Hoa Bỉ Ngạn

Nói xong chính Nguỵ Đông cũng hơi ngại nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, anh vỗ eo cô rồi hất cằm về phía phòng khách: “Em ra sô pha ngồi chờ đi.”
 
Người thường ngày hay chạy tới ăn cơm ké hôm nay lại không xuất hiện, Hạ Chi Nam càng nghĩ càng tò mò, đồ ăn vừa đặt lên bàn cô đã truy hỏi.
 
Nguỵ Đông đưa cho cô bát cơm đầy, thuận tiện bỏ thêm một miếng cá to.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thím Trương nói tối mai ba mẹ Tề Tề sẽ đến thăm thằng bé.”
 
Lúc trước cô từng nghe thím Trương nói sơ về chuyện của Tề Tề nhưng cô chưa bao giờ hỏi kỹ. Hạ Chi Nam suy nghĩ chốc lát, nghi ngờ hỏi: “Bọn họ muốn đón cậu nhóc về sống chung sao?”
 
“Không đâu.” Ngụy Đông cứng nhắc đáp.
 
“Sao anh biết?”
 
“Mỗi năm bọn họ chỉ đến thăm con một lần, em nghĩ bọn họ sẽ thực hiện trách nhiệm làm ba mẹ sao?”
 
Cô nuốt miếng cá rồi và thêm một đũa cơm, Hạ Chi Nam càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cô quyết định hỏi rõ ràng.
 
“Quan hệ của thím Trương và Tề Tề là gì vậy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Đông là người không biết nói dối, có lẽ mấy năm nay anh đã xem Tề Tề như con mình, cảm thấy bất bình thay thằng bé nên lúc nói chuyện cũng rất thẳng thắn: “Tề Tề sinh ra tại Bạch Thành, trước khi đi nhà trẻ cuộc sống của thằng bé cũng khá tốt. Sau đó ba mẹ thằng bé sinh đứa nhỏ thứ hai là một bé trai, từ khi vừa ra đời nó đã bị bệnh. Cụ thể đứa bé kia mắc bệnh gì anh cũng không rõ, chỉ biết chi phí điều trị rất đắt đỏ. Ba mẹ thằng bé đặt hết sự quan tâm cho em trai, không ai quan tâm đến cậu nhóc Tề Tề bé nhỏ. Bà ngoại thằng bé mất sớm, bà nội thì sức khỏe không tốt, ba mẹ Tề Tề đã định giao thằng bé cho người khác, cũng may thím Trương thấy cậu nhóc tội nghiệp nên đã đón về nuôi.”
 
Hạ Chi Nam khó tin trợn mắt, lửa giận bùng lên: “Sao lại có người như vậy chứ?”
 
Người đàn ông cụp mắt, thở dài: “Không phải tất cả những người làm ba mẹ trên thế giới này đều hiểu rõ trách nhiệm của chính mình, hoặc là trong lòng bọn họ cho rằng con cái chỉ là một đồ vật muốn bỏ thì bỏ mà thôi.”
 
Nhìn vẻ mặt cô đơn của anh, Hạ Chi Nam chợt nhớ lại những lời Mục Châu từng kể. Cô không muốn khơi gợi lại vết thương lòng của anh nên đã mỉm cười bỏ một miếng củ sen nhồi gạo nếp vào chén anh rồi nói lảng sang chuyện khác: “Tề Tề có biết không?”
 
“Biết.”
 
Nguỵ Đông im lặng chốc lát rồi khó khăn nói: “Hai năm trước, lúc ba mẹ Tề Tề đến thăm thằng bé đã cố ý tìm thím Trương nói chuyện riêng. Bọn họ nói mình đã tìm được một gia đình tốt trong thành phố cho Tề Tề, gia đình kia hứa sẽ gửi cho bọn họ một số tiền khá lớn để cho em trai thằng bé chữa bệnh.”
 
“Cái này rõ ràng là bán con mà!” Hạ Chi Nam tức giận đập bàn.
 
Ngụy Đông ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt buồn bã: “Những lời bọn họ nói Tề Tề đã nghe rõ không sót chữ nào.”
 
Hạ Chi Nam tức đến choáng váng, cô chống tay lên bàn.
 
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh gương mặt hiền lành của nhóc mập, mặc kệ cô làm gì Tề Tề đều cười ha hả.
 
Lúc Nguỵ Đông và thím Trương không có nhà, hai người vụng về học nấu thịt kho tàu, suýt chút nữa đã làm cháy nhà, cuối cùng cô tìm được một gói mì, hai người chia nhau ăn. Dưới ánh nắng ấm áp buổi chiều, Hạ Chi Nam và Tề Tề cùng nhau ngồi ngắm bụi cải thảo, cả hai cùng trao đổi về những điều tâm đắc trong trồng rau.
 
Hạ Chi Nam vô cùng đau lòng, hốc mắt nhanh chóng ngấn nước.
 
“Chị Hạ!”
 
Ngay lúc cô nước mắt giàn giụa, giọng nói của nhóc mập vang lên bên ngoài. Cậu bé chạy chậm vào nhà, mỡ dưới cằm lắc lư.
 
Cậu nhóc không hề cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong phòng, phấn khích chạy tới trước mặt Hạ Chi Nam, trên người cậu bé mặc một bộ vest không vừa người, chiếc áo sơ mi trắng bên trong bị kéo căng hết mức.
 
“Chị thấy bộ quần áo trên người em có đẹp không?”
 
Ngụy Đông quay đầu sang hướng khác, vành mắt anh cũng đỏ ửng.
 
Bộ quần áo này là do Ngụy Đông dẫn cậu bé lên thị trấn mua vào năm ngoái nhân dịp ba mẹ cậu đến thăm, Tề Tề chỉ mặc một lần rồi mang cất kỹ, năm nay cậu béo lên khá nhiều nên không mặc vừa nữa.
 
Hạ Chi Nam cố kiềm chế nước mắt, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng bản thân cô bước đến trước mặt cậu bé. Nhìn chiếc cà vạt bị cậu thắt lệch và gương mặt tràn đầy tươi cười, trái tim cô thắt lại.
 
Cô duỗi tay chỉnh chiếc cà vạt ngày ngắn lại rồi nhỏ giọng nói: “Ai chọn cho em bộ quần áo xấu xí như vậy, nó chẳng hợp với phong thái của em chút nào.”
 
Nhóc mập thành thật đáp: “Chú Đông chọn ạ.”
 
“Mắt thẩm mỹ của anh ấy quá tệ, bình thường cách ăn mặc của anh ấy cũng y hệt như mấy người lang thang vậy.” Hạ Chi Nam lên tiếng phỉ nhổ, nhưng điều cô nói là đúng sự thật, nếu không nhờ gương mặt điển trai chống đỡ thì anh chỉ cần cầm theo một cái bát đi ra ngoài là có thể làm ăn xin được rồi.
 
Ngụy Đông: “...”
 
Tề Tề ôm bụng cười to.
 
“Sáng mai chị sẽ bảo chú Đông của em chở chúng ta lên thị trấn để chị chọn cho em vài bộ quần áo đẹp.”
 
Nhóc mập gật đầu như giã tỏi, cậu thoáng nhìn thấy thức ăn ngon đầy bàn, liên tục nuốt nước miếng.
 
“Em vẫn chưa ăn cơm đúng không?” Hạ Chi Nam dịu dàng cười nói: “Ngồi xuống ăn chung đi.”
 
“Không được.”
 
Tề Tề xoa chiếc bụng tròn vo, vẻ mặt buồn rầu: “Tối nay em sẽ không ăn cơm, hy vọng sáng mai có thể giảm được một hai cân, nếu không em sẽ không mặc được quần áo đẹp.”
 
Hạ Chi Nam xoay người vào bếp lấy một gói thạch trái cây mang ra, cô cắt gói thạch ra làm đôi rồi đưa cho cậu bé một nửa.
 
“Ăn cái này không béo.”
 
Cậu nhóc mới giây trước còn buồn rầu lập tức vui vẻ, sau khi nhận lấy nửa gói thạch ăn thì Tề Tề phấn khích chạy ra ngoài. 
 
Thấy cậu bé đã rời đi, Hạ Chi Nam đứng thẫn thờ trước cửa hồi lâu không nhúc nhích.
 
Nguỵ Đông ôm cô từ phía sau rồi nhỏ giọng an ủi: “Đừng lo, thằng bé mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều lắm.”
 
Hạ Chi Nam nghiêng người ôm anh, cô vẫn còn chìm đắm trong cảm giác đau lòng: “Lát nữa em sẽ làm cho thằng bé mấy cái bánh kem nhỏ, Tề Tề thích ăn món đó nhất.”
 
“Sao em chưa bao giờ hỏi anh thích ăn món gì nhất thế?” Ngụy Đông tức giận cắn chóp mũi cô.
 
Hạ Chi Nam ngẩng đầu, cô mỉm cười và cắn vào cằm anh: “Anh thích ăn em nhất.”
 
“Đúng vậy!” Anh ôm cô chặt hơn, anh bấm tay đếm rồi trầm giọng than thở: “Phải nhịn đói tận bảy ngày nữa.”
 
“Thật ra... anh có thể dùng tay.”
 
“Vậy em phải rên rỉ dâm đãng chút.”
 
Anh đưa ra lời đề nghị, hơi thở nóng hỏi của anh phả vào lỗ tai cô làm cô cảm thấy vô cùng tê dại.
 
“Em gọi sai rồi, không phải anh mà là ông xã mới đúng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui