Hỏa Bạo Thiên Vương

Mãi tới khi xe rời khỏi trường học, đi trên đường cái rồi thì Đường Trọng mới thở phào một hơi.

Tiêu Nam Tâm rút một chiếc khăn tay ra lau mồ hôi trán cho Đường Trọng, nói:

- Cái giá của sự nổi tiếng đấy.

- Đúng vậy. Cái giá của sự nổi tiếng.

Đường Trọng cười.

- Mọi người đều quá nhiệt tình. Tôi cũng suýt không chịu nổi rồi. May mắn là có cô kéo tôi đi chứ không thì một chốc nữa là không đi được rồi.

- Cậu không hận tôi à?

Tiêu Nam Tâm nghiêng người nhìn Đường Trọng.

- Hận cô sao? Vì sao tôi lại phải hận cô chứ?

Đường Trọng cảm thấy rất ngạc nhiên khi Tiêu Nam Tâm hỏi câu này.

- Bởi vì tôi không tiếp điện thoại của cậu. 

Tiêu Nam Tâm nói.

- Nếu tôi nhận điện thoại của cậu, đi tới nơi cậu dừng xe thì cậu sẽ không bị bọn họ phát hiện ra.

Đường Trọng cười to nói:

- Một chút chuyện nhỏ như vậy đáng để dùng chữ "hận" sao? Nói như thế thì tôi hận biết bao nhiêu người trong ngày chứ? Lại nói, tôi biết cô đang nghe nhạc nên không thấy chuông điện thoại.

- Tôi không nghe nhạc.

Ánh mắt Tiêu Nam Tâm nhìn thẳng vào Đường Trọng, vẻ mặt thành thật nói:

- Tôi chỉ nhét tai nghe vào tai thôi chứ cũng không mở nhạc.

-......

Đường Trọng đột nhiên cảm thấy có điều không ổn. t

- Tôi nghe thấy chuông điện thoại, biết là cậu gọi tới nhưng tôi cố tình không nhận.

- Không nhận thì thôi đi. Dù sao thì cũng qua rồi.

Đường Trọng nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:

- Đúng rồi, chúng ta đi dạo ở phố nào thế? Cô muốn đi shopping ở đâu? Muốn mua quà cho ai à?

- Lúc ấy tôi đã nói với cậu rồi mà. Nếu tôi thích ai thì tôi sẽ khiến toàn thế giới đều biết...

Tiêu Nam Tâm cười giảo hoạt.

- Ngày mai chắc là toàn thế giới đều biết rồi.

- Sao phải thế chứ?

Đường Trọng thở dài khe khẽ.

- Tôi cảm thấy yêu đương hai bên nên rõ ràng như vậy. Tôi dùng phương thức của tôi để cho thấy thái độ của mình. Anh cũng có thể cho tôi thấy thái độ của anh. Cho dù là anh nhận lời hay từ chối thì đây cũng đều là thái độ của anh cả. Chuyện tình cảm đúng là rất phức tạp nhưng cũng có thể dùng phương thức đơn giản để xử lý.

Giọng điệu của Tiêu Nam Tâm ôn hòa nhưng nội dung nói chuyện lại rất giàu thế công.

Chẳng qua dù thoạt nhìn thì toàn bộ cảm xúc của cô tương đối ổn định nhưng Đường Trọng vẫn cảm thấy có một chút không ổn.

- Thật ra trước kia tôi đã từng nói...

- Tôi biết mà.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Trước kia cậu không thích tôi cũng không đại biểu cho hiện tại và về sau không thích tôi. Mọi người sẽ thay đổi. Cậu có phát hiện ra hôm nay tôi đẹp hơn mọi ngày một chút không?

Đường Trọng liếc nhìn cô một cái, phát hiện ra đúng là cô đẹp hơn bình thường một ít.

- Tôi không lừa cậu chứ?

Tiêu Nam Tâm cười khanh khách.

Đường Trọng cũng cười.

- Bật nhạc lên nghe đi.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Muốn nghe nhạc của ai nào?

- Nhóm Hồ Điệp.

-... Không cần phải như vậy.

Đường Trọng nói. 

- Cảm thấy hơi thiếu tự nhiên.

- Tôi biết mà.

Tiêu Nam Tâm nói:

- Là tôi tự mình tìm phiền phức. Tôi không tự nhiên, cũng muốn khiến cậu không tự nhiên. Lòng dạ phụ nữ đều hơi hẹp hòi cả.

Vì thế trong xe liền vang lên giai điệu quen thuộc của Phong Thanh.

- Ánh xanh, rừng thẳm gió, chúng ta hai đứa nhỏ vô tư...

Ánh mắt Tiêu Nam Tâm khép hờ, ngón tay gõ nhịp trên cặp chân dài của mình, miệng cũng ngâm nga theo.

Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm sở dĩ hẹn đi dạo phố là vì sắp tới sinh nhật cô, Tiêu Nam Tâm muốn khiến bà ngạc nhiên bất ngờ.

Nhìn khu mua sắm đầy hàng hóa, hai người cuối cùng không quyết định nổi là phải mua gì tặng cho bà lão nữa.

Quần áo hàng hiệu sao? Rất bình thường rồi.

Sản phẩm bảo vệ sức khỏe à? Hàng giả nhiều lắm.

Hơn nữa bà nội Tiêu Nam Tâm từ nhỏ sinh hoạt tại thế gia Tô Hàng, áo cơm không lo, sau khi cưới Tiêu Dục Hằng thì cuộc sống cũng tương đối dễ chịu. Tiêu Nam Tâm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không phát hiện ra là bà nội thiếu gì.

- Hay là mua ghế matxa được không?

Tiêu Nam Tâm uống một ngụm trà sữa, bất đắc dĩ nói:

- Tặng quà cho người già đúng là không dễ dàng gì.

- Ghế mát xa cũng không tồi.

Đường Trọng nói.

- Nhưng thân thể cô luôn không tồi, không nhất thiết phải dùng sản phẩm bảo vệ sức khỏe này. Ngồi trên thứ máy móc này hỗ trợ vận động thì không bằng đi xuống lầu vài vòng, thuận tiện hô hấp ít không khí mới mẻ.

- Vậy cậu nói phải mua thứ gì đây?

Đề nghị của Tiêu Nam Tâm bị Đường Trọng phủ quyết, nhìn chằm chằm vào hắn hỏi.

Đường Trọng nhìn thấy phía trước có một shop bán trang sức, ánh mắt sáng lên nói:

- Tôi có cách rồi.

Tiêu Nam Tâm nhìn thấy Đường Trọng lôi mình vào shop trang sức, nói:

- Cậu không định mua trang sức tặng bà nội đấy chứ?

- Vì sao lại không chứ?

Đường Trọng cười, hỏi lại.

- Bọn họ không thiếu thứ này đâu.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Tôi thấy bà nội có mấy cái vòng ngọc, còn cả nhẫn vàng nữa, nói là muốn để lại làm của hồi môn cho tôi. Bình thường bà không đeo những thứ này chỉ là bởi thấy phiền phức thôi.

- Quà chúng ta mua thì bà sẽ đeo.

Đường Trọng cười nói:

- Cô có phát hiện ra hiện tại bà thiếu món gì không?

- Cái gì?

- Nhẫn đấy.

- Bà nội có nhẫn mà.

- Tôi nói là nhẫn đôi.

Đường Trọng nói.

Tiêu Nam Tâm suýt nữa là ngã đặt mông xuống sàn nhà. Đường Trọng định mua tặng nhẫn đôi cho bà nội sao?

- Hai người bọn họ là một đôi tình nhân thiếu nhẫn đôi.

Đường Trọng nói.

- Thời điểm bọn họ kết hôn còn chưa lưu hành việc trao đổi nhẫn đôi. Đồng hồ trên cổ tay thầy chính là của cô tặng phải không?

- Sao cậu lại biết?

Mắt Tiêu Nam Tâm mở lớn.

- Dùng mắt nhìn mà. Đồng hồ kia cũng đã lâu, phải vài chục năm trước, hơn nữa được thầy vô cùng quý trọng. Mỗi lần tan tầm về là thầy lại tháo ra đặt ngay vào trong hộp. Bên trên cái hộp kia có chữ hỉ màu đỏ.

Đường Trọng cười nói:

- Cô mỗi lần nhìn cái hồng hồ kia, ánh mắt đều rất dịu dàng. Hiển nhiên cái đồng hồ này vô cùng quý giá đối với bọn họ.

- Đúng vậy.

Tiêu Nam Tâm gật đầu.

- Thời điểm bọn họ kết hôn, cái đồng hồ kia là tín vật đính ước mà bà nội tặng ông nội đấy. Ông nội cũng tặng bà nội một cái nhẫn ngọc nhưng lúc bà nội làm việc nhả sợ bẩn, bình thường đều tiếc không đeo.

- Nếu chúng ta tặng bọn họ một cặp nhẫn đôi, mỗi ngày thầy đeo thì không biết cô có đeo không nhỉ?

- Nhất định rồi.

Tiêu Nam Tâm đã hiểu ra tâm tư của Đường Trọng. Cùng học tâm lý học, tuy cô cũng có năng lực quan sát sâu sắc nhưng về đạo đối nhân xử thế thì còn xa mới bằng Đường Trọng.

Quà tặng này không chỉ cho bà nội mà còn đồng thời tặng ông nội. Bọn họ cùng đeo, đôi nhẫn này lại càng có ý nghĩa.

Có lẽ về sau đôi nhẫn này sẽ trở thành quà tặng mà bọn họ quý trọng nhất.

Sau khi vào hàng trang sức, Đường Trọng liền nói với nhân viên cửa hàng:

- Giới thiệu nhẫn đôi cho tôi đi.

- Tiên sinh, tôi cảm thấy khí chất của ngài và vị tiểu thư này vô cùng tốt. Cặp nhẫn kiểu mới được Italy thiết kế này rất hợp với hai vị...

Nhân viên cửa hàng ân cần lấy ra một cặp nhẫn mẫu mới khá đơn giản.

Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm nhìn nhau nói:

- Không phải chúng tôi muốn đeo mà muốn mua tặng hai người cao tuổi.

- Người cao tuổi sao?

Nhân viên cửa hàng sửng sốt một chút, sau đó cười nói:

- Tiên sinh muốn tặng người bề trên sao? Đã nhiều tuổi chưa?

Đường Trọng ngoắc Tiêu Nam Tâm, nói:

- Nam Tâm, cô tới chọn đi.

Tiêu Nam Tâm rất chăm chú chọn cho ông nội và bà nội, không ngừng xem xét rồi đeo thử, cuối cùng lựa chọn được một đôi khiến mình vừa lòng nhất.

- Là đôi này.

Tiêu Nam Tâm giơ cặp nhẫn đôi lên, vui vẻ nói.

- Vậy lấy hộp đựng đi.

Đường Trọng nói.

Khi Tiêu Nam Tâm muốn trả tiền thì lại bị Đường Trọng ngăn lại.

- Tôi vẫn muốn mua tặng thầy cô một món quà.

Đường Trọng cười nói.

- Cô là cháu gái bọn họ, còn nhiều cơ hội mà. Phải cho tôi một cơ hội mới được.

Tiêu Nam Tâm gật đầu, cũng không nài ép.

Đi dạo phố nửa ngày, hai người đều hơi đói bụng

- Tìm chỗ ăn cơm nhé?

Đường Trọng nói.

- Để tôi mời.

Tiêu Nam Tâm nói.

Khi hai người đang bàn việc ăn cơm thì di động trong túi Đường Trọng vang lên.

Hắn nhìn thấy số trên màn hình, có cảm giác muốn tắt điện thoại ngay.

Ánh mắt Tiêu Nam Tâm nghi hoặc nhìn Đường Trọng, nói:

- Tôi đi mua ly nước.

- Không cần đâu.

Đường Trọng biết Tiêu Nam Tâm muốn tránh đi để mình có không gian nghe điện:

- Một người bạn thôi.

Nói xong hắn liền nhận điện thoại, nói:

- Chuyện gì?

- Đường Trọng, đang ở đâu đấy?

Tiếng nói trong trẻo của Đổng Bồ Đề truyền tới.

- Đang đi dạo phố.

Đường Trọng nói rất thẳng thắn.

- Ồ? Nhất định là đi chơi với con gái rồi hả?

Đổng Bồ Đề cười khanh khách.

- Nếu không thì một ngôi sao lớn như anh sẽ không chạy đi dạo phố đâu.

- Có chuyện gì không?

Đường Trọng hỏi, nghĩ cái cô gái Đổng Bồ Đề này đúng là hay thay đổi. Trong chốc lát thì như bồ tát, trong chốc lát lại giống ác ma gây sóng gió.

Chẳng qua Đường Trọng vẫn thích Đổng Bồ Đề giống ác ma hơn.

Bởi vì Đổng Bồ Đề như thế mới là Đổng Bồ Đề chứ!

Hiện tại đã biến thành ác ma Đổng Bồ Đề, vết thương trong nội tâm cô đã bình phục hoàn toàn rồi sao'?

- Tôi nấu canh, anh có muốn tới ăn không?

Đổng Bồ Đề nói.

- ...

- Sao vậy?

- Cô muốn đầu độc chết tôi à?

Đường Trọng đáp.

- Anh nói cái gì thế? Tôi có lòng tốt nấu canh cho anh ăn, sao lại đầu độc chết anh được chứ? Anh có còn lương tâm không hả?

Đổng Bồ Đề không hài lòng, quát lớn.

- Chúng ta đều bận cả, cô có việc gì thì có nói trắng ra đi.

Đường Trọng nói. Hắn không tin Đổng Bồ Đề lại nấu canh rồi gọi điện cho mình tới.

- Quả thật là tôi cũng muốn nói.

Đổng Bồ Đề đáp:

- Chẳng qua tôi nghĩ hiện giờ hẳn là anh cũng không có tâm tình ăn canh. Vậy thì để lần sau đi.

Nói xong, Đổng Bồ Đề liền chủ động tắt máy trước.

Tiêu Nam Tâm nhìn vẻ mặt cổ quái của Đường Trọng, hỏi:

- Sao vậy?

- Không sao đâu.

Đường Trọng lắc đầu.

- Có người mời cơm nhưng bị tôi từ chối...

Phòng tập yoga.

Đổng Bồ Đề mặc trang phục trắng đang ngồi ngẩn người trước một chén canh, rất lâu sau đó mới căm giận nói:

- Anh không uống, tôi uống.

Nói xong cô liền bưng chén canh, uống ùng ục vào bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui