Hoa Bỉ Ngạn

“Anh ấy nói người đã mất rồi, nếu như tiền có thể an ủi lòng người thì cũng xem như tích công đức vậy.” 
 
Hạ Chị Nam mím chặt môi, vô cớ cảm thấy khó chịu. 
 
Mặc dù không đúng lẽ thường nhưng chuyện này do anh làm thì không kỳ quái chút nào. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mục Châu nhìn bóng lưng bận rộn trong mưa của người đàn ông qua cửa sổ, đã không nói lại càng đau lòng: “Tuy anh Đông nhìn thì cao to nhưng tâm tính rất hiền lành, ăn nói nghĩa khí, tam quan cũng rất ngay thẳng. Chỉ là… ai da… số phận xui xẻo.” 
 
Cô còn đang chìm trong suy tư, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại nói như vậy?” 
 
“Lúc bảy tuổi. ba anh ấy qua đời, mẹ anh ấy nhanh chóng tái hôn, nhiều năm như thế cũng chưa từng quay về. Là bà nội một tay nuôi nấng anh ấy cho nên anh ấy rất hiếu thuận. Những ngày nghỉ phép tuyệt nhiên không bước chân ra cửa, suốt ngày ở nhà cùng bà nội.” 
 
Nói tới đây, Mục Châu nhớ lại nụ cười hiền từ của bà cụ. Mỗi lần bọn họ tới chơi, bà cụ sẽ cười híp mắt bảo bọn họ ở lại vài ngày. 
 
“Tôi giải ngũ sớm, sau đó anh Đông gia nhập bộ đội đặc chủng, chạy ngược chạy xuôi, lâu lâu mới có thể về nhà một lần. Mấy năm trước, bà nội bị bệnh phải nằm viện, không để thím Trương nói cho anh Đông biết. Cho đến trước khi qua đời, anh mới trở về nhìn bà cụ lần cuối.” 
 
Nói xong câu cuối cùng, Mục Châu không kìm được rơm rớm nước mắt, giọng nói cũng khàn đi. 
 
“Trừ người mẹ vô trách nhiệm kia thì trên đời này anh ấy không có người thân nào khác.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chi Nam ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đang chỉ huy dỡ hàng trong mưa, muôn vàn cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Tim cô như bị tảng đá đè lên, nặng đến mức không thở nổi. 

 
Cô chưa kịp đau lòng cho anh thì đã nhạy bén nhìn thấy một người phụ nữ che ô đứng cạnh xe hàng đang nhìn chằm chằm vào anh. 
 
Đôi mắt xanh biếc kia dán kên người anh, nhưng người đàn ông đang để trần cánh tay không hề có chút ý thức nào. Cô nhìn tới nỗi nổi lửa giận dữ. 
 
Đáy bát nặng nề đập xuống bàn vang lên một tiếng ‘Bang’. 
 
Mục Châu thoáng kinh ngạc, cậu vừa muốn hỏi gì đó đã thấy Hạ Chi Nam xanh mét mặt lao vào màn đêm mịt mù mặc kệ mưa gió bên ngoài. 
 
Ngoài phòng mưa nhỏ gió lớn, bắn tứ phía lên ánh đèn chiếu sáng chiếc xe tải lớn trong khu đất trống. 
 
Mục Tranh cách đó hai ba bước, không che giấu sự si mê của mình đối với anh mà nhìn chằm chằm với ánh mắt rực lửa. 
 
Từ buổi tụ tập sinh nhật Mục Châu năm mười tám tuổi năm đó, cô ấy vừa thấy anh đã yêu điên cuồng. Cô ấy tỏ tình ngay tại chỗ, bị từ chối cũng không nản lòng. Những năm này, cô ấy tỏ tình bằng nhiều cách nhưng người đàn ông này như pho tượng Phật, mặc kệ cô ấy dùng mưu mẹo gì cũng bất động. 
 
Hôm nay biết anh sẽ đến, cô ấy đợi ở đây từ sớm, nhưng không ngờ khi tới lại là hai người. Tuy ngoài miệng anh phủ nhận thân phận của người phụ nữ nhưng ánh mắt không lừa được người khác. Sự dịu dàng, thâm tình kia không hợp với tính cách của anh, làm cô ấy vừa đau lòng lại vừa không cam tâm. 
 
Xem ra là một người phụ nữ xinh đẹp không dễ chiều, không chừng sau này lại làm khổ anh. 
 
Cô ấy càng nghĩ càng tức, vừa nhấc chân muốn đến gần anh thì bên cạnh nhanh chóng có một bóng dáng mảnh khảnh vụt qua. Lúc đi qua nhau, người phụ nữ liếc nhìn cô ấy rồi dừng trước mặt người đàn ông. 
 
Ngụy Đông vừa mở nắp chai nước đổ vào miệng. ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của người phụ nữ, dòng nước trong suốt vừa trượt vào miệng. 
 
“Anh trai.” Giọng nói vừa mềm mại vừa êm ái, ngọt ngào như vị kẹo dẻo. 
 
“—— Phụt.” 
 
Anh phun khắp nửa người trên, sau đó họ dữ dội một trận. Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ biến thành tiểu kiều thê trong giây lát, ánh mắt ướt át trong veo kia có cảm giác vỡ vụn tuyệt đẹp trong làn mưa. 
 
Ngụy Đông cong môi khẽ cười, ánh mắt anh thoáng liếc qua Mục Trang đang ngẩn ngơ ở bên cạnh. Anh giơ tay che mưa cho Hạ Chi Nam, tay kia nắm lấy cổ tay cô: “Em lại đây với anh.” 
 
Hai người lôi lôi kéo kéo, dính lấy nhau đi tới dưới mái hiên thấp mới dừng lại. 
 
Anh nhớ lại tiếng gọi vừa rồi, lỗ tai đỏ ửng: “Em vừa gọi anh là gì?” 
 
“Anh trai.” 
 
“Chỗ đông người, đừng gọi linh tinh.” Anh nhíu mày, vẻ mặt mất tự nhiên. 
 

Cô hừ, vẻ mất mát: “Anh không thích à?” 
 
“Thích, nhưng mà…” 
 
Ngụy Đông xích lại gần tai cô, giọng thấp khàn như ở trên giường: “Em gọi anh như thế làm anh cứng lên thì sao?” 
 
Hạ Chi Nam mím môi cười trộm, cô biết ngay người này ba câu là không rời được tính cách lưu manh. 
 
Cô ngẩng đầu thấy nửa người trần trụi vẫn còn đang nhỏ nước, nhớ tới ánh mắt nóng bỏng vừa rồi, cô càng nghĩ càng giận không thôi. 
 
“Anh có muốn mặc quần áo không?” 
 
“Sao thế?” 
 
“Trời lạnh, em sợ anh lạnh.” Cô tìm một lý do có vẻ hợp lý. 
 
Đương nhiên người đàn ông không tin, anh cười đểu áp sát tới gần cô, cô đụng vào chiếc bàn sau lưng. Anh cúi người đè cô xuống, hai tay chống bên người cô, đôi mắt ẩn ý cười nhìn chằm chằm cô. 
 
“Anh muốn lời nói thật.” 
 
Cô nhìn khuôn mặt của người đàn ông này ở khoảng cách gần, lập thể ngũ quan sắc sảo, mái tóc đen sạch sẽ gọn gàng, cả người tỏa ra hoocmon nam tính mạnh mẽ. 
 
Đột nhiên cô hiểu ra những chuyện có chút khoa trương mà Mục Châu kể. 
 
Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần đến gần anh, cô sẽ không kìm được mà muốn hôn anh. 
 
“Em không muốn người khác nhìn.” Cô rời tầm mắt, mặt đỏ bừng. 

 
Anh khẽ cười rồi nắm cằm cô ép cô nhìn mình, giọng điệu dỗ dành: “Được, sau này anh sẽ chú ý, chỉ cởi cho em nhìn thôi.” 
 
Hạ Chi Nam bị hơi thở của anh đầu độc, hơi thở gấp gáp. 
 
“Ngụy Đông.” 
 
“Hửm?” 
 
“Khi nào chúng ta về nhà?” 
 
Anh thoáng sửng sốt: “Vội như thế sao?” 
 
“Ừm.” 
 
“Vội làm gì?” 
 
Cô nhón chân xích lại gần, lén hôn lên môi anh. 
 
“Vội về để chiếc giường lớn của anh, bị anh đút no, bị anh giở trò hư hỏng.” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận