Chuyện ám sát trên thảo nguyên cứ chìm nghỉm như vậy, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Đường Trọng khích lệ Trương Thượng Hân tránh xa mình thế nhưng ngày thứ ba sau khi quay xong tiết mục, cô đã mang video được cắt sửa sang cho Đường Trọng xem có hài lòng hay không.
Trước khi tiết mục được phát sẽ được cắt sửa, xét duyệt. Chỉ có một chút Thiên Vương thiên hậu thành danh vài chục năm may ra mới được đãi ngộ như vậy thôi.
Đường Trọng có thể hưởng thụ phúc lợi lớn như vậy, tất nhiên là bởi quan hệ giữa hắn và Trương Thượng Hân khá thân mật.
Cũng khó trách những người kia không dám đắc tội với Trương Thượng Hân. Tài nguyên cô nắm trong tay quá nhiều. Xuất hiện trong nhiều cảnh quay hay xuất hiện ít là khác nhau rất nhiều đấy. Hơn nữa bọn họ để lại cảnh nào của mình cũng rất có ảnh hưởng.
Đặc tả hình ảnh mặt người vặn vẹo lúc rơi xuống nước hoặc cắt bớt những câu nguyên vẹn khi nói dễ dàng khiến cho người khác ác cảm với người kia. Nếu như bọn họ muốn hủy hoại anh thì đúng là có quá nhiên phương pháp và thủ đoạn.
Đường Trọng và Trương Thượng Hân ngồi song song trên ghế sa lon trong phòng khách, cũng xem video tiết mục hôm trước.
Tít. Đường Trọng dùng điều khiển từ xa tắt Tivi, vừa cười vừa nói:
- Cảnh quay của tôi có phải là hơi nhiều không?
Khi quay hoạt động kia, tổng cộng tiết mục đã quay gần ba giờ video. Mà cuối cùng khi phát lên đài thì phần này chỉ được có 45 phút. Nói cách khác, hai tiếng video sẽ phải bị cắt đi đấy.
Mà cắt cảnh của ai, cắt cảnh nào thì người chủ trì tiết mục này là Trương Thượng Hân có tiếng nói rất nặng. Bởi đây là tiết mục mà đài truyền hình làm cho cô.
- Đúng là nhiều hơn một chút đấy.
Trương Thượng Hân gật đầu nói. Cô cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói:
- Thế nhưng biểu hiện của cậu rất đặc sắc, lúc cắt cảnh cũng muốn bỏ nhiều cảnh của cậu đi để cân đối với những nghệ sĩ khác. Thế nhưng cắt cảnh nào cũng không nỡ, cuối cùng các chuyên viên cắt cảnh đều nói là dứt khoát gọi số này là số đặc biệt về Đường Trọng cho rồi. Sau đó thì được đoạn video này đấy.
- Tôi thì chẳng sao rồi.
Đường Trọng nói.
- Chỉ cần không khiến cô bị nói là được.
- Yên tâm đi. Tôi đã lo tốt rồi.
Trương Thượng Hân nói. Cô nắm quyền khá tốt, nhưng nếu bị truyền đi là thiên vị cho Đường Trọng thì về sau những ngôi sao, nghệ sĩ khác còn ai dám thu tiết mục của cô nữa chứ?
- Chẳng qua Lý Hữu Bằng cũng bị cắt nhiều nhỉ.
Đường Trọng bổ sung một câu.
Trương Thượng Hân cười khanh khách, nói.
- Tôi tưởng cậu sẽ làm bộ không phát hiện ra chứ.
- Sao lại không phát hiện ra được?
Đường Trọng cũng nhếch môi cười.
- Đồng thời là khách quý, ngoại trừ các người đẹp thì tôi chú ý nhất là hắn. Thấy cảnh hắn bị cắt nhiều thì tôi còn rất vui ấy.
- Ừ, một mặt là bởi hắn biểu hiện không tốt, còn quá trẻ tuổi, nét mặt trong mấy cảnh của hắn đều rất không thích hợp. Thậm chí cái nhìn tràn ngập địch ý của hắn với cậu cũng bị quay được. Lại nói, tôi cũng muốn cho người khác biết, Trương Thượng Hân tôi không phải là dễ bắt nạt đâu.
Trương Thượng Hân giải thích.
Đường Trọng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói:
- Thật ra lúc cô nổi nóng với hắn tại hiện trường chắc cũng đã nghĩ tới một chiêu này rồi nhỉ?
Trương Thượng Hân không đáp câu hỏi của Đường Trọng mà nói:
- Về sau người đại diện của hắn và hắn đều gọi điện xin lỗi tôi. Tôi đã tiếp nhận nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ. Hắn có lỗi với tôi, tôi cắt cảnh của hắn đi cũng để người khác biết kết quả khi đắc tội với tôi là như thế nào.
- Ai sống cũng đều không dễ dàng cả.
Đường Trọng thở dài. Trương Thượng Hân cũng không làm gì sai cả. Cô chỉ bảo vệ địa vị và quyền uy của mình mà thôi. Nếu để một nhân vật vừa xuất hiện như Lý Hữu Bằng tùy ý châm chọc khiêu khích cô mà cô chỉ cười trừ, đồn ra ngoài sẽ khiến người lại lấn tới, cảm thấy người này dễ bắt nạt quá. Ngành giải trí cũng vẫn là cảnh cá lớn nuốt cá bé thôi. Hơi không cẩn thận một chút thì sẽ lập tức bị người ta khiến cho đầu rơi máu chảy, thân bại danh liệt ngay. Đây cũng là nguyên nhân mà Đường Trọng liên tục vung quyền.
- Nếu cậu thỏa mãn rồi thì tám giờ tối thứ bảy hai tuần sau sẽ được phát đấy.
Trương Thượng Hân nói.
- Tôi hài phòng phi thường.
Đường Trọng cười, gật đầu.
- Vậy thì cứ như thế đi.
Trương Thượng Hân buông ly, rút usb của mình đang được cắm vào Tivi ra, bỏ vào túi rồi nói:
- Tôi còn có việc, đi trước nhé.
- Tôi tiễn cô.
Đường Trọng đứng dậy nói.
- Không cần khách sáo. Nếu không về sau tôi cũng không dám tới quấy rầy nữa đâu.
Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói.
Sau đó cô khoát tay áo rồi quay người đi ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng động cơ ô tô đã vang lên ở cửa ra vào.
Trương Thượng Hân vừa đi, Trương Hách Bản liền sôi nổi chạy xuống cầu thang.
Cô chạy tới ngồi đối diện với Đường Trọng, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Đường Trọng cũng không để ý tới cô, mở tivi xem phim.
- Đường Trọng.
Trương Hách Bản hô.
Đường Trọng liếc cô, hỏi:
- Chuyện gì?
- Quan hệ giữa anh và Trương Thượng Hân là như thế nào?
- Thì bạn bè thôi.
- Không đúng.
Trương Hách Bản lắc đầu:
- Gần đây cô ta đến quá nhiều rồi. Các người nhất định không phải là bạn bè bình thường.
- Thì ai bảo cô chúng tôi là bạn bè bình thường chứ?
Đường Trọng hỏi ngược lại.
- Tốt, tôi biết ngay anh là kẻ không biết yên phận mà.
Trương Hách Bản kêu lên khoa trương.
- Cho nên tôi quyết định kể cho anh nghe một câu chuyện ngụ ngôn.
- Chuyện ngụ ngôn gì?
Đường Trọng tò mò hỏi.
- Trong một khu rừng xinh đẹp có một cô sư tử cái đáng yêu. Cô là vương giả hoàn toàn xứ đáng của khu rừng này, cũng là tồn tại hấp dẫn ánh mắt nhất. Mỗi người đều ca ngợi cô, nịnh nọt cô, nói những lời dễ nghe, tặng cô hoa xinh quả ngọt.
Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng một cái rồi nói tiếp:
- Nhưng vào một đêm trời đất đen kịt, cuồng phong gào thét, có một con sư tử cái khác xông vào khu rừng này...
- Tại sao lại phải là một đêm bầu trời đen kịt, cuồng phong gào thét chứ?
Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì người xấu đều xuất hiện như vậy mà.
Trương Hách Bản đáp như chuyện đương nhiên.
- Đó là một con sư tử cái thấp bé, xấu xí, thậm chí còn hôi miệng. Tuy nó không được mọi người thích nhưng nó vẫn đang đi khắp nơi khoe khoang. Vì vậy con sư tử xinh đẹp kia cảm thấy địa bàn của mình bị xâm nhập, quyền uy của mình bị khiêu khích. Nó không nhịn được nữa, phát động khiêu chiến với con sư tử xấu kia. Anh nghe có hiểu ý nghĩa câu truyện ngụ ngôn này không?
- Hiểu rồi. Nói là một núi khó có thể chứa hai hổ. Không, là một rừng khó có thể chứa hai con sư tử.
Đường Trọng ngẩng đầu, nghĩ ngợi nghiêm túc, nói:
- Thế thì liên quan gì tới tôi?
- Hai con sư tử cái đánh nhau, gặp nạn đương nhiên là những người tùy tùng đi theo rồi.
Trương Hách Bản nói:
- Nếu con sư tử xinh đẹp kia bị thương thì những người theo đuổi nó có đau lòng lắm không? Lại nói sức chiến đấu của con sư tử xấu xí rất kinh người, nếu ngộ thương những người khác thì sao đây?
- Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng lộ vẻ đã hiểu rõ.
- Hiểu là tốt rồi.
Trương Hách Bản thở phào một hơi. Cuối cùng cũng không uổng công sức của cô. Vì kể một câu chuyện này, không biết cô đã lãng phí bao nhiêu tế bào não đấy.
- Tôi sẽ không làm người theo đuổi của cô đâu.
Đường Trọng nói.
- Đường Trọng.
Trương Hách Bản giận dữ, bổ nhào qua đè Thượng Hân Đường Trọng tới, móng tay cáo lên người hắn, thoạt nhìn đúng là một con sư tử cái.
Điểm khác chính là con sử tử cái thì đầy lông, còn cô thì đầy thịt.
Ngôi sao Đường Trọng lại một lần nữa trở thành điểm hot cho phóng viên tranh giành đưa tin.
Lúc này không phải vì hắn làm chuyện gì điên cuồng... Không, cũng là chuyện điên cuồng, chẳng qua là việc tốt, công việc nhã nhặn, công việc về học thuật.
Đường Trọng và Tiêu Dục Hằng, Tiêu Nam Tâm cùng ký tên vào cuốn Luận quan hệ giữa tâm lý học và xây dựng phát triển tài nguyên cùng nhân lực vừa được phát hành, được tạp chí tâm lý học quyền uy của Mỹ trích dẫn, khiến toàn bộ giới tâm lý học chú ý và thảo luận.
Có người nói quyển sách này đã tiến hành định nghĩa lại một lần nữa đối với tâm lý con người trong xã hội hiện đại. Cũng có người cảm thấy nó gần như bác bỏ Tâm lý học doanh nghiệp do đại sư tâm lý học quốc tế Vương Kỳ Khuê viết mười mấy năm trước.
Người tán thành có, người phản đối có.
Bởi nhiều người tranh luận quá, trải qua sự đồng ý của tác giả và tạp chí, các tạp chí tâm lý học và tập san khác cũng nhao nhao đăng lại bài viết này.
Các loại báo chí của Mỹ, Thụy Sĩ, Đức... Đều đăng tải, hơn nữa còn có các nhà tâm lý học phát biểu quan điểm của mình, bảo vệ và công kích. Báo chí về tâm lý học trong nước lúc này mới nghe tin mà hành động, nhao nhao liên lạc với viện trưởng Tiêu Dục Hằng, hy vọng có thể được quyền đăng bài.
Sở dĩ nước ngoài phát biểu trước rồi mới tới trong nước bởi hoàn cảnh học thuật trong nước quá ác liệt. Một số tạp chí cấp quốc gia còn công khai ghi giá, muốn phát biểu bao nhiêu từ thì phải đưa bọn họ bao nhiêu tiền. Mà một số nhà nghiên cứu cũng rất không biết tự trọng, từ một vài bài báo trên tạp chí khác chỉ gia công lại một chút, trong nháy mắt đã trở thành sáng tác của bọn họ rồi.
Không có sáng tạo gì mới, chỉ có .
Bị bức bách như vậy, một số học giả quyết tâm muốn đăng bài viết thì đều đăng tại các tạp chí lớn trên thế giới trước, đợi tới khi có lực ảnh hưởng mới do báo chí trong nước đưa tin. Lúc đó có người muốn cũng không khỏi lo lắng tới áp lực dư luận.
Vốn đây là chuyện của giới tâm lý học, cho dù bọn họ có tranh giành mạnh tới đâu thì cũng không thể trở thành đề tài cho cả giới truyền thông trong nước tranh giành đưa tin được.
Thế nhưng trong cuốn sách này, Đường Trọng lại ký tên thứ hai. Nói cách khác, Đường Trọng cũng là một trong những người quan trọng sáng tác ra quyển sách này.
Chuyện này được một nữ phóng viên của báo Thanh niên Trung Hoa phát hiện ra, hơn nữa lập tức đăng tin độc quyền ngay.
"Là Thiên Vương ngành giải trí hay là thiên tài tâm lý học?"
Cô cũng giới thiệu kỹ càng sự chấn động của cuốn sách này đối với giới học thuật, hơn nữa nói Đường Trọng không chỉ là một nghệ sĩ ưu tú trong ngành giải trí mà còn là một thiên tài tâm lý học. Nhân vật như vậy, dù ở lĩnh vực nào cũng có thành tựu phi phàm.