Hoa Bỉ Ngạn

Cô ấy không còn giống như trước đây, một cơn gió cũng có thể thổi bay linh hồn mỏng manh của cô ấy.
 
Anh ta gặp cô lần cuối cùng là hơn nửa năm trước.
 
Lúc ấy bệnh tình của cô trở nên nghiêm trọng, sau khi Nina phát hiện cô tự tử, cô ở trong phòng bệnh cả nửa tháng, lúc ấy cả người vô cùng tiều tụy chỉ còn mỗi bộ xương đụng vào là gãy, cô nhìn anh với ánh mắt trống rỗng và đầy tuyệt vọng, tựa như đang bị gông xiềng trói buộc, làm cho người khác thấy vô cùng thương tiếc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Minh Việt đem theo chai rượu vang đỏ đến rồi đặt ở trên bàn ăn, quay đầu lại cười với cô: “Trước đây cậu thích nhất Rượu Mộc Đồng, hy vọng bây giờ cậu vẫn còn thích như cũ.”
 
Chai rượu trị giá hơn mười vạn tệ, mà anh ta chi cũng không thèm chớp mắt.
 
Hạ Chi Nam thấy anh ta mỉm cười một cách chân thành, cô thầm nghĩ lời mình mới nói có quá lạnh lùng hay không.
 
“Gió tuyết lớn như này cậu đến đây chỉ vì muốn đưa rượu cho tôi?”
 
“Tôi chỉ muốn tới gặp cậu chứ không muốn tìm cậu để cãi nhau.”
 
Cô là một người rất dễ mềm lòng, dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ đến lớn, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ: “Cậu không nói xấu bạn trai của tôi, tôi sẽ không tranh cãi với cậu.”
 
“Thẳng thắn mà nói, anh ấy chỗ nào cũng kém hơn tôi…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy sắc mặt của cô trầm xuống, anh ta lại cười cười nói: “Nhưng chỉ cần cậu thích, là anh trai như tôi đây cũng sẽ ủng hộ.”
 
Cô vuốt ngực nuốt nước miếng: “Thật sao ?”
 
“Đương nhiên.”
 
Tô Minh Việt đưa tay sờ chai rượu vang đỏ: “Giáng sinh cậu đã không ở bên cạnh tôi, vậy giờ có thể cùng tôi uống hai ngụm rượu chứ ?”
 
“Cậu nói cho đúng, tôi chưa từng đồng ý sang Pháp đón Giáng sinh cùng cậu.”
 
“Tôi biết, đây chỉ là ý muốn của mình tôi.”
  
Anh ta đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, lại làm cho Hạ Chi Nam cảm thấy hơi ngượng ngùng.
 
Cô nhìn đồng hồ, nghĩ Ngụy Đông cũng sắp sẽ về nhà, nên chắc anh ta cũng không dám làm gì.
 
Vì vậy, cô vào nhà bếp mở chai rượu vang đỏ rồi lấy ly, cô nghĩ uống nhanh cho xong, rồi tiễn quả bom hẹn giờ này đi sớm một tý.
 
Nhưng cô không hề nghĩ tới là cô đánh giá quá cao khả năng uống rượu của mình.
 
Ngụy Đông mấy ngày nay rất bận rộn, gần 7 giờ tối, anh mới làm xong bức vẽ to cuối cùng.
 
Anh vừa mới vào sân, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bình thường phòng sáng trưng nhưng hôm nay lại tối thui, anh đi vào phòng khách dưới ánh sáng mờ ảo thì nhìn thấy …
 
Người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên sô pha, còn người phụ nữ nhỏ bên cạnh thì đã say, hai tay đang ôm lấy cánh tay anh ta, dựa vào vai anh ta say bí tỉ.
 
Ngụy Đông rất khó miêu tả tâm trạng của mình trong giây phút này.
 
Chua, đắng, cay, tức giận, tất cả các loại cảm xúc phức tạp đan xen nhau.
 
“Anh đã trở về rồi à ?”
 
Tô Minh là một người rất am hiểu lòng người, Nina gọi anh ta là chính kẻ hai mặt, ngày hôm qua chỉ là có chút sơ xuất, hôm nay mới chính là bộ mặt thật của anh ta.
 
Ngụy Đông điều chỉnh lại cảm xúc nóng giận vừa rồi, sắc mặt nhìn thoáng qua như không có chút để tâm.
 
“Cô ấy say rồi à ?”
 
“Tửu lượng của “bé yêu” lúc nào cũng dở như vậy, lúc nãy còn ầm ĩ muốn uống với tôi, nhưng vừa uống được có hai ly thì đã say mất.”
 
Lời nói của anh ta chứa đầy ý cưng chiều, anh ta quay lại nhìn cô rồi nói tiếp: “Sau khi uống say thì lại có tật thích ôm tôi ngủ, đến bây giờ cũng không sửa được.”
 
Đáy mắt Ngụy Đông hiện lên tia lạnh lẽo kèm với tiếng hít thở nặng nề, anh vươn tay kéo người đang dựa anh ta vào trong ngực của mình, rồi ôm cô đi lên lầu.
 
Sau khi anh sắp xếp chỗ ngủ cho cô xong, đi xuống lầu, thấy người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu kia vẫn còn ngồi ở đó.
 
Ngụy Đông đi tới trước bàn ăn rót một ly nước, uống xong, tầm mắt nhẹ nhàng liếc qua.
 
“Anh có việc tìm tôi ?”
 
“Đúng vậy.”
 
Anh ta đứng dậy đi về phía Ngụy Đông, cách một bước thì dừng lại, bỏ qua khúc dạo đầu nhàm chán, anh ta nói thẳng: “Tôi là thanh mai trúc mã của cô ấy, tôi muốn hỏi, anh hiểu cô ấy được bao nhiêu ?”
 
“Toàn những việc vặt vãnh.” Anh cười lạnh: “Nói chính xác hơn, vì sao tôi nhất định phải biết những việc này?”
 
“Là anh không hỏi, hay cô ấy không muốn nói, hay là, ngay từ đầu cô ấy đã không muốn cho anh bước vào cuộc sống của cô ấy, bởi vì cô ấy biết rõ, đó là nơi mà nếu có kiếp sau anh không thể tiến vào được.”
 
Ngụy Đông nhíu mày, không nhịn nổi trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng, đừng có nói vòng vo, anh không thấy phiền nhưng tôi thấy rất phiền.”
 
“Tôi lớn lên cùng với cô ấy, nên tôi biết tất cả những gì cô ấy thích. Khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy rất đáng yêu, chạy theo tôi, gọi tôi là anh trai. Khi còn đi học có nam sinh theo đuổi cô ấy, cô ấy coi tôi là lá chắn, nói bạn trai cô ấy ở nước ngoài, mà mỗi lần tôi trở về từ nước ngoài, đều mang về những mẫu túi cô ấy thích, cũng không đắt lắm, chỉ vừa đủ mua mấy căn nhà rách nát như thế này thôi.”
 
Tô Minh Việt giọng điệu cực kỳ ngạo mạn: “Nửa năm trước, cô ấy uống thuốc ngủ đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau đó mấy lần bị sốc vì ngộ độc rượu, trên cổ tay còn có vết sẹo do chính mình làm, những thứ này, anh cũng không quan tâm?”
 
Ngụy Đông giật mình, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.
 
Vết thương trên cổ tay anh đã từng hỏi qua, nhưng lúc nào cô ấy cũng đều né tránh khi nói đến đề tài này, dần dà, anh cũng không nhắc lại nữa.
 
Tô Minh Việt thấy biểu tình của anh, nhẹ giọng cười nói: “Lúc ấy tôi ở bệnh viện với cô ấy nửa tháng, cô ấy rất ỷ lại tôi, chỉ có nắm tay tôi mới có thể ngủ được.”
 
Ánh mắt Ngụy Đông trầm tĩnh: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì ?”
 
“Cô ấy không nói cho anh biết những điều này, là bởi vì đối với cô ấy anh không quá quan trọng.”
 
“Cho nên?”
 
“Cho nên, cô ấy không thuộc về nơi này.”
 
“Cô ấy từ lâu đã dự tính là sẽ đi đến Pháp để học làm bánh ngọt, trở thành thợ làm bánh là ước mơ của cô ấy, anh xem vì anh cô ấy đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi?”
 
Anh ta nói với một nụ cười khinh miệt: “Nói một cách khó nghe, trong cuộc sống dài đằng đẵng của cô ấy, giá trị tồn tại của anh như một vết nhơ nhỏ bé sẽ bị xoá sạch bất cứ lúc nào.”
 
———— Thời gian nói nhảm ————
 
Ngày mai anh trai ăn dấm chua sẽ lên sàn.
  
Biết đâu chừng … ngày mai không có 1400 giọt?
 
Càng ngày càng hấp dẫn, gương mặt hớn hở kêu meo meo…

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui