Hoa Bỉ Ngạn

Trên đường trở về, trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
 
Người phụ nữ ngồi bên ghế phụ lái rúc người vào trong áo khoác, lười biếng dựa vào ghế ngồi, cơ thể nghiêng ra ngoài cửa sổ ngẩn người, từ lúc lên xe đến bây giờ không nói một tiếng nào.
 
Chiếc xe bán tải lướt qua phố chợ buổi sáng ở thị trấn bên cạnh, cách đó một trăm mét bày ra hàng tá hàng hóa và thức ăn ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cửa sổ xe mở được một nửa, cư dân trấn nhỏ đi chợ gặm bánh bao vừa mới ra lò, hương thơm tươi mát thoảng vào cửa sổ xe, khiến cho con sâu đói trong bụng cồn cào.
 
"Em có đói không?" Khi xe dừng ở lề đường, anh quay đầu hỏi cô: "Để anh đi mua chút đồ ăn nha? ”
 
Cô giữ nguyên tư thế bất động, nhìn không rõ được biểu cảm của cô, chỉ có thể thấy rõ lỗ tai nhỏ giấu vào trong tóc đen, đỏ thẫm như máu.
 
"Không đói."
 
Ngụy Đông rũ mắt cười, không vạch trần sự ngượng ngùng mà cô liều mạng che dấu.
 
"Ở trong xe chờ, đừng chạy lung tung."
 
Sau khi nói câu này, anh xoay người xuống xe, Hạ Chi Nam duỗi đầu liếc mắt, thấy anh đi về phía một quầy hàng bán bánh rán cách đó không xa, thở hổn hển thật sâu, hai tay che lấy khuôn mặt nóng bỏng, nhiệt độ vẫn đang tiếp tục nóng lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ cần nhớ lại cảnh trên đỉnh núi kia dùng kéo cắt đứt sợi dây thần kinh không an phận trong cơ thể. 

 
Giữ nó lại, vô cùng tai họa.
 
Trong lúc cô buồn bực ảo não thì nghe thấy ông chủ quán hỏi với giọng đứt quãng: "Có lấy ớt không?" 
 
Ngụy Đông quay đầu theo phản xạ có điều kiện, cô nhanh chóng dời tầm mắt, như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
"Không cần."
 
Cô nghe thấy câu trả lời của anh, trong lòng bỗng dâng lên nỗi nghi hoặc, bữa thịt nướng tối hôm qua rắc đầy bột ớt, làm cho cô cay đến mức sắp phun lửa, vậy mà anh lại có thể ăn hết mà mặt không đổi sắc.
 
Rất nhanh, người đàn ông đã quay trở lại xe, trong tay véo cái bánh bột ngô, còn có hai ly sữa đậu nành nóng hổi.
 
Anh khép cửa xe lại, tiện tay đưa một cái bánh rán thơm phức: “Nếm thử đi, đặc sản ở đây đó. ”
 
Hạ Chi Nam cúi đầu nhìn, do dự nửa ngày vẫn không nhận..
 
Đã rất lâu rồi cô chưa ăn được một bữa sáng bình thường, một ly cà phê đen cũng đã đủ cho cô gắng gượng sống được mấy năm.
 
"Không cho ớt vào." Rõ ràng anh đã hiểu sai.
 
Cô chậm chạp chớp mắt, dây thần kinh không khống chế được rung kịch liệt, ma xui quỷ khiến nhận lấy.
 
Người đàn ông bỏ vào miệng cắn một miếng lớn, nhân thịt phát ra mùi thơm xông vào mũi, nhưng không ngờ là lại không ngửi thấy chút mùi sặc của ớt.
 
"Anh cũng không thêm ớt sao?"
 
"Ừm."
 
"Sao vậy?" Cô nghi ngờ hỏi: "Không phải là anh thích ăn sao?" 
 
Cánh tay tráng kiện của người đàn ông đặt trên cửa xe, vải áo sơ mi bị cơ bắp chống đỡ, có thể bị rách bất cứ lúc nào, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vài giây sau đó chậm rãi chuyển hướng về phía trước.
 
"Em không ngửi được vị đó."
 
Trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp ngọt ngào đến diệu kỳ.
 
Tối hôm qua cô không chịu nổi vị sặc của ớt, ho mấy lần như muốn tê tâm liệt phế*, thì ra, anh đều ghi nhớ trong lòng.
 
*tê tâm liệt phế: chỉ việc khiến cho người ta vô cùng đau đớn
 

Hạ Chi Nam liếc mắt nhìn cái bánh trong tay, đưa lên trên miệng cắn nhẹ một cái.
 
"Như thế nào?"
 
Cô từ từ nhai rồi nuốt xuống, đưa ra đánh giá: “Rất thơm."
 
Ngụy Đông nhếch môi cười, cắm ống hút vô sữa đậu nành rồi đưa cho cô.
 
"Ăn chậm một chút, không đủ thì vẫn còn."
 
Xe đi ngang qua chợ thị trấn Lò Đồng, Hạ Chi Nam nhìn thấy phía trước một cửa hàng bèn gọi anh dừng xe bên lề.
 
"Muốn mua cái gì?"
 
"Gà nướng." Hạ Chi Nam cởi dây an toàn ra, phấn khởi mở cửa bước xuống xe: “Tề Tề thích lắm."
 
Người đàn ông còn muốn nói gì đó thì cô đã nhảy ra khỏi xe rồi, chiếc áo trắng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy, nhảy như một con yêu quái nhỏ.
 
Nói về cái tên nhóc mập mạp kia, Ngụy Đông không khỏi nhớ tới cuộc điện thoại lúc chạng vạng tối hôm qua.
 
Tề Tề lấy trộm điện thoại di động của thím Trương, chưa thanh minh gì mà đã tố cáo, trong từng dòng chữ đều là những lời bất mãn lạnh lùng với anh.
 
“Chú Đông, chú quá đáng với chị Hạ quá!”
 
"Bình thường chị ấy mua cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon, con người rất tốt, bà cô còn nói là anh không tiếc phúc gì cả, cô gái xinh đẹp như vậy ở nhà cậu mà cậu còn không để tâm, bình thường hung ác dữ tợn thì thôi đi, chạy ra ngoài mấy ngày không về nhà, cũng mặc kệ chị ấy có sợ tối hay không, chứng mất ngủ có tốt hơn chút nào không."
 
Nghe đến đây, Ngụy Đông vừa xuống xe, rút chìa khóa xe ra, xua tay để cho mấy người trước xe đi vào nhà hàng trước.
 

"Mất ngủ sao?"
 
"Hôm qua cháu nghe lén mấy chị nói chuyện với nhau, chị ấy nói chị ấy đã mất ngủ trong một khoảng thời gian dài, ngủ được một giấc là sẽ gặp ác mộng, uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng."
 
Sắc mặt Ngụy Đông hơi trầm xuống, những lời nói đó đã đi vào tim của anh.
 
Nghĩ lại những ngày anh ở nhà luôn luôn có thể nghe thấy tiếng cô đóng mở cửa giữa đêm, thế nhưng anh chưa từng nghĩ đây là một căn bệnh.
 
"Biết rồi."
 
"Vậy khi nào chú trở về?"
 
"Chờ chú làm xong việc…”
 
Nhóc mập lòng như lửa đốt ngắt lời: “Chú đừng có mà bận rộn gì nữa, bà cô nói là những người phụ nữ bên ngoài kia không đẹp bằng một phần mười chị Hạ, nếu như chú không nắm chặt chút thì sau này sẽ thành lão già độc thân đó."
 
Ngụy Đông nghe thấy cậu cứ nói hướng ra ngoài, còn có thể loáng thoáng nghe được giọng nữ nhỏ xíu, có người cố vấn hỗ trợ, khó trách sức mạnh dồi dào đến vậy.
 
"Cháu nói với thím Trương, tối nay chú sẽ về."
 
"Dạ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận