Phiên chợ của trấn nhỏ Đồng Dao rất náo nhiệt, nhưng đường đi có một trăm mét, những người đi chợ chen lấn nhau chật như nêm.
Trong lúc Hạ Chi Nam đang chọn quần áo trẻ em cho Tề Tề, Ngụy Đông cũng đang chọn cùng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nhận điện thoại xong, anh nói ở bên cạnh có một người bạn đang tìm anh, anh đi gặp rồi sẽ về.
Nhưng đi một lúc, mà đến nửa tiếng cũng chẳng thấy bóng đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Tề cũng đã thử quần áo trong cửa hàng nhỏ mấy lần, cuối cùng Hạ Chi Nam chọn ba bộ quần áo mà cô thấy hài lòng, rồi thanh toán rời đi.
Đúng thời gian náo nhiệt trên trấn, cô để đồ Tề Tề lên xe trước, sau đó quay người đi tìm người đàn ông không nghe máy cũng không thấy tung tích.
Chiến hữu của Ngụy Đông mở tiệm net trên thị trấn, năm đó lúc chuẩn bị anh cũng đầu tư một khoản, coi là nửa cổ đông.
Trên thị trấn ít nơi để giải trí, nên tiệm net đã thành nơi tụ tập yêu thích của đám thanh niên, mỗi lần đến cuối tuần lại kín hết chỗ.
Chiến hữu thấy xe Ngụy Đông ở xa nên gọi anh đến để ôn chuyện, ai ngờ vừa trò chuyện được hai câu thì tín hiệu mạng trên tầng hai đã có vấn đề, người chiến hữu tạm thời để anh lại chỗ lễ tân, cũng không ngờ khi anh vừa đứng vào chỗ này, mấy nữ thanh niên ở thị trấn trong tiệm đã xuân tâm nhộn nhạo, người nối liền nhau đi xin Wechat và phương thức liên lạc không dứt.
“Anh đẹp trai, lưu Wechat thôi mà, quen biết nhau có tí thì có gì đâu mà ngại.”
“Anh thích tập thể hình à? Cơ bắp được tập luyện tốt quá.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi có người bạn trai cũ hơi giống anh…”
Chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, những cô gái có hơi trẻ tuổi trong quán net đã chạy đến chỗ lễ tân để đi dạo.
Ngụy Đông vẫn vững như núi, mặt vô cảm, có thể im lặng thì im lặng, hỏi phiền quá thì sẽ trả lời qua loa: “Tôi có vợ rồi, cộng thêm ba đứa con nữa.”
Đúng lúc bị chiến hữu sửa xong mạng đi từ trên tầng xuống nghe thấy, thấy mấy người phụ nữ đó không vui đi hết rồi, anh ấy mới lặng lẽ lại gần, trêu đùa nói: “Anh Đông, lý do từ chối của anh càng ngày càng không giống với bình thường, còn có vợ nữa, có ai trong trấn mà không biết anh là lưu manh mặt đen.”
Ngụy Đông liếc nhìn anh ấy, không nói gì, không muốn phản bác vì sợ lãng phí thời gian.
Anh để người ta thu dọn đồ bừa bộn trước lễ tân, xoay người nhìn chiến hữu: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Đừng vội mà.”
Người chiến hữu đó tên là Hổ Tử, thấp, gầy và lùn, lúc đi nghĩa vụ ở trong một đội với anh, xuất ngũ sớm, nhưng đầu óc không có ánh sáng làm châu mục(*), làm kinh doanh lớn cũng chẳng được, nhưng buôn bán nhỏ lại rất ổn.
(*) Không hợp làm quan.
“Lần trước em nói với anh chuyện em họ của em, anh thấy thế nào?”
Anh nở nụ cười: “Tôi nghĩ làm gì?”
“Anh Đông, năm nay anh đã 30 tuổi rồi, trên trấn, người có độ tuổi ngang anh cũng có đứa con mấy tuổi rồi, anh mà cứ như vậy thì khi già xuống sẽ rất khó tìm đấy.”
Hổ Tử hiểu cách dùng tình cảm để lung lay: “Em biết anh yêu cầu cao, nhưng mình làm người phải thực tế hơn, mấy cô gái xinh đẹp ở thành phố lớn thì không thích cái nơi này, huống chi là anh làm công việc như vậy, nói ra mọi người đều không hiểu, còn có vụ ồn ào lần trước, người trong trấn nói anh gì gì đó cũng không có…”
Ngụy Đông thản nhiên cười, nếu anh để ý ánh mắt của người khác, thì đã rời đi từ tám trăm năm trước rồi.
“Dù gì em họ em cũng tốt nghiệp ở trường đại học, làm y tá ở trung tâm y tế trên thị trấn, công việc cũng tốt, trông cũng không tệ, dáng người đơn giản chỉ là…”
Câu khoác lác tiếp theo vẫn chưa nói ra, đột nhiên Hổ Tử không nói gì nữa, nhìn mỹ nữ đẩy cửa bước vào đến mức sững sờ.
Người con gái mặc một chiếc váy trắng nhỏ, đội trên đầu một cái mũ nồi mềm mại, tóc dài xõa trên vai, trang điểm xinh đẹp, khí chất thanh nhã như ngọc.
Trên tay cô cầm một chiếc túi da thật, lần trước Hổ Tử lên thành phố lớn đã từng nhìn thấy, em họ nói chiếc túi của nhãn hiệu này rẻ nhất là mười vạn tệ, nói trắng ra là thứ người nghèo mơ tưởng, món đồ chơi của kẻ có tiền.
Giọng Hổ Tử to, Hạ Chi Nam ở ngoài có thể nghe thấy rõ, khi đi vào vẫn ngấm ngầm không nói gì, đi thẳng lên quầy lễ tân, nhìn thẳng vào Ngụy Đông.
Người đàn ông cười thầm trong lòng: “Muốn lên mạng à?”
Cô đứng thẳng người, nói từng chữ một: “Muốn anh thì mất bao nhiêu tiền?”
“Đắt lắm, em không mua nổi đâu.”
Cô cười lạnh, lấy ví nhỏ từ trong túi ra, đập thẻ đen xa xỉ lên bàn: “Đủ chưa?”
“Không đủ đâu.”
Anh thấp giọng cười, cầm thẻ đen nhét vào ví cô, cách cái bàn gỗ trước quầy lễ tân, anh thò người về phía cô, bàn tay to sờ ra phía sau gáy của cô, hôn lên môi cô: “Anh muốn cái này.”
Hồ Tử ở bên cạnh xem trò vui sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, đầu óc hoàn toàn không theo kịp, bùng nổ trong nháy mắt.
Ngụy Đông đi vòng ra trước quầy lễ tân, vài bước đã đi đến trước người cô, tự nhiên vòng qua vai cô, đắc chí nhướng mày với Hổ Tử.
Hạ Chi Nam vùi vào trong lồng ngực của anh, thân thiện vươn tay ra với người đàn ông còn đang bàng hoàng.
“Chào anh, tôi là bạn gái của Ngụy Đông.”
Trên đường về nhà, người đàn ông không thể che giấu nổi sự vui vẻ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười vui sướng, khơi dậy sự tò mò của Tề Tề đang chăm chú ăn xúc xích nướng ở phía sau.
“Chú Đông, chú bị điên rồi à?”
Mặt người phụ nữ ngồi ghế lái ửng hồng, tuy vừa nãy cô rất tức giận nhưng lại hành động trẻ con đến mức không muốn nghĩ tới.
“Anh đừng cười nữa được không?”
Ngụy Đông nghiêng đầu lườm cô: “Làm sao, anh nghĩ đến chuyện vui cũng không được à?”
“Không được.”
Người đàn ông không nói thêm lời nào nữa, nhưng tiếng cười càng lúc không thể kiềm chế được, cuối cùng lại chọc cho Hạ Chi Nam không nhịn được cười thành tiếng.
“Ngụy Đông!”
“Được rồi, không cười nữa.” Anh bóp mặt cô: “Bạn gái không cho thì anh cũng không dám làm gì.”
“...”
Giờ phút này cô chỉ nghĩ đến việc đi tìm cái chết.
Tề Tề ngồi đằng sau nhìn trái nhìn phải, mặt tràn đầy vẻ hoang mang, nhưng cũng không làm chậm đi việc cậu ăn một lúc hết ba cái xúc xích.
Chiếc xe bán tải rẽ vào trong sân.
Buổi sáng Ngụy Đông có việc, thu xếp cho họ xong thì phải về tiệm.
Hạ Chi Nam đưa Tề Tề về phòng, chọn một bộ thích hợp nhất ở trong cho cậu thay, còn tự thắt nơ cho cậu.
Tề Tề quan sát trước gương, lo lắng nhìn cái bụng to như quả bóng, u oán hỏi người phụ nữ: “Chị Hạ, em béo nên trông xấu lắm đúng không?”
“Không xấu, như em gọi là có phúc.”
Đầu cậu rũ xuống, giống như một quả bóng cao su bị xì hơi: “Năm ngoái lúc mẹ nhìn thấy em bảo em béo như heo, không đẹp bằng một nửa em trai.”
“Đó là do mắt của cô ta có vấn đề.”
Bình thường Hạ Chi Nam rất ít khi tức giận nhưng với tư cách là người biết chuyện, cô càng nghĩ càng thấy bất công cho sự tổn thương của Tề Tề: “Em phải tin chị, em là bé mập đáng yêu nhất trên thế giới.”
Trẻ con còn nhỏ tuổi, được mấy câu dỗ dành đã mở cờ trong bụng, nở nụ cười trên khuôn mặt đầy thịt, khi soi gương càng thấy tự tin hơn.
Hơn mười một giờ sáng, thím Trương vốn đang chờ ở nhà Tề Tề thì xông vào nhà Ngụy Đông, mặt mũi đỏ lên, cố gắng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
“Thím, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
“Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, thím chưa từng thấy người vô liêm sỉ như vậy, sinh ra mà không nuôi, uổng công cha mẹ!”
Thím Trương tự rót cho mình một cốc nước ấm, tức giận đến mức hai mắt bốc hỏa, sợ không phải tiếng to quá làm Tề Tề nghe thấy, thậm chí bà ấy còn muốn chửi ầm lên cho hả giận.
“Mấy người đó đã đến Đồng Diêu rồi, còn gọi điện cho thím, nói cái gì mà nếu thím không đưa năm vạn tệ cho họ, thì họ sẽ không gặp Tề Tề, đi thẳng về.”
“?”