Hỏa Bạo Thiên Vương

Lâm Bộ Thanh đã ba mươi mấy rồi, nhưng vì biết cách bảo dưỡng nên trông còn trẻ hơn một chút. Dáng người cao gầy, khoảng 1m8. Bộ âu phục màu trắng ở trên người hắn lộ ra vẻ hào phóng, mà không mang lại cảm giác ngả ngớn. Tươi cười ôn hòa, một bàn tay thon dài, sạch sẽ. Hơn nữa hắn nói bản thân đã lấy được cấp 10 đàn Piano trong nước và bằng của học viện ABRSM6 Hoàng gia Anh về âm nhạc. Học viện âm nhạc Anh quốc rất khó có thể thi vào, mà bằng ABRSM6 là chứng nhận đã đạt cấp bậc diễn tấu chuyên nghiệp rồi. Tất nhiên, đàn dương cầm cũng không phải là nghề chính của hắn, đối với hắn đó chỉ là giải trí mà thôi. Lâm Bộ Thanh hỏi hai người muốn gì, Khương Khả Khanh và Đường Trọng theo ước định lúc trước nên chọn cà phê. Lâm Bộ Thanh cười nói:

- Tôi có một cái đề nghị nho nhỏ, ở đây tôi có trà Đại Hồng Bào chính tông, mùi vị rất được, đối với phụ nữ rất tốt cho việc bảo dưỡng. Nếu như không ngại thì hãy để cho tôi tự tay pha cho mọi người một bình nhé? Đối với lời mời của thân sĩ như thế thì làm gì có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt đây?

- Đây là vinh hạnh của tôi. Khương Khả Khanh đỏ ửng cả mặt, mỉm cười gật đầu.

- Từ trước tới giờ Đường Trọng còn chưa thấy bà cô mình nói chuyện với ai mà có biểu hiện như thế. Xem ra chính mình nên thức thời rời đi sớm, cũng không cần chờ mật hiệu gì hết.

- Uống trà thì sao đây? Lâm Bộ Thanh nhìn về phía Đường Trọng. Không xem nhẹ ai hết, thật khiến cho người khác cảm thấy ấm áp trong lòng.

- Tôi tùy ý. Đường Trọng cũng nở nụ cười. Đại Hồng Bào cũng đã chuẩn bị rồi, nước cũng vừa mới đun. Xem ra Lâm Bộ Thanh đoán chắc bọn họ sẽ không từ chối. Nhận được sự đồng ý của cả Khương Khả Khanh lẫn Đường Trọng, Lâm Bộ Thanh bắt đầu bắt tay giải quyết cái ấm pha trà. Không thể không thừa nhận, tên này cũng là một cao thủ trà đạo. Mặc dù không thể bằng được Tô Sơn và Lý trà tiên, nhưng Đường Trọng muốn bới lông tìm vết lỗi lầm của hắn cũng vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ lại chỉ trích hắn khi đun nước pha trà còn chưa trai giới ba ngày à? Lá trà không tệ, tay nghề không tệ, nên trà ắt hẳn là khá rồi. Khương Khả Khanh liên tục tán thưởng, bởi cô từ trước tới giờ còn chưa được uống qua trà nào ngon như vậy. Điều này khiến cho Đường Trọng bất mãn vô cùng, lần trước khi Lý Hương Quân tới nhà, không phải đã pha trà cho cô uống rồi sao? Lúc đó thì cô khen người ta là thiên hạ đệ nhất, không biết bây giờ người ta thành thiên hạ đệ gì nữa rồi? Sau đó, Lâm Bộ Thanh và Khương Khả Khanh liền vui vẻ ngồi nói chuyện, còn Đường Trọng ngồi một bên mỉm cười mà nhìn, tự hỏi nên dùng cách gì để thoát khỏi nơi này. Tâm tình của hắn không có giống với vẻ mặt tươi cười như bây giờ. Khương Khả Khanh tim được người mà cô ta thích, điều này đối với cô ta và Khương gia đều là chuyện vui mừng. Đường Trọng cần phải vui mừng cho cô mới phải. Thế nhưng hắn không vui nổi rồi. Hắn tự hỏi rốt cuộc là nguyên nhân gì, chẳng lẽ chỉ bởi vì một cực phẩm mỹ nữ mà từ nay về sau trở thành một kẻ.?( chỗ này không hiểu nổi ý tác giả là gì..)

- Nhất định là như thế rồi. Đường Trọng thầm nghĩ.

- Tình cảm quả là một loại chuyện kỳ diệu a. Lâm Bộ Thanh hai mắt nóng rực nhìn Khương Khả Khanh mà nói:

- Cầu mà không được, đến khi lơ đang xoay người, mới biết người đó vẫn đứng đó chờ mình. Phì.! Đường Trọng không thể chịu được, không nhịn được mà cười thành tiếng. Đại thúc, đã già thế rồi, xin đừng giả bộ văn nghệ như mấy tên thanh niên như thế chứ? Lâm Bộ Thanh nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, cười hỏi Đường Trọng:

- Đường Trọng, cậu thấy tôi nói sai gì à?

- Không không, anh nói rất đúng. Đường Trọng tất nhiên sẽ không làm hư chuyện tốt của người ta rồi, nên cười đáp.

- Vậy cậu người là ý gì?

- Không có gì, chẳng qua tôi chỉ thấy anh đã khiến cho dì nhỏ của tôiđợi hơi lâu, hơn mấy chục năm rồi còn gì. Khương Khả Khanh khẽ đạp hắn một cái rồi nói:

- Đừng nghe cậu ta nói lung tung, vẫn chỉ là đứa trẻ con àm thôi. Lâm Bộ Thanh cũng cười:

- Đường Trọng nói không sai, chúng ta có thể gặp nhau ở đây chính là duyên phận rồi.

- Đúng thế, lúc trước tôi còn không muốn tới đây đâu. Khương Khả Khanh nói.

- Đây quả là vinh hạnh của tôi.

- Cũng là của tôi. Thấy hai người này cứ dây dưa bằng ánh mắt với nhau, Đường Trọng cũng biết giờ nên là lúc bản thân mình rời đi rồi. Hắn còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe thấy Khương Khả Khanh nói:

- Có lẽ vấn đề của tôi quá trực tiếp, cũng có thể khiến cho anh thấy không được lễ phép cho lắm, nhưng tôi vẫn muốn hỏi. Dù sao thì.

- Tôi hiểu mà. Lâm Bộ Thanh gật đầu.

- Cũng cần phải hiểu rõ một chút mới tiện cho chúng ta ở chung sau này. Để cho tôi cũng không làm ra bất kì hành vĩ không lễ phép nào hết. Tôi sẽ thành khẩn nói cho cô.

- Thế thì chúng ta thẳng thắn hẳn đi. Khương Khả Khanh cười vô cùng ngọt ngào, thế nhưng Đường Trọng nhận ra được điều không đúng trong đó. Tín hiệu của sự nguy hiểm. Đáng tiếc là Lâm Bộ Thanh vẫn chưa có phát hiện ra, ắn vẫn luôn chờ mong nhìn Khương Khả Khanh, vẻ mặt chân thành, tôn trọng tuyệt đối.

- Anh năm nay đã bốn mươi chưa? Khương Khả Khanh bắt đầu. Lâm Bộ Thanh sững sờ, vấn đề này quả đúng là không lễ phép rồi. Nhưng mọi người muốn được thẳng thắn thì, không có biện pháp lảng tránh rồi, hắn khẽ cười nói:

- Chưa đến, tôi mới thẳng thắn thì, không có biện pháp lảng tránh rồi, hắn khẽ cười nói:

- Chưa đến, tôi mới 36 thôi.

- Ồ, 36 rồi à. Anh đã 36 rồi tại sao còn chưa lấy vợ? Khương Khả Khanh gật đầu một cách đáng yêu.

- Chính là như tôi đã nói, khi mình dùng hết mọi cách đi tìm nhưng lại không thấy được người con gái khiến mình rung động.

- Anh có tật xấu gì không? Thí dụ như, phương diện kia không ổn? Khương Khả Khanh ngượng ngùng hỏi. Mặt Lâm Bộ Thanh có chút tái đi rồi. Tái rồi lại trắng, trắng rồi thành bình thường, không thể không nói năng lức kháng đòn của tên này khá là mạnh đấy.

- Tôi rất bình thường. Phương diện đó cũng không có vấn đề. Hắn nói.

- Thế tôi càng khó hiểu được. Khương Khả Khanh tiếp.

- Khả Khanh à, có cái gì mà khó hiểu chứ? Ha ha. Tiếng cười của hắn đã khô khốc rồi, có lẽ cũng đã phát giác được gì đó nên rất nhanh liền thu liễm lại.

- Anh năm nay đã 36, chưa kết hôn, chuyện đó bình thường,.à, đây là anh nói nhé. Thế lúc cần giải quyết thì làm thế nào?

- Tôi Lâm Bộ Thanh quả thực muốn khóc lắm rồi. Hắn không nghĩ tới Khương Khả Khanh sẽ hỏi đến cái chuyện phát tiết này. Hết lần này đến lần khác, đây chính là chuyện khó trả lời nhất. Hắn phải trả lời thế nào đây? Nói rằng hắn với người phụ nữ khác ư, chẳng phải ý nói hắn là một tên đàn ông tùy tiện à? Hắn mà nói là tự lực cánh sinh, nhờ đến các em gái bàn tay thì không phải là nói hắn vô năng à? Chính mình chẳng lẽ lại giống như mấy con gà không kiếm nổi phụ nữ sao?

- Tôi thích người thành thật. Anh đừng có mà gạt tôi nha. Khương Khả Khanh cười tủm tỉm nhìn Lâm Bộ Thanh.

- Cô cũng biết đấy. Lâm Bộ Thanh bắt đầu cảm thấy người phụ nữ quả là khó đối phó rồi, hắn cũng cẩn thận trong từ ngữ sử dụng:

- Đàn ông cũng sẽ ngẫu nhiên gặp vài người phụ nữ

- Có nghĩa là anh lên giường với người phụ nữ mình không có tình cảm?

- Cũng không thể nói như vậy.

- Phải nói như thế nào đây?

- Tất cả mọi người đều đã trưởng thành..

- Người trưởng thành có thể lên giường với người không có tình cảm à?

-

- Anh nghĩ muốn thượng tôi từ bao lâu rồi?

- Cái gì? Lâm Bộ Thanh kinh ngạc nhìn lại.

- À, cần phải nói nhã nhặn chút. Tôi hỏi một lần nữa..Anh có ý định tán tỉnh tôi từ bao lâu rồi? Khương Khả Khanh khoát tay nói.

- Khương tiểu thư, tôi không hiểu ý của cô Sắc mặt Lâm Bộ Thanh có chút khó chịu, Bồ Tát bùn thì cũng phải có lửa giận nha.

- Anh chắc là cũng hiểu rõ về tôi nhỉ? Anh đây là thích khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng của tôi, hay là sản nghiệp khổng lồ tôi đang đứng tên đây nhỉ?

- Khương tiểu thư, cô đừng có vũ nhục tôi.

- Thím Lâm có phải hay không chính là thuyết khách của anh? Có phải anh xúi giục bà ấy tới nhà tôi thuyết phục mẹ tôi hay không?

- Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, đừng vô lý như thế chứ.

- Vừa rồi còn nói tôi là người đó của anh, tôi mới chỉ nói nặng vài lời thế mà giờ đã không chịu được rồi, anh thấy tôi vô lý thật không?

- Khả Khảnh, tôi không phải ý này. Tôi

- Vì hôm nay, anh đã bố trí bao lâu?

- Khương,.Khả Khanh cô đừng có nói giỡn thế chứ?

- Anh không phải muốn tôi mặc anh đó sao?

- Cái gì mà mặc..Khả Khanh, tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi muốn biết thêm chút về cô, nên mới nhờ thím Lâu nói cho tôi biết tư liệu về cô. Những thứ khác tôi đâu biết gì. Khương Khả Khanh lạnh lùng nhìn Lâm Bộ Thanh:

- Anh có phải là một thằng đàn ông không đấy? Dám làm không dám nhận sao? Anh có biết là tôi khá là thích anh đấy, tướng mạo khá, anh biết pha trà, biết đánh đàn, có một bàn tay đẹp mắt, hơn nữa cũng biết nói chuyện. Một người chồng như thế có thể vì người yêu mình để đùa giỡn tất thảy, một người có thể tha thứ hết thảy cho người vợ của mình. Ít nhất là cũng dành cho những người phụ nữ dễ dàng cảm động.

- Nhát gan nhu nhược chính là tội ác lớn nhất của đàn ông. Có người phụ nữ nào hy vọng sẽ gả cho kẻ khiến cho cô ấy mất mặt đâu?

- Khả Khanh, tôi chỉ là dùng một chút,..thủ đoạn nhỏ mà thôi. Lần đầu tiên thấy cô, tôi đã đem lòng yêu mến cô, nên mới năn nỉ thím Lâm.

- Anh thừa nhận?

- Đúng thế, tôi thừa nhận. Khương Khả Khanh cầm ngay chén trà trước mặt lên, tát thẳng vào mặt hắn rồi mắng:

- Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu.!!!! Nói rồi, cô liền cầm lấy túi xách da, cười lớn mà bước đi. Giống như là bị làm tổn thương vậy. Lâm Bộ Thanh vẫn ngồi tại chỗ, ngây ra như phỗng, vẫn để nguyên cho nước trà chảy ròng ròng trên mặt. Cô ta sao có thể như thế? Cô ta sao có thể như thế? Đường Trọng nhẹ thở dài, đưa khăn giấy từ trong hộp tới nói:

- Anh hèn hạ hay vô sỉ hay không thì tôi không biết, nhưng không tranh thủ thời gian mà lau đi thì đúng là hạ lưu rồi. (ý là nước chảy xuống, hạ: xuống, lưu: chảy)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui