Hỏa Bạo Thiên Vương

Phi trường quốc tế Heathrow Luân Đôn.

Đường Trọng nhìn bầu trời xanh lam như được giặt rửa bên ngoài, thật sự không có cách nào liên hệ nó với “thành phố sương mù” được.

60 năm trước, Luân Đôn được xưng tụng là thành phố sương mù. Luân Đôn sương mù lượn lờ, một mảnh mê mang. Cho dù đèn đường sáng ngời nhưng tầm nhìn vẫn rất hạn chế, quá 10 m là không thấy rõ thứ gì. Trải qua sự thống trị của chính phủ Luân Đôn, Luân Đôn hiện tại rất khó gặp khói đặc cuồn cuộn hay hoàng vụ tràn ngập, “thành phố sương mù” cũng không còn.

Thấy Luân Đôn thay đổi, Đường Trọng không khỏi nhớ tới thủ đô Yến Kinh của Trung Hoa. Hi vọng thành phố kia cũng có thể có một ngày mây trắng trời xanh, không khí tươi mát như vậy.

Các tiếp viên hàng không nhắc nhở, các hành khách mang theo hành lý tự động cho vào máy.

Vali của Đường Trọng còn phải xử lý vận chuyển nên hắn phải đi tới chỗ kiểm tra hành lý.

Lúc đang chờ đợi, hắn bấm máy gọi điện cho cô gái tên là Liên Hoa.

Điện thoại đã kết nối nhưng đối phương không trả lời.

Đường Trọng biết bên kia có người. Hắn có thể nghe được âm thanh hít thở rất nhỏ từ đầu dây bên kia.

- Tôi đến rồi.

Đường Trọng nói. Người ta không nói lời nào, dù sao hắn cũng phải mở miệng nói chuyện trước mới được. Cũng không thể để hai người tốn thời gian như vậy được.

- Biết rồi.

Cô gái nói. Âm thanh vừa mê hoặc vừa lạnh như băng.

- Tôi...

Đường Trọng còn chưa kịp nói câu thứ hai, điện thoại đã tắt rồi.

Lúc hắn đang ngẩn người thì chuông điện thoại lại vang lên.

Nhưng lần này không phải có cuộc gọi đến mà là tin nhắn.

Nội dung tin nhắn là một địa chỉ, không phải tên bệnh viện mà là một sở nghiên cứu chữa bệnh.

Đường Trọng cười, cô gái này làm việc thật đúng là “khốc”.

Lấy hành lý xong, Đường Trọng đến cổng phi trường gọi taxi. Hắn đưa địa chỉ cho lái xe, lái xe lắc đầu nói quá xa nên không đi.

Đường Trọng rút một tờ bảng Anh vừa đổi ra rồi nói:

- Đây là tiền boa. Tiền xe tính riêng.

- A, tôi nhớ ra tôi có thời gian đấy.

Tài xế taxi cầm lấy 100 bảng Anh rồi vui mừng nói:

- Người Trung Hoa các cậu thật sự nhiệt tình hào phóng.

- Vậy sao? Sao cậu biết tôi là người Trung Hoa.

- Âm khẩu.

Tài xế taxi nói. Cậu ta quơ quơ tờ bảnh Anh kia, nói:

- Còn có cái này.

- Vì sao không phải là người ở những người Á Châu khác?

- A, thượng đế ơi, bọn họ sẽ không đời nào cầm 100 bảng Anh làm tiền boa.

Tài xế xe taxi cười ha hả nói.

- Anh muốn nói là người Trung Hoa chúng tôi đều là lũ ngốc lắm tiền sao?

- Không. Tôi thấy các cậu quý trọng thời gian, chán ghét phiền phức.

Tài xế taxi nói. Đây là một người trẻ tuổi khôi hài.

Quả thật rất xa. Đường Trọng xuất phát từ sân bay. Xe taxi đi qua thành phố Luân Đôn, tốn hơn một giờ mới tới vùng ngoại thành rồi tìm được tòa nhà tên là sở nghiên cứu Aimadelong này.

Đường Trọng thanh toán tiền xe, kéo lấy rương hành lý đứng tại sân nhỏ trước cổng ra vào.

Cổng ra vào đề phòng sâm nghiêm. Hai người đàn ông mặc đồ đen vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Trọng.

Chỉ là tiếp xúc với ánh mắt, Đường Trọng đã biết hai người kia là tinh anh được tôi luyện từ trong máu lửa. Chưa từng giết ai thì không thể nào có ánh mắt có thể đâm xuyên da thịt thế này được.

Bọn họ cũng thấy Đường Trọng khác thường, thái độ lúc đối mặt với Đường Trọng càng cẩn thận hơn.

Đường Trọng kéo rương hành lý đi qua, vừa cười vừa nói:

- Tôi là Đường Trọng, tôi đến tìm người.

Người đàn ông đầu trọc kia nghiêm túc đánh giá Đường Trọng, nói:

- Giấy chứng nhận.

- Giấy chứng nhận?

Đường Trọng đưa hộ chiếu của mình ra.

Người đầu trọc cầm lấy giấy chứng nhận, dùng cái máy quét qua. Trên máy lập tức xuất hiện một loạt các dữ liệu, bên trên còn hiện ra các loại tin tức về Đường Trọng.

Người đàn ông đưa hộ chiếu cho Đường Trọng, nói:

- Tư liệu ăn khớp. Người cậu muốn gặp ở khu C, sẽ do Frank đưa cậu đến.

- Cảm ơn.

Đường Trọng cầm lấy hộ chiếu, cảm kích nói.

Frank là một người cao lớn, người cao chừng 2 mét 3. Tuy Đường Trọng không thấp nhưng đứng trước mặt người này vẫn thấy áp lực rất lớn.

Frank không thích nói chuyện, chỉ là liếc nhìn Đường Trọng rồi đi trước dẫn đường.

Đường Trọng cũng không nhiều lời, kéo lấy rương hành lý rồi đi theo Frank.

Sân rất lớn và cũng rất đẹp. Cây xanh hoa hồng, hòn non bộ, cá trong chậu, bố trí vô cùng tinh mỹ, giống như một hoa vien lớn.

Đương nhiên Đường Trọng cũng phát hiện trại an dưỡng này không giống bình thường. Trong đó có thiết bị điều khiển và giám sát dày đặc lúc ẩn lúc hiện cùng với những trạm canh gác trong góc.

- Trại an dưỡng này không đơn giản.

Đường Trọng thầm nghĩ. Nhưng Khương gia đã đưa Đường Tâm đến đây trị liệu thì chắc chắn sẽ không đơn giản.

Nếu chỉ là một bệnh viện giống những nơi khác, bọn họ có cần phải đưa Đường Tâm đến nơi xa xôi như vậy không?

- Ở phía trước.

Frank chỉ vào hàng loạt căn phòng đằng trước, nói:

- Phòng thứ 3 chính là người cậu muốn tìm. Đừng vào chỗ của người khác. Tôi ở đây nhìn cậu.

- Cảm ơn ông, Frank.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Frank khẽ gật đầu, đứng nguyên một chỗ nhìn Đường Trọng đi lên.

Dựa theo sự chỉ dẫn của Frank, Đường Trọng đứng trước cửa ra vào phòng số 3, tâm trạng bắt đầu trở nên phức tạp.

Có lo lắng, có mừng rỡ, có kích động huyết mạch tương liên, cũng có run rẩy khi chưa bao giờ gặp mặt.

Ngón tay hắn đặt lên chuông cửa, lúc đang chuẩn bị ấn chuông thì cửa sắt lại “két” một tiếng mở ra.

Đường Trọng đẩy cửa sân, đứng ở trong sân đánh giá lầu nhỏ hai tầng màu ngà sữa đằng trước.

Cạch...

Căn phòng của lầu nhỏ được đẩy ra, một cô gái mặc váy dài trắng đang đứng trên cao nhìn xuống nhìn Đường Trọng.

Cao gầy, bộ dáng thanh tú, với con mắt thẩm mỹ của Đường Trọng, cô cũng được coi là một mỹ nữ.

Chỉ có điều ánh mắt của cô quá sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của người ta.

Cô còn trẻ tuổi mà lại như một lão hồ ly mấy chục năm gần trăm năm.

Ánh mắt như vậy làm Đường Trọng không thích.

- Liên Hoa?

Đường Trọng hỏi. Lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này thì đã nghĩ đến “trong bùn mà không nhiễm bẩn, sóng gợn mà không yêu”. Cô gái trước mắt này rất giống.

- Ai bảo cậu tới?

Liên Hoa hỏi.

Đường Trọng sững sờ, nói:

- Tự tôi muốn tới.

- Không có ai cho cậu đến, cậu không được vào.

Liên Hoa lạnh lùng nói. Lúc nói ra những lời này cũng không đổi sắc.

- Cô nói đùa à?

Đường Trọng cũng không khách sáo nói:

- Đường Tâm là em gái tôi. Tôi đến thăm em gái tôi còn cần người khác phê chuẩn sao? Hôm nay tôi không thể không vào. Tôi muốn nhìn xem cô có thể ngăn tôi lại được không.

- Tiểu thư không muốn thấy cậu.

- Nhưng tôi muốn gặp nó.

- Thật xin lỗi.

- Không, người xin lỗi phải là tôi.

Đường Trọng vất rương hành lý xuống, cởi áo khoác âu phục trên người rồi bước nhanh lên cầu thang.

Lúc Đường Trọng mới bước lên bậc đầu tiên, Liên Hoa đã động thủ.

Lúc cô đánh tới, giống như là không có bất kỳ dấu hiệu nào mà bổ nhào ra một góc 90 độ.

Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé xuất hiện trước mặt Đường Trọng, móng vuốt sắc bén cào thẳng vào cổ Đường Trọng.

Nhanh. Mãnh liệt. Hung ác.

Vừa gặp đã dùng sát chiêu như vậy, giống như Đường Trọng là cừu địch sinh tử với cô vậy.

Đường Trọng mau chóng lui về phía sau, không chói cứng với cô ta một kích này.

- Cô điên rồi à?

Đường Trọng đỏ mắt, tức giận quát.

Vì cô ta là người bên cạnh em gái nên Đường Trọng còn muốn hạ thủ lưu tình, chỉ cần đẩy cô ta sang một bên rồi nhìn thấy Đường Tâm là tốt rồi. Không ngờ cô gái này lại không nghĩ như vậy, hoàn toàn dốc sức liều mạng với mình.

- Chức trách thôi.

Lúc Liên Hoa nói, đồng thời còn bước chân vùn vụt, móng vuốt sắc bén liên tục vung vẩy, mỗi đòn đều nhằm vào cổ họng của Đường Trọng, bộ phận vừa yếu ớt vừa quan trọng của hắn.

Đường Trọng thầm tức giận, cũng không khách khí với cô ta nữa.

Hắn nắm chặt tay phải lại, không có bất kỳ mánh khóe nào, chỉ đơn giản đánh ra một quyền.

Vù...

Kình phong lăng lệ ác liệt, âm thanh như sấm giật.

Nhưng Liên Hoa cũng không lui về phía sau.

Cô ta hóa trảo thành quyền, cũng đánh ra một quyền.

Bốp...

Nắm đấm hai người chạm nhau, phát ra âm thanh trầm đục.

Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ bất động, chỉ thấy xương cốt trên tay nóng rát đau nhức như là muốn rụng ra.

Liên Hoa lui về phía sau hai bước, mãi đến lúc đi về ven bậc thang mới dừng lại.

Bàn tay vung quyền kia hơi run rẩy. Điều này làm đôi lông mày xinh đẹp của cô khẽ nhíu lại.

Cô hơi kinh ngạc nhìn Đường Trọng, quả thực khó mà tin được ánh mắt của mình.

Đường Tâm thể chất kém như vậy, sao anh trai cô lại có thể chất tốt như thế chứ?

- Tránh ra.

Đường Trọng quát rồi đi nhanh tới chỗ Liên Hoa.

Trong mắt Liên Hoa hiện sát khí, ngạo khí trong lòng Đường Trọng cũng bị kích phát ra.

Chân phải cô đạp lên bậc thang sau lưng, cả người liền phóng lên cao.

Cả người cô xoay tròn trên không, hai chiếc giày cao gót chính là vũ khí giết người lăng lệ ác liệt nhất của cô.

Đà loa tiên (Cây roi con quay)!

Dùng người làm con quay, dùng hai chân không ngừng công kích đối thủ.

Đường Trọng biết võ công này, nghe nói chủ nhân cây roi con quay năm đó đã đánh bại tám Đại La Hán của Thiếu Lâm tự và ba đại đệ tử của Thái Cực Trần Thức, thoáng cái nổi danh hậu thế.

Không ngờ võ công được cho là đã vị thất truyền này lại xuất hiện trên người một cô gái trẻ. Đối với một người thích võ công và thích các loại điển cố như Đường Trọng, chuyến đi này coi như không tệ.

Liên Hoa mặc váy trắng xoay tròn trên không trung giống như là đóa hoa sen, Đường Trọng thấy mặc kệ lực công kích của chiêu này thế nào nhưng lúc thi triển ra nhìn vẫn rất đẹp mắt.

Nói thì dài nhưng thật ra chỉ trong nhát mắt, Liên Hoa đã đá một cước về huyệt Thái Dương của Đường Trọng.

Đường Trọng nghiêng đầu tránh đi, một chân khác của Liên Hoa lại tập kích đến rồi đánh vào cùng một vị trí.

Đây chính là chỗ lợi của con quay, lợi dụng cơ thể xoay tròn để giữ cơ thể cân bằng không giới hạn. Hai cái chân trái phải cứ liên tục công kích mục tiêu cũng có thể giữ cho cơ thể cô ta xoay tròn không gián đoạn.

Nghe nói chủ nhân con quay khiêu chiến với tám vị La Hán Thiếu Lâm và ba đại đệ tử Thái Cực họ Trần có thể một hơi đánh ra 127 cây roi.

Giờ Đường Trọng hơi hiếu kỳ, muốn biết Liên Hoa có thể đánh ra được bao nhiêu roi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui