Hỏa Bạo Thiên Vương

Cuộc đời giống như một thanh socola, anh vĩnh viễn không thể biết là anh sẽ bỏ qua cái gì. Ở nước Mỹ, socola bình thường chỉ giá mười hai đến hai mươi đồng bốn thanh, mỗi thanh có một vị khác nhau, màu sắc hình dạng khác nhau. Nhìn bề ngoài thì không biết nổi, phải đưa vào miệng nhấm nháp mới thấy mùi vị. Đây là bởi một câu kinh điển trong phim đứng top 100 của thế kỉ trước. Bởi bộ phim kia rất được hâm mộ, chiếu đi chiếu lại vô số lần cho nên câu nói này cũng được mọi người trích dẫn thường xuyên, hình dung cuộc đời vô thường. Con đường đời có ngàn vạn ngả, mọi người may mắn thì có thể tìm được đường thích hợp cho mình. Đâu là con đường thích hợp nhất cho bạn chứ? Cứ hạnh phúc là được! Lâm Vi Tiếu cảm thấy hiện giờ mình sống cũng không tồi. Có lẽ cô sẽ phải bỏ qua nhiều thứ nhưng hiện giờ cuộc sống của cô tràn ngập bất ngờ vui sướng. Lúc ở trường học, cô là nhân vật phong vân của khoa phát thanh. Nữ vương phát thanh không chỉ có danh tiếng bởi khả năng dẫn chương trình ưu tú của cô mà còn bao gồm những lần trao giải thưởng và hoạt động lớn của nhà trường được cô tổ chức thành công. Cũng bởi cô có năng lực tổ chức hoạt động tốt, hơn nữa lại càng cầu tiến hơn so với người bình thường. Trước kia cô hy vọng mình có thể đứng trên màn ảnh mà thông báo tin tức chính trị, giải trí, âm nhạc cho mọi người xem TV. Đương nhiên cô thích nhất vẫn là tin thời sự. Tin tức cùng nhịp thở với dân chúng mới khiến người ta càng cảm thấy nó có tính mạng. Đây là ước mơ lớn của cô. Cô cho là mình nhất định thực hiện được. Cô là học sinh ưu tú nhất của hệ phát thanh Nam Đại, cũng có tri thức phong phú. Năng lực dẫn chương trình của cô lại càng tốt. Nếu đài truyền hình mà nhận người thì làm sao lại không coi trọng cô chứ?

Thế như khi ra xã hội cô mới biết, đôi khi năng lực cũng không quan trọng. Quan hệ còn quan trọng hơn. Hoặc nói, tri thức không quyết định được vận mệnh, thái độ mới quyết định. Khi bị vị lãnh đạo trong đài truyền hình kia đưa mắt tục tĩu, muốn "giao dịch" với cô, ngầm nói chỉ cần ngủ với hắn là có thể thực hiện giấc mộng có biên chế chính thức. Lúc đó tâm tình cô trở nên đen tối, lý tưởng tan vỡ hơn một nửa. Đây chính là quy tắc xã hội sao? Cô không có năng lực phá vỡ nó. Nhưng cô có cơ hội trốn thoát nó. Trong lúc bạn trai vì tiền đồ của bản thân mà nịnh bợ lãnh đạo, khuyên bảo, dụ dỗ, thậm chí uy hiếp để cô hy sinh thì cuộc đời cô đã tan vỡ, thế giới tình cảm sụp đổ hoàn toàn. Uể oải, tuyệt vọng, thù hận. Cô không chọn cái chết bởi chết là lựa chọn hèn nhát nhất. Đó là khuất phục quy tắc cuộc sống hèn hạ bất lương kia, chịu thua gã bạn trai cầm thú của mình.

Cô muốn kiên cường đối mặt. Tuy cô biết sự kiên cường của mình cũng rất yếu ớt. Ấn tượng lần đầu gặp mặt Đường Trọng là trên sân khấu tại bữa tiệc đón người mới. Ngày đó Đường Trọng là tiêu điểm toàn trường, bởi cô gái dũng cảm dám lên sân khấu thổ lộ kia. Cô thương xót cô bé kia, cực kỳ thương xót. Cô nghĩ mãi mà không hiểu, một cô bé đáng yêu xinh đẹp như vậy, đứng trên sân khấu biểu đạt tình cảm của mình, trên thế giới này sao lại còn người đàn ông nhẫn tâm từ chối chứ? Đương nhiên lúc đó Đường Trọng vẫn tên là "Hoa Minh". Bởi vì Thu Ý Hàn cho nên cô mới chú ý tới Đường Trọng. Bởi thương xót Thu Ý Hàn cho nên cô cũng chủ động chào hỏi Đường Trọng, dặn dò hắn phải đối xử tốt với cô bé này. Lúc đó cô không thể nào ngờ được chuyện này sẽ có liên quan chút nào tới vận mệnh của cô, bởi hắn chỉ là khách qua đường trong đời cô, bởi cô đã có tình yêu của riêng mình.

Đúng vậy. Lúc đó cô tin chắc rằng cô đã có một tình yêu hoàn mỹ. Đường Trọng cứu cô một lần. Tại thời điểm Đường Trọng cho cô trợ giúp Tô Sơn quản lý quán Cẩm Tú, cô hưng phấn tới mức toàn thân run rẩy. Chuyện này còn khiến cô kích động hơn đứng trước màn ảnh. Tuy cô cũng không rõ đó rốt cục là cảm giác gì. Cô thích công việc này nhưng cô cũng sợ công việc này. Người lãnh đạo trực tiếp của cô là Tô Sơn, là cô gái truyền kỳ trong trường. Lúc đó cô được gọi là nữ vương hệ phát thanh, nhưng mọi người đều hiểu rõ, Tô Sơn mới xứng đáng là nữ vương của toàn trường. Không ai thêm "nữ hoàng ca hát" hay nữ hoàng hội họa vào trước tên cô ấy. Bởi cô là nữ hoàng. Đường Trọng giao cho cô nhiệm vụ trợ giúp Tô Sơn, đồng thời cũng là giám sát Tô Sơn. Đường Trọng không nói rõ nhưng với trí thông minh của cô thì sao cô lại không hiểu chứ? Cô coi Tô Sơn là quân xanh, cũng là đối thủ chủ yếu của mình trong tương lai. Không ngờ là một đấm của cô lại đánh hụt. Hoặc nói là cô nhiệt tình vô ích. Bởi Tô Sơn không quan tâm. Tô Sơn không quan tâm tới quán Cẩm Tú, cũng không quan tâm tới trợ lý như cô. Sau khi cô vào quán Cẩm Tú, Tô Sơn liền rất ít khi xuất hiện tại phòng làm việc của cô ta tại quán Cẩm Tú. Có nhiều người nói là lòng dạ rộng bao nhiêu thì sân khấu sẽ lớn chừng ấy. Tô Sơn lôi kéo Đường Trọng tới bờ sông Hoàng Phố, nói cần phải thu được khu này. Sau đó bọn họ lấy được khu đất đó thật. Bởi hạng mục của Hồng Đại Cẩm Tú thành công, tập đoàn Cẩm Tú một bước lên trời. Có thể nói, nếu lúc đó không có Tô Sơn, nếu không có chuyện Tô Sơn lôi Đường Trọng tới bãi tha ma kia thì sẽ không có công ty địa ốc Cẩm Tú. Không có công ty địa ốc Cẩm Tú thì làm sao có tập đoàn Cẩm Tú giống như mặt trời ban trưa bây giờ chứ?

Tô Sơn đã thu được thứ cô muốn, đó là quyền quản lý các công việc hạch tâm của nhà họ Đường. Đương nhiên ngoài công công ty Angel do Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn khống chế ra. Hiện giờ Angel đã trở thành một nhãn hiệu xa xỉ phẩm nổi tiếng thế giới, thậm chí bắt đầu phát triển nhãn hiệu phụ của mình rồi. Nó không chỉ hoạt động trong lĩnh vực trang phục, trang sức, nước hoa, mỹ phẩm mà thậm chí còn hợp tác với Porsche để sản xuất xe hơi hạng sang. Có tập đoàn Hồng Đại có bối cảnh lớn ủng hộ, có sự nghiệp điện ảnh nổi tiếng thế giới, có công ty giải trí Thanh Hoa mở rộng cho các ngôi sao làm người phát thanh, hiện nó đã giờ phát triển rất mạnh, hiện giờ đã là công ty có sức ảnh hưởng rất lớn trong nước. Đây là nhãn hiệu Đường Trọng sáng tạo ra với chiến lược rất tốt cả trong nước lẫn nước ngoài. Được Thu Tĩnh Văn cố gắng kinh doanh, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã đạt kỳ tích, khuếch trương và phát triển bước đầu tại Pháp. Hiện tại Trung Quốc ngày càng có nhu cầu nhiều hơn với hàng xa xỉ,, nhãn hiệu Angel gặp được thời cơ tốt nhất, tất nhiên cũng được chia một phần trong chiếc bánh ngọt lớn này. Tô Sơn cảm thấy sân khấu quán Cẩm Tú quá nhỏ, nhưng Lâm Vi Tiếu lại cảm thấy sân khấu này thật sự là quá quá lớn. Cuộc sống hàng ngày của cô khó có thể bình yên được, ngày đêm suy nghĩ để làm sao cho nó ngày càng tốt hơn. Ít nhất là cũng không thể quá kém người tiền nhiệm. Cô đã làm rất nhiều việc, rốt cục hiện giờ đã có thành quả. Cô có thể kiêu ngạo mà vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, nói với tất cả mọi người, quán Cẩm Tú là câu lạc bộ lớn nhất Trung Quốc chứ không phải là một trong số lớn nhất. Cô đã thành công rồi. Ăn mặc sang trọng, ở biệt thự, đi xe xịn, có được danh tiếng khiến người ta khó có thể buông tha, có thể diện được mọi người tôn trọng, thỏa mãn cõi lòng. Cô không thể trở thành một người dẫn chương trình lớn nhưng cô lại khiến tất cả những người dẫn chương trình trong cả nước phải giành nhau phỏng vấn.

Cảm tạ vận mệnh, cảm tạ vận mệnh đã để cô biết Đường Trọng. Cuộc đời của cô bởi một khắc gặp hắn mà bắt đầu xảy ra biến hóa, tuy nhiên vào giờ khắc đó cô lại chưa phát hiện ra.. Hiện tại cô đã biết mọi thứ đều có dấu hiệu trước. Cô đã học cách bao dung, học cách nói cảm ơn, cũng học cách hưởng thụ hương vị hạnh phúc. Két, Một tiếng phanh chói tai vang lên. Chiếc xe dừng lại đột ngột. Lâm Vi Tiếu đang suy nghĩ liền bừng tỉnh, nhíu mày hỏi: - Có chuyện gì thế? - Tiểu thư, có người chặn đường. Lái xe phía trước nói vẻ cảnh giác. Vào lúc lái xe báo cáo tình hình, người vệ sĩ áo đen ngồi ở ghế phụ đã đẩy cửa bước xuống xe.

Rất nhanh hắn đã kéo một thanh niên đang hùng hùng hổ hổ đi tới. - Thả tôi ra. Mau thả tôi ra... Các người đụng phải xe tôi, tôi còn chưa bắt các người bồi thường đâu. Các người dựa vào đâu mà bắt tôi hả? Mau buông tôi ra... Tôi đã báo cảnh sát rồi. Tôi báo cảnh sát thật rồi đó. Lâm Vi Tiếu hạ cửa sổ xuống, đang há miệng chuẩn bị nói chuyện thì liền thấy mặt thanh niên kia. Là hắn sao? Tại sao lại là hắn? Người đàn ông lúc đó cô nghĩ là tình yêu khắc cốt ghi tâm, quyết định giành trọn cả đời... Hắn tên là gì nhỉ? À, hình như còn có chút ấn tượng. Hắn bây giờ đang làm gì? Trong lòng cô chẳng có chút hứng thú muốn biết. Lâm Vi Tiếu khoát tay áo, nói: - Thả hắn ra.

Nói xong liền lại kéo cửa sổ lên lần nữa. Vết thương của hắn ổn rồi à? Chân cũng khỏi rồi à? Có lẽ bây giờ hắn đang làm cho một công ty nhỏ. Có lẽ hắn cũng có một người vợ không tồi. Thế thì sao nào? Quá khứ cứ để cho nó qua đi. Hắn đã có cuộc sống riêng. Bọn họ giống như hai đường thẳng song song, cuộc đời này không thể gặp nhau nữa. - Lái xe đi. Đừng phí thời gian. Lâm Vi Tiếu nói. Xe lại khởi động. Người đàn ông đeo kính kia cũng nhìn thấy Lâm Vi Tiếu ngồi bên trong chiếc xe sang trọng. Hắn há mồm muốn hô nhưng lại không phát ra nổi một tiếng. Cô ấy và mình đã không còn ở cùng một thế giới phải không? Hắn đi tới trước chiếc xe rách rưới thuộc công ty, không biết chuyện gì xảy ra mà lòng bừng bừng tức giận. Rầm rầm!

Hắn đá một đá vào cửa xe. Rầm rầm rầm... Cánh cửa xe cũ nát rơi hẳn xuống. Hắn trợn tròn mắt. Sau đó hắn kêu lên thảm thiết: - Ôi một tháng lương của tôi......... Hận Sơn! Núi vẫn là núi nhưng lại không còn là ngọn núi trước kia nữa. Bởi nhà nước cần tới nên tất cả phạm nhân trong ngục giam Hận Sơn đều được chuyển tới giam tại nơi khác. Giờ đã không còn nhà giam. Nhà giam đã bị tập đoàn Cẩm Tú bỏ vốn mua rồi. Tập đoàn Cẩm Tú không chỉ mua ngục giam Hận Sơn mà còn mua cả bốn phía Hận Sơn nữa.

Tập đoàn Cẩm Tú có được quyền khai phá Hận Sơn, tuy nhiên lại chưa khai phá Hận Sơn. Chẳng qua ngược lại bọn họ đã khai phá ngục giam Hận Sơn. Nếu có tù phạm có được cơ hội thăm lại chốn xưa thì sẽ phát hiện ra bọn họ căn bản không biết mình đã đi tới thế giới nào nữa. Toàn bộ ngục giam Hận Sơn bị phá bỏ, sau đó dựng lên một tòa nhà thép công nghệ cao. Tòa nhà được xây dựng phỏng theo kiến trúc cũ của ngục giam Hận Sơn nhưng lại sửa lại công năng. Hiện giờ không cần giam phạm nhân nữa, còn cần nhiều phòng như vậy làm gì? Hiện giờ cả tòa nhà này dễ chịu hơn, lại cũng chắc chắn hơn. Nghe nói dù máy bay có ném bom xuống đây thì cũng không cách nào đánh đổ tòa nhà này. Huống chi trăm km quanh Hận Sơn được bảo vệ nghiêm ngặt, làm gì có chuyện máy bay bay vào được.

Không sai. Đường Trọng hiện giờ đã định cư ở đây. Hắn không thích tới Y Khinh Vũ đầy chính trị, cũng không thích Minh Châu quá phồn hoa. Hắn thích Hận Sơn, thích nơi đã nuôi hắn lớn lên này. Ánh nắng tươi sáng, sân rộng rãi và náo nhiệt phi thường. Tiêu Nam Tâm khám bệnh cho Khương Khả Khanh, bởi mấy hôm nay cô đều nói mình nằm mơ một con rồng nhỏ, hỏi Tiêu Nam Tâm xem đó có phải mình sắp gặp được chân mệnh thiên tử không? Nếu không thì tại sao lại cứ gặp rồng nhỏ chứ? Tô Sơn ngồi ở quán trà gần đó pha trà. Cô vừa trở về từ Mỹ, tắm rửa thay quần áo xong liền bắt đầu chủ động pha trà đãi khách. Lâm Hồi Âm là fan hâm mộ trung thành của Tô Sơn. Tô Sơn đưa một chén là cô liền uống một chén. Tô Sơn không đưa thì cô cũng không chủ động đòi. Trương Hách Bản và Đường Tâm đang chơi đùa trong sân, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười như chuông bạc của hai người. - Ha ha, vui ghê. Nó đang cười với em này.

Đường Tâm chỉ vào một đứa nhỏ trắng trẻo đang ngồi trong bồn tắm. - Nó cười với chị đấy, với chị đấy... Hay thật. Thằng cu nho nhỏ kìa, chị muốn sờ thử. -... Đường Tâm lại có cảm giác như mình sắp phải húc đầu vào tường. - Con trai thì phải có thứ đó, không thì chẳng lẽ là con gái sao? Khương Khả Nhân đang ngồi tắm cho cháu yêu. Loại bồn tắm này có thể duy trì độ ấm của nước, không để trẻ nhỏ bị lạnh, cũng không khiến nó bị bỏng. Hơn nữa trong nước còn có thuốc có tác dụng giúp trẻ khỏe khắn. Nghe thấy lời nói của hai cô gái, bà nói: - Hai đứa đừng nghịch nữa, đừng có để nước bắn lên mắt Bảo Bảo. - Bọn con có nghịch đâu. Đường Tâm chu miệng nói: - Mẹ thật bất công. Hồi bé mẹ có đối xử với con như thế đâu. - Hồi bé mẹ cũng đối xử với con như thế thôi.

Khương Khả Nhân nói. - Con không tin, ai có thể làm chứng chứ? - Khương Khả Khanh có thể làm chứng. - Con vẫn không tin. Dì nhỏ đương nhiên sẽ giúp mẹ rồi....... Đường Trọng đứng trên ban công nghe điện thoại xong liền đi tới sau lưng, ôm bờ vai Tô Sơn, vừa cười vừa nói: - Hôm nay lại có lộc ăn rồi. Hắn hít hít, nói: - Đúng là thơm thật. - Không phải là pha cho anh sao? Tô Sơn nói. - Anh biết mà. Đường Trọng nhận ly trà trong tay Tô Sơn, uống một ngụm rồi nói:

- Anh đi xem Bảo Bảo. - Anh phải đi cùng Ý Hàn. - Đi xem trẻ nhỏ trước rồi mới tới người lớn. Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn đi tới trong sân, còn chưa kịp chơi với Bảo Bảo thì đã thấy một chiếc xe địa hình chậm rãi mở cửa ra. Xe ngừng lại giữa sân. Chòm râu dài Đường Liệp nhảy xuống khỏi xe. Hắn bước nhanh ra đằng sau, mở cửa dìu một bà lão xuống. - Bà ngoại, sao bà lại tới đây? Đường Trọng vội chạy tới chào đón. - Thằng nhóc này, sao lại nói thế chứ? Bà ngoại oán trách. - Chắt của bà đầy tháng, bà lại không đến thăm được à? - Được chứ. Cụ thơm nào. Ông ngoại chưa thơm sao?

Khương Lập Nhân cười ha hả, đi ra khỏi xe. - Ông ngoại, cháu sợ đường xa, mọi người ngồi máy bay không quen. Đường Trọng cười giải thích. - Có gì mà không quen chứ? Chúng ta già như vậy rồi sao? - Đúng rồi. Lão sâu rượu như ông còn tới được, tất nhiên ông anh cũng có thể tới chứ hả? - Ông nội... Đường Trọng vội chào hỏi lão sâu rượu. - Đỡ ông đi. Chòm râu dài nói một tiếng rồi bước về phía Khương Khả Nhân. Người còn chưa tới, trên mặt đã lộ vẻ vui vẻ dịu dàng. - Bảo bối nhỏ hôm nay không tồi chứ? Chòm râu dài hỏi. - Tốt.

Khương Khả Nhân đáp. - Uống nhiều sữa không? - Chín mươi mili lít. - Có phải hơi ít quá không? - Hôm qua cũng thế đấy. - Nó lớn hơn hôm qua một ngày, cần phải ăn được chín mươi lăm mili lít. -... - Hôm nay nó cười mấy lần? -... - Bảo bối, cười một cái nào..... Chòm râu dài giao công tác tiếp khách cho Đường Trọng, Đường Trọng chỉ còn có thể nhận ngay. Ai bảo hắn là con chứ? Cũng may Khương Khả Khanh và Tô Sơn đều đang đứng đó, thấy mấy cụ tới liền lập tức vây quanh nhiệt tình. Tiêu Nam Tâm và Lâm Vi Tiếu vây bà cụ mà thăm hỏi. Khương Khả Khanh và Đường Trọng lại uống trà với hai cụ ông. Tô Sơn pha trà cho bọn họ. Có Tô Sơn ở đó, hai cụ ông cũng chẳng thèm nói chuyện với Đường Trọng mấy. - Em mơ thấy một con rồng nhỏ. Khương Khả Khanh nói nhỏ với Đường Trọng. - Thế là điềm báo gì? - Em xem Chu Công Giải Mộng, nói là mơ thấy sừng rồng sẽ sinh con gái thông minh. Nếu mơ thấy mình rồng thì sẽ sinh con trai cường tráng... Không phải là em đã mang thai rồi chứ? Đường Trọng mở tôi Hoa Minh nhìn, nói: - Không phải anh. - Anh muốn cũng chưa có gan.

Khương Khả Khanh lườm, nói nhỏ: - Mấy cái nhẫn anh đưa cho mấy cô ấy có còn không? - Sao thế? - Em cũng muốn xem. Có vẻ hay hay. - Thứ đó có ý nghĩa đặc thù đấy. - Cái thằng ranh này sao nhỏ mọn thế? Không phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi à? Cũng không phải là thứ gì quý lắm. Bà đây đối xử với anh thế nào, giờ quên hết rồi hả? - Anh cũng không nói là không đưa mà... - Vậy thì mau đưa đây. - Anh sợ... - Sợ cái gì? Còn sợ ở cạnh bà đây chứ? Anh tưởng nói dối thì mũi không dài ra à? -... Đúng lúc này thì di động trong túi Đường Trọng đổ chuông. Hắn lấy di động ra, nhìn thoáng qua một cái, vừa cười vừa nói:

- Bồ Đề muốn nói chuyện video với mọi người. Đường Trọng nối một sợi cáp vào điện thoại. Lập tức bốn màn hình ảo lớn liền xuất hiện. Trong màn hình, Đồng Bồ Đề mặc áo trắng, vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước mặt mọi người. Cô thấy mấy cụ ở đó, vội vàng chào hỏi, nói: - Cháu chào ông bà ngoại, ông nội... Mọi người đều khỏe cả chứ? - Tốt cả. Bồ Đề, bao giờ thì trở về thế? Ông ngoại rất nhớ cháu. Khương Lập Nhân cười ha hả nói. - Đúng vậy đó Bồ Đề. Lúc nào mang Tiểu Lý về nhé. Bà nhớ nó quá... - Tiểu Lý đâu? Tiểu Lý nhà ta đâu? Mau gọi nó ra xem nào. - Cụ... Một cô bé xinh xắn xuất hiện trên màn ảnh. Cô mặc một bộ đồ yoga màu trắng, khuôn mặt giống Đổng Bồ Đề bảy tám phần, mặt có khí khái hào hùng hiếm thấy ở trẻ nhỏ, thoạt nhìn khiến người ta trìu mến vô cùng. - Tiểu Lý, cháu chỉ gọi cụ chứ không thèm gọi bà à? Bà nội thò tay ra sờ vào mặt đứa bé, đưa được một nửa mới nhớ ra đây chỉ là hình ảnh ảo, không thể chạm vào. - Bà nội...

Cô bé lại gọi rất ngọt ngào. - Ừ...

Bà nội vui vẻ đáp, mắt hơi đỏ lên, nói: - Tiểu Lý, bà nhớ cháu quá đi mất. Cháu mau về thăm bà có được không? Cô bé kia không biết trả lời thế nào, quay người nhìn Đổng Bồ Đề đang đứng cạnh mình. Đồng Bồ Đề thấy vẻ khổ sở của mấy cụ, trong lòng thầm thở dài, nói:

- Tiểu Lý cũng vẫn muốn về gặp mấy cụ đây. Tháng sau... Chắc tháng sau về được thôi. - Hay quá. Nghe Đổng Bồ Đề trả lời như vậy, mấy cụ già đều vui mừng vô cùng. - Diệu Ngữ, chúng ta đã quyết rồi nhé. Tháng sau nhất định phải về. Cụ cứ ở nhà này không đi, đợi Tiểu lý của chúng ta về. Cụ bà lau nước mắt, kích động nói. - Tốt, tháng sau mà. Đổng Bồ Đề nói. Đường Trọng yêu thương nhìn cô bé gái bên cạnh Đổng Bồ Đề nói: - Tiểu Lý, gần đây có nghe lời mẹ không? Cô bé con trợn mắt nói: - Ba hỏi thế không phải là hỏi nhảm à? -...

Đổng Bồ Đề cười khanh khách, nói: - Hiện giờ đã biết là nó khó dạy chưa? Trước kia em kêu khổ với anh thì anh còn nói là em không kiên nhẫn với con. - Nhất định là lúc bé em rất nghịch. Đường Trọng buồn bực nói. - Hồi bé anh rất ngoan, không giống như nó đâu. - Nó giống anh. Anh đừng có chối. Con bé con có vẻ rất không hài lòng, chu môi nói: - Hai người nói chuyện này mãi phiền thế? Sao không phải là hai người giống con hả? -... Đường Trọng quyết định bỏ qua con nhỏ này, mặt tràn đầy vẻ dịu dàng nhìn Đổng Bồ Đề, hỏi: - Tháng sau về thật chứ? - Anh nói xem?

- Anh nói là em chắc chắn không trở về. Em chỉ cố ý lừa bà ngoại thôi phải không? - Em nhất định sẽ về. - Anh biết ngay là anh đoán sai mà. -... Có một đám người nhìn chằm chằm vào, Đường Trọng cũng không tiện dỗ dành Đổng Bồ Đề. Hẹn ngày về xong hai người liền tắt máy. Đường Trọng đi vào sân, nhìn con trai vừa đầy tháng của mình nói: - Sao nó lại xấu thế? Hồi bé con có xấu thế này đâu? Chòm râu dài giận dữ nói: - Mày lúc bé còn xấu gấp mấy nó. - Làm gì có chuyện đó chứ? Đường Trọng kinh ngạc. - Thế sao giờ lớn con lại thế này? - Đây là nhờ học hỏi tao đấy.

Chòm râu dài vội bênh cháu nội. Khương Khả Nhân đứng lên nói: - Mẹ đi nói chuyện với bà ngoại. Để cháu chơi xong thì phải bế lên, bọc ngay lại, không được để nó cảm đâu. - Con biết rồi. Đường Trọng ngồi xổm xuống vị trí vừa rồi của Khương Khả Nhân, thò tay vuốt ve bàn chân mềm mại của đứa bé, nói: - Xấu cũng tốt. Xấu có phúc của người xấu. - Mày còn nói nó xấu, có tin tao đánh mày không? -... Sao lúc nhỏ cha không đối xử với con như thế đi? Đường Trọng có cảm giác mất cân bằng tâm lý. Thế này có phải là quá chiều cháu không hả? Chòm râu dài nhếch miệng cười vui vẻ, nói: - Nó là cháu tao.

- Nhưng con là con của cha mà. Chòm râu dài liếc Đường Trọng khinh thường, nói: - Cháu mới tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui