Hoa Bỉ Ngạn

Gần đây công việc của tiệm xăm rất tốt, Mục Châu có rất nhiều mối quan hệ bên ngoài, âm thầm kéo cho anh rất nhiều khách hàng.
 
Trước kia anh không quá để tâm đến mấy thứ này, tiền nhiều hay ít, miễn đủ là được.
 
Nhưng bây giờ thì khác, bên cạnh anh có thêm nhiều người, cũng có thêm một phần động lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Năm đó lúc xuất ngũ, anh nhận được một khoản phí xuất ngũ hậu hĩnh, anh lấy hết số tiền này để mở tiệm và đầu tư vào công ty hậu cần của Mục Châu, cũng nhập cổ phần vào quán net và quán đồ nướng của hai chiến hữu.
 
Ba công ty này đều hoạt động khá tốt, tuy nói không nhiều tiền lắm nhưng cũng tăng thêm thu nhập cho anh, một tháng tính ra cũng không ít.
 
Trước kia Ngụy Đông cảm thấy như thế là đủ rồi, bây giờ lại thấy vẫn còn thiếu nhiều lắm.
 
Cho dù cô bằng lòng ở bên cạnh anh bao lâu đi chăng nữa, anh cũng không muốn cô phải giảm chất lượng sống của mình xuống.
 
Có lẽ, anh cũng không phải lựa chọn tốt nhất nhưng anh sẽ dốc hết sức mà làm, cho dù là người thay thế anh cũng muốn làm người tốt nhất.
 
“Tối nay ăn cải trắng xào à?”
 
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nam, hai người đang hăng say thảo luận phải tiêu diệt hết đống rau xanh này như nào cùng nhau quay đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Tề đứng lên trước, hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng gào lên với Ngụy Đông: “Galgenstrick!”
 
Người đàn ông nhíu mày, nghe không hiểu gì cả.
 
Nhóc mập sảng khoái trút giận xong, nhóc thấy mặt người đàn ông sầm lại thì hoảng sợ, đờ đẫn nói câu ‘Hình như bà dì gọi cháu’, sau đó chạy bình bịch ra xa.
 
Ngụy Đông nhìn chằm chằm bóng lưng dần xa của nhóc mập, anh quay đầu nhìn Hạ Chi Nam đang mỉm cười: “Thằng bé nói cái quái gì thế?”
 
“Khen anh đẹp trai đấy.”
 
Cô không nhịn được cười, mặt mày dịu dàng như nước, cô xoay người vào nhà lấy giỏ đựng rau rồi hái đầy giỏ rau mà mình tự trồng.
 
Ai ngờ cô mới bước vào phòng bếp, cánh cửa sau lưng nhanh chóng mở ra rồi khép lại.
 
Cô quay người lại, người đàn ông phía sau cúi người dùng cánh tay dài ôm cô vào lòng, tràn đầy ham muốn chiếm hữu.
 
“Em đi hái rau, anh tránh ra.”
 
“Không cho.” Anh cười ranh mãnh, vô liêm sỉ đến cực hạn: “Hôn anh một cái rồi đi.”
 
Vào ngày đầu đông, anh chỉ mặc một chiếc áo đen đơn giản và áo khoác cao bồi sẫm màu, phối với gương mặt góc cạnh sắc bén của anh trông phóng túng không bị trói buộc, thô kệch cẩu thả. Lúc mỉm cười hốc mắt sâu thẳm, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, không xấu mà có nét thành thục khó nói thành lời.
 
Cô biết người này không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cô không dám giãy mạnh, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành, nếu chọc anh quá mức có khi sẽ làm cô ở nơi này luôn.
 
“Anh đừng làm loạn.” Cô dùng ngón tay chọt bờ vai của anh, mềm giọng nũng nịu nói: “Lát nữa Tề Tề sẽ đến đấy.”
 
“Kêu một tiếng êm tai, anh sẽ nghĩ lại.”
 
Cô dịu dàng lườm anh một cái, người này đúng là được đà lấn tới, được một lần là lấn tới mãi.
 
“Anh ơi.”
 
Không muốn chết nên cô đành khuất phục.
 
Ý cười của anh dần sâu, ngón tay thuận theo đầu vai của cô trượt xuống đường cong thân thể xinh đẹp, luồn tay vào áo khoác chạm vào phần lưng của cô. Nhiệt độ quen thuộc cách lớp vải hòa tan cùng nhiệt độ trên cơ thể cô, hô hấp của cô bắt đầu dồn dập, ánh mắt nhìn anh chợt hoảng hốt.
 
“Anh thả em ra...”
 
Nguỵ Đông khom lưng, nhịn không được mà hôn lên khóe môi của cô, anh mỉm cười nói: “Bình thường anh muốn ra ngoài em lại kẹp chặt không chịu thả, còn muốn anh vào sâu thêm một chút.”
 
“... Biến đi.”
 
Tai cô nóng bừng lên, xấu hổ đến mức đỏ mặt.
 
Người đàn ông này thích trêu chọc cô, trước kia anh luôn trêu chọc mình đủ kiểu, sau này thì hung hăng làm mấy trận để cô nghe lời nhưng thỉnh thoảng cô vẫn lành sẹo quên đau.
 
Anh không có cách nào khác, chỉ có thể ra sức cày cấy, đưa cô lên đỉnh, rơi vào mây mù cực khoái.
 
Hạ Chi Nam mang giày cao gót mà vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu, chênh lệch chiều cao này rất thích hợp để thân mật.
 
Cô bị ánh mắt chăm chú nóng rực của anh làm cho cả người nóng lên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn khuất phục trước biển tình dục, chủ động kéo áo khoác của anh.
 
Đôi mắt của cô vừa trong sáng vừa quyến rũ, trêu chọc đến mức dục vọng của anh bùng lên.
 
Anh hơi cúi đầu, dịu dàng hôn lên đôi môi của cô, cô nóng vội duỗi đầu lưỡi ra, anh cười ngậm lấy, quấn lấy đầu lưỡi trong tiếng rên rỉ nhỏ vụ của cô. Tay anh bóp eo cô kéo sát về phía mình, hơi nghiêng đầu đổi tư thế để thuận lợi hôn sâu hơn.
 
Nụ hôn nồng nhiệt như đổ lửa vào mỏ dầu, đồng thời khơi gợi dục vọng của cả hai người.
 
Cô bị hôn đến mơ hồ, hai tay chạm vào áo khoác của anh, xuyên qua lớp áo xoa cơ bắp sau lưng anh. Dần dần, xoa nắn bên ngoài không thể nào thỏa mãn dục vọng của cô nữa, tay cô dọc theo vòng eo rắn chắc tới trước người anh.
 
“Xoạch.”
 
Thắt lưng bị cởi ra, những chiếc cúc áo bung ra, bàn tay nhỏ nghịch ngợm sờ xuống dưới.
 
“Ưm...”
 
Quả nhiên đã cứng, thân gậy vừa thô vừa nóng.
 
Anh thở hổn hển dời môi, bên tai toàn là âu yếm của cô: “Anh ơi... Nó đói bụng...”
 
“Mẹ kiếp, đúng là không sợ chết mà.”
 
Người đàn ông cắn răng nghiến lợi phun ra câu thô tục, sầm mặt mút thịt mềm sau cổ của cô, thở hổn hển, gậy thịt trong quần vui thích nảy lên trong lòng bàn tay của cô.
 
Tay nhỏ thật mềm, chỉ làm thế này khiến anh sướng muốn nổ tung.
 
“... Chú Đông!”
 
Bên ngoài phòng vang lên tiếng hét to khiến hai người trong phòng bếp đang trầm mê trong dục vọng chợt bối rối. Ngụy Đông không quan tâm đến vật đang cứng, anh vội vàng mặc lại quần.
 
Cửa phòng bếp bị đẩy ra, nhóc mập mờ mịt nhìn hai người đang dựa sát vào nhau, biểu cảm sống động trên mặt Ngụy Đông qua mắt nhóc lại thành dáng vẻ hung thần ác sát.
 
Nhóc không nói hai lời chạy ra sân nhỏ vặn một cây gậy thật dài, nó là ‘gậy phòng thân’ mà nhóc đưa cho Hạ Chi Nam khi cô mới đến đây, sau này nó thành Lang Nha Bổng dùng để bảo vệ vườn rau nhỏ.
 
Tề Tề sốt ruột bảo vệ chị, cậu nhóc đập mạnh cây gậy lên lưng Nguỵ Đông, trên cây gậy còn nguyên đất đen của vườn rau làm phần áo khoác đằng sau của Nguỵ Đông thành một mớ hỗn độn, khung cảnh trông có vẻ hơi buồn cười.
 
Nhóc vừa đánh vừa hét: “Chú ăn hiếp người ta này! Ăn hiếp người ta này!”
 
Ngụy Đông dở khóc dở cười, kiên trì chịu mấy gậy sau đó đưa tay giật cây gậy ném xuống đất. Anh quay đầu liếc nhìn cái áo khoác thảm không nỡ nhìn, cả người toàn là mùi bùn đất, thật sự là... không còn lời nào để nói.
 
“Chú Đông, nếu lần sau chú còn ăn hiếp chị Hạ, cháu với bà dì sẽ lên án chú đấy!”
 
Người đàn ông cố nhịn dục vọng im lặng không nói tiếng nào, anh quay đầu lại nhìn, tiểu yêu tinh mới làm chuyện xấu cười đến chảy nước mắt, sau khi xong việc còn nhìn anh với vẻ vô tội.
 
“Tề Tề nói đúng, ăn hiếp người khác đáng xấu hổ.”
 
“...”
 
Ngụy Đông nhìn chằm chằm nhóc mập đang giận dữ, rồi lại quay đầu nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời của cô, anh hít sâu một hơi, quăng ra một câu ác liệt.
 
“Đêm nay em đừng hòng ngủ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui