Hỏa Bạo Thiên Vương

Vèo!

Một chiếc giày bay ra ngoài.

Bộp!

Một chiếc giày khác cũng bay ra ngoài.

Giày rơi trên ghế salon bằng da, phát ra âm thanh thật nặng nề.

Khi Khương Khả Khanh về phòng, việc làm đầu tiên là vứt bỏ giày, giống như đôi giày kia ở trên chân cô thêm một giây nào nữa là thêm một giây cực hình.

Đường Trọng biết cô có sở thích này. Tuy nhìn có chút bất nhã nhưng sự thẳng thắn và trực tiếp đó vẫn rất đáng yêu.

Cô cởi giày, đi nhanh vài bước sau đó thân thể bay theo đường cong.

Bịch!

Đây là thanh âm khi Khương Khả Khanh ngã mình trên ghế salon. Cô cong người trên ghế salon, thoải mái rên rỉ một tiếng, hữu khí vô lực nói:

- Quá mệt mỏi. Đây đúng là không phải việc người làm mà.

Đường Trọng đi sau cô đóng cửa phòng, rồi lại nhặt lên đôi giày cô vứt ngoài cửa để vào tủ giày, cười nói:

- Mới có ít việc thế này mà cô đã không chịu nổi à? Vậy những người khác thì sống thế nào đây? Cô xem ở trung tâm thương mại, những nữ nhân viên bán hàng phải đi giày cao gót đứng làm việc suốt cả ngày, vậy họ mệt đến nỗi nào? Nếu bọn họ cũng nghĩ như cô thì chắc sẽ không sống nổi rồi.

- Bọn họ chỉ mệt về thân thể còn tôi là mệt cả tinh thần lẫn thể xác. Như vậy giống nhau sao?

Khương Khả Khanh phản bác nói:

- Cho dù bọn họ làm việc sai thì chỉ tổn thất vài trăm tệ. còn tôi làm ăn với những người nào hả? Một đám lão hồ ly âm hiểm xảo trá. Chỉ không cẩn thận một chút đã bị bọn chúng ăn cả xương cốt chẳng chừa chút gì rồi. Nhân tâm mới là chiến trường ác liệt nhất đấy.

Đường Trọng biết Khương Khả Khanh nói rất thực tế. Chính mình không phải cũng gặp điều đáng buồn như thế sao?

Càng đứng ở vị trí cao thì càng phải đối mặt với đối thủ càng đáng sợ. Bởi vì người có thể leo lên vị trí cao nhất cũng là người tài giỏi nhất.

- Cậu cũng thấy tôi nói có đạo lý đúng không?

Khương Khả Khanh cười hắc hắc:

- Đau lưng. Đến đây, mát-xa cho bạn gái nhỏ của cậu đi.

Đường Trọng cũng cười nói:

- Không phải cô mới 17 tuổi thôi sao? Còn trẻ như vậy thì sao phải mát-xa chứ?

- Hừ, tôi thích hưởng thụ không được à? Nói ít thôi, nếu không tôi đá cậu.

Khương Khả Khanh ngang ngược nói.

Đường Trọng liền đi rửa tay, sau đó lau sạch sẽ rồi đứng sau ghế salon giúp Khương Khả Khanh mat-xa cổ.

- Cổ hơi cứng, gần đây ngủ không tốt à?

Đường Trọng hỏi.

- Ừ. Hợp đồng còn chưa ký thì ngủ làm sao được? Cứ để đó cũng không phải biện pháp hay. Bọn chúng sốt ruột, tôi cũng sốt ruột.

Khương Khả Khanh thở dài, mệt mỏi nói:

- Tôi sốt ruột mà trên mặt còn phải giả vờ không để ý. Cậu xem, vừa phải để ý vừa phải đóng kịch. Chắc diễn viên như mấy cậu cũng không khổ cực như tôi đâu?

- Tất nhiên.

Đường Trọng cười nói:

- Phim dù sao cũng là phim. Dù người đã chết nhưng chỉ cần đạo diễn hô ngừng thì chúng tôi có thể lập tức sống lại. Trong đời thực đâu làm được như vậy.

- Đúng vậy, trong đời thực không làm được.

Khương Khả Khanh nói:

- Cho nên, Đường Trọng, cậu và tôi, chúng ta không thể đi sai một bước. Chúng ta không thể để đối thủ có bất cứ cơ hội nào.

- Tôi hiểu rồi.

Đường Trọng nói.

- Chúng ta phải làm con chó trung thành và tẫn trách nhiệm, cố gắng trông coi vườn nhà mình, không để bất luận kẻ nào xông vào. Đồng thời chúng ta cũng phải làm con sói hung ác, chỉ cần có cơ hội là xông lên cắn một phát. Chỉ cần là chiến trường thì chỉ có hai lựa chọn, mày chết tao sống hoặc mày sống tao chết.

- Cần phải hung dữ như vậy sao?

Đường Trọng cươi hỏi.

- Tôi biết việc ở núi Minh Dương rồi. Là người của nhà Công Tôn ra tay hả?

Sắc mặt Khương Khả Khanh ngưng trọng nói.

Đường Trọng cười nói:

- Mệt mỏi thì nghỉ ngơi. Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết.

Khương Khả Khanh cũng nhếch môi cười nói:

- Tên ranh con đúng là tự tin. Cậu nghĩ rằng tôi thích quan tâm mấy chuyện cỏn con này à? Nhưng mà mẹ ruột cậu biết chuyện sau thì một ngày gọi tới mấy cuộc điện thoại hỏi tình huống của cậu. Tôi không muốn quan tâm cũng không được. Tôi cũng nói với chị ấy như vậy đấy, rằng cậu có thể xử lý tốt chuyện của mình.

Mẹ ruột. Khương Khả Nhân.

Đường Trọng nhẹ thở dài.

Một thời gian dài không liên hệ rồi, bây giờ bà ấy sống tốt sao?

- Chị ấy rất tốt.

Khương Khả Khanh rất hiểu tâm tư của Đường Trọng.

- Tôi biết cậu ngại chủ động gọi cho chị ấy nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm chị ấy. Chị ấy cũng muốn gọi cho cậu nhưng lại không biết nói gì, sợ như vậy sẽ mất đi chút tình cảm mà hai người vất vả mới có được. Hai người đúng là mẫu tử liền tâm nha, tính tình đều quái lạ như vậy. Một cuộc điện thoại mà thôi, có khó khăn đâu.

- Tôi sẽ gọi điện thoại cho bà ấy.

Đường Trọng biết ý của Khương Khả Khanh nên cam đoan nói.

Lão râu dài đáng thương, bà ấy cũng là người đáng thương. Khi người khác đã trừng phạt bà ấy rồi thì một người con như mình vì sao cũng phải làm khổ bà ấy chứ?

- Tôi cũng không miễn cưỡng cậu nha.

Khương Khả Khanh giống như một con hồ ly thực hiện được ý đồ mà cười nói.

- Là tôi tự nguyện chủ động.

Đường Trọng cười nói. Nói chuyện với người dì nhỏ này luôn vui vẻ như vậy, đấu trí nhưng không áp lực.

- Đúng vậy, Đường Trọng là một đứa bé hiếu thuận, lương thiện.

Khương Khả Khanh khích lệ nói:

- Vừa rồi cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?

- Chu Vĩ Hào bị Đằng Tỉnh Ưng mua chuộc rồi.

Đường Trọng nói.

- Tôi cũng không thấy lạ.

Khương Khả Khanh chỉ tủ lạnh, ý bảo cô khát.

Đường Trọng liền đi ra lấy một chai nước khoáng, mở nắp rồi đưa cho Khương Khả Khanh, và cũng tự mở một chai cho mình, sau đó mat-xa cổ giúp cô nói:

- Cô biết rồi à?

- Chỉ là suy đoán thôi chứ chưa xác định.

Khương Khả Khanh cười lạnh:

- Chúng ta sống phải xác định mục đích và phương hướng. Ví dụ như ở nhà họ Khương, tôi và chị gái luôn hướng về cậu. Cho nên chúng tôi làm việc và suy nghĩ luôn chú ý đến lợi ích của cậu. Chu Vĩ Hào thúc giục tôi nhanh chóng kí hợp đồng với Đằng Tỉnh Ưng không phải mới một lần. Hai bên đàm phán, ai chủ động thì người đó chịu thiệt. Ngay cả kẻ ngốc cũng biết đạo lý đó thì chẳng lẽ Chu Vĩ Hào lại không biết. Hắn biết mà còn làm như vậy, chứng tỏ hắn không ủng hộ chúng ta mà là người của bên kia.

- Trên thế giới này, không có vô duyên vô cớ đi nói giúp người khác. Nếu Chu Vĩ Hào không bị tên công tử bột Đằng Tỉnh Ưng kia dụ dỗ lên giường thì hắn cũng đã bị Đằng Tỉnh Ưng dùng tiền chặt đổ, không phải sắc thì là tiền, còn có cái gì chứ?

Nghĩ đến Chu Vĩ Hào mập mạp cùng Đằng Tỉnh Ưng ôm nhau lên giường, trong lòng Đường Trọng rét lạnh, liền nổi da gà.

- Cô không cần nói quá như thế được không?

Đường Trọng cười khổ nói.

- Chẳng lẽ tôi chưa nói cho cậu biết tôi là một hủ nữ sao?

Khương Khả Khanh trợn mắt nói:

- Làm một hủ nữ lâu năm, nếu khi nói chuyện không đặt BL ở cửa miệng thì không phải không đúng chức trách sao?

Đường Trọng biết không cãi thắng được cô, nói.

- Chu Vĩ Hào mời tôi tham gia bữa tiệc gặp mặt của các thương nhân Minh Châu, muốn tôi làm khách mời biểu diễn.

- Thật đáng thương.

Khương Khả Khanh coi thường nói:

- Biết hắn là tên đần độn, không ngờ lại đần đến vậy. Chẳng lẽ hắn cho rằng hai, ba trăm vạn là có thể che được miệng cậu sao?

- Tôi cảm thấy hắn đang sỉ nhục tôi nên tôi từ chối rồi.

Đường Trọng nói.

- Hắn còn sỉ nhục tôi.

Khương Khả Khanh nói.

- Từ chối là nên làm nhưng không biết hắn có cơ hội chủ trì bữa tiệc đó không.

- Cô muốn ra tay à?

Đường Trọng cười khổ hỏi.

- Cậu cảm thấy tôi là người bị người ta tát một phát mà coi như không có chuyện gì sao?

- Không phải.

- Vậy thì đúng rồi.

- Cô có chứng cứ không?

- Đường Trọng.

Khương Khả Khanh quay người lại, ngẩng mặt nhìn Đường Trọng, thanh âm trầm thấp nói:

- Tôi không phải người tốt, cũng không phải một cô gái tốt. Cho nên, rất nhiều chuyện chỉ xem tâm tình không nói đúng sai.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng bờ môi đỏ mọng do vừa uống nước khoáng của cô, Đường Trọng có xúc động muốn cúi xuống hôn cô.

Phụ nữ xấu mới có thể đầu độc nhân tâm nhất nha.

Đường Trọng bị mùi thơm của cà phê làm tỉnh lại, hắn mở to mắt, thấy ánh sáng xuyên qua khe hở tiến vào phòng.

Trời đã sáng choang.

Trong lòng của hắn có chút ảo não cùng áy náy. Trước kia, mỗi ngày hắn thường thức dậy lúc năm sáu giờ. Bây giờ công việc nhiều hơn, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn ngày càng không có quy luật, mà ngay cả thói quen tốt rèn luyện bản thân cũng không vứt bỏ.

May mắn trước kia bụng vốn lớn nếu không hắn đã hoài nghi mình cũng giống như đàn ông ngoài ba mươi bắt đầu to bụng rồi.

Đường Trọng rời giường đến phòng khách thấy Khương Khả Khanh đang ngồi trên ghế salon xem tivi. Thanh âm ti vi rất nhỏ, chắc cô sợ đánh thức Đường Trọng. Trong tay cô còn cầm một cốc cà phê nóng, mùi thơm kia chắc từ cốc cà phê này truyền ra.

- Tôi pha cà phê, cậu uống một cốc trước. Lát nữa chúng ta xuống ăn điểm tâm.

Khương Khả Khanh nói. Cô vẫn không chưa đổi quần áo, vẫn mặc bộ áo ngủ màu đen đêm qua thay ra khi tắm.

Vải vóc tơ lụa dán chặt thân thể làm lộ rõ dáng người khêu gợi của cô. Cũng có thể là do da trắng trái ngược với màu đen nên càng phụ trợ cho làn da trắng nõn của cô.

Cô nói cô 17 cũng không phải không có căn cứ.

- Được, tôi tắm trước.

Đường Trọng nói.

Đang muốn đi tắm thì điện thoại trong phòng vang lên.

Hắn về phòng lấy điện thoại, thấy trên màn hình hiện lên số điện thoại của Tiêu Nam Tâm.

- Nam Tâm à?

Đường Trọng cười hỏi. Tiêu Nam Tâm rất ít gọi điện thoại cho hắn sớm như vậy. Không, phải nói Tiêu Nam Tâm rất ít gọi điện thoại cho hắn. Nếu đã gọi thì nhất định là có chuyện gì đó.

- Về Minh Châu chưa?

Tiêu Nam Tâm hỏi. Cô và Đường Trọng nói chuyện luôn thích bỏ đi xưng hô, giống như hai người rất quen thuộc hoặc rất xa lạ.

- Về rồi.

Đường Trọng nói.

- Giấy tờ xuất ngoại của anh tôi cầm hộ rồi.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Cám ơn.

Đường Trọng nói.

- Thời gian xuất phát thì anh đã biết, là hai ngày sau, ba giờ chiều ngày 26. Chẳng qua 10h phải có mặt ở trường.

- Cô đã nói với tôi rồi.

Đường Trọng cười nói.

- Lý Trác Ngộ muốn gặp anh.

Tiêu Nam Tâm nói tiếp.

- Lý Trác Ngộ à?

Đường Trọng kinh ngạc.

- Ông ấy muốn gặp tôi à.

Lý Trác Ngộ là chuyên gia nghiên cứu tâm lý học về nhân tính, cũng là người mà Đường Trọng muốn đề cử Lý Ngọc bái làm thầy.

Ông ấy muốn gặp mình làm gì?

- 10h trưa hôm nay, ông ấy có một bài giảng ở trường. Thầy Tiêu hi vọng cậu có thể đến nghe một chút.

- Tôi nhất định đến đúng giờ.

Đường Trọng có chút chờ mong nói.

> Đằng Tỉnh Ưng cười.

- Tôi biết rõ, có rất nhiều người Trung Hoa có loại suy nghĩ này. Đương nhiên cũng có ít người nguyện ý phục vụ vì chúng tôi.

- Là vì anh quá ngu xuẩn. Đường Trọng nói.

- Không có chỗ thiếu hụt gì so với ngu xuẩn càng làm cho người khó có thể tiếp nhận hơn.

Sắc mặt Đằng Tỉnh Ưng biến đổi, vừa cười vừa nói:

- Đường tiên sinh, nói chuyện với cậu rất vui, xin lỗi không tiếp được rồi.

- Gặp lại.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Thân ảnh Đằng Tỉnh Ưng vừa mới biến mất, Chu Tuấn Hào từ trong phòng vệ sinh đi tới ngồi ở trước mặt Đường Trọng.

- Đường tiên sinh, tháng sau xí nghiệp Minh Châu có mở một bữa tiệc tối, tôi muốn mời cậu làm khách quý biểu diễn, không biết cậu có hứng thú không?

Chu Vĩ Hào hơi mập, trên mặt tràn đầy vui vẻ, vẻ mặt chân thành tha thiết mời.

- Tháng sau à?

Đường Trọng cười.

- Tôi bận việc rồi.

- Ừ, thì ra là như vậy.

Chu Vĩ Hào đứng lên, nói:

- Vậy thì không quấy rầy rồi.

Nhìn xem bóng lưng Chu Vĩ Hào rời đi, trong ánh mắt Đường Trọng tràn đầy xem thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui