Hoa Bỉ Ngạn

Bởi vì câu nói tàn nhẫn kia, cô nàng nhát gan kéo theo Tề Tề ngồi xem phim hoạt hình trong phòng khách suốt đêm.
 
Người đàn ông mất ngủ cả đêm, tối hôm ấy anh đi lên xuống lấy nước uống tận ba lần. Lúc đó, bọn họ chỉ cách nhau nửa cái phòng khách, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm trên sô pha như muốn ăn tươi nuốt sống.
 
Cuối cùng cũng chờ đến trời sáng, nhóc mập đã thức trắng cả đêm vội vàng về nhà ngủ bù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Đông, người không ngủ cả đêm cuối cùng cũng chạm mặt Hạ Chi Nam ở nhà vệ sinh lúc cô vừa rửa mặt xong đi ra. Anh mất khống chế đè cô lên tường muốn cô giúp anh giải toả ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, khi Ngụy Đông đưa tay vào quần ngủ của Hạ Chi Nam, cô đã lại đè tay anh lại.
 
“Sao thế?”
 
“Em tới tháng.”
 
Vốn dĩ cô chỉ vô tình trêu chọc anh nhưng không ngờ hôm nay cô lại đến tháng, Hạ Chi Nam chột dạ nũng nịu: “Sáng nay vừa đến.”  
 
Nghe vậy Ngụy Đông thả lỏng tay, dục vọng trên mặt dần tiêu tan. Anh đứng dậy, nhíu mày nói: “Sớm hơn tháng trước hai ngày, em bị thiếu máu, lát nữa anh sẽ hầm canh gà thuốc bắc cho em bồi bổ.”
 
Hạ Chi Nam bất ngờ trước lời nói của Ngụy Đông: “Sao anh biết?”
 
“Lần trước anh xem điện thoại em tình cờ nhìn thấy ghi chú chu kỳ của em nên đã ghi nhớ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt anh biến từ dáng vẻ sói đói thành chàng trai dịu dàng, ánh mắt anh tràn ngập lo lắng, chẳng còn chút ham muốn nào.
 
Bàn tay to lớn vuốt ve bụng cô, anh thấp giọng hỏi: “Đau bụng không?”
 
“Không đau.” Vì tránh né người đàn ông này mà Hạ Chi Nam đã không ngủ cả đêm, bây giờ mí mắt cô đang đánh nhau. Hạ Chi Nam mềm nhũn ngã vào ngực anh ngủ gật.
 
Ngụy Đông vừa giận vừa thương: “Em giỏi lắm, bắt chước người ta thức đêm nữa chứ!”
 
“Em sợ...”
 
“Sợ cái gì?”
 
“Em sợ anh ghi hận, sợ bị anh ăn đến da cũng không còn.”
 
Ngụy Đông nở nụ cười, cũng tự biết thân biết phận.
 
Cúi đầu nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, anh lắc đầu than nhẹ rồi bế Hạ Chi Nam bước về phía phòng ngủ, sau khi đặt cô lên giường và đắp chăn cẩn thận, anh cũng cởi quần áo rồi chui vào.
 
“Hôm nay anh...”
 
“Hôm nay anh sẽ ở cạnh em.” Nguỵ Đông nghiêng người ôm cô, tay anh đặt lên eo rồi nhẹ nhàng xoa: “Bây giờ không đau nhưng biết đâu lát nữa sẽ đau, tháng trước em đau đến chết đi sống lại, nếu anh không ở cạnh em, chắc là em sẽ tự chịu đựng đúng không?”
 
Hạ Chi Nam không trả lời, vốn dĩ cô định nói lúc trước mỗi lần tới tháng cô đều cố chịu nhưng cô chợt nghĩ, bản thân nói vậy ngoài trừ làm Nguỵ Đông đau lòng thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
 
Cô muốn anh lo lắng cho mình nhưng lại không chịu đựng được khi thấy anh đau lòng.
 
Trong chu kỳ, cơ thể rất yếu ớt, hiện tại cô vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, mới ôm anh không bao lâu mà cô đã tiến vào mộng đẹp.
 
Đến chạng vạng tối Hạ Chi Nam mới thức dậy.
 
Cô cứ trằn trọc lúc tỉnh lúc ngủ, khi cô đang nửa tỉnh nửa mê thì được anh đút cho một bát đường đỏ.
 
Lòng bàn tay ấm nóng vẫn luôn xoa vòng tròn trên bụng dưới của cô giúp giảm bớt cảm giác đau bụng ngầm.
 
Bàn tay anh ấm áp, mềm mại như lông chim nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.
 
Tình yêu của anh giúp cô quên đi cơn đau và không còn sợ hãi nữa.
 
Trong phòng bếp, người đàn ông đang bận rộn trước bếp lò, ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu chiếc lên mái tóc ngắn gọn gàng của Ngụy Đông. Mặc dù anh chỉ mặc áo vest và quần tây đơn giản nhưng vẫn không chê được dáng người hoàn hảo và hormone nam tính tỏa ra từ người anh.
 
Bỗng nhiên eo anh hơi nóng lên, cánh tay thon dài siết chặt, sườn mặt Hạ Chi Nam áp lên lưng anh, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể Nguỵ Đông.
 
“Em đói rồi à?”
 
Anh dừng cắt rau.
 
“Ừm.” Toàn thân chẳng có chút sức nào, Hạ Chi Nam dựa vào lưng anh sưởi ấm và hỏi: “Tối nay ăn gì vậy?”
 
“Cá chiên sốt hành lá, củ sen nhồi gạo nếp, thịt kho măng khô và món bắp cải thảo yêu thích của em.”
 
Hạ Chi Nam liếm môi, nghe xong tên các món ăn cô càng đói bụng hơn. Cô chui đầu xuống dưới cánh tay anh rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh bỏ cải vào nồi đi, Tề Tề không đến ăn cùng chúng ta sao?”
 
“Thằng bé đang bận.”
 
Hạ Chi Nam ngạc nhiên: “Cậu nhóc đang làm gì thế?”
 
Ngụy Đông bỏ dao xuống và rửa sạch tay, anh chậm rãi xoay người ôm cô rồi cúi đầu quan sát vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của Hạ Chi Nam: “Việc này khá phức tạp, lát nữa ăn cơm anh sẽ kể cho em nghe.”
 
“Được.”
 
Cô ngoan ngoãn trả lời, không nóng vội truy hỏi, chỉ là bàn tay nhỏ lại lần mò sờ soạng xuống dưới.
 
Anh đè chặt tay cô, nhướng mày nói: “Lại muốn?”
 
“Em chỉ tò mò, anh không phát tiết ra thì có khó chịu không?”
 
Ngụy Đông mỉm cười: “Em không khó chịu thì anh cũng vậy.”
 
Hạ Chi Nam sửng sốt, như hiểu như không chớp mắt.
 
Người đàn ông vươn tay vén tóc cô ra sau tai rồi nhéo nhẹ trái tai cô: “Em không đau thì anh cũng không.”
 
Hạ Chi Nam nghe hiểu ý anh, cô cụp mắt nhìn sang hướng khác, ngượng ngùng lẩm bẩm: “Dẻo miệng!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui