Hỏa Bạo Thiên Vương

Nhìn thấy Đường Trọng biểu lộ kinh ngạc, Khương Khả Khanh sẳng giọng:

- Sao? Bà đây thoạt nhìn không giống 18 tuổi sao?

- Một tiếng ‘ bà đây ’ đã triệt để bại lộ tuổi của cô.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Còn nữa, cô có thể ngàn vạn đừng làm nũng nữa. Cô không chú ý tới ánh mắt những người đàn ông xung quanh kia sao? Hận không thể nuốt cô hoặc là giết chết tôi đấy.

- Tôi làm nũng là tôi cam tâm tình nguyện, tôi tốt như vậy không phải là vì cậu sao?

Khương Khả Khanh hào phóng nói.

- Không phải người nhện đã nói sao? Một người có năng lực càng lớn thì trách nhiệm lại càng lớn. Tôi trưởng thành như vậy, phải cố gắng cống hiến vì hình tượng thành thị, kỳ thật tôi cùng người nhện làm chuyện giống nhau.

- Vậy cô tiếp tục cống hiến đi, tôi phải đi ăn thịt nướng.

Đường Trọng cười khổ.

Đáng tiếc, Đường Trọng lại không cơ hội rời đi.

Hắn vốn chính là ngôi sao, khuôn mặt được nhiều người chú ý. Hơn nữa hắn lại cùng bà chủ tập đoàn Phi Thiên, Khương Khả Khanh đứng chung một chỗ chuyện trò vui vẻ, thoạt nhìn quan hệ rất thân mật, lập tức đã đưa tới không ít người vây xem.

Một người đàn ông mập bưng chén rượu đi tới, vừa cười vừa nói:

- Tổng giám đốc Khương, vị này chính là ngôi sao lớn của Minh Châu chúng ta đúng không?

- Đúng vậy đấy, cục trưởng Chu.

Khương Khả Khanh cười nói thản nhiên.

- Đường Trọng bạn nhạc Hồ Điệp.

- A, thoạt nhìn quan hệ giữa tổng giám đốc Khương cùng Đường Trọng rất không tồi đấy. Đã quen từ lâu rồi đúng không?

Chu Vĩ Hào cười ha hả hỏi, giống như là đang cùng Khương Khả Khanh tùy ý nói chút ít lời ong tiếng ve.

- Ừ, tôi biết hắn từ lúc hắn còn rất nhỏ.

Khương Khả Khanh nói.

- Lúc hắn cởi truồng rồi còn ôm qua hắn đấy.

- Thì ra là thế.

Trên mặt Chu Vĩ Hào lộ ra biểu lộ suy tư. Họ Đường sao? Lúc còn rất nhỏ Khương Khả Khanh còn ôm qua hắn? Yến Kinh có nhà họ Đường sao?

Khương Khả Khanh là cố ý phóng đạn sương mù để hắn suy tư bừa bãi rồi lại lôi kéo Đường Trọng đi nhận thức một ít nhân vật trọng yếu khác.

Hôm nay quen mặt, về sau Đường Trọng có chuyện gì, bọn hắn phải châm chước xử lý. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không thực tế, nhưng thời điểm đá rơi xuống phải nghĩ kĩ xem xương cốt của mình có đủ cứng rắn hay không.

Dù sao, hắn cũng là người Ma Phi Khương Khả Khanh mang theo.

Hàn huyên, uống rượu, nói lời thân mật với người lần đầu tiên gặp mặt cũng là việc không xa lạ chút nào với Đường Trọng.

Thân thể của hắn thon dài thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, hình thái tiêu sái, ăn mặc âu phục vừa vặn cùng Khương Khả Khanh đi xã giao, hết thảy những điều này đối với hắn mà nói đều đã thành thạo.

Khương Khả Khanh trong lòng tán thưởng, nghĩ thầm, không hổ là con trai do chị mình sinh ra. Mặc dù từ nhỏ không sống cùng chị nhưng nhưng thực chất kiêu ngạo bên trong cùng phần huyết thống quý tộc kia lại được di truyền.

Đối mặt cùng Đường Trọng, ai có thể tin hai năm trước hắn vẫn chỉ là một thiếu niên bình thường sống ở vùng núi?

Có người muốn cùng Khương Khả Khanh đàm luận ít chuyện, rốt cuộc Đường Trọng cũng được giải thoát.

Từ giữa trưa đến bây giờ hắn vẫn chưa được ăn cơm, thật sự là hắn rất đói.

Hắn cầm lên một chiếc đĩa đầy bánh ngọt, không muốn bị người khác nhìn thấy tướng ăn chật vật, vì vậy hắn liền ngồi vào một vị trí hẻo lánh gần tường thủy tinh của nhà hàng Tây.

Bánh ngọt vô cùng thơm ngon, rốt cuộc Đường Trọng cũng cảm giác mình đã leo ra khỏi tầng mười tám địa ngục rồi.

Người là sắt, cơm là thép đấy.

Hắn ăn cực nhanh, một đĩa bánh ngọt lớn đã bị hắn ăn xong rồi.

Hắn không muốn lại đi ra ngoài ứng phó với những người hắn chưa quen thuộc kia, cho nên hắn an vị tại trên ghế sa lon uống nước trái cây nghỉ ngơi. Đợi đến lúc Khương Khả Khanh xong việc, hắn đi tìm cô là tốt rồi.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân đi tới.

Đường Trọng cảm thấy kỳ quái. Đại đa số khách tham gia tiệc rượu đều tụ tập ở bên trong đại sảnh uống rượu hàn huyên. Cho dù có người muốn một mình nói chuyện phiếm thì cũng sẽ lựa chọn chỗ ngồi phía trước. Dù sao cái chỗ này cũng gần buồng vệ sinh, mặc dù còn cách buồng vệ sinh xa nhưng đa phần sẽ không ai lựa chọn ngồi ở đây đấy.

- Đằng Tỉnh tiên sinh, lần này thật sự xin lỗi chiêu đãi không chu toàn, khiến anh thất vọng rồi.

Giọng nói một người đàn ông vang lên.

Trong lòng Đường Trọng kinh ngạc. Hắn cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, không phải đó chính là giọng nói của cục trưởng Chu Vĩ Hào vừa đi qua cùng hắn hàn huyên sao?

- Cục trưởng Chu khách khí rồi.

Giọng nói Đằng Tỉnh Ưng truyền tới.

- Tôi biết rõ cậu đã tận lực. Nhiệt tình của cậu, tôi đã ghi nhớ trong lòng.

Nghe giống như là quan viên chính phủ hàn huyên cùng người từ bên ngoài đến đầu tư, bên trong nội dung không có bất kỳ mẫn cảm nào.

Thế nhưng Đường Trọng lại cảm thấy đối thoại giữa hai người bọn họ rất không bình thường.

- Đáng tiếc. Khương Khả Khanh có địa vị rất lớn, tôi không có cách nào ảnh hưởng được tới quyết định của cô ta.

Chu Vĩ Hào nói ra.

- Tôi hoàn toàn hiểu nổi khổ tâm riêng của cậu.

Nghe Đằng Tỉnh Ưng nói giống như một người đan ông tương đối độ lượng:

- Lòng của cậu là hướng về phía chúng tôi, tôi hoàn toàn có thể cảm thụ được.

- Đã lâu không nhìn thấy con của tôi rồi, tôi vẫn rất nhớ hắn đấy. Anh cũng biết, lớn tuổi rồi, thích một nhà đoàn tụ.

- Chu Tuấn tiên sinh là nhân tài ưu tú do tập đoàn Ba Phổ chúng tôi tiến cử. Tôi chuẩn bị phái hắn làm đại biểu Minh Châu, cũng thuận tiện cho cha con hai người đoàn tụ, cậu cảm thấy thế nào?

- Đây là chuyện trong công ty các anh, tôi cũng không chộn rộn rồi.

Chu Vĩ Hào cười ha hả nói.

Tâm tình Đường Trọng trầm trọng.

Bất kỳ địa phương nào cũng đều giao dịch bằng tiền, quyền đấy. Nếu như không có chế độ ước thúc tốt, cá nhân gần kề ỷ lại quan cũng không thực tế đấy.

Hai người đơn giản mịt mờ nói chuyện với nhau vài câu, Chu Vĩ Hào liền nói muốn đi toilet.

Khi hắn đi ra bức tường thủy tinh, nhìn thấy Đường Trọng ở đằng sau vách tường, ánh mắt không khỏi rùng mình.

Tại sao thằng nhóc này lại ở đây?

Cục trưởng Chu tự mình đi toa-lét à?

Đường Trọng chủ động chào hỏi Chu Vĩ Hào.

- Đúng vậy.

Sắc mặt Chu Vĩ Hào cứng ngắc gật đầu.

- Ha ha. Tự mình đi tốt. Cục trưởng Chu thật là người bình dị, gần gũi.

Đường Trọng tán thưởng.

Chu Vĩ Hào cười cười, không hề đáp lại.

Hắn không biết Đường Trọng đã nghe được gì chưa nhưng xem ra quan hệ giữa mình cùng Đằng Tỉnh Ưng đã bại lộ.

Nhưng hắn cũng không lo lắng chuyện này.

Bởi vì Đường Trọng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh mình đã làm gì tổn hại tới lợi ích quốc gia, bán đứng tài sản quốc gia, hơn nữa, trong hợp đồng này, bởi vì Khương Khả Khanh cường thế cho nên quả thật hắn cũng không phát huy ra lực lượng gì.

Chỉ là hắn không biết được quan hệ giữa Đường Trọng và Khương Khả Khanh. Nếu để cho Khương Khả Khanh biết mình ở sau lưng chọc đao nhỏ, với tính cách của cô ta, e rằng mình sẽ không có quả ngon gì để ăn.

- Chủ quan rồi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Đằng Tỉnh Ưng đi đến đằng sau màn tường nước, vừa cười vừa nói:

- Đường tiên sinh cũng ở đây.

- Đúng vậy. Không am hiểu xã giao cho nên tôi cứ tới đây nghỉ ngơi một chút.

Đường Trọng vừa cười vừa nói. Là ý nói thằng kia, đừng có diễn kịch trước mặt tao, những chuyện hư hỏng của bọn mày tao đã nghe thấy hết rồi.

- Có phải cảm thấy rất khiếp sợ không?

Đằng Tỉnh Ưng đi đến ghế sa lon đối diện Đường Trọng rồi ngồi xuống, lên tiếng hỏi. Hắn biểu lộ bình tĩnh, dáng tươi cười ôn hòa, bị người khám phá ra một ít cơ mật nhưng hắn không hề khẩn trương và xấu hổ chút nào.

- Thế thì không có.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Một bao hạt dưa, luôn luôn có vài hạt nát. Không có gì quá kỳ quái đấy.

- Cậu biết không? Lần đi sang Trung Hoa này, tôi có hai thu hoạch lớn.

Đằng Tỉnh Ưng vừa cười vừa nói.

- Tôi không biết.

- Thứ nhất, tôi gặp được một đối thủ ưu tú như tiểu thư Khương Khả Khanh, bây giờ chúng tôi đã thành đồng bọn hợp tác.

Đằng Tỉnh Ưng nói.

- Tôi thích hợp tác cùng người thông minh, bởi vì như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy bị khiêu chiến, lại để cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng.

- Thứ hai không phải các ngươi thuận lợi ký kết sao?

- Không phải. Chính là bất cứ người nào tới, đều có thể nói tới điều kiện như vậy. Bởi vì tiểu thư Khương Khả Khanh ưu tú cho nên tôi không thể đạt được thắng lợi làm cho người ta mừng rỡ.

Đằng Tỉnh Ưng vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói.

- Anh không nói một cái thu hoạch khác có quan hệ cùng tôi sao? Tôi không tin. Đường Trọng cười tủm tỉm nói.

- Quả thật là có quan hệ cùng cậu.

Đằng Tỉnh Ưng nói.

- Có ít người rất nguy hiểm làm cho người ta mới gặp lần đầu tiên đã sinh ra phòng bị. Tiểu thư Khương Khả Khanh chính là nhân vật như vậy. Cô ấy khôn khéo nhưng mắt thường như chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy, cậu lại khác.

- Anh muốn nói tôi là đại trí giả ngu sao? Cái này với tôi mà nói cũng không phải là ca ngợi gì.

Đường Trọng nói.

- Cậu khôn khéo, mắt thường chúng tôi cũng có thể nhìn thấy.

Đằng Tỉnh Ưng cười ha hả nói.

- Thế nhưng mặc dù chúng tôi coi trọng cậu thì cậu vẫn làm được những chuyện khiến cúng tôi cảm thấy giật mình.

Đường Trọng bưng ly nước chanh trước mặt lên uống một ngụm, cười lớn nói:

- Đằng Tỉnh tiên sinh, không phải anh đang nghĩ khích lệ tôi vài câu như vậy thì tôi sẽ xem anh là tri kỷ, sau đó giúp các anh giữ kín bí mật đấy chứ?

- Tôi không có loại ý nghĩ này.

Đằng Tỉnh Ưng nói.

- Hơn nữa tôi biết rõ cậu sẽ không giữ kín bí mật này.

Dừng một chút, Đằng Tỉnh Ưng nói:

- Thậm chí tôi không sợ cậu tiết lộ bí mật này. Lại có thể như thế nào đây? Cục trưởng này đi, sẽ có một cục trưởng Chu khác. Cậu biết thực lực của chúng tôi, chúng tôi có thể thu mua bất kỳ nhân tài gì chúng tôi cảm thấy đáng giá đầu tư. Tuy nhiên bọn hắn trở nên càng ngày càng tham lam, thế nhưng cuối cùng cũng là có một giá cả, đúng không?

- Cuối cùng cũng vẫn có một giá cả.

Đường Trọng gật đầu.

- Đúng vậy. Mỗi người đều có một tâm lý thừa nhận giá cả. Vượt qua giá tiền này, có khả năng bọn hắn sẽ làm ra chuyện mà ngay cả chính bọn hắn cũng đều thất kinh.

- Cậu có giá cả không?

Đằng Tỉnh Ưng nhìn Đường Trọng hỏi.

- Tôi thành tâm muốn hợp tác cùng Đường tiên sinh.

- Tôi có giá cả.

Đường Trọng nói.

- Quay một bộ phim đại khái là 500 vạn tệ Trung Hoa.

- Ừ, kiếm tiền như vậy quả thật là quá cực khổ đấy.

- Tôi có thể bán mình cho người nhưng tuyệt đối không bán cho anh.

Đường Trọng rất nghiêm túc nói.

- Ừ, bởi vì tôi là người Nhật Bản sao?

Đằng Tỉnh Ưng cười.

- Tôi biết rõ, có rất nhiều người Trung Hoa có loại suy nghĩ này. Đương nhiên cũng có ít người nguyện ý phục vụ vì chúng tôi.

- Là vì anh quá ngu xuẩn. Đường Trọng nói.

- Không có chỗ thiếu hụt gì so với ngu xuẩn càng làm cho người khó có thể tiếp nhận hơn.

Sắc mặt Đằng Tỉnh Ưng biến đổi, vừa cười vừa nói:

- Đường tiên sinh, nói chuyện với cậu rất vui, xin lỗi không tiếp được rồi.

- Gặp lại.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Thân ảnh Đằng Tỉnh Ưng vừa mới biến mất, Chu Tuấn Hào từ trong phòng vệ sinh đi tới ngồi ở trước mặt Đường Trọng.

- Đường tiên sinh, tháng sau xí nghiệp Minh Châu có mở một bữa tiệc tối, tôi muốn mời cậu làm khách quý biểu diễn, không biết cậu có hứng thú không?

Chu Vĩ Hào hơi mập, trên mặt tràn đầy vui vẻ, vẻ mặt chân thành tha thiết mời.

- Tháng sau à?

Đường Trọng cười.

- Tôi bận việc rồi.

- Ừ, thì ra là như vậy.

Chu Vĩ Hào đứng lên, nói:

- Vậy thì không quấy rầy rồi.

Nhìn xem bóng lưng Chu Vĩ Hào rời đi, trong ánh mắt Đường Trọng tràn đầy xem thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui