Hỏa Bạo Thiên Vương

Mái tóc dài của thiếu nữ vấn lại, dùng một cây trâm màu tím vấn cao lên. Hai má tinh xảo không tì vết, ánh mắt trong suốt như nước. Cái mũi khéo léo đáng yêu, đôi môi mỏng khêu gợi, làn da tuyết trắng nhẵn nhụi, ngay cả một vết đậu nhỏ hoặc điểm đen cũng không có, đúng là một người đẹp. Cô có vẻ ngây thơ chất phác của trẻ nhỏ nhưng cũng có quật cường của người trưởng thành. Cô dũng cảm đứng thẳng đòi lấy tôn trọng của bản thân, bảo vệ tự do của bản thân. Cô đã thật sự trưởng thành! Thu Ý Hàn đột nhiên lên tiếng đương nhiên khiến Trương Vân và Lâm Chi chú ý. Nghe thấy lời Thu Ý Hàn nói, Trương Vân bước nhanh tới lôi kéo cánh tay của Thu Ý Hàn khuyên nhủ: - Ý Hàn, sao lại nói chuyện như vậy với ba con chứ? Sao ba lại không tôn trọng con? Con muốn làm chuyện gì, ông ấy đã từng để con không được chưa? - Đây là yêu mến, không phải tôn trọnng.

Thu Ý Hàn nhìn Trương Vân nói. - Chuyện này không giống nhau à? - Chuyện này không giống. Thu Ý Hàn nhìn Trương Vân, ánh mắt trong suốt nói: - Mẹ, trong lòng mẹ biết rõ chuyện này không giống. - Thu Ý Hàn lại nhìn về phía Thu Hồng Đồ, nói: - Ba, ba có ý muốn gì thì có thể trực tiếp thảo luận với con. Con có thể nhận, con sẽ nhận. Con không thể nhận, ba phải nghe con giải thích một chút. Như vậy không phải càng giải quyết vấn đề dễ dàng hơn sao? Nhìn ánh mắt của Thu Ý Hàn, Thu Hồng Đồ cứng họng không trả lời được. Con gái có suy nghĩ, thành thục đến mức khiến ông khiếp sợ. Đối mặt với Thu Ý Hàn như vậy, ông hơi kinh hoảng nhưng càng ngạc nhiên hơn. Sao nó lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ khí hậu bên Pháp thật sự nuôi dưỡng được người như thế sao? Trầm ngâm một hồi lâu, Thu Hồng Đồ nói: - Chuyện này chúng ta trở về rồi nói. Ông đứng lên, nói: - Ăn cơm đi. Đói bụng rồi. Dựa theo thường lệ trước kia, sau khi ăn cơm trưa thì hai nhà sẽ tiếp tục hoạt động. Uống trà chơi cờ hoặc bốn người đánh vài ván mạt chược, vui vẻ đến lúc sau khi ăn tối xong rồi mới tan ra. Hôm nay trong lòng mọi người đều có chuyện, cảm xúc cũng không tốt. Sau khi ăn xong, Thu Hồng Đồ Trương Vân liền mang Thu Ý Hàn rời đi. Cơ Trung Hành nhìn con trai, nói: - Xem ra chú Thu của con là thật lòng. Con đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi. Cơ Uy Liêm cười, nói: - Ý Hàn cũng là thật lòng. Con không có cơ hội nào cả.

Lâm Chi ngồi ở một bên cảm thán, nói: - Sao Ý Hàn lại thay đổi nhiều như vậy? Suýt chút nữa đã không nhận ra rồi. Trước kia giống như búp bê, sắp xếp như thế nào thì cũng được, bây giờ lại có thể cò kè mặc cả với ba mình rồi. - Ý Hàn du học ở Pháp à. Cơ Trung Hành nói: - Nước Pháp không tệ, có thể cân nhắc đưa Tiểu Vi qua đấy. Tiểu Vi là em gái của Cơ Uy Liêm, bây giờ còn đang học sơ trung. Cơ Trung Hành cảm thấy Thu Ý Hàn thay đổi lớn như vậy là do trường học bên Pháp dạy tốt, muốn đưa con gái mình qua đấy học. - Lực lượng tình yêu. Cơ Uy Liêm cảm thán nói. Lâm Chi hơi tức giận, tức giận nhìn con trai mình, nói: - Con nói xem, con cũng tuấn tú lịch sự, muốn tài hoa có tài hoa, muốn diện mạo có diện mạo, hơn nữa quen Ý Hàn rất sớm. Sao lại không thể bắt nó lại chứ? Cơ Uy Liêm cười khổ: - Chuyện này và chuyện quen sớm hay muộn có quan hệ sao? ----------------- - Ba không đồng ý. Thu Hồng Đồ nói. Lúc nói những lời này, một nhà ba người bọn họ đang ngồi thoải mái trong phòng xe. - Vì sao lại không đồng ý? Thu Ý Hàn biết rõ thái độ của ba mình với Đường Trọng. Cho nên lúc cô nỏi vấn đề này có vẻ rất bình tĩnh. - Ba không thích nó. Thu Hồng Đồ nói: - Nó cũng không thích hợp với con. - Nhưng con thích anh ấy.

Thu Hồng Đồ nở nụ cười, vuốt ve đầu con gái, nói: - Đứa bé ngốc, vào tuổi con, thích một bạn nam khác là chuyện rất bình thường. Giờ lên đại học rồi, có sinh viên nào mà không nói chuyện tình yêu chứ? - Nhưng con thích nó cũng không đại biểu cho việc con nhất định phải gả cho nó. Sau khi tốt nghiệp còn có bao nhiêu nữ sinh có thể kết hôn sinh con với bạn trai thời đại học của mình? Ba không phản đối việc con yêu nhưng kết hôn phải nghe lời ba mẹ. Được không? - Ba và mẹ con nhất định sẽ chọn cho con một đối tượng vừa có diện mạo lại vừa có nhân phẩm lý tưởng. Người đấy sẽ là đối tượng thích hợp nhất cho con. Chẳng lẽ con không tin vào mắt của ba mẹ sao? Thu Hồng Đồ nói xong rồi nhìn về phía Trương Vân, ý muốn nói Em cũng nhanh chóng khuyên bảo con gái em đi. Trương Vân khẽ thở dài, kéo bàn tay nhỏ bé của Thu Ý Hàn, nói: - Ý Hàn, mẹ duyệt người vô số. Đường Trọng quả thật không phải ngươi xứng với con. Đổi người khác được không? Con đổi người khác, chúng ta nhất định sẽ để con tự chọn. - Mẹ, đây không phải chợ mua quần áo, thấy màu này không đẹp thì đổi màu khác Thu Ý Hàn có cảm giác dở khóc dở cười: - Đây là người mà. Người thì làm sao có thể đổi người mới được? Cô nắm tay mẹ, nói: - Cho hai người đổi một đứa con gái khác, hai người có muốn không? - Con đứa nhỏ ngốc này Trương Vân gõ đầu Thu Ý Hàn một cái, trách cứ nói. - Mẹ xem đấy, hai người cũng không muốn mà. Thu Ý Hàn ngây thơ cười nói. - Ý Hàn, con đã muốn nói, ba đây sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh với con. Thu Hồng Đồ nhìn thẳng mặt con gái, nói: - Con và Đường Trọng, ba không đồng ý. Ba không thích nó, vô cùng không thích. Bọn con không thể ở cùng nhau. - Ba, ngoại trừ Đường Trọng, ngoài ra con đều không muốn. Con thích anh ấy, rất thích. Thu Ý Hàn nhìn mặt ba, nói. Hai cha con cố chấp đối diện, ai cũng không chịu lui bước. Thu Hồng Đồ nhìn ánh mắt quật cường của con gái, trong lòng đau đớn co rút một trận. Sao đứa nhỏ này lại giống nó như vậy, đều thích một nam sinh mà ông không thích. Nhớ tới khiến người ta đau đầu. Thu Ý Hàn nắm tay Thu Hồng Đồ, nói: - Ba, cho con một ít thời gian, cũng cho Đường Trọng một ít thời gian. Bọn con sẽ không làm ba thất vọng, được không? - Có một nhà văn học đã từng nói: phụ nữ đáng sợ ở chỗ lúc cuối cùng bọn họ lại đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên không sợ hãi chút nào. Trong lúc hoang mang, một khi bọn họ hạ quyết tâm thì sẽ liều lĩnh tiến đến mục đích. Loại tính cách cực đoan này đúng là căn nguyên đáng sợ mà lợi hại của phụ nữ. Thu Hồng Đồ đã từng đọc qua một đoạn văn như vậy, hiện giờ đã có thể rõ ràng.. Cha vợ vạn tuế sẽ chiếu vào tuần giữa tháng mười hai. Đường Trọng bắt đầu bận rộn với công tác tuyên tuyền, nhận được lượng phỏng vấn không đếm được, tham gia đủ loại tiết mục, đi hoạt động trên các thành phố trong nước. Thời gian của hắn hoàn toàn không do bản thân khống chế. Mỗi ngày Ngô Thư đều sắp xếp kín hành trình của hắn, không lãng phí mỗi phút mỗi giây nào. Ngoài ra công tác chuẩn bị tân chuyên tập cũng gần kết thúc. Hai bài hát cuối cùng đã được chọn, giờ là giai đoạn sửa lại. Một bài do Diệp Thanh Dương chế tác, bài còn lại là do Lâm Hồi Âm tự sáng tác. Đường Trọng vô cùng mong chờ hai ca khúc này. Đúng lúc Đường Trọng đang xoay tròn như con quay thì hắn lại nhận được một lời mời khó có thể từ chối.

Mời hắn là một lão già ở Hong Kong. Ông cụ này vừa mới được chọn là tổng trưởng cảnh vụ của Hong Kong. Ông ta là người có quyền lực lớn nhất ở thành phố này. Ông ta mời Đường Trọng tham gia chương trình văn hóa trăm năm của Hong Kong. Mà Đường Trọng biết mục đích của bọn họ không phải vậy. Đường Trọng đồng ý. Hắn không có lý do từ chối. Tuy hành trình của hắn đã sắp xếp kín nhưng Ngô Thư đã nhanh chóng rút ra một ngày rưỡi trong thời gian biểu của hắn. Không có cách trì hoãn, vào nửa đêm Đường Trọng liền mang theo người đại diện và trợ thủ đi Hong Kong. Chương trình văn hóa tổ chức vào tối hôm sau. Trưa hôm sau Đường Trọng lại nhận được lời mời cơm trưa của tổng trưởng cảnh vụ. Khách sạn quốc tế Victoria. Lúc Đường Trọng đi đến phòng ăn trong nhà ăn Vị Ương theo lời mời của tổng trưởng thì lại phát hiện bên trong chỉ có một cụ già nước ngoài tóc trắng đang ngồi. Cụ già mặc quần áo tây, đi giày da, trước áo sơ mi trắng còn thắt nơ, nhìn qua vô cùng thân sĩ.

Nhìn thấy Đường Trọng đi vào, vẻ mặt ông cụ tươi cười đứng dậy, chủ động vươn tay về phía Đường Trọng, nói: - Đường Trọng tiên sinh, chào cậu. Tôi biết là cậu nghe hiểu tiếng Anh nên tôi không mời phiên dịch hi vọn cậu không thấy mạo muội. - Ông là? Ánh mắt sắc bén của Đường Trọng nhìn chằm chằm lão già này. Tổng trưởng không ở đây mà chỉ có lão già này chờ trong phòng. Tất cả khiến hắn có cảm giác bị mai phục. Hơn nữa có thể bảo cảnh sát trưởng mời khách, vậy chứng tỏ lão già này không đơn giản. - Xin cho tôi tự giới thiệu. Green. Green Monet. Lão già rất hiền hòa nói: - Đường Trọng tiên sinh, mời ngồi. Hi vọng cậu có hứng cùng ăn cơm trưa với lão già như tôi Tôi biết người Trung Hoa rất coi trọng bữa trưa, cho rằng đây mới là bữa ăn chính. Tôi tôn trọng tập tục của các cậu. - Cảm ơn. Đường Trọng nói. Không ai đánh khuôn mặt đang cười. Trước khi không biết rõ lão già này có ý đồ gì, hắn cũng sẽ không nói lời ác độc. - Trước chúng ta nói chuyện phiếm, sau đó lại uống rượu. Cậu thấy thế nào? Green Monet nói. - Đương nhiên. Đường Trọng gật đầu. - Đường Trọng tiên sinh, không thể không nói bao gồm cả tôi, rất nhiều người chúng tôi cũng thích cậu. Green Monet nói, vô cùng thẳng thắn. - Chuyện đó và cảm nhận của tôi giống nhau. Đường Trọng nói:

- Tôi cũng không thích ông, bao gồm cả đám bạn không thích tôi của ông. - Người trẻ tuổi thật sắc bén. Green Monet khen ngợi nói: - Chúng tôi nghĩ tới một số thủ đoạn có vẻ cực đoan để giải quyết phiền toái gì đó nhưng khiến người ta ngoài ý muốn chính là thủ đoạn đó đều thất bại. Thật may mắn! Cũng là do bọn họ thất bại nên mới khiến tôi đến Trung Hoa, chúng ta mới có cơ hội cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm. Đây không phải là duyên phận như lời người Trung Hoa các cậu nói sao? - Người Trung Hoa chúng tôi còn có câu là không đánh không quen biết. - Không đánh không quen biết. Rất hay. Green Monet nói: - Đường Trọng, cậu có nghĩ đến một ngày chúng ta sẽ trở thành bạn không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui