Trong phòng sách.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, cầm cốc nước ấm Tề Tề đưa cho, tiện thể chịu đựng ánh mắt ghét bỏ dò xét của nhóc mập, không nói đến bộ trang phục anh ta đang mặc có chỉnh tề hay không, mà chỉ qua gương mặt tuyệt đẹp đã chẳng thể phân biệt được.
“Anh trai lớn, anh có phải đàn ông không?” Tề Tề nâng nọng dưới cằm, đôi mắt tràn ngập vẻ ham học hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Fuck ***!” Anh ta vừa mở miệng đã chửi bậy một tràng dài bằng tiếng anh, mắng xong thấy có vẻ nhóc mập không hiểu gì, anh ta kiêu ngạo đặt cốc xuống, nghịch mái tóc bị gió thổi tung: “Tôi, là đàn ông bình thường.”
Tề Tề ghé sát vào, lắc đầu: “Nhìn có vẻ không giống lắm…”
“Em…”
Ngay khi Hạ Chi Nam đến gần thì đúng lúc gặp phải cảnh này, ít khi gặp được cảnh người đàn ông bình thường kiêu căng, vô lễ này ngạc nhiên, cô không nhịn được cười thành tiếng.
Người đàn ông đó hừ lạnh: “Tiểu Ngoan, cậu thấy tôi bị làm khổ như thế mà còn có mặt mũi cười tôi.”
Cô cười dịu dàng, để bánh ngọt lên bàn, đó là chiếc bánh basque cô làm tối qua, lúc mới lấy ra khỏi nồi, suýt nữa thì bị Tề Tề ăn hết mất, cô phải liều sống liều sống mới giữ lại được hai miếng bánh, đúng lúc lấy ra để đãi khách.
“Tề Tề, em lên tầng chơi trước đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhóc mập thích xem trò vui nên không tình nguyện lắm, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn lên tầng.
“Cậu chạy đến đây làm gì?” Cô nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông kiêu ngạo hừ: “Người nào đó đã đồng ý với tôi lễ Giáng sinh năm nay sẽ qua Pháp, bây giờ lại dám cho tôi leo cây, tất nhiên tôi phải đến nhìn, rốt cuộc là nơi quỷ quái gì tốt đến mức làm cậu không muốn rời đi.”
Cô nghe thế thì cười, quay đầu nhìn người đàn ông đang cắt hoa quả trong phòng bếp, trong ngực tràn ngập ấm áp.
“Tôi thích ở đây, rất thoải mái.”
“Vậy cậu định ở đây cả đời à?”
“Không tốt à?”
Người đàn ông im lặng vài giây, mắt xếch hơi nhếch lên, ánh mắt lướt qua người phụ nữ ăn mặc giản dị, hồi trước là một người đẹp đến mức sợi tóc cũng phải tao nhã, hiện tại lại mặc áo len đen với quần jeans, khí chất hạ xuống vài bậc.
“Thời gian trước tôi có đi Anh, có gặp chú với dì một lần.”
Cô hơi cụp mắt xuống, lông mi rung nhẹ, không nói gì.
Anh ta đã đoán được phản ứng của cô từ trước, những năm nay, khi nhắc đến chuyện này anh ta như biến thành người khác, anh ta cố gắng khuyên bảo: “Chuyện hồi trước cũng đã qua rồi, tuy họ có sai, nhưng chẳng phải họ cũng nên có cơ hội để được tha thứ một lần chứ?”
“Không thể tha thứ được!”
Đột nhiên tâm trạng của Hạ Chi Nam trở nên kích động, hai gò má của cô đỏ bừng, bỗng nhiên hốc mắt cũng đỏ lên: “Sao tôi phải tha thứ? Còn cậu, sao phải tha thứ thay tôi?”
“Tiểu Ngoan à…”
“Cậu cố ý chạy đến đây để thuyết phục à? Nếu như vậy, bây giờ cậu có thể đi, tôi không cần nghe mấy chuyện tình thân giả tạo, chẳng có ích gì đó nữa, không có họ tôi cũng chẳng sao, tôi không chết mà hiện tại tôi sống rất tốt!”
Cô suy sụp, đau lòng la lên, thành công thu hút sự chú ý của Nguỵ Đông trong phòng bếp, cô nhìn thấy cơ thể cường tráng của người đàn ông, như có phản xạ có điều kiện chạy về phía anh, như đà điểu vùi vào trong lòng anh.
Nguỵ Đông không biết gì, nhưng nhìn thôi cũng biết trông có vẻ đang không nói chuyện vui vẻ với nhau.
“Mẹ nó, không cần mấy thứ đó…”
Cô gần như không nói bậy, gần đây học cái xấu từ Nguỵ Đông, biết nói hai câu, nhưng dù là chửi người nhẹ nhàng cũng khác xa người phụ nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng mà anh ta biết.
Người đàn ông thản nhiên đứng dậy, sắc mặt tối sầm, mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang trốn trong ngực Nguỵ Đông, mỗi câu mỗi chữ đều như đâm vào trái tim cô.
“Vậy cậu trốn ở đây, tự cho là an toàn, chẳng lẽ không phải đang trốn tránh à?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không tốt của Nguỵ Đông, xét về vóc dáng và khí chất, có thể đã đánh bại mười anh ta, nhưng anh ta không hề sợ hãi: “Hay là cậu vì anh ta?”
Hạ Chi Nam không nói gì, xem như cam chịu.
“Một thanh niên chưa từng nghe đến tên trong thị trấn, sợ là đến hãng rượu vang cũng không nói được hai hãng, anh ta từng đi ra ngoài chưa? Biết cậu muốn cuộc sống thế nào không? Tiền anh ta liều sống liều chết kiếm được, có mua được một phần mười của một cái túi của cậu không?”
Người đàn ông khẽ cười: “Cậu chỉ để anh ta trở thành nơi trú ngụ tạm thời thôi, vậy anh ta có biết tác dụng của mình không? Hay là nực cười khi nghĩ rằng cậu thực sự yêu anh ta, cam tâm tình nguyện ở đây chơi trò gia đình với anh ta?”
“Tô Minh Việt!”
Cô biết người này độc miệng, nói chuyện một lúc sẽ thấy máu, không đâm chết người không bỏ qua.
“Cậu đi đi! Đi ngay đi!”
Hạ Chi Nam sợ anh ta lại nói ra cái gì quá khích, hoặc hiện tại cô không muốn Nguỵ Đông biết rõ chuyện đó, cô thò tay kéo vali của anh ta, Tô Minh Việt đưa tay đè tay cô lại, như nhìn thấy suy nghĩ của cô, bám theo không buông.
“Anh ta có biết không? Rốt cuộc cậu thế nào?”
Sắc mặt cô trắng bệch, như bị một cú của anh ta đá vào trong vực sâu, ký ức méo mó còn sót lại ùa về trong đầu cô, cô cảm thấy khó thở, năm ngón tay nắm chặt tay kéo hành lý đến tuyệt vọng.
Lúc này, một độ ấm quen thuộc bao bọc lấy cô, Nguỵ Đông xuất hiện phía sau cô, lòng bàn tay bao trùm nổi lên gân xanh, truyền dưỡng chất và năng lượng cho cô.
Người đàn ông thấp hơn anh mấy centimet, anh cúi đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn xuống: “Cô ấy không muốn nói chuyện đó thì tôi cũng chẳng muốn biết.”
“Còn nữa, tôi tự nguyện làm nơi cho cô ấy trú ẩn, không cần mà cũng chẳng hy vọng xa vời rằng cô ấy sẽ thích tôi, ở chỗ của tôi, cô ấy được tự do, lúc nào cũng có quyền rời đi.”
Hạ Chi Nam bình tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
Nói xong, anh đuổi khách đi một cách có thể diện: “Trên thị trấn có một khách sạn là do bạn của tôi mở, nói tên của tôi có thể giảm bảy mươi phần trăm, có cần tôi đưa anh qua đó không?”
“Cảm ơn, không cần đâu.”