"Aaaaaa!"
Tiếng hét đau đớn của nàng vang vongh khắp tẩm điện.
Nàng ngã từ trên giường xuống, nàng gục trên sàn.
Máu từ trong chiếc khăn lụa trắng chảy ra, hai mắt nàng nhuộm máu tanh.
Nàng đưa hai tay lên ôm mắt, mắt tươi chảy xuống tay tụ thành dòng.
Độc Hoa Lục phát tác mạnh mẽ, nàng thống khổ quằn quại trên mặt sàn.
Nước mắt cùng máu hòa làm một.
Nàng khóc đau đớn, nàng hét đến điên cuồng.
Nội tâm nàng bị chấn động, nàng chưa từng kinh sợ đến như vậy, cũng chưa từng trải qua cơn đau nào như vậy.
Máu chảy không ngừng, tuôn ra từ mắt nàng.
Chiếc khăn lụa mỏng nhuộm đỏ máu, máu chảy tràn đầy ra sàn.
Tay nàng toàn máu tanh tưởi, mùi máu tanh nồng đến kinh tởm.
Nàng gào thét loạn lên, tận cùng nỗi đau.
Không ngờ ả Tào Thiên Bích lại có nhiều độc dược như vậy, Hoa Lục là loại độc hiếm có, ít ai từng thấy.
Hai cây châm còn trong mắt nàng thì nàng mãi mãi phải chịu những cơn dày vò này.
Nàng ôm mắt ngẩng đầu gào rống lên.
Khuôn mặt, nội tâm nàng đều đang dần vặn vẹo.
Đây là cơn đau ám ảnh nàng đến cuối đời.
Nàng chống hai tay xuống sàn toàn máu, nàng thở khó khăn.
Tay Liễu Hàn Lam nắm chặt thành quyền.
Nàng sai sao? Tại sao nàng luôn phải gánh chịu những thứ kinh khủng tột cùng này? Đời nàng sẽ kết thúc vì độc dược khốn khiếp này sao?
Đúng lúc nàng đắm chìm vào hận thù thì kẻ thù của nàng đến.
Ả Tào Thiên Bích ung dung bước vào.
Trên tay ả cầm một con dao sắc đến kinh người.
Ả thấy bộ dạng thảm hại của nàng thì cười lớn.
Nàng nghe thấy tiếng cười của ả, cắn chặt răng, gằn từng chữ: "Tào Thiên Bích!"
Ả nghe vậy, giọng điệu khinh thường nói: "Làm sao? Bổn cung không ngờ, Hoàng Hậu cao cao tại thượng lại có ngày thảm như vậy! Ha ha! Để bổn cung xem ngươi còn ngóc nổi đầu lên không!"
Ả cầm dao trên tay, lập tức muốn một nhát đâm nàng chết.
Ả chờ ngày này đã lâu, cuối cùng cũng đến.
Bao năm qua, Liễu Hàn Lam luôn là cái gai trong mắt ả, gì mà ra trận cứu nước? Gì mà võ công đệ nhất? Gì mà dung nhan khuynh quốc khuynh thành? Phi! Ả khinh!.
Ả giơ giao lên không chần chừ mà đâm về phía nàng.
Nàng nhắm mắt chờ cái đâm của ả, nàng còn thiết sống làm gì, sống để chịu dày vò sao? Nhưng đúng lúc Linh Lung lao vào, chắn trước mặt nàng, nhận một nhát dao của ả.
Ả tức giận tột độ, sắp giết được nàng rồi mà còn bị phá.
Máu chảy ra từ miệng Linh Lung, ả rút dao ra.
Liễu Hàn Lam bất ngờ khi mình chưa chết, nàng nhận ra có người chắn trước mặt nàng.
"Chủ...tử...xin...lỗi!"
Nói rồi Linh Lung ngã xuống, nàng đỡ lấy cô.
Nàng hoảng sợ gọi: "Linh Nhi! Linh Nhi! Không, em không được chết! Ta cứu em, ta cứu em, được không!?"
Linh Lung nằm trong vòng tay nàng mỉm cười, cô đưa tay lên mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Người có đau không? Linh Nhi...xin lỗi..."
Nàng rưng rưng lệ, mỉm cười lắc đầu.
Nàng nắm chặt tay Linh Lung đang để trên mắt mình.
Linh Lung cứ thế mỉm cười nhìn nàng.
"Chủ tử...Linh Nhi...đi...trước...một bước!"
Nói rồi cô nhắm mắt, tay trên mắt nàng cũng buông xuống.
Tay nàng để nguyên như lúc nắm tay Linh Lung nhưng tay Linh Lung sớm đã buông xuống.
Nàng sợ hãi gọi cô: "Linh Nhi! Linh Nhi! LINH NHI!"
Nàng bật khóc, trán nàng đặt lên trán cô, nước mắt chảy thành dòng.
Người cuối cùng quan tâm đến nàng cũng chết, giờ còn ai ở bên cạnh an ủi, chăm lo cho nàng nữa đây? Nàng không nhìn được mà cô lại ra đi mãi mãi, nàng phải sống sao? Nàng ôm chặt Linh Lung, khóc không thành tiếng.
Nàng gần như tuyệt vọng, tâm nàng sớm đã chết, đời này nàng cứ nghĩ sẽ mãi yên bình bên những người nàng trân trọng nhưng nào ngờ lại bi thương đến thế.
Ả Tào Thiên Bích bày ra vẻ mặt ngán ngẩm, ả nhẫn tâm giơ dao còn dính máu lên lần nữa, ả đâm xuống nhưng nàng nắm được.
Nàng nắm chặt con dao, dao cứa vào tay nàng, máu chảy rơi xuống sàn.
Nàng thực tức giận, nàng buông tay khỏi dao, đánh vào ngực ả khiến ả bị đẩy lùi ra ngoài.
Ả ngã xuống, có chút hoảng sợ nên ả liền rời đi.
Cô ôm chặt Linh Lung trong lòng.
Trên đời này còn ai quan tâm nàng ngoài Linh Lung, bây giờ cô chết rồi nàng sống làm gì nữa? Nàng không nhìn được thì làm sao mà báo thù cho cô được đây? Nàng thấy mình thật vô dụng, cô làm cho nàng nhiều như vậy mà nàng chẳng làm được gì cho cô, nàng hận chính mình, hận vô cùng.
Loại đau đớn tê tâm liệt phế này đang dày vò nàng, nàng chỉ biết khóc, càng khóc máu từ mắt chẳng ra càng nhiều, máu cùng nước mắt chảy xuống ướt đẫm tay áo nàng.
Từ giờ nàng chỉ còn cô đơn một mình, còn ai bên cạnh chăng? Trong tẩm điện rộng lớn, chỉ còn thân ảnh một Hoàng Hậu khóc lớn ôm chặt nô tì của mình, cả thân đẫm máu, máu tràn đầy sàn, loang toàng khắp nơi.
Nỗi cô đơn này mấy ai thấu?.