Hỏa Bạo Thiên Vương


Đường Trọng đã lấy nhẫn ra, Đổng Bồ Đề và Thu Ý Hàn tự nhiên biết rõ hắn muốn làm gì.

Nhìn chiếc nhẫn kim cương màu đỏ không đơn giản, tạo hình độc đáo, tỏa ra ánh sáng màu ngọc kia, trong lòng Đổng Bồ Đề buồn vui lẫn lộn.

Vui là đây là ước mơ tha thiết của cô.

Sau khi cô xác định tình cảm của mình với Đường Trọng thì luôn ảo tưởng đến một ngày như vậy.

Một ngày nắng tươi sáng, ở nơi đẹp như tranh, uống hai ly rượu hoặc hát một bài tình ca, thậm chí chỉ là ánh mắt nhìn nhau.

Hắn thâm tình chân thành lấy ra một cái hộp, lấy một chiếc nhẫn từ trong đó ra, cầm lấy, muốn đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.

Ánh mắt dịu dàng, động tác lại vô cùng bá đạo không cho người khác từ chối hay phản kháng.

Đây là nghi thức mà cô chờ mong.

Đây là giấc mơ của cô.

Cuối cùng cô cũng chờ được.
Đường Trọng làm được, hơn nữa còn tốt đẹp hơn so với cô tưởng tượng.

Nhưng, nhưng Sao cô có thể nhận được? Vết thương cô vẫn còn, tâm cô như tro tàn, đối với thế giới này tràn đầy bi thương và tuyệt vọng, thậm chí không hi vọng tiếp xúc với con người nữa.

Lỗ tai của cô còn vang vọng tiếng Đổng Tiểu Bảo kêu lớn.

Trong đầu cô còn chiếu lại hình ảnh bàn chân to của Đường Trọng giẫm thật mạnh.

Cô nghe thấy vô số lần tiếng xương cốt gãy răng rắc.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Nó như hình với bóng, đuổi không được, xua không ra.

Cô không thể quên anh trai chết thảm thì làm sao có thể nhận chiếc nhẫn tượng trưng cho việc vĩnh viễn sống với nhau chứ?
Thu Ý Hàn nở nụ cười, vừa cười vừa khóc.

Đường Trọng yên lặng ba năm.

Cô như người vợ bảo vệ bên cạnh hắn ba năm.

Hắn không nói câu nào, cô kể chuyện cười cho hắn.

Hắn không ra khỏi cửa, cô cùng ăn ngồi xem phim trong phòng.

Hắn xử lý công chuyện, cô pha tách trà thơm cho hắn.

Hắn mệt mỏi khát nước, cô pha nước trái cây cho hắn.

Gặp phải một số trường hợp công việc không thể không xuất hiện, cô chính là cấp dưới và trợ lý.

Đến hôn lễ của bạn tốt, cô chính là bạn gái và vị hôn thê của hắn.


Chải tóc, sửa sang lại góc áo, chỉnh lại cà vạt hay thắt nơ, còn ngồi xổm xuống lau giày da cho hắn Trước kia đều là bà ngoại và người hầu ngồi xổm xuống đi giày, lau giày da cho cô.

Thu Ý Hàn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, cô lại làm mấy chuyện vụn vặt vì một người đàn ông.

Lúc đó, mỗi ngày cô đều cầu nguyện, hi vọng Đường Trọng có thể nhanh chóng buông gánh nặng, xóa bỏ khúc mắc.

Đường Trọng rất khổ.

Cô cũng khổ.

Lúc Đường Trọng dẫn cô đến Keynia, cô liền thấy được ánh mắt kiên định của Đường Trọng, thấy được quyết tâm liều lĩnh của hắn.

Cô cảm thấy vui vẻ, lại cảm thấy chua xót cho bản thân.

Nhưng đây chẳng phải chuyện cô chờ mong sao? Đầy thiên tinh, nó vĩnh viễn là người phối hợp cạnh hoa hồng.

Tất cả mọi người đều khen ngợi hoa hồng xinh đẹp, ai lại chú ý đến Đầy thiên tinh hò hét chứ? - Đừng khóc.

Không thể khóc.

Thu Ý Hàn nắm chặt nắm đấm.

- Thu Ý Hàn, mày không được thua kém.

Đừng khóc.

Từ nhỏ đến lớn cô chính là người hay khóc.

Lúc vui khóc, lúc buồn khóc, lúc bị uất ức cũng khóc.

Cô đã nói với bản thân vô số lần, về sau nhất định phải trở nên kiên cường, nhất định không được khóc.

Nhưng nhiều việc xảy ra như vậy, nhiều tuổi qua đi như vậy, cô vẫn không thay đổi thói quen hay khóc.

- Thu Ý Hàn, mày là con quỷ khóc nhè.

Cô thầm mắng bản thân.

Đang lúc hai cô gái đều có tâm sự, Đường Trọng lại lấy ra một cái hộp từ trong túi.

Mở nắp hộp ra, là một viên kim cương kiểu dáng như vậy nhưng màu sắc lại tinh thuần trắng sáng như một viên băng sơn tuyết phách quý hiếm.

- Còn một chiếc nữa? Anh chàng khí cầu có cảm giác xúc động muốn quỳ lạy.

- Anh bạn này thật lãng phí.

Ở mảnh đất Keynia hoang vắng lại sinh động này thường xuyên xảy ra chuyện lãng mạn như vậy.

Cầu hôn hoặc là tỏ tình, chuyện như vậy nhìn mãi quen mắt.

Anh chàng khí cầu đã hành nghề mấy năm, đã nghe hoặc chính mắt nhìn thấy không thiếu những chuyện hạnh phúc này.


Nhưng có người giống anh bạn này, vì một cô gái mà đặc biệt tặng hai chiếc nhẫn kim cương lớn bằng mắt bồ câu này thì đúng là vô cùng hiếm thấy.

Không, là duy nhất, không có thứ hai.

Lúc Đường Trọng lấy ra chiếc nhẫn thứ hai, ánh mắt Đổng Bồ Đề thay đổi, nước mắt Thu Ý Hàn cũng ngừng rơi.

Hai người liếc nhìn nhau, rồi như lo lắng bí mật bị người khác bại lộ mà nhanh chóng rời mắt đi.

Ánh mắt bọn họ quỷ dị nhìn Đường Trọng, giống như đang nhìn một con quái thú kỳ quái xuất hiện trên thảo nguyên.

Người này cuối cùng muốn làm gì đây? Đường Trọng mở nắp ra, lấy ra một chiếc nhẫn.

Một chiếc màu đỏ yêu diễm, một chiếc màu trắng chói mắt.

Màu đỏ giơ lên trước mặt Đổng Bồ Đề, màu trắng giơ lên trước mặt Thu Ý Hàn.

Làm xong tất cả, Đường Trọng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhìn hai người.
- Anh biết chuyện này có vẻ hơi điên cuồng.

Đường Trọng nói.

- - Vài năm nay, anh im lặng rất nhiều, cũng tự hỏi rất nhiều.

Vô số lần anh bừng tỉnh từ trong mơ, anh đều đứng bên cửa sổ nhìn sắc trời từ từ thay đổi.

Có rất nhiều chuyện anh không rõ nhưng có một số việc anh không thể đợi được.

- Anh biết anh không phải một người tốt.

Tham lam, xấu bụng, lãnh khốc, vô tình, háo sắc, làm việc không từ thủ đoạn, làm người không có điểm dừng.

Cho đến bây giờ anh đều không dễ tin tưởng người khác.

Người như vậy cũng rất khó để người khác tin tưởng.

- Anh không muốn làm người tốt vì từ lúc anh còn nhỏ, bên cạnh anh vốn không có người tốt.

Đại đa số bọn họ đều có một cái tên, tên là phạm nhân.

Trong sách nói cho chúng ta làm người tốt sẽ có báo đáp nhưng những chuyện đã trải qua nói cho anh biết không thể tin tưởng những lời này được.

Khi anh còn là một đứa trẻ, khi anh còn chưa có năng lực làm điều ác, vì sao đám người đó vẫn dí anh vào chỗ chết chứ? Anh muốn sống.

Người tốt rất khó sống.

- Anh cũng không muốn làm người xấu.


Người xấu rất khổ, cũng quá mệt mỏi.

Anh không muốn là kẻ địch với người trong thiên hạ, bởi vì như vậy chung quy sẽ bị người trên thế giới này phỉ nhổ.

Một tướng công thành vạn cốt khô.

Vạn xương cốt kia, tiếng khóc người nhà đâu? Nó sẽ khiến lòng người khó có thể an bình, lúc nào cũng lo lắng sẽ bị trả thù tàn nhẫn.

- Anh thích xem phim.

Trong những tác phẩm anh xem, gần như cuối cùng người xấu đều bị nhân vật chính giết chết.

Anh sợ chết, càng sợ bi kịch.

Cho nên anh không dám làm người xấu.

Người xấu không có vận may, ngay cả khi cầu nguyện thần phật cũng khiếp đảm chột dạ cảm giác mình danh bất chính ngôn bất thuận.

- Anh chỉ muốn làm một người bình thường.

Tham lam cũng không tư.

Xấu bụng mà cũng thành thật.

Lãnh khốc vô tình nhưng cũng nhiệt huyết trọng nghĩa.

Người tốt với anh, anh báo đáp mười lần.

Người xấu với anh, anh sẽ trả lại gấp trăm lần.

Anh tiến về phía trước, cũng là giới hạn bản thân.
- Anh thường xuyên nói dối.

Nói dối gần như thành một bộ phận trên cơ thể anh.

Nhưng hôm nay, bây giờ, anh muốn thẳng thắn với các em.

Từ nay về sau, anh muốn thẳng thắn với các em.

- Anh dẫn Thu Ý Hàn đến đây chính là muốn cho chính tai em nghe thấy giữa anh và cô ấy cuối cùng đã xảy ra mâu thuẫn gì, chính là muốn em tận mắt nhìn thấy anh sắp làm chuyện gì với bọn em.

Hai người đều là người quý giá nhất trong cuộc đời anh, cũng là người không thể thiếu trong cuộc đời anh.

- Anh nói rồi.

Anh là một người tham lam.

Người tham lam sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận.

Cuộc đời không dài, anh không muốn bản thân phải sống trong hối hận, kể cả một năm nửa năm ba tháng thì cũng không thể.

Đường Trọng giơ cao hai chiếc nhẫn lên, giơ lên trước ngực Thu Ý Hàn và Đổng Bồ Đề, nói: - Xin hai người gả cho anh đi, anh nhất định sẽ quý trọng tốt.

-
Anh chàng khinh khí cầu suýt chút nữa đã đặt mông ngã xuống đất.

Điên rồi! Người đàn ông này nhất định điên rồi! Cầu hôn không phải là không thể được nhưng lập tức cầu hôn với hai cô gái đầu óc người đàn ông này không bình thường chứ? Đây không phải là diễn trò chứ? Hay là, người đàn ông này là người may mắn ở đất nước có chế độ chung chồng? Nhưng hắn rõ ràng nói tiếng Trung Hoa, chính là đồng bào của mình mà.


Xong rồi.

Hắn sắp xong rồi.

Hắn sẽ bị tát, móc mắt, đá trứng.

Quả nhiên Đổng Bồ Đề và Thu Ý Hàn đều có phản ứng.

Đổng Bồ Đề cười lạnh, nói: - Đây là thành ý của anh à? Thu Ý Hàn cũng bĩu môi, nói: - Chưa từng gặp ai cầu hôn cùng lúc với hai cô gái cả
- Anh biết hai người sẽ không đồng ý.

Đường Trọng thở dài, tiếc nuối nói.

Hắn để hai chiếc nhẫn trong miệng, xoay người hỏi anh chàng khí cầu: - Giờ chúng ta đang ở độ cao bao nhiêu? Anh chàng khí cầu cúi đầu nhìn, nói: - Hơn ba trăm mét.

- Ngã xuống sẽ chết chứ? - Đương nhiên.

Anh chàng khí cầu nói.

Đây không phải chuyện vô nghĩa sao? Anh không phải người sắt người nhện, hắc hiệp hay siêu nhân, ngã từ độ cao như vậy đương nhiên sẽ chết mà, chết không thể chết lại nữa.

- Xác định chứ? - Tiên sinh, tôi vô cùng xác định đó.

Anh chàng khí cầu hơi không vui nói.

Anh ngốc, anh cũng không thể nghi ngờ chỉ số thông minh của tôi chứ.

- Vậy tôi an tâm rồi.

Đường Trọng nói.

Hắn lại đưa tay sờ soạng người một phen, sau đó lấy ra hai cái kéo.

Hai tay hắn cầm hay cái kéo, dùng kéo sắc đặt vào dây thừng ở hai sườn giỏ, nói: - Nếu bọn em không đồng ý lời cầu hôn của anh, anh sẽ làm một số chuyện điên cuồng đấy.

- Anh còn dám uy hiếp? Đổng Bồ Đề tức giận.

- Vậy sao.

Em tuyệt đối không đồng ý.

Thu Ý Hàn phụ họa.

Răng rắc Hai tay Đường Trọng đồng thời dùng sức.

Hắn cắt thật.
Sắc mặt anh chàng khí cầu trắng bệch, sợ đến mức nói chuyện cũng không lưu loát.

- Đại đại ca Đừng cắt, ngàn vạn lần đừng cắt Bọn họ không lấy chồng, tôi lấy tôi tôi lấy Răng rắc Đường Trọng lại cắt thêm.

- Sống không thể cùng giường, chết cũng phải cùng huyệt.

Âm thanh Đường Trọng kiên định, ngữ khí quyết tuyệt nói.

- Không được.

Đổng Bồ Đề Thu Ý Hàn thét chói tay, cùng nhau xông lên mở miệng Đường Trọng ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận