng sắp kết thúc, hai người trong màn hình đang nhiệt tình ôm hôn nhau, sau đó…
Mặt Sư Âm đỏ lên, cô nhanh chóng liếc mắt sang người ngồi bên cạnh..