Thật ra đây cũng không phải là ma pháp hay vu thuật gì mà chỉ là thuốc độc Ba bước ngã phát tác mà thôi.
Đường Trọng sau khi chạy vào trong rừng liền bắt đầu lợi dụng những gì có ở đây để bố trí như dấu chân, từ trong suối nhỏ bắt lấy hai con cá, ném lên đất, rồi dùng lá cây xếp thành hai đống nhỏ. Hắn lại bôi Ba bước ngã lên hai con dao nhỏ trên người mình.
Cái thanh đó là thứ hắn chuyên dùng để giải phẫu, làm thịt gà, thịt thỏ vốn là đã đâm vào khuỷu tay của Đại Điểu, cũng chưa kịp rút ra. Đại Điểu còn chưa có bị độc phát thì đã bị Đường Trọng giải quyết mất rồi.
Còn thanh này là con dao điêu khắc mà hắn rất ít khi dùng đến. Nhưng vì mục đích an toàn, cũng bởi nhận thức rõ ràng về hoàn cảnh bây giờ của bản thân nên Đường Trọng cũng phải dung nó để võ trang. Tình thế như hiện tại thì dù cho chỉ có một cây tăm trên người, Đường Trọng quyết phải moi móc tận dụng hết công dụng của nó.
Cái gọi là chiến tranh rừng rậm chính là trong tình huống không có gì lại có thể gài bẫy đối thủ. Mà Đường Trọng được giáo dục từ lúc vỡ lòng chính là chút ít tri thức này.
Dao điêu khắc đâm vào ngực Ngân Hồ, độc tính cũng không phát tác ngay.
Nhưng vì Ngân Hồ điên cuồng đuổi theo bọn hắn, còn nổ súng kịch liệt như thế, khiến cho độc tố trên dao bắt đầu hòa tan vào trong máu, phát huy tác dụng.
Đương nhiên lúc đó còn không rõ ràng, Ngân Hồ chỉ cho là bản thân bị yếu đi do mất máu ở ngực mà thôi.
Trong lúc sinh tử nguy cấp, Đường Trọng lại chủ động đầu hàng, còn hô lên hắn đang nắm bí mật của Sóc trong tay, thuần túy là vì kéo dài thời gian.
Khi mà Ngân Hồ chẳng còn chút sức lực nào nữa, đến cò súng còn chẳng bóp nổi, súng cũng không cầm nổi, toàn thân tê liệt ngã xuống, Đường Trọng mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Nghìn cân treo sợi tóc!
Nếu như độc tính của Ba bước ngã chỉ chậm thêm chút thôi thì, hoặc giả như Ngân Hồ không có bị tin tức của mình làm cho rối loạn mà cứ nổ súng, không biết hắn và Tô Sơn sẽ ra sao nữa đây?
Sinh tử một đường, có thể đại khái miêu tả như vậy không?
Đường Trọng ôm Tô Sơn từ bên trong dòng nước lạnh như băng bò lên bờ, đặt cô xuống đống lá khô mà mặt trời có thể miễn cưỡng chiếu tới, sau đó chạy về phía Ngân Hồ.
Ngân Hồ đến ngồi cũng không nổi nữa rồi, thân thể tựa như là không có xương cốt nằm vật ra trên mặt đất.
Trong ánh mắt ả cũng không còn chút sức lực nào, hoàn toàn đục ngầu, mở miệng muốn nói chuyện nhưng chỉ có cặp môi nhúc nhích, không có âm thanh.
Đây chính là uy lực của Ba bước ngã. Người bình thường chỉ có hít phải chút ắt sẽ té xỉu, huống chi Ngân Hồ còn bị thuốc tan vào máu, khiến cho tác dụng mạnh hơn nữa.
- Cô không cần nói gì hết nha. Những gì phải nói tôi sẽ nói cho cô biết.
Đường Trọng nói.
Hắn ngồi xổm xuống, rút mạnh con dao đang cắm trên ngực Ngân Hồ ra.
Máu tươi phun ra như bão táp, bắn hết lên mặt Đường Trọng.
- Sóc chết rồi, là tôi giết. Cô cũng sắp chết rồi, là tôi giết.
Mũi dao đã chỉ thẳng vào cổ họng của Ngân Hồ, Đường Trọng liền đâm mạnh xuống.
Xì, xì…!!
Máu tươi nóng hổi đỏ thẫm lại phun thêm ra, hơn nữa còn phun mạnh hơn trước, tung tóe khắp người Đường Trọng.
Ngân Hồ trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt.
Đôi má xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, đều lưu luyến, không nỡ rời khỏi thế giới này.
Ngân Hồ quả thực là không may bởi Đường Trọng không có cái loại đặc thù háo sắc đó.
Giải quyết xong Ngân Hồ, coi như đã kết thúc nguy hiểm trước mắt.
Đường Trọng chạy lại, chậm rãi bế Tô Sơn lên, ôm vào lòng rồi hướng bãi cỏ bên ngoài rừng cây chạy đi.
Lá cây che khuất bầu trời, bóng mát rất nhiều, toàn thân Tô Sơn lại còn ướt đẫm, cho dù vết thương không sao nhưng chắc chắn sẽ bị chết cóng cho xem.
Hắn một đường chạy như điên, cuối cùng đã tìm thấy một khối đá lớn có thể chắn gió ở giữa sườn núi.
Hắn dừng lại nơi đó, bởi chỗ đó không có gió, mà có thể nhận được ánh mặt trời. Tuy nhiên ánh mặt trời bây giờ đang dần yếu đi, sẽ biến mất rất nhanh rồi.
- Tô Sơn, cô không sao chứ? Tô Sơn?
Đường Trọng vừa gọi Tô Sơn, tay cầm dao điêu khắc cắt quần áo của cô ra.
Bên ngoài cô đang mặc một đồ thể thao, bên trong là một cái áo T-shirt màu trắng. Với vết thương bây giờ của Tô Sơn thì chuyện giơ hai tay lên để cởi quần áo là vô cùng khó khăn đối với cô.
Cho nên hắn đành dùng biện pháp thô bạo nhất nhưng lại có hiệu quả nhất để cởi đồ của cô.
Dao điêu khắc vô cùng sắc bén, xoạt xoạt mấy cái liền cắt đứt được chất liệu vải khá tốt kia.
Trắng.
Làn da của Tô Sơn rất, rất, rất…..trắng, trắng như tuyết vậy.
Mềm, sờ vào mịn màng, giống như là loại tơ lụa đắt nhất của Tô Hàng vậy.
Hơn nữa khiến cho người người tán thưởng chính là toàn bộ tấm lưng của cô không có chút khuyết điểm nào hết, dù chỉ một cái nốt ruồi nho nhỏ hay bớt nhỏ cũng không có…..nếu như không tính đến cái lỗ đạn vừa mới có đó.
Cũng bởi phía sau tấm lưng hoàn mỹ của Tô Sơn còn có cái lỗ đạn vẫn còn đang rỉ máu khiến cho Đường Trọng nhìn mà giật mình.
Mặc dù hắn không phải người có cái lỗ đó ở sau lưng nhưng đứng ngoài nhìn vào thì hắn vẫn đau lòng vô cùng.
Đường Trọng cũng không quan tâm cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cũng chẳng quản cái gì mà eo của phụ nữ đàn ông chỉ được ngắm không được sờ. Hắn lật người Tô Sơn lại, đặt lên người mình rồi nhìn chằm chằm vào vết thương sau lưng cô nghĩ cách giải quyết.
Máu chảy ồ ồ, da thịt trên lưng cũng bị viên đạn xé rách ra.
Viên đạn cắm vào khá sâu, hơn nữa lại không có dụng cụ gì cho nên Đường Trọng không thể tìm được vị trí cụ thể của nó.
Cũng may là thất khiếu không có chảy máu, nói chung là không có thương tổn đến nội tạng.
Chỉ cần có thể kẹp bên ngoài da thịt là Đường Trọng có thể giải phẫu lấy viên đạn ra rồi.
Nếu viên đạn mà đi vào nội tạng thì với cơ sở vật chất của Ngũ Lĩnh thôn, giao thông nối liền nơi đây với bên ngoài thì chờ đợi Tô Sơn chỉ là cái chết.
Đôi mắt cô khép hờ, có vẻ buồn ngủ.
Khi nghe tiếng kêu của Đường Trọng, cô há hốc mồm, nhưng do quá yếu nên không thể nói lên lời.
Vì tìm một nơi để có thể mổ an toàn, Đường Trọng đã mang cô đi một đoạn đường dài, Tô Sơn cũng chảy máu khá nhiều rồi.
Hơn nữa do trúng đạn, mà còn rơi vào trong nước lạnh hơn hầm bằng, cô bây giờ chỉ yếu ớt giống như một đứa nhỏ mới sinh ra mà thôi.
Đường Trọng moi hết tất cả những thứ mình có trên người ra.
Phấn tiêu viêm, có đây. Rất tốt, bây giờ cần nhất chính là nó. Nếu có nó thì không cần lo vết thương bị tấy.
Băng gạc? Không có.
Kẹp? Không có.
Kéo? Không có.
Bật lửa? Không có…..
Ngoại trừ bình thuốc tiêu viêm thì cũng chỉ còn có thanh dao điêu khắc kia mà thôi. Đến nước thuốc Ba bước ngã hắn cũng đã dùng hết luôn rồi.
Điều kiện đơn sơ, công cụ khan hiếm, nhưng, Đường Trọng cũng không thể nào quan tâm đến ngần ấy được.
Có lẽ điều kiện trong thôn sẽ khá hơn chút, thế nhưng nếu hắn mà khiêng Tô Sơn xuống núi thì có dùng hết sức bú mẹ ra thì cũng mất một tiếng.
Mà khiến cho hắn lo lắng nhất chính là, có bao nhiêu kẻ từ bên ngoài tới Ngũ Lĩnh thôn đây?
Trừ ba tên đã chết ở đây, còn có kẻ nào khác hay không?
Nếu như mục tiêu của bọn hắn chỉ là mình thôi thì còn tốt. Nếu như mà mình chạy vào trong thôn, không biết có khiến cho mọi người bị vạ lây không?
Hắn giờ chỉ có thể cầu nguyện mấy tên đó không biết sự tồn tại của ông nội, hoặc không biết lão sâu rượu đó là ông nội hắn. Như thế thì hắn mới có thể an tâm một chút.
Tất nhiên, hắn cũng không biết được ông nội sâu rượu của hắn đang ở trong thôn chơi trò dùng ná cao su mà hehot người ta.
- Tô Sơn, cô nhịn một chút. Sắp ổn rồi. Sẽ tốt lên rất nhanh thôi.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, muốn kiếm một chút dược thảo gây mê. Nhưng không phải dược thảo nói đến là có thể tìm ngay được.
Không có thuốc gây tê, cũng chỉ có thể khảo nghiệm năng lực nhẫn nại của Tô Sơn mà thôi.
Đường Trọng bẻ một nhánh cây, nhét vào miệng Tô Sơn, tránh cho cô cắn hỏng răng mình:
- Chịu đựng, nhất định phải chịu đựng.
Vừa nói chuyện, hắn vừa cởi khóa áo lót của cô, dùng thuốc tiêu viêm chà vài lần cho dao điêu khắc, sau đó bắt đầu cắt thịt dọc theo vết đạn.
Bởi không có kim chỉ, cho nên hắn không dám cắt miệng vết thương quá lớn.
Tuy nhiên, nếu không mở miệng vết thương lớn chút thì không biện pháp nào để lấy viên đạn ở bên trong ra.
Đường Trọng lại lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan một lần nữa.
Lưỡi dao mới đâm vào da thịt, thân thể Tô Sơn liền bắt đầu run rẩy.
Cô nằm úp sấp lên đùi Đường Trọng, cho nên không thể thấy vẻ mặt của cô lúc này. Nhưng Đường Trọng đã thấy được mồ hôi đầm đìa trên cổ cô, hai tay nắm chặt, nhánh cây trong miệng cứ rung động không ngừng.
Đau đớn!
Thật là quá đau đớn!
- Tô Sơn, cố nhịn đi. Rất nhanh sẽ không sao rồi.
Đường Trọng vừa dùng mũi dao thăm dò vị trí viên đạn, vừa hô lớn với Tô Sơn. Hắn sợ cô không thể chịu được sẽ hôn mê mất.
Nếu như thế thì hắn sẽ rất khó khăn để làm cho cô tỉnh lại.
- Tôi tìm thấy viên đạn rồi, chỉ cần lấy nó ra là tốt rồi….nó cũng không đi sâu, chỉ đâm vào da thịt mà thôi, xương cốt cũng không bị thương…..
- Chỉ sợ là trên lưng cô lại lưu lại một vết sẹo, tấm lưng khêu gợi như thế mà có một vết sẹo thì khó coi quá đi nha. Nhưng mà cô yên tâm, chuyện đó để tôi lo, tôi rất hiểu rõ mấy loại thuốc bột, bôi lên miệng vết thương là liền, không có sẹo đâu…..
- Cô nói đi, sao cô xui xẻo thế không biết? Sao mỗi lần ra ngoài với tôi đều bị thương vậy? Lần sau không dám mang cô đi nữa, nếu không mẹ cô không tẩn chết tôi mới lạ đó.
Tô Sơn đi Yến Kinh với Đường Trọng, kết quả Đường Trọng bị ăn đạn vào mông. Tô Sơn và Đường Trọng đi Tô Hàng, Tô Sơn trúng đạn ở tay. Lần này hai người đi Ngũ Lĩnh, cuối cùng là Tô Sơn bị thương quá nặng…. Đường Trọng có cảm giác chính mình là tai tinh của Tô Sơn.
Keng……
Mũi dao chạm vào một vật thể cứng. Không phải là xương, ắt là vỏ ngoài viên đạn rồi.
Không có kẹp, chỉ có một con dao điêu khắc, muốn lấy viên đạn ra khó vô cùng. Chỉ không cẩn thận là có thể khiến cho viên đạn tiến sâu vào hơn.
Đường Trọng không kịp nghĩ gì hết, liền đem thuốc tiêu viêm đổ vào tay phải mình, rồi lách hai ngón tay vào chỗ mới cắt.
- Ưm…..
Thân thể cô run lẩy bẩy, cổ họng không đè nén được tiếng kêu rên.