Hoa Bồ Công Anh, Sẽ Bay Về Đâu?

***** "Băng thấy Hoàng Khang thích Nghi đó..."

Thiên Nghi đang ngồi ăn bánh, ôm lap top, nghe Hải Băng nói thế liền bật cười thật lớn, chẳng quan tâm.

"Đừng nói chuyện không có, trên đời này Nghi chỉ có thể yêu mỗi mình ngựa trắng thôi."

"Vậy Nghi định không yêu nếu ngựa trắng không xuất hiện hả?"

Thiên Nghi dừng không đưa con chuột qua lại màn hình lap top nữa, đậy nó lại, bỏ bánh xuống, cô nhìn Hải Băng, cặp mắt to tròn ngây thơ của Hải Băng đáng yêu biết mấy.

Tìm gặp ngựa trắng rồi, nhưng đó không phải ngựa trắng của Thiên Nghi. Cô cười trong nhiều cay đắng: "Rồi đây ngựa trắng sẽ lại xuất hiện, Nghi tin rằng trên đời sẽ có thêm ngựa trắng thứ hai."

"Vậy ngựa trắng thứ nhất Nghi tìm thấy rồi sao?"*****

******

Tuần sau cây cỏ như thay áo mới, đã gần đến lễ tình nhân. Năm nay chắc Thiên Nghi lại cô đơn lẻ loi ở nhà gặm bánh mì nữa rồi. Nhật Hoàng ngày càng làm Thiên Nghi chú ý, cậu ấy rất có tài và tốt bụng. Nhưng cô đã quá nhút nhát, chẳng dám bày tỏ điều gì hết, khác với trước khi tìm thấy ngựa trắng. Cô từng lớn tiếng hứa trước đám bạn, khi bản thân tìm được ngựa trắng thì cô sẽ thẳng thắn bám theo anh, giống trong mấy quyển tiểu thuyết hay bộ phim Hàn lãng mạn. Khó khăn lắm! Nói thì dễ nhưng làm lại là chuyện khác, nó quá khó khăn.

"Tránh ra!"

"Còn giận hả? Tôi chỉ đùa tí thôi, có cần giận dai vậy không?"

Hoàng Khang nghĩ đó là chuyện nhỏ nhưng người trọng ngựa trắng như Thiên Nghi thì chẳng nghĩ thế, cô bắt đầu thấy Hoàng Khang thật khó ưa vì lúc nào cũng kiếm chuyện với mình, nhưng lí do đơn giản nhất là Thiên Nghi vẫn còn thù vụ thư tình đó. Bước ngang Hoàng Khang, Thiên Nghi tự mình lẩm bẩm trong miệng.

"Cái tên này, theo mình hoài vậy trời, đồ hắc ám sao chổi xui xẻo."

"Này ngốc, giận thật sao? Nghi!"

"Ê, không thân thích nên đừng gọi tên."

Hoàng Khang đi theo Thiên Nghi dọc hành lang, bỗng đi ngang một chàng lãng tử trong lớp anh, mọt sách chuẩn thư sinh nhất trường – Gia Minh.

"Khang!"

"Gì?" Hoàng Khang trả lời ngắn ngủn, khác lúc nói chuyện với Thiên Nghi, luôn nói nhiều và tìm cớ để nói. Gia Minh quay nhìn Thiên Nghi đang đứng cạnh thằng bạn thân của mình, trông khá thân mật khi Hoàng Khang cứ đứng sát vào Thiên Nghi.

"Bạn gái sao?"

"Không phải!" Thiên Nghi phản ứng ngay tức thì, Hoàng Khang thì mỉm cười đắc chí, đáng lẻ anh phải là người phủ nhận chuyện này, vì anh là hot boy mà, đi hẹn hò với một người không thuộc hot girl ban B cả ban A như cô thì chắc là mất mặt lắm.

"Ừ, không phải đâu... Nghi ngốc sao có tiêu chuẩn làm người yêu tôi." Nhưng làm vợ thì được.

Hoàng Khang nói mà nhìn sang Thiên Nghi, anh lại cười, hình như lần nào gặp cô anh cũng cười, nụ cười rất nhiều ngụ ý, nụ cười như muốn nói lên điều gì đó với Thiên Nghi nhưng không thể.

Thiên Nghi ghét nhất cái tên Nghi ngốc, từ nhỏ đến lớn có ai chửi Thiên Nghi ngốc đâu, cô thông minh lanh lợi thế cơ mà. Lúc nghe Hoàng Khang nói mình là Nghi ngốc, Thiên Nghi đã muốn đấm vào mặt anh một đấm, nhưng lí trí bảo cô không nên làm thế, chuyện gì cũng phải nghĩ tới hậu quả, hắn ta là hot boy ban B đó, là ban B đấy, không đụng được.

Giờ ra chơi ở trường, Thiên Nghi đang ngồi đọc tiểu thuyết thì Hải Băng đến dựa đầu vào vai cô.

"Lại sao nữa rồi?"

"Băng định tỏ tình."

"Với ai?"

"Anh chàng hôm trước kể với Nghi đó."

Thiên Nghi bơ ra khi nghe quyết định của bạn, từ khi quen biết Hải Băng, Hải Băng với Thiên Nghi chỉ là người lo cho hoài bão trở thành ngôi sao, không bao giờ Hải Băng nhắc đến chuyện tình cảm, vốn thuộc típ người không thích vòng vo phức tạp, chuyện gì cũng làm rất gọn gàng nhanh chóng, khác với Thiên Nghi lề mề chậm chạp.

Một tuần qua, ngày nào Nhật Hoàng cũng tìm đến Hải Băng, hai người nói chuyện với nhau rất hợp, dần dần anh dễ dàng cướp mất trái tim Hải Băng như đang đánh cắp trái tim Thiên Nghi. Mọi thứ trở nên trớ trêu với cả Thiên Nghi và Hải Băng...

Đến ra về, Thiên Nghi cùng Hải Băng và Tiểu Quỳnh đi chung với nhau, ra tới cổng mọi người nói chuyện vui vẻ, không học buổi chiều nên cả ba người định qua trường The First gặp Đại Phong cùng Ngọc Diệp đi ăn uống. Ai ngờ vừa khỏi cổng được vài bước thì Tiểu Quỳnh bị ai đó giữ chặt bàn tay.

"Anh đến đây làm gì?"

"Bố em nói hôm nay em đến nhà tôi ăn cơm."

"Không cần, hôm nay tôi bận rồi..."

Kỳ Dương quay nhìn Thiên Nghi và Hải Băng đang đứng trơ ra nhìn cả hai người đang níu kéo.

"Hai em có thể cho anh mượn Tiểu Quỳnh một ngày được không?"

"Anh cứ đem nó đi đi." Thiên Nghi cười nhìn Kỳ Dương và quên rằng Tiểu Quỳnh đang tức tối biết nhường nào.

"Thiên Nghi!" Tiểu Quỳnh tức giận la lên, Hải Băng cười với Tiểu Quỳnh .

"Nghe lời chồng đi Quỳnh. Băng với Nghi về à... bye bye..."

Tận mắt nhìn hai đứa bạn lên xe và đạp nhanh ra khỏi đó, Tiểu Quỳnh nhìn theo rồi nhìn sang Kỳ Dương đang nắm chặt tay mình.

"Tôi không đi."

"Không đi em sẽ hối hận, đến lúc đó đừng tìm tôi."

"Hối hận?" Tiểu Quỳnh suy tư trước lời nói của anh, đầy ẩn ý. Kỳ Dương trầm tĩnh như một người lớn thật sự, điều đó làm Tiểu Quỳnh bị cuốn hút.

Trưa nay đến nhà Kỳ Dương, Tiểu Quỳnh không quên cởi giày ra, bỏ tập da xuống ghế. Cô nghĩ mình phải chịu cực hình trong bếp rồi, nhưng không, thức ăn được Kỳ Dương chuẩn bị chu đáo trong bếp.

"Em ngồi xuống bàn đi, sắp xong rồi."

Bao ngỡ ngàng bắt đầu làm đầu Tiểu Quỳnh như lạc vào mê cung: "Bộ anh định kết hôn với tôi thật sao?"

"Ừ." Kỳ Dương cười nhẹ nhưng khi thấy sắc mặt Tiểu Quỳnh thay đổi ngay sau tiếng 'ừ', anh đã nói vào ngay: "Đợi em đủ hai mươi tuổi và tất nhiên phải có sự đồng ý của em."

"Anh nói thật hả? Chắc không lừa tôi chứ?"

Tiểu Quỳnh nhìn Kỳ Dương đầy hoài nghi, Kỳ Dương nghe Tiểu Quỳnh hỏi thế, để cô yên tâm, anh biết chắc cô chưa thể nào tin một người xa lạ như anh, anh cũng thừa biết hôn nhân là hạnh phúc cả đời người. Biết thế nên bây giờ anh đang tìm cách làm cô tin anh đây.

"Ăn đi, tôi không thích em nói tôi là kẻ tiểu nhân lợi dụng em, bây giờ yên tâm mà ăn, trong đây không có độc cũng chẳng có thuốc mê như trong mấy cuốn kinh dị em đọc đâu..." Anh đưa cô cây nĩa, môi hé nhẹ lộ nụ cười dịu dàng tình cảm. Anh nghĩ rằng mình đã Tiểu Quỳnh, cá tính và đầy sức hút, mỗi người mỗi sở thích mà, nếu Đại Phong thích Ngọc Diệp tiểu thư ngang bướng, Nhật Hoàng thích Hải Băng dịu dàng nữ tính, thì Kỳ Dương lại thích Tiểu Quỳnh mạnh mẽ cứng đầu.

Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với cô tưởng tượng, trước kia, cô luôn một mực cho rằng người tên Triệu Kỳ Dương là kẻ xấu xa, xấu xí và là một tên biến thái trâu già thích gặm cỏ non. Hiện thực, Kỳ Dương – vị hôn phu của Tiểu Quỳnh là một chàng trai lịch lãm, khôi ngô và đầy nét phong độ chuẩn mực.

Hôm nay Valentine lần thứ mười bảy, Thiên Nghi vẫn cô đơn một mình không có ngựa trắng ở bên, nhóm Ngũ Long Công Chúa của Thiên Nghi luôn giữ trọn lời hứa, Valentine phải dành cho nhau, trừ khi nào ba trong số năm đứa đều có người yêu mới hủy bỏ lời hứa đó.

Giờ này, tình nhân ngoài đường bên nhau tấp nập, riêng tại nhà Ngọc Diệp, năm đứa con gái đang cùng nhau chuẩn bị bữa tối để lên sân thượng mở tiệc, mọi thứ đã chuẩn bị, món ngọt món mặn gì cũng có, nước ngọt, nước trái cây và các món ăn linh tinh đã đầy bàn, cái bàn tròn trên sân thượng hôm nay phải mệt nhọc với năm cô gái này rồi. Hải Băng cùng Thiên Nghi đang xếp trái cây ra dĩa, còn Ngọc Diệp thì trang trí các món ăn, có Tiểu Quỳnh và Lam Linh thì lo phần trang trí xung quanh. Họ tổ chức mừng Valentine như mừng sinh nhật, làm thế để an ủi cho mấy người độc thân thôi, chứ Ngọc Diệp thì chẳng quan trọng gì ngày này.

"Diệp, giờ này ở đây không sợ anh Phong đi với cô khác sao?"

Hải Băng giả vờ ngây thơ hỏi Ngọc Diệp đang say mê trang trí mấy món bánh ngọt, nghe Hải Băng hỏi thế Ngọc Diệp chẳng nói gì ngoài việc cười mỉm.

"Trời ơi, Băng lo cho con Diệp làm gì, sợ ai chứ khỏi sợ anh Phong si tình nhà mình. Mình nói phải không Linh?" Tiểu Quỳnh chen vào.

"Tất nhiên, Diệp là có phúc nhất đó."

"Nghi thấy tội anh Phong nhiều hơn..."

Ngọc Diệp liền lên tiếng khi thấy Thiên Nghi nói vậy: "Hẹn hò với Diệp là anh ấy hạnh phúc mới đúng. Mà công nhận anh Phong rất chu đáo, biết hôm nay Diệp không đi được nên cả ngày hôm nay anh ấy dẫn Diệp đi rất nhiều nơi, mua rất nhiều quà."

"Nghi thấy quà hay không đâu có quan trọng, vấn đề là tình cảm kìa."

Ngọc Diệp chưa bao giờ trân trọng thứ gì, điều cô cần là cái kiêu của người con gái, sự hơn kém từng chút một. Cũng có lẽ chính vì cái tính cách đó mà sau này Ngọc Diệp phải giam mình trong hối tiếc và đau khổ.

Ăn uống xong, năm đứa nằm dài ra giường gỗ trên sân thượng, chưa dọn thức ăn trên bàn, ngày mai trước khi bà Lưu về thì phải lau dọn lại nhà cửa.

Chuyện đó là ngày mai, còn hôm nay, nhà tiên tri Ngọc Diệp trổ tài bói toán, bộ bài năm mươi hai lá được bày ra đầy giường.

"Cho tôi nè." Lam Linh lấy tay rút một lá bài, ngay con năm rô: "Sao hả Diệp yêu quý?"

"Số năm tốt lắm, nhưng Linh nên bớt suy nghĩ linh tinh đi, vậy thì trong lòng sẽ nhẹ nhỏm hơn nhiều đó. Hiểu không?"

"Ừm... tôi biết rồi."

"Vậy còn hy vọng thoát khỏi trường kinh tế của mình thì sao hả?"

Ngọc Diệp nhìn xuống lá bài trên tay Tiểu Quỳnh: "Quỳnh hả? Đi lo mà lấy anh Kỳ Dương của Quỳnh đi! Yên phận làm vợ hiền thì tốt hơn."

Mặt Tiểu Quỳnh xụ xuống còn bốn người kia thì ngả ngửa cười đến không biết trời trăng gì cả. Hải Băng nhẹ nhàng rút cho mình một lá bài, là số chín.

"Số chín là số có sao đào hoa chiếu vào đó, lần này chắc anh chàng được Băng để ý sẽ yêu Băng thôi, nhưng sao trong số chín có cái gì đó buồn buồn, tình cảm lần này không ít gian nan đâu..."

Thiên Nghi vỗ tay mình lên tay Hải Băng an ủi bạn, rồi bản thân rút ra một lá, là lá ách, là con ách bích màu đen.

"Sao đen thui vậy... kì quá..."

"Không đen như Nghi nghĩ đâu, đây là may mắn đó, ngựa của Nghi xuất hiện rồi."

Ngọc Diệp nghiêm túc nhìn vào lá bài rồi nhìn sang Thiên Nghi đang ủ rủ. Bạn nào đó vừa nghe Ngọc Diệp nói vậy thì miệng liền nở nụ cười.

"Thật hả?"

"Nhưng là ngựa đen chứ không phải ngựa trắng."

Lần này đến lượt bốn người kia chọc quê Thiên Nghi, họ cười còn lớn hơn khi nãy cười Tiểu Quỳnh.

Ngọc Diệp nhìn lại lá bài màu đen đó, là tình cảm trong u tối, là đau buồn thê lương và kết cuộc ngang trái cho một mối tình say đắm.

Mãi mãi Thiên Nghi không tin, không tin ngựa đen có thể là hoàng tử, cô ghét màu đen vì nó tăm tối và chẳng có gì cuốn hút người khác cả. Tình yêu ấy… cô dành tất cả cho bạch mã hoàng tử rồi.

*****

"Chiều nay bạn không được vắng mặt."

"Để tôi cố gắng, nhưng quà tôi sẽ gửi."

Tuấn Nguyên vỗ mạnh xuống bàn: "Ai cần quà của bạn, bộ bạn nghĩ chỉ có bạn tặng quà cho tôi thôi sao? Tôi cần bạn đi kìa."

"Bạn nói gì vậy?" Lam Linh bất ngờ nhìn Tuấn Nguyên, anh thường ngày ít tỏ thái độ với ai, luôn trầm tĩnh tìm cách ứng phó với mọi tình huống, tự nhiên trong chốc lát Tuấn Nguyên lại phản ứng mạnh làm ai cũng phải bất ngờ.

"Ý tôi là tôi muốn thấy người tôi mời phải đi, không đi mất mặt lắm."

Hải Băng thì chìm sâu trong hạnh phúc bên Nhật Hoàng, Nhật Hoàng cũng như Hải Băng, nhẹ nhàng và trìu mến với đối phương, tình cảm biểu hiện không kín đáo cũng chẳng rõ ràng đúng nghĩa.

"Tặng cho Băng!"

"Cái này là gì vậy Hoàng?" Hải Băng nhìn xuống tay mình, Nhật Hoàng vừa bỏ tờ vé vào tay cô.

"Đây là vé mời đi xem ca nhạc trong một phòng trà mới mở. Tôi vừa về nên ít bạn, chỉ có mình Hải Băng là thân thiết thôi."

"Có thật Hoàng nghĩ tôi hợp đi với Hoàng không?"

"Nếu Băng không hợp thì ai sẽ là người hợp hơn đây? Mà dù có người hợp hơn thì tôi vẫn muốn đi cùng Băng."

Nhật Hoàng, Hải Băng, họ lại nhìn nhau mỉm cười, tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp đã ngày càng kéo họ lại nhau, tình yêu chớm nở như hoa hồng đơm nụ, ngọt ngào sẽ có và đắng cay cũng không thừa.

Chiều nay, Đại Phong lại lái con ngựa sắt đời mới chở Ngọc Diệp đi dạo khắp thành phố. Từ từng con phố nhỏ trong chung cư đến những vùng ngoại ô ngạt ngào hương cỏ dại. Rồi hai người dừng lại ở một góc trong khung cảnh chiều tà chốn thị thành người xe.

"Đại Phong! Anh sẽ thi đại học và rời khỏi em đúng không?"

"Sao em nghĩ vậy? Học đại học thì có liên quan gì đến việc chúng ta xa nhau?"

"Em rất dễ thay đổi, nếu anh từ bỏ em mà đến một nơi nào khác không lo cho em, em sẽ không yêu anh nữa đó."

Đại Phong cười, anh hạnh phúc khi nghe Ngọc Diệp nói thế, Ngọc Diệp biết sợ, sợ anh rời xa cô nên anh mới cảm thấy mãn nguyện làm sao khi nhận ra rằng, cô không phải không có tình cảm với anh.

"Anh không để em có cơ hội ngừng yêu anh đâu."

Thấy Ngọc Diệp cứ áp hai tay vào nhau, chiếc áo ren mỏng manh kia có thể làm cô bị lạnh và cảm, Đại Phong cởi áo khoác của mình choàng lên cho người yêu. Ngọc Diệp cảm thấy bình yên, lâu rồi cô không cảm thấy thế này, từ rất lâu, hơi ấm bình yên rời xa cô, Ngọc Diệp cứ nghĩ sẽ không có ngày mình tìm lại cảm giác này, nhưng rồi Đại Phong đến bên cô và có thể khiến cô ấm áp bình yên khi yêu anh.

"Em mong mình sẽ hạnh phúc khi bên anh." Rất mong.

Bản thân Thiên Nghi học trái buổi đến tận năm giờ chiều, từ phòng thực hành Hóa ở lầu ba đi xuống, vừa bước được hai bậc cầu thang thì lại nhìn thấy Hoàng Khang, Thiên Nghi chẳng hiểu tại sao Hoàng Khang lại cứ xuất hiện trước mình như vậy, cô ước gì Nhật Hoàng cũng có thể gặp cô mọi lúc, để cô đuổi Hoàng Khang xấu xa ra cuộc sống của mình. Thiên Nghi không muốn cãi nhau nên tránh gặp anh, cô đứng nép vào tường đợi đến lúc nghe hết tiếng bước chân rồi mới ra. Nhưng đứng mãi, lâu lâu lén nhìn ra, Thiên Nghi vẫn thấy Hoàng Khang đứng lặng ở hành lang nhìn lên phòng thực hành Hóa. Lúc ấy, cô cứ mãi nghĩ người Hoàng Khang đang tìm ở lớp 11D1A là Hồng Ngân, để rồi Thiên Nghi thờ ơ không thể biết một điều, bên cạnh cô, rất gần, còn có một người lo lắng âm thầm quan tâm cô.

Đang suy nghĩ coi tên xấu xa ấy tìm ai, bỗng Hoàng Khang bước lại đứng trước Thiên Nghi, ngay trước mặt, lần này có muốn trốn cũng trốn chẳng được rồi.

"Dám trốn tôi?"

"Ai…ai trốn bạn, tại đến bây giờ…tôi…tôi mới về mà..."

Hoàng Khang nghi ngờ nhìn vào đồng hồ đen trên tay anh: "Bạn làm gì trên đó hơn mười lăm phút?"

"Kệ tôi, mà bạn tìm Hồng Ngân đúng không? Hôm nay, bạn ấy không đến trường."

Hoàng Khang như không nghe, không hiểu những gì Thiên Nghi nói, anh chống hai tay lên tường, trên vai của Thiên Nghi, và giữ chặt người cô đang nép vào đó.

"Rồi sao đây?"

Cảnh tưởng y như trong phim Hàn quốc, nếu theo tình hình này, điều tiếp diễn là hôn, Thiên Nghi giật mình sau khi phản xạ đã truyền đến dây thần kinh trung ương. Cô gạt mạnh tay Hoàng Khang ra và thoát khỏi sự khống chế của anh.

"Sao là sao? Tôi không biết mình bị gì mà cứ bị bạn bám theo, bạn là hot boy mà, đi tìm hot girl mà phá đi, xin hãy tha cho tôi."

"Sao lại ghét tôi đến thế? Nghĩ tôi không bằng tên Bùi Ngô Nhật Hoàng thần tượng của bạn hả?"

Thiên Nghi bất ngờ trước những vừa nghe được, Hoàng Khang hiểu khá nhiều về cô, chuyện cô thích Nhật Hoàng ngoài cô ra thì chưa ai biết đến, cả nói cũng không. Thiên Nghi bắt đầu lo sợ, Hoàng Khang hiểu về mình nhiều bao nhiêu trong khi mình chỉ biết cậu ấy tên là Hoàng Khang học lớp 11D4B.

"Vì... vì tôi không thích nên ghét bạn vậy thôi."

"Vậy ở đây tới tối luôn đi, tôi về..."

Vừa dứt lời, Hoàng Khang đã bước đi, giọng anh có phần mất kiên nhẫn và bực tức. Có gì phải tức chứ, sự thật luôn luôn mất lòng mà.

Thiên Nghi quay nhìn lên cầu thang, trời tối dần rồi, cô tưởng tượng những con ma cà rồng sẽ xuất hiện và hút máu mình như trong phim kinh dị của bé Nun hay xem. Càng nghĩ càng sợ, Thiên Nghi la lên và chạy theo bóng Hoàng Khang.

"Hoàng Khang! Đợi tôi!"

Hải Băng về nhà định xin mẹ nhưng bà chỉ lo cho Lâm An, qua phòng bố, thì cô thấy ông đang lo công việc hồ sơ đầy bàn. Hải Băng quay về phòng và tự nhủ lòng mình phải cố chịu. Nhiều khi cô nghĩ sự tồn tại của mình trong căn nhà ấy là vô ích.

Nhật Hoàng đứng đợi Hải Băng trước phòng trà Happiness, anh có chút lo sợ, tay cứ cầm điện thoại.

"Hay là cô ấy không đến?"

"Nhật Hoàng!"

Nghe tiếng gọi Nhật Hoàng quay qua, cô đứng ngay trước mặt anh, mỉm cười nhìn anh. Như một cô công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích, chiếc váy tím ngây thơ ngang gối, không cầu kì nhưng cũng đầy kiêu hãnh. Hải Băng không mang cao gót, thứ cô thích là sự đơn điệu nhẹ nhàng của đôi búp bê màu hồng phấn.

"Tôi cứ tưởng Băng không đến..." Nhật Hoàng cười tràn đầy niềm vui, anh nắm tay Hải Băng cùng vào trong, hai người ngồi ở hàng ghế đặc biệt đầu sân khấu. Một ly nước cam và ly cà phê sữa đá trên bàn, không gian ở đây khác với âm thanh ồn ào bên ngoài, tiếng đàn piano nhẹ nhàng thắm đợm tình yêu.

"Nhém tí không nhận ra Hải Băng tôi quen rồi."

"Đang khen hay chê tôi đây?"

"Tất nhiên là khen. Băng rất xinh, như công chúa Bạch Tuyết vậy."

Hải Băng đỏ mặt thẹn thùng e lệ, ngọn đèn màu vàng bật lên, nơi đó người không ít, đẳng cấp nào cũng có, nghe nói phòng trà này do một tiểu thư họ Cao vừa mở để giúp mọi người thoát khỏi thế giới ồn ào mà hòa mình vào tiếng nhạc du dương. Tiếng piano nhẹ nhè vừa dứt, Nhật Hoàng đột ngột nắm tay Hải Băng lên sân khấu.

"Gì vậy Hoàng?" Bị anh kéo đột ngột lên đến tận sân khấu, cô không biết làm gì hơn.

Một tay Nhật Hoàng cầm micro, một tay vẫn giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hải Băng: "Xin lỗi mọi người, tôi biết lên đây thế này là quá đường đột, nhưng do hôm nay tôi muốn nơi đây là sân khấu đầu tiên của cô gái đang đứng cạnh tôi, nên có thể mượn sân khấu của mọi người chốc lát được không?"

Tiếng vỗ tay ở dưới vang lên, anh biết mọi người ủng hộ anh, Hải Băng thì không khỏi bất ngờ: "Hoàng! Tôi…tôi…" Cô nhìn qua anh, ánh mắt tràn ngập tin tưởng vào cô.

"Coi như đây là sân khấu đầu tiên của tôi và Băng, đồng ý đi!" Nhật Hoàng gật nhẹ đầu như thăm dò ý Hải Băng, tiếng vỗ tay lớn hơn, trở thành sự động viên tinh thần khiến cô lấy được tự tin. Nhật Hoàng ngồi xuống ghế đặt ngón tay gảy nhẹ những phím đàn bất động, Hải Băng tay cầm mi rô, tay rịn mồ hôi, nhưng khi nhìn vào đáy mắt anh, nơi đó, tình yêu cuộn trào, cô hít sâu vào và nhìn xuống mọi người, ai cũng đang chú ý đến họ. Đây là sân khấu đầu tiên của Hải Băng... và cũng lần đầu tiên cô biết mình nên làm gì cho tình cảm trước mắt, giữ anh lại bên cô.

What can I do to make you smile?

I'm always here if you're thinking love

The story of the tears from your eyes…



What can I do to make you smile?

Bài hát 'How did I fall in love with you' được cô trình bày vô cùng diễn cảm, từ ánh mắt, từ giọng hát hết những cử chỉ đều thể hiện tất cả khát vọng trong trái tim. Thỉnh thoảng Nhật Hoàng lại nhìn sang cô, anh mỉm cười.

Tiếng vỗ tay vang lên rất lớn, vang vọng khắp căn phòng, đánh dấu cho sự xuất hiện của một ngôi sao đêm đang dần tỏa sáng. Nụ cười của Hải Băng cùng Nhật Hoàng đã khiến họ cảm thấy hạnh phúc vì bao hoài bão đam mê. Lời bài hát này được chép đầu tiên trong quyển vở nhạc của Hải Băng, bài hát kết nối định mệnh, gắn kết tình yêu của hai con người xa lạ.

Lát sau ra về, Hải Băng cùng Nhật Hoàng đi bộ dọc theo con phố, đường đêm yên tĩnh và phẳng lặng như mặt hồ êm ái. Chốc lát vài người qua lại, đã tám giờ tối, trên trời có hàng nghìn ngôi sao lấp lánh... Ở đây có một ngôi sao cũng đang vươn mình vượt lên số phận.

"Hôm nay vui không?"

"Vui lắm, cảm ơn Hoàng, bây giờ tôi biết mình nên làm gì rồi, trước kia mẹ tôi cản không cho tôi hát, tôi cũng định từ bỏ, nhưng hôm nay, nhờ Hoàng mà tôi mới hiểu tôi yêu âm nhạc rất nhiều, tôi sẽ theo đuổi nó."

"Băng hát rất hay, khen thật lòng đó."

Hải Băng đứng lại, nhìn Nhật Hoàng rồi ngập ngừng: "Hoàng! Thật ra tôi muốn hỏi... hỏi Hoàng một chuyện."

"Chuyện gì, Băng nói đi, tôi sẵn sàng trả lời."

Hải Băng lấy hết can đảm, dũng khí, cô tin anh cũng có tình cảm với mình, nếu không anh đâu làm nhiều chuyện vì cô như thế.

"Hoàng thích tôi không?"

Ánh mắt Nhật Hoàng hiện rõ sự bất ngờ, đôi mắt to tròn của Hải Băng ngô ra nhìn anh chờ câu trả lời... một giây... hai giây trôi qua, im lặng.

"Thật ra…thì…tôi…"

"Tôi hỏi vậy thôi, không có cũng không sao mà."

Mặt cô đỏ lên, Hải Băng đang cố giữ bình tĩnh. Chưa có người con gái nào trong tình cảnh như thế mà có thể tỏ ra thản nhiên. Thấy Nhật Hoàng cứ im lặng không thể trả lời, dường như Hải Băng hiểu câu trả lời nên cố mỉm cười và quay lưng đi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Một chút hụt hẫn và mất mặt, cô nghĩ mình bị từ chối rồi, có lẽ bị nhầm lẫn gì ở đây về tình cảm của Nhật Hoàng dành cho mình.

Nhưng không đâu, không phải thế là hết, một bàn tay thật ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang lạnh cóng của cô.

"Tôi thích Băng, rất thích, thích Băng từ cái nhìn đầu tiên..."

Hết bất ngờ, cô nhìn anh, nhìn xuống tay mình rồi mím môi trấn tỉnh lại tâm trạng và cuối cùng, cô mỉm cười, Nhật Hoàng cũng cười. Từ cái lần đầu gặp tại cửa lớp, Nhật Hoàng đã chú ý đến sự ngây thơ ấy, anh thích cô như một định mệnh do ông trời đặt sẵn. Bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, không còn lạnh nữa dù gió cứ ào ạt không ngừng. Họ bước đi, từng bước chân in dấu kỉ niệm. Một đêm hè đầy ý nghĩa, mối tình đầu của cô và chàng trai tài giỏi ấy đã bắt đầu...

*****

"Dạ?"

"Kỳ Dương đến tìm bố con xin hoãn việc kết hôn lại để con còn chuyên tâm học hành."

Tiểu Quỳnh nghe mẹ mình nói mà cô tưởng chừng nghe nhầm: "Bây giờ mới thấy anh ta tạm tốt." Cô cười mủm mỉm nhưng chẳng che giấu cảm xúc vui mừng đang ẩn chứa trên gương mặt trái xoan. Tối đó Tiểu Quỳnh chủ động gọi điện thoại cho Kỳ Dương nói lời cảm ơn, tâm trạng trở nên tốt lạ thường, mọi thứ nhẹ nhỏm hẳn đi, cô cảm nhận được vị hôn phu mà bố cô chọn là một chàng trai tốt – khá hoàn hảo. Người đó đang dần khiến Tiểu Quỳnh thích thú hơn về anh.

Sáng sớm, cánh đồng hoa bồ công anh càng nhiều hơn, nó bay hỗn loạn không có bến bờ. Thiên Nghi vào lớp với gương mặt tươi như hoa, một đóa hoa bồ công anh trắng không nhuốm màu nào khác.

Tại một lớp học, lửa đạn đang bùng nổ.

"Sao hôm qua không đi? Tôi đã nói sao hả?" Tuấn Nguyên quát lớn khi thấy Lam Linh vừa bước vào.

"Xin lỗi, tôi biết mình không đi là sai, nhưng tôi có mang quà cho bạn nè..."

Lam Linh lôi trong tập ra một hộp quà được gói cẩn thận, đưa trước mặt Tuấn Nguyên: "Của bạn."

"Tôi không cần!" Một tiếng quát lớn nữa lại vang lên làm mọi người trong lớp ai cũng hoảng sợ, hộp quà trên tay Lam Linh cũng rơi thẳng xuống đất do Tuấn Nguyên quơ tay ngang, nghe rõ tiếng vỡ của thủy tinh. Lam Linh không biết nói gì hơn, cô nàng hay khóc này lại nước mắt rưng rưng.

"Đúng đó, tôi không thể đến mừng sinh nhật với bạn, tôi nói rồi mà, hôm qua Đăng Khôi nhập viện. Với tôi, Đăng Khôi là tất cả!!!" Dứt lời, Lam Linh bỏ chạy ra ngoài, Tuấn Nguyên đứng lặng khá lâu, không gian trong lớp như bị bóng tối bao trùm.

Cậu ta là tất cả còn tôi là gì?

Một lát sau, Lam Linh vào lớp đã không thấy bóng dáng của Tuấn Nguyên, hộp quà dưới đất cũng biến mất. Giờ ra chơi, Thiên Nghi cùng Tiểu Quỳnh và Hải Băng ngồi ở ghế đá như mọi khi. Hải Băng tươi tắn như hoa mai, nở nụ cười rạng rỡ khoe đầy sắc xuân.

"Băng nói Băng tỏ tình mà, sao rồi?" Thiên Nghi nhìn Hải Băng, tay cô vẫn cầm ly nước chanh đá chưa khuấy đều, Tiểu Quỳnh cũng quay sang Hải Băng: "Đại tiểu thư nhà ta ra tay mà, thành công rồi đúng không?"

"Dạ... bây giờ em không còn F.A nữa đâu ạ."

Tin Hải Băng tuyên bố làm cả Thiên Nghi và Tiểu Quỳnh phải giật mình, ngơ ngát. Cứ tưởng là Hải Băng nói đùa ai ngờ lần này cô ấy tỏ tình thật.

"Băng nói thật hả? Mình không tin."

"Kệ Quỳnh đi. Nghi tin không?"

"Tất nhiên là tin. Băng yêu dấu của Nghi thoát F.A rồi, mà anh chàng nào may mắn vậy, tụi này biết không?" Thiên Nghi hớn hở nhìn Hải Băng chờ câu trả lời, miệng ai cũng cười tươi như hoa, Thiên Nghi rất mong bạn mình hạnh phúc, cũng mong đứa bạn thân tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình.

"Băng với bạn ấy quen biết nhau được mấy tháng thôi, nhưng theo trực giác, Băng tin đây là người Băng cần, người con trai hiểu được ước mơ lẫn tình cảm của Băng..."

Tiểu Quỳnh vẫn chưa tin lắm, lắc đầu với Hải Băng: "Là thằng khùng nào vậy? Trường này sao? Tên gì thế?"

Hai cô bạn hồi hộp nghe cái tên của ai đó làm Hải Băng rung động, làm Hải Băng mỉm cười suốt ngày. Thiên Nghi thầm nghĩ anh chắc chắn sẽ rất hoàn hảo mới làm bạn thân của mình yêu thương như vậy, cô trân trọng Hải Băng, quý trọng tình bạn của họ nên người đầu tiên muốn biết rõ hơn về anh chàng kia là Thiên Nghi.

"Bùi Ngô Nhật Hoàng." Hải Băng cười hạnh phúc nói tên anh, còn Thiên Nghi thì hụt hẫn khi biết tên anh. Cái tên bốn chữ ấy đeo theo cô từ giấc ngủ, từ tiết học hay cả trong cuộc sống thường nhật. Đó là bạn trai Hải Băng, ngựa trắng Thiên Nghi tìm là người yêu của bạn thân của cô, tâm trạng Thiên Nghi lúc này như bị rơi xuống vực thẳm, nụ cười trên khóe môi vụt tắt hẳn. Tuy cô chỉ vừa có tình cảm với Nhật Hoàng, nhưng dù sao thì anh cũng là ngựa trắng mà khó khăn lắm cô mới tìm được. Vậy mà mọi thứ bây giờ đã đổ vỡ, đầu óc Thiên Nghi rối bời, tất cả hết thật rồi.

Khác với người như đáng đuối nước kia, Tiểu Quỳnh phản ứng kịch liệt, cô đứng phặt dậy: "Gì hả? Là tên Bùi Ngô đó?"

"Băng biết Quỳnh có ấn tượng không tốt về Hoàng, nhưng mọi chuyện không như Quỳnh nghĩ đâu, Hoàng chân thật và giàu tình cảm lắm."

"Băng... nói người Băng đang hẹn hò tên Bùi Ngô Nhật Hoàng hả? Lớp trưởng lớp của Quỳnh sao?" Thiên Nghi yếu đuối hỏi lại lần nữa, Tiểu Quỳnh phản ứng mạnh vì Tiểu Quỳnh ghét Nhật Hoàng, còn Thiên Nghi, cô phản ứng mạnh vì bản thân mình thích Nhật Hoàng.

Nhật Hoàng ngựa trắng của Thiên Nghi có người yêu rồi, mà người đó không ai xa lạ cả, Hải Băng - người bạn vô cùng thân với cô. Cô tự trách mình sao quá nhút nhát, quá tự ti để rồi mất cơ hội tìm gặp ngựa trắng của đời mình...

"Nun à, cho Hai biết coi bây giờ Hai nên làm gì?"

"Hai buông em ra thì em mới nói được. Ôm người ta chặt như thế nghẹt thở chết rồi sao?"

Thiên Nghi nằm trên giường của Nun dưới nhà. Tự nhiên hôm nay muốn ngủ với con bé. Nằm trên giường, cô ôm chặt Nun vào lòng, Nun nói đúng, rất nghẹt thở. Nhưng làm thế thì Thiên Nghi sẽ bớt khó chịu hơn, giảm đi phần nào những ngỡ ngàng về sự thật. Bao giờ cũng thế, mỗi lần có chuyện buồn thì cô lại ôm Nun, bố mẹ mất năm bảy tuổi, Thiên Nghi ôm Nun bé bỏng suốt ba ngày liền, ngày mất đi người ấy, Thiên Nghi cũng ôm Nun, lúc biết mình không đạt được thủ khoa khi vào cấp ba, Thiên Nghi cũng ôm chặt con bé mà chìm sâu vào giấc ngủ. Và hôm nay, cũng thế...

"Hai gặp chuyện gì rồi?"

"Im lặng chút xíu nữa đi mà..." Thiên Nghi vùi đầu lên tóc Nun, Nun hiểu chị mình nên không nói gì nữa, nó lấy tay vuốt quay tóc Thiên Nghi, cảnh tưởng như chị đang vỗ về em gái. Cô Lan dưới bếp nấu canh khổ qua, mùi canh ấy bay ngang mũi Thiên Nghi, nó đắng rất đắng như lòng cô lúc này, quá trống trải cô đơn và đầy hụt hẫn.

*****

"Nghi! Bộ không thích Băng có bạn trai sao?"

"Không phải, Băng có bạn trai thì Nghi còn vui nữa kìa, bạn bè mà, ai chẳng muốn nhìn thấy đối phương hạnh phúc." Chỉ có điều hạnh phúc đó, Nghi cũng muốn có.

"Vậy sao mấy hôm nay Nghi lạ quá, hay là bệnh?"

"Không có, Băng đừng lo, Nghi vẫn tốt mà." Cô lắc đầu nhưng gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi, chính vì Hải Băng quá tốt với Thiên Nghi, luôn hiểu và lo lắng ân cần, làm cô có lại cái hơi ấm bình yên khi còn bố mẹ ở bên. Hải Băng nhìn bạn như vậy cũng chẳng yên tâm nhưng lại cười để chọc Thiên Nghi vui hơn.

"Hay là sợ Băng với Hoàng quen nhau mà bỏ mặc Nghi. Đừng lo, với Băng, Nghi luôn là số một."

"Với Nghi, Băng cũng là số một." Cũng chính vì Băng là số một trong lòng Nghi mà bản thân Nghi phải lựa chọn cách im lặng, dù thích Nhật Hoàng có nhiều đến đâu đi nữa, dù đó có là ngựa trắng Nghi tìm sau mười bảy năm thì Nghi vẫn bỏ mặc. Với bản thân Nghi thiên tài này, Hải Băng chiếm một vị trí không nhỏ.

"Nghi ngốc! Lại đây!"

Thiên Nghi đang nghe thấy hai từ 'Nghi ngốc', nhưng lại tỏ ra không hay biết gì, cô đang tập bơ với cái người tên Hoàng Khang kia, mỗi lần gặp anh, Thiên Nghi đều thấy mình toàn xui xẻo, không có chút ánh sáng. Hải Băng nhìn Hoàng Khang rồi lay tay Thiên Nghi.

"Kêu Nghi kìa."

"Nghi là Nghi thiên tài chứ đâu phải Nghi ngốc, tên đó, Nghi không quen, chắc kêu nhầm người á, Băng đừng quan tâm làm gì cho mệt."

"Băng nhớ rồi, đây chẳng phải anh bạn mà Nghi hay nhắc với Băng sao." Hải Băng ngước nhìn Hoàng Khang mỉm cười: "Bạn tên Hoàng Khang đúng không?"

"Chào Hải Băng!"

Thiên Nghi nghe thấy tiếng nói của Hoàng Khang thì cô cảm thấy gai óc nổi lên đầy người, chắc chắn kèm theo lời chào khi nãy lại là một nụ cười lãng tử chết người, Thiên Nghi biết chắc thế dù cô vẫn cúi xuống không nhìn anh một cái.

"Thôi, không phiền hai người, Băng đi về lớp đây... Nghi tự xử đi!"

Thiên Nghi trách nhỏ bạn mình sao mà vô tình kinh khủng, đây chẳng phải cảm giác của Tiểu Quỳnh lúc trước sao, bị bạn mình bỏ rơi lại khi trước mắt toàn là ám khí của ác ma. Thiên Nghi đứng dậy định sẽ bỏ vào lớp, nhưng lần này Hoàng Khang lại lên tiếng trước.

"Nghe nói Bùi Ngô có bạn gái rồi."

"Ừ, thì sao? Đâu liên quan gì đến tôi."

Tự lừa dối lòng mình, thật ra là có liên quan, rất liên quan. Tại trước mặt lúc này là Hoàng Khang nên cô phải ngậm đắng nuốt cay nói thế để bơ với Hoàng Khang, người mà cô cho rằng anh ta là kẻ xấu xa nhất.

Thiên Nghi đang đau khổ còn Tiểu Quỳnh thì hạnh phúc biết nhường nào, vừa ra về đã có người đến đón. Kỳ Dương rất chu đáo và ân cần, đưa cô đến một nhà hàng gia đình để ăn trưa.

"Sao anh không đưa tôi về nhà?"

"Về nhà tôi sao?"

"Ý tôi nói là nhà tôi. Bộ anh không đi học hả? Tối ngày đưa đón tôi."

"Em chưa đủ tuổi nên đừng lái xe phân khối lớn ra đường, vi phạm pháp luật đó."

Tiểu Quỳnh bật cười khi nghe anh nói thế, cả bố mẹ cô còn chưa quản đến việc này nữa mà anh đã lo trước rồi: "Xe tôi lái là 50cc mà. Anh chưa làm luật sư mà mắc bệnh nghề nghiệp rồi đó. Anh Triệu à…"

"Tôi chỉ muốn lo cho cô thôi, cô Lý à…"

Cả hai cùng cười và thưởng thức bữa tối, cảnh tượng như đang hò hẹn.

Chiều nay nhóm Ngũ Long Công Chúa không ai học trái buổi nên rủ nhau đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe Đăng Khôi. Đăng Khôi về nước mà không báo cho ai biết, đến khi nhập viện vì sốt thì Thiên Nghi mới được cô Lan nói cho hay.

"Khôi, dạo này sao ông ốm quá vậy?"

"Con nhỏ hỏi vô duyên, người ta bệnh sao không ốm được."

Ngọc Diệp đâm ngang câu nói của Tiểu Quỳnh, Tiểu Quỳnh là vậy, luôn nói chuyện thẳng thắn theo ý mình chẳng kiên kị chuyện gì hết. Đăng Khôi nằm trên giường bệnh, tay truyền nước biển với sắc mặt nhạt nhòa, xanh xao.

"Cảm ơn mọi người đến thăm tôi, tôi đã nói cậu tôi đừng nói mà vẫn..." Anh thở dài rồi không biết nói gì nữa.

"Khôi nói gì vậy, chúng ta là bạn bè mà." Hải Băng đang dọn trái cây lên tủ cho Đăng Khôi, mọi người biết anh thích ăn nho nên mua rất nhiều, nhất là Lam Linh, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ cho Đăng Khôi, chưa có ai lo lắng quan tâm Đăng Khôi như Lam Linh. Ai nhìn thấy cũng cảm động.

"Ừ, chúng ta là bạn, Khôi quên nữa..." Đăng Khôi quay nhìn Thiên Nghi và Lam Linh đang đứng xì xào với nhau. Thiên Nghi đã khuyên Lam Linh từ nhà đến bệnh viện, hỏi thăm Đăng Khôi một câu, nhưng mỗi lần gặp mặt Đăng Khôi, Lam Linh chỉ biết im lặng, cứ lặng lẽ mà quan tâm và yêu thương trong chờ đợi.

"Khôi! Mau hết bệnh đi, Khôi như vậy làm nhiều người lo lắng lắm."

"Thế trong nhiều người đó có Nghi không?"

Mọi người bỗng hướng mắt về cô, tự nhiên lại hỏi câu đó để Đăng Khôi bắt ngược lại làm mình cứng miệng. Cô muốn đập đầu chết cho xong.

"Có... tất nhiên là có rồi, và có cả Linh nữa nè..." Thiên Nghi lập tức quay nhìn Lam Linh, Lam Linh mặt đỏ bừng lên, đôi má xinh xắn như điểm thêm phấn hồng.

Ngựa trắng không phải của Thiên Nghi nên đành phải chấp nhận sự thật thôi. Nhưng Nhật Hoàng với Thiên Nghi vẫn rất hoàn hảo, một chút tình cảm vẫn luôn trổi dậy mỗi khi gặp Nhật Hoàng. Thiên Nghi đang vẩn vơ đi bên hành lang, thì Hải Băng cùng Nhật Hoàng xuất hiện trước mắt. Bỗng nhiên bây giờ cô không muốn gặp Nhật Hoàng thường xuyên như trước nữa, thà gặp Hoàng Khang còn hơn, gặp người mình ghét đỡ hơn phải đối diện với người mình đơn phương.

"Nghi! Đây là Nhật Hoàng nè..." Hải Băng ân cần giới thiệu Nhật Hoàng cho Thiên Nghi làm quen, cô đâu biết rằng Thiên Nghi biết rất nhiều và rất rõ về cậu ấy.

"Chào Hoàng."

"Lâu rồi không thấy, bạn khỏe không?"

"Ủa, hai người biết nhau hả?" Trông Hải Băng vui hẳn lên khi nhìn bạn thân và người yêu quen biết nhau.

Thiên Nghi mỉm cười gượng gạo, như muốn xua đi sự mất tự nhiên và gò bó lúc này: "Đã từng nói chuyện."

"Đâu chỉ nói chuyện. Tôi với Thiên Nghi cũng thân với nhau lắm, trình độ học Văn của Thiên Nghi thuộc dạng thiên tài đó."

Thiên tài thì sao chứ? Thiên tài vẫn không thoát khỏi lưới tình đâu.

"Nghi là Nghi thiên tài mà. Đúng không Nghi?"`

Nhật Hoàng và Hải Băng thản nhiên còn Thiên Nghi thì vô cùng khó chịu, cũng phải thôi, có bao giờ cô để Nhật Hoàng biết mình đang dõi theo cậu ấy đâu. Dù chỉ một ánh mắt, một cử chỉ quan tâm thì Thiên Nghi cũng không bộc lộ. Cô là thế, luôn nhẹ nhàng âm thầm như cánh hoa bồ công anh, đôi lúc muốn nổi loạn trong trận cuồng phong nhưng sau đó cũng không thể làm gì cả, trở về trạng thái bình yên dưới tán cây nào đó. Học cách chịu đựng, học cách che giấu cảm xúc và âm thầm yêu thương, bây giờ Thiên Nghi mới hiểu được nỗi khổ mà Lam Linh phải chịu, không thể chịu đựng nhưng vẫn cố gắng. Bắt đầu cô thấy cảm phục Lam Linh nhiều hơn, trong khi Thiên Nghi chỉ có vài ngày thì Lam Linh đã chịu đựng gần ấy năm trời mà chẳng oán than. Từ nay, Thiên Nghi không cần đợi Hải Băng trước cổng trường, vì cô hiểu rằng đã có một người thay cô làm việc ấy. Thiên Nghi và Hải Băng lớn cả rồi, gần mười tám tuổi, cũng nên tôn trọng quyền riêng tư của nhau, cô nghĩ mình cũng nên lùi lại để Hải Băng còn thời gian dành riêng cho Nhật Hoàng. Dù là bạn thân cũng nên làm thế.

Trưa nay trời kéo mây mù mịt, những tản mây đen che đi bầu trời bao la rộng mở... Mưa!!! Thiên Nghi học trái buổi, trên đường về mưa vẫn còn lắc rắc, nhưng cô chẳng thèm khoác nổi cho mình cái áo mưa, tâm trạng tồi tệ, dầm mưa một mình càng làm Thiên Nghi khó chịu hơn, nước mưa có thể rửa trôi bao muộn phiền ích kỉ?

"Nghi ngốc!"

Trước Thiên Nghi, trong tầm mắt cô nhìn thấy được là bóng dáng Hoàng Khang phía xa, ai đó đang chở anh trên chiếc Yamaha YZF-R1 màu nâu sẫm. Thiên Nghi không phải mê xe, cô hiểu nhiều về xe vì dượng Nguyên của Thiên Nghi từng là một tay đua cừ khôi, bây giờ dượng ấy không tham gia mấy cuộc đua nữa nhưng vẫn sưu tập mấy mẫu xe mô hình thời thượng.

Đồ cái tên Khang xấu xa, cô tự tránh bản thân mình không biết làm gì mà bị hắn ta kiếm hoài, nhìn cái mặt Hoàng Khang, các cô gái khác thì yêu đến chết sống, còn Thiên Nghi thì ghét đến sống chết. Tự nhiên không thân thích lại ra đường gọi biệt danh xấu xí đó.

"Đồ..." Câu cô định nói là đồ xấu xa. Nhưng chưa kịp nói ra hai từ còn lại.

"Cầm lấy!" Xe Hoàng Khang vừa lái lại gần Thiên Nghi, anh đã chen ngang lời nói và ánh mắt căm ghét của cô bằng việc ném vào rổ xe Thiên Nghi một cái áo khoác màu trắng, không để cô nhìn kĩ điều gì, anh và cậu bạn kia lại vụt xe như bay biến mất khỏi con đường vắng.

"Gì đây trời? Đưa mình làm gì?" Cô dừng xe lại và cầm cái áo khoác lên, là áo khoác nam, nhiều suy nghĩ lại chiếm lấy trí óc đó, cô muốn biết lí do. Nhưng chẳng nghĩ được nhiều, nếu đem cái này về mà cô Lan thấy thì coi như xong, mà vức bỏ thì lại trở thành người vô lương tâm. Nhà Hoàng Khang ở chỗ nào Thiên Nghi cũng chẳng biết, chắc chắn khi Nun nhìn thấy cái áo này, con bé sẽ nói Nghi thiên tài là đứa đem đồ con trai về nhà. Bắt đầu rối rồi, vì Hoàng Khang mà cô lại phải gánh thêm bao rắc rối.

"Hai! Làm gì hôm nay tập da to thế?"

Đang thay đồ trong nhà vệ sinh, nghe Nun nói vậy, cô lại hoảng lên, Nun luôn ngưỡng mộ Thiên Nghi vì cô không bao giờ có xì can đan về việc yêu đương trai gái. Nếu hôm nay Nun biết đồ con trai trong tập Thiên Nghi thì coi như mọi hình tượng bị phá vỡ.

"Nun, Boo chưa ăn đó, xuống dưới cho nó ăn đi!" Trong phòng tắm vọng lại tiếng thét kinh hoàng của ai đó đang sắp phát khùng. Định đánh trống lãng sang chuyện khác để mình còn kịp mặc đồ vào mà ra ứng phó.

"Mẹ cho Boo ăn ở dưới rồi, làm gì Hai quát to dữ vậy?"

Mau chóng mặc đồ vào và chạy ra ngoài, Thiên Nghi giựt lấy cái tập da còn nằm gọn trong tay Nun vào người mình. May mắn chưa mở ra, sự căm ghét với Hoàng Khang và cái áo của này đang lên đến tột độ: "Đi xuống dọn cơm đi!"

"Biết rồi. Vào đó thay đồ làm gì mà Hai mặc lại bộ đồ lúc nãy vậy?"

Bấy giờ Thiên Nghi mới phát hiện ra mình mặc lại bộ thể dục vừa cởi ra, đầu óc bỏ trên mây rồi. Tóm lại Thiên Nghi cầm cái áo khoác ấy trong tay mà muốn phanh thây nó ra, phanh thây cả người gây ra cớ sự.

Trong bệnh viện, Lam Linh vẫn đem cơm điều độ vào chăm sóc Đăng Khôi. Anh nhìn bóng dáng cô bận rộn dọn thức ăn ra bàn nên thở dài.

"Linh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng lo cho tôi nữa."

"Khôi không cần nghĩ tới tôi làm gì, mau mau hết bệnh đi, Thiên Nghi lo cho Khôi lắm đó."

"Mà nghe nói Hải Băng có người yêu rồi sao?"

"Là lớp trưởng mới của nhỏ Quỳnh, nghe nói tài giỏi lắm."

"Nếu không gặp tôi thường xuyên thì các bạn có còn nhớ đến sự tồn tại của tôi không?"

Cô lặng yên, ngước mắt nhìn anh, từ ánh mắt, anh biết câu trả lời không?

Câu hỏi này như nhát dao xuyên thẳng vào tim Lam Linh, vì dù cô có đi đến nơi rộng lớn hơn, tiếp xúc với hàng vạn người khác đi nữa thì trong tim cô, Đăng Khôi vẫn quan trọng nhất.

Cả năm người trong nhóm Ngũ Long Công Chúa đều bắt đầu số phận của mình. Ai cũng bị vướn vào bẫy tình, đúng như Lam Linh nói tình yêu là thiên đường hạnh phúc và chẳng khác Tiểu Quỳnh khẳng định tình yêu là địa ngục trần gian. Cả năm người năm hoàn cảnh, năm tình yêu và các tính cách chẳng trùng lặp. Tình yêu của họ sẽ như thế nào khi định mệnh luôn không nằm trong tay mình.

Thiên Nghi, một cô gái luôn khát khao về giấc mộng ngựa trắng, rồi đây cô có tìm cho hoa bồ công anh của riêng mình một bến dừng bình yên hay không?

Sáng hôm sau...

"Cái gì?"

"Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tôi nói mà cô chẳng nghe thì đừng trách, anh Đại Phong là gì chứ? Cô xứng sao?"

Ngọc Diệp vô cùng bình thản khi lúc này chỉ mình cô đứng đối diện với một đám con gái thuộc fan cuồng của hot boy The First.

"Tôi nhớ anh Phong cũng nói rõ với mấy cô rồi mà. Hay nghe không hiểu, có cần tôi gọi điện nói anh ấy đến không?"

"Cô lấy anh ấy ra dọa tôi hả?"

"Tôi có nói vậy khi nào?"

"Lưu Ngọc Diệp!" Tiếng quát của Diễm My làm không gian ở khu chung cư nhà Ngọc Diệp như bị khuấy động. Tiếng mô tô dừng lại tại đó, nghe rõ tiếng phanh xe gấp, mạnh và dứt khoát. Đại Phong tháo mũ bảo hiểm ra, bước đến cạnh Ngọc Diệp, rồi nhìn sang Diễm My.

"Em làm gì ở đây? Lại tìm Ngọc Diệp gây chuyện hả?"

"Em..."

Diễm My ấp úng nói chẳng ra lời, Đại Phong nhìn Ngọc Diệp vẫn an toàn nên anh cũng nhẹ nhỏm, ánh mắt sắc bén như con dao nhọn đâm thẳng vào tận sâu đôi mắt Diễm My: "Lần cuối cùng, không được đụng đến Ngọc Diệp của anh!"

Nói rồi Đại Phong nắm tay Ngọc Diệp lên xe, anh đội mũ lên cho bạn gái, chẳng quan tâm gì đến những người còn lại. Ngọc Diệp vẫn thái độ đó, cô chẳng sợ hãi, ngược lại nhìn Diễm My đáng thương bị Đại Phong ruồng bỏ, cô cười trong cơn tức của Diễm My. Con ngựa sắt đó nhanh như bay, phóng ra khỏi khu chung cư. Còn làn gió lạnh lẽo như tạc thẳng vào mặt Diễm My.

Ngọc Diệp hạnh phúc, được Đại Phong yêu thương và bảo vệ. Có mơ Thiên Nghi cũng chẳng dám nghĩ bản thân mình sẽ có ngày đó. Với Thiên Nghi, chỉ cần ngựa trắng bên cạnh cô lúc cô buồn, khi cô khóc cho cô mượn bờ vai. Vậy mà cái mơ ước nhỏ nhoi đó khó khăn vô cùng.

Tội nhất là Lam Linh bị Tuấn Nguyên giận vô cớ, ngồi cạnh nhau mà cả hai tiết Lam Linh chẳng dám nói chuyện và cũng không nhìn qua Tuấn Nguyên được.

"Bộ định giận tôi luôn sao?"

"Ừ."

"Thôi mà, con trai gì mà giận dai quá, vậy sẽ gọi là nhỏ mọn á."

"Ý bạn nói tôi mỏ nhọn hả?"

"Có chút xíu." Lam Linh đưa ngón tay lên ra hiệu cho câu nói của mình, miệng cười tươi để xua đi cơn giận trong lòng Tuấn Nguyên, người sĩ diện như cậu ấy tin chắc không bắt chuyện trước nên cô phải lùi một bước thôi.

*****

"Tôi nói rồi, tránh xa Hải Băng ra!"

"Dù là bạn thân thì cũng đâu có ai xen vào chuyện tình cảm của bạn mình, cả Thiên Nghi cũng không nói gì mà bạn lên tiếng làm chi?"

"Băng ngây thơ không biết tên lãng tử đa tình như bạn đã lừa gạt bao nhiêu cô gái, còn tôi, tôi thừa hiểu bạn mà, nên không muốn đứa bạn này của tôi bị bạn lừa tình."

Tiểu Quỳnh lại tìm Nhật Hoàng gây chuyện, lúc trước Đại Phong quan tâm Ngọc Diệp cũng thế, Tiểu Quỳnh cũng dọa nạt, răn đe... còn có lần nhém tí động thủ với Đại Phong, may mà Đại Phong có võ, nếu không tiêu với Tiểu Quỳnh rồi, cho đến sau này biết rõ về tình cảm của Đại Phong thì cô mới dừng hẳn việc đó. Nhưng lần này chắc Nhật Hoàng phải chịu đựng không kém Đại Phong ngày trước, Nhật Hoàng thư sinh quá, hot boy ban A mà. Mức độ ghét Nhật Hoàng của Tiểu Quỳnh là 99% , nên coi ra tình cảm của Nhật Hoàng và Hải Băng sẽ có chút khó khăn.

Sáng hôm nay, Thiên Nghi vào trường đã chuẩn bị một bụng thơ văn dự định sẽ cho Hoàng Khang một trận. Nhưng vấn đề là Thiên Nghi không thể đến lớp tìm Hoàng Khang, cũng chẳng thể đứng một chỗ hoài để máu mình sôi sục. Và quyết định cuối cùng là ra cầu thang tắt đứng đợi, Thiên Nghi biết chắc Hoàng Khang sẽ đi đường này, lúc đó Nghi thiên tài sẽ ra tay.

"Hoàng Khang!"

Chính xác là Hoàng Khang rất thích đi cầu thang tắt, vừa tính toán mưu kế thì thấy ngay đối tượng, Thiên Nghi gọi thẳng tên và bước đến đứng trước cậu ấy.

"Chuyện gì?"

"Tự nhiên ném cái áo khoác dơ bẩn của bạn vào rổ xe tôi là sao? Bạn có biết hôm qua về nhà, tôi phải khổ sở thế nào khi phải tìm đủ mọi cách để giấu nó không?"

"Tôi biết. Nhưng tại tôi thấy bạn dầm mưa, sợ bạn lạnh nên đưa áo khoác cho bạn thôi. Mà nè, áo tôi sạch lắm đó."

Tốt thế sao? Trong lòng Thiên Nghi không bao giờ nghĩ thế, cô nghĩ mình hiểu Hoàng Khang và đủ khả năng nhận ra âm mưu của cậu ấy, muốn Thiên Nghi bị cô Lan đánh.

"Đáng ghét!" Chửi xong, cô đá thẳng vào chân Hoàng Khang và bỏ chạy. Đá người khác mà chân Thiên Nghi đau còn hơn bị người ta đá, thật thì âm mưu cô toan tín không phải như thế, chỉ định nói lí, ai ngờ Hoàng Khang giả làm người tốt. Cô bỏ chạy vì Hoàng Khang là hot boy ban B, mà biệt danh của Hoàng Khang là ác ma, anh không bao giờ tha cho ai đụng đến mình, trai gái gì cũng đánh cả. Lần này Thiên Nghi làm anh đau thật rồi, anh khụy chân xuống và ôm chân mình.

"Này! Nghi ngốc... Đứng lại!" Đau quá nên Hoàng Khang ôm chân nhảy lò cò không thể đuổi kịp, chỉ có thể thét lớn. Thiên Nghi đã chạy mất hút khỏi đó.

"Ê Nghi! Chạy đi đâu dữ vậy?"

Thiên Nghi dừng lại trước Hải Băng, người toát mồ hôi, thở hổn hển. Chân ngắn mỗi khi muốn tẩu thoát thì phải cần tốc độ: "Không... không... có gì... mà Băng đi đâu vậy hả?"

"Qua coi Nghi đi đâu, sao không ra ghế đá, Linh với Quỳnh đợi Nghi kìa..."

"Ừ, đi thôi, tại hồi nãy có tí việc..."

Hải Băng nắm tay Thiên Nghi và cùng nhau bước đến hàng ghế đá quen thuộc, thật ra Hải Băng không hề biết chuyện tình cảm của Thiên Nghi với Nhật Hoàng, nếu biết, mọi chuyện có lẽ sẽ không êm ấm thế này đâu. Nên để mọi việc bình yên, thì tốt nhất Thiên Nghi lựa chọn cho mình cách im lặng, nếu có buồn thì chỉ mình cô là đủ, đừng luyên lụy cho người khác.

"Chủ nhật này mấy bạn đi với mình nhe?" Tiểu Quỳnh nhìn qua ba người kia rồi cười, chủ nhật Kỳ Dương đấu võ ở trung tâm võ thuật thành phố, không thể đi một mình mà lại muốn đến nên đành nhờ đến sự có mặt của tụi bạn này.

"Nghi không đi đâu, tự mình Quỳnh xử đi!"

"Nghi à, giúp mình đi, mình muốn coi đấu võ."

Hải Băng cười trêu Tiểu Quỳnh: "Coi đấu võ hay coi chồng tương lai biểu diễn?"

"Nè, không phải chồng nhe... Đi đi mà mấy bạn yêu quý của mình, Nghi Nghi à, Nghi thiên tài..." Tiểu Quỳnh cứ dựa người vào Thiên Nghi rồi năn nỉ, nói hết ngọt ngào của mật sang vị ngọt rắc của đường.

"Được rồi, đi là được chứ gì... Tránh xa ra, thấy ghê quá à..." Thiên Nghi đẩy Tiểu Quỳnh sang cho Lam Linh, thấy mặt Lam Linh vẫn buồn bã nên Hải Băng hỏi thăm.

"Sao vậy Linh? Tuấn Nguyên còn giận Linh hả?"

"Hết giận rồi, tôi hạ giọng xin lỗi trước..."

Bỗng mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Tiểu Quỳnh la lớn: "Mình đã nói Băng đừng có qua lại với tên Bùi Ngô mà, hắn ta không phải người tốt đâu."

Hải Băng biết rõ phản ứng này của Tiểu Quỳnh, cô chỉ cười nói rõ sự thật: "Hoàng là người xấu vì xử phạt Quỳnh theo quy định đúng không?"

"Cô nương ơi, bạn trai của Hải Băng chứ có phải của cô đâu mà quản vậy? Tôi thấy Hoàng quá tốt rồi, Nghi cũng thấy vậy đúng không?"

Lam Linh làm Thiên Nghi giật mình, mỗi lần nghe tới tên người đó thì không biết tại sao cô lại lúng túng: "Hả? Ờ ờ Hoàng là người tốt..."

Đã cố gắng hết mực mà vẫn không thể làm được, Tiểu Quỳnh nhìn qua Thiên Nghi bằng ánh mắt nghi ngờ, mong là cô chẳng phát hiện điều gì... Lo lắng tới triền miên...

Ra chơi xong, Thiên Nghi đem bánh vào lớp ăn, ngồi xuống bàn thì Hồng Ngân liền quay qua.

"Nghe nói Nghi đá vào chân Hoàng Khang làm nó gãy chân rồi hả? Phải không?"

Tự nhiên bị vu oan như thế, Thiên Nghi bức xúc bỏ bánh xuống bàn, la lên: "Gì mà gãy chân? Bộ tên đó đến nói với Ngân hả?"

"Thấy nó đi khập khễnh lên phòng y tế nên hỏi, ai ngờ thủ phạm là Nghi. Nghi ác thật, đền cho nó đi!"

Hồng Ngân cười rất bình thản, không giống như đang hẹn hò với Hoàng Khang như Thiên Nghi nghĩ.

"Được rồi, muốn bênh vực người yêu thì đánh tôi đi, nè, đầu nè..." Vừa nói cô vừa đưa đầu về phía Hồng Ngân như thách thức, cô không chắc Hồng Ngân không làm gì mình, khi cô đã đụng đến đệ nhất hot boy ban B.

"Có gan cũng chẳng dám đụng đến Nghi."

Ý này là sao đây?

Hồng Ngân lắc đầu rồi quay lại đeo tay nghe và hát vu vơ.

Từng cơn gió thổi hắc hiu liên tiếp làm lạnh cả người, chiều nay ánh nắng âm thầm lẻn vào thăm phòng Thiên Nghi, nhưng dù có nắng thì mấy cơn gió vẫn ngông cuồng đem đến cho cô cảm giác lạnh đến tận con tim. Bố mẹ không còn, tuy cô Lan luôn xem Thiên Nghi như người nhà, nhưng bản thân Thiên Nghi hiểu ngay lúc này, mình là gánh nặng cho gia đình cô Lan và dượng Nguyên. Mong thời gian mau trôi nhanh qua để Thiên Nghi có thể tìm cho mình được một công việc ổn định, hơn tất cả, xin thời gian trôi nhanh hơn nữa để thời phổ thông biến mất như bọt biển, để Thiên Nghi không cần đối diện với Nhật Hoàng - người con trai làm tim cô rung động và tập cho cô cách chịu đựng, kìm nén xúc cảm trong lòng.

Tối nay Hải Băng đến nhà Thiên Nghi và ngủ lại đó, gia đình Hải Băng ít khi nào quan tâm tới chuyện này, bố mẹ thì đi làm, Lâm An lo thi đại học, có lẽ trong nhà họ Phương ít khi tồn tại thứ tình cảm gì đó thuộc về tình thân. Ngồi trên giường, Hải Băng cứ ghì chặt con gấu bông...

"Băng thấy Hoàng Khang thích Nghi đó..."

Thiên Nghi đang ngồi ăn bánh, ôm lap top, nghe Hải Băng nói thế liền bật cười thật lớn, chẳng quan tâm.

"Đừng nói chuyện không có, trên đời này Nghi chỉ có thể yêu mỗi mình ngựa trắng thôi."

"Vậy Nghi định không yêu nếu ngựa trắng không xuất hiện hả?"

Thiên Nghi dừng không đưa con chuột qua lại màn hình lap top nữa, đậy nó lại, bỏ bánh xuống, cô nhìn Hải Băng, cặp mắt to tròn ngây thơ của Hải Băng đáng yêu biết mấy.

Tìm gặp ngựa trắng rồi, nhưng đó không phải ngựa trắng của Thiên Nghi. Cô cười trong nhiều cay đắng: "Rồi đây ngựa trắng sẽ lại xuất hiện, Nghi tin rằng trên đời sẽ có thêm ngựa trắng thứ hai."

"Vậy ngựa trắng thứ nhất Nghi tìm thấy rồi sao?"

Hải Băng ngồi cạnh sang Thiên Nghi, lúc ấy cô đã muốn nói với bạn mình những gì cô đã và đang nén trong lòng. Vậy mà cái dũng khí đó không đủ, sự tin tưởng vẫn chưa đủ... Cô nghĩ mình có phải đã quá ích kỉ?

"Tìm thấy rồi nhưng đó là nhầm lẫn, người đó không phải ngựa trắng của Nghi, vì cậu ấy đã có bạn gái, một cô gái rất rất tốt và vô cùng xứng với cậu ấy..."

Hải Băng vẫn ngơ ngát nhìn Thiên Nghi, Hải Băng không hiểu những hàm ý trong câu nói của Thiên Nghi. Quan trọng hơn lúc này đây, Thiên Nghi mong tình bạn giữa hai người sẽ cứ như thế, hãy gắn bó và yêu thương nhau nhiều hơn, để có thể xóa bỏ những lỗi lầm sẽ gây ra trong tương lai.

Ánh nắng ban mai tinh khiết, những giọt sương đêm vẫn chưa tan biến, sương mù dày đặt che đi con đường phía trước. Thiên Nghi chở Hải Băng trên con đường quen thuộc, con đường gắn với tình bạn, tình thân và tình yêu của cô... cánh đồng với những đóa hoa bồ công anh trắng... nhẹ nhàng... mơ hồ và đầy yêu thương.

"Nghi nè, sau này chúng ta vẫn thế đúng không? Băng lúc nào cũng mong hai đứa mình sẽ có thể thả mình trên cánh đồng hoa bồ công anh này. Bỏ hết muộn phiền..."

"Sẽ như thế, chắc chắn chúng ta sẽ mãi mãi là bạn của nhau mà. Băng đừng lo..." Hải Băng đừng lo, không bao giờ Nghi bỏ rơi Băng đâu, vì Băng mà Nghi sẽ từ bỏ Nhật Hoàng, không theo đuổi ngựa trắng gì nữa, tình bạn chúng ta sẽ mãi mãi như ánh nắng bình minh hôm nay... chắc chắn...

Những suy nghĩ lắng đọng trong đầu Thiên Nghi mà chẳng thể nói ra...

"Định ăn cắp cái áo của tôi luôn sao?"

"Ừ, tôi muốn giữ nó nên chưa muốn trả."

"Vậy lấy luôn đi, cho bạn đó."

"Bạn tưởng tôi nói thật sao, cái áo dơ bẩn của bạn ai thèm lấy... chỉ vì..."

Đang loay hoay tìm cách trả lời thì Hoàng Khang bật cười: "Thần tượng tôi đến đem giấu vào tủ luôn rồi đúng không?"

Đúng là Thiên Nghi còn ngây thơ quá, bất ngờ trước lời dự đoán như thần của Hoàng Khang, cô đã đem nó bỏ vào tủ chưa giặt được, nhưng chẳng phải thần tượng mà vì đợi cô Lan đi làm mới có thể đem ra.

"Sao bạn biết?"

"Thế mới hay... À Nghi, đi xuống căng tin với tôi!"

Nghe Hoàng Khang gọi tên mình, gọi một cách thân mật khiến cô muốn té ngửa vì ngạc nhiên, sống lưng lạnh toát. Hôm nay Hoàng Khang cư xử với Thiên Nghi rất khác lạ, chẳng hiểu lòng dạ con trai, lúc điên lúc khùng... chưa trả lời Hoàng Khang, Nhật Hoàng đã xuất hiện ngay trước mặt, đang tiến gần đến.

"Thiên Nghi!" Anh mỉm cười trìu mến, trong mắt Thiên Nghi chỉ còn ánh mắt của Nhật Hoàng, nụ cười của người con trai ấy làm mất đi mọi thứ xung quanh. Tỉnh lại Nghi ơi, tất cả đã qua rồi, người đó không phải của mình, không phải ngựa trắng mình tìm. Con người lương thiện trong não đang khuyên Thiên Nghi nên làm theo lí trí, đừng hành động theo con tim.

"Sao vậy? Đến tìm Hải Băng hả? Băng vừa lên phòng âm nhạc."

"Tôi biết, chỉ tại đi qua thấy bạn đứng đây nên đến chào hỏi." Nhật Hoàng gật đầu vui vẻ với Thiên Nghi, anh hòa đồng, nam tính khác với người đứng cạnh cô lúc này, khó ưa và nói chuyện cộc lốc.

"Hai người thân đến thế sao?" Hoàng Khang nhìn Nhật Hoàng rồi hỏi cậu ấy, Nhật Hoàng biết Hoàng Khang, có lẽ hai người biết nhau từ trước, một là hot boy đệ nhất ban B, một là hot boy có thành tích học khủng nhất trường.

"Cũng khá thân, vì Nghi thiên tài nổi tiếng vậy mà, với lại Hải Băng ngày nào cũng nhắc đến Thiên Nghi, như thần chú vậy."

Nhật Hoàng quá ân cần chu đáo, anh không thua kém Đại Phong của Ngọc Diệp hay Kỳ Dương của Tiểu Quỳnh. Cả thời khóa biểu của Hải Băng mà Nhật Hoàng nhớ hơn lịch làm việc của mình. Còn với Thiên Nghi, chắc Nhật Hoàng chẳng biết gì ngoài việc cô là bạn thân của Hải Băng.

"Không thân lắm đâu." Có người đang cố phủ định quan hệ.

"Được rồi, không phiền hai người nữa, tôi về lớp đây." Anh chào hỏi vài câu như thế, nở vài nụ cười như thế rồi quay lưng đi. Thiên Nghi bắt đầu ghét bản thân mình luôn rồi, đã cố gắng rất nhiều nhưng mọi thứ đều đổ vỡ khi Nhật Hoàng xuất hiện trước cô... Cô bây giờ quá mềm yếu, bỗng cô nhớ lại một Thiên Nghi sắt đá của thuở trước, không đau đớn khi người khác vì mình mà tổn thương thật nhiều, cũng chẳng động lòng một tí khi người khác hy sinh tất cả vì mình. Trước kia là thấy có lỗi, còn giờ đây là đau lòng, là rạn nứt con tim.

"Bây giờ xuống căng tin không? Đi mất dạng rồi, nhìn hoài…" Giọng của người bên cạnh lại trở về hằn học như trước.

"Không! Đi một mình đi!"

Thiên Nghi lắc đầu quả quyết, Hoàng Khang tỏ vẻ khá bực, chau mày lại chẳng hài lòng rồi bỏ đi. Anh không làm gì Thiên Nghi cả, không đánh đập hay chửi mắng như mấy cái tin đồn về hot boy ban B. Nhưng rõ ràng chân Hoàng Khang khập khễnh thật, Thiên Nghi bắt đầu nghi ngờ về cú đá của mình…

"Hoàng Khang!" Thiên Nghi chạy đến trước Hoàng Khang, cảm thấy có chút gì đó có lỗi nên phải làm rõ chuyện này.

"Lại chuyện gì?"

"Vì tôi mà chân bạn thế hả?"

"Chứ bạn nghĩ vì ai?" Anh không mấy gì kiên nhẫn khi Thiên Nghi hỏi toàn những câu dư thừa đó.

Đúng là tại Thiên Nghi rồi, Thiên Nghi là người rất rõ ràng, ghét là một chuyện nhưng gây tội là một chuyện, cô kéo Hoàng Khang ngồi xuống ghế.

"Định làm gì tôi vậy?"

Chẳng thèm quan trọng lắm cái sĩ diện con gái, cô cúi xuống và cầm lấy chân phải Hoàng Khang, gót chân băng bột có vẻ khá nặng.

"Sao lại như thế?"

"Sao là sao giờ?"

Thiên Nghi nhẹ nhàng đặt chân Hoàng Khang xuống, ngồi vào chỗ trống bên cạnh ghế. Vẻ mặt vô cùng ân hận, giọng cô nhỏ lại: "Xin lỗi, tôi không muốn làm bạn bị thương."

"Ồ… Nghi ngốc xin lỗi tôi sao? Không có gì đâu, vài ngày là hết thôi, bây giờ tôi khát nước, dìu tôi xuống căng tin được không?"

Giữa giờ ra chơi người tấp nập, Thiên Nghi mà làm thế thì chỗ đâu mà trốn khỏi lời dị nghị của người đời. Với lại, phải biết Hoàng Khang là ai, Hoàng Khang là 'hot boy', là đệ nhất ban B, là hoa có chủ. Cô không suy nghĩ gì thêm, đứng dậy.

"Bạn định uống gì?"

"Cà phê, chi vậy?"

Thiên Nghi liền chạy đi, thà để mình mệt, mình tốn tiền mua nước còn đỡ hơn phải tốn tiền vì nhập viện.

Lát sau, cô chạy lên, may mắn Hoàng Khang vẫn ở đó…

"Uống đi!"

"Ơ? Sao là nước lọc, có cần keo thế không?" Miệng nói thề mà anh vẫn vui vẻ nhận lấy chai nước lọc rẻ tiền.

"Ừ, tôi rất keo, mới biết hả? Uống nước lọc tốt lắm đó." Hối hận quá, cái chân hại cái thân tốn tiền, Hoàng Khang thì vui vẻ mỉm cười mở nắp ra uống như rất mát mẻ, ngon lành.

Trong giây phút đó, Thiên Nghi cảm thấy Hoàng Khang không còn khó ưa như trước, gương mặt với những đường cong quyến rũ, anh uống nước mà yết hầu lên xuống, vẻ anh tuấn khác thường. Sao anh lại đẹp trai thế, đẹp chết người đấy.

Cô cắn môi mình nhầm quên đi cảm giác nhất thời, tuy đẹp trai thật, nhưng có điều quậy quá, học tệ quá, nói chuyện vô duyên quá và quá không hợp làm ngựa trắng... điểm chấm: 1điểm.

"Uống không?"

"Uống gì mà uống, bạn uống rồi mới đưa tôi, ở dơ vừa phải thôi, kinh tởm…"

Nhiều lúc thầm nghĩ trông mặt mình giống Mr.Bean lắm sao mà mỗi lúc nhìn mình thì tên khó ưa đó lại cười. Thiên Nghi này cũng dễ thương, ngây thơ và xinh đẹp mà… Đó là tự phụ.

*****

"Nghe nói Hoàng Khang lớp 11D4B là bạn của bạn hả?"

Thấy Tuấn Nguyên hay đi chung với người thường bám theo Thiên Nghi nên Lam Linh hỏi xem.

"Ừ, mà sao?"

"Dám trêu chọc Nghi, tên đó đa tình lắm đúng không?"

"Đâu có, năm nay nó không có hẹn hò gì hết, chắc chán mấy vụ yêu đương không kết quả đó…"

Lam Linh nhìn Tuấn Nguyên rồi lắc đầu: "Chơi chung bởi thế chung tính cách là phải rồi, quậy y như nhau."

Hôm nay chủ nhật, Thiên Nghi chuẩn bị thức ăn sáng cho Nun để nó đi học nhảy múa trong trường. Rồi xin cô Lan đi coi Kỳ Dương đấu võ. Bởi thế có con bạn mê trai cũng rất khổ, lôi kéo cũng mắc bệnh mê trai theo. Nhớ lại, bệnh mê trai của Thiên Nghi trị dứt rồi.

"Cố lên, cố lên!!!" Âm lượng đó là của Ngọc Diệp, to kinh khủng, thế mà ngày nào Đại Phong cũng phải chịu đựng. Ngọc Diệp hăng hái vô cùng, tay cầm hoa, cầm bông cổ động thét vang trời đất. Lam Linh kéo Ngọc Diệp ngồi xuống.

"Chị Diệp xinh đẹp, ngồi yên một tí được không?"

"Đang cổ vũ mà." Cô nàng còn chu môi lên không đồng tình với các bạn, mình nhiệt tình như thế còn bị nói này nói nọ sao.

"Cổ vũ người không quen còn la lớn."

Thiên Nghi cùng Hải Băng nhìn về võ đài, Tiểu Quỳnh cũng hướng mắt về Kỳ Dương đang bước ra.

"Người ta phong độ, đẹp trai thế kia mà. Tiểu Quỳnh nhà ta không đắm sao được?" Hải Băng giả không quan tâm nhưng vẫn nói câu trêu Tiểu Quỳnh, Ngọc Diệp càng thét lớn hơn.

"Anh Kỳ Dương, cố lên!!Cố lên!!"

Quả thật Kỳ Dương với dáng người cao và đầy uy nghiêm, trông anh có sức hút lạ thường. Từng cú đấm của anh chuẩn đến mức khiến Tiểu Quỳnh xem mà mồm há chữ o chữ ô, đối thủ bị đánh gụt nhanh chóng. Sau khi thi đấu xong, mọi người ra căng tin ở câu lạc bộ…

"Chào anh, em tên Ngọc Diệp, là bạn của nhỏ này…" Ngọc Diệp chỉ thẳng vào Tiểu Quỳnh, chưa tới năm giây thì tiểu thư ấy đã có thể làm quen thêm người bạn.

"Anh có nghe Tiểu Quỳnh nhắc nhiều về các em…"

Hải Băng cười dịu dàng: "Tiểu Quỳnh kêu đi xem anh thi đấu, sẵn tiện nó nói nó ra mắt anh với tụi em luôn."

"Mình nói khi nào?"

Lam Linh không thèm bên vực Tiểu Quỳnh mà càng nói thêm vào: "Ra tới đây còn chối sao được, anh Kỳ Dương này, nó kể về anh với tụi em quá trời luôn."

Kỳ Dương hướng mắt về Tiểu Quỳnh: "Nói tốt hay xấu?"

"Mới kể tốt thôi, còn xấu thì tôi sẽ kể sau…"

"Nó toàn kể tốt về anh không à."

"Tiểu Quỳnh nói về anh mà tụi em tưởng tượng ra hoàng tử trong truyện nàng lọ lem vừa bước ra vậy đó." Ngọc Diệp và Thiên Nghi không để yên cho Tiểu Quỳnh, hôm nay ai rủ đi thì người đó tự chịu. Kỳ Dương không nói nhiều, anh chỉ gật đầu và cười trong trầm tĩnh.

*****

Mỗi lần đi học về, Nhật Hoàng chỉ đưa Hải Băng đền đầu chung cư, Hải Băng sợ gia đình phát hiện, vì bố mẹ cô luôn tự đề cao gia đình mình và hay xem thường người khác.

"Hay là sau này Hoàng khỏi đưa tôi về đâu."

"Tại sao vậy?"

Hải Băng ngồi sau lưng Nhật Hoàng, chiếc xe màu xanh dương kia đã bao lần đi ngang con đường này, có lẽ mọi thứ quanh đây đã dần quen thuộc với sự tồn tại của cặp tình nhân ấy.

"Tại tôi sợ… người nhà tôi sẽ làm khó Hoàng."

"Đừng lo, không ai làm khó được tôi đâu, ngược lại tôi sẽ bảo vệ cho Băng."

Nhật Hoàng nắm lấy tay Hải Băng đặt ngang eo mình, anh nắm chặt bàn tay cô và mong rằng tình cảm của họ cũng sẽ vững vàng hơn mọi thứ.

Lần đầu tiên Hải Băng biết được tình yêu diệu kì đến thế, nó khiến cô bỏ qua tất cả sự tự ti, mặc cảm mà dũng cảm đối mặt với hiện tại, với tình cảm của mình.

Tối nào Ngọc Diệp cũng được Đại Phong chở đi dạo thành phố, anh đưa Ngọc Diệp về an toàn và tận mắt nhìn cô vào tới nhà thì mới yên tâm.

"Ngọc Diệp! Ngày mai anh đưa em đến chỗ học thêm cho, đường nhà cô vắng quá, em đừng đi một mình."

"Anh không đi học sao mà còn lo cho em?"

"Vì em là bạn gái anh..." Đại Phong nhìn Ngọc Diệp mỉm cười, Ngọc Diệp hiểu anh lo cho mình nên cô cũng biểu hiện chút gì đó quan tâm.

"Anh vào nhà uống trà không? Hôm qua mẹ em đi tỉnh Q có đem một ít dâu tươi về."

Đại Phong đặt tay lên mái tóc mượt mà của Ngọc Diệp: "Không cần đâu, em vào ngủ sớm đi, sáng mai anh lại đón em." Cô gật đầu ngoan ngoãn nhìn Đại Phong, sau đó quay lưng bước vào nhà. Bao giờ cũng thế, Đại Phong lo cho cô từng li từng tí. Mỗi lúc khó khăn, đau buồn chỉ cần gọi một tiếng, anh sẵn sàng ở bên cô bất kì khi nào. Ngọc Diệp luôn có một vị hoàng tử bảo vệ, anh như hộ tinh của thánh nữ. Có ai hạnh phúc hơn cô?

"Nghi!"

Thiên Nghi đang loay hoay tìm bóp viết, thì Đăng Khôi gọi tên, cô vô cùng bất ngờ nhìn Đăng Khôi: "Sao Khôi vào đây được?"

"Đến trả đồ cho Lam Linh, đi ra đây thì thấy Nghi. Tình cờ thật." Anh cười rất vui vẻ, vô cùng dịu dàng tình cảm.

Thiên Nghi đang ở sân bóng của trường, trường có tới bốn sân bóng rỗ nên các lớp học rất thoải mái. Giờ này sắp ra về rồi nên cổng sau trường mở, chắc Đăng Khôi vừa vào.

"Khôi gặp Linh chưa? Cần Nghi chỉ đường không?"

"Gặp rồi, gặp ở cổng trường."

Thiên Nghi nhận ra một chút sơ hở trong câu nói của Đăng Khôi. Nhưng thôi, cô cũng chẳng thể bắt bẻ và nói gì hơn.

"Nghi ngốc!" Bắt đầu hai từ này sao mà quen thuộc quá, khỏi cần nhìn cũng biết đó là Hoàng Khang. Hoàng Khang xấu xa của Thiên Nghi. Anh đang đi đến đó, chỗ Thiên Nghi và Đăng Khôi đứng, chân vẫn thế.

"Căng tin không?"

Anh hay quá, lần nào gặp cũng căng tin, dần dần cả bà chủ căng tin còn cười cười, chỉ chỉ nói đôi tình nhân đó hạnh phúc thật, bao giờ cũng dính với nhau, cô 'bạn gái' đỡ cậu 'bạn trai' khi cậu bị thương nữa.

Nghĩ tới đây là máu Thiên Nghi lại trào lên: "Không rảnh. Tôi về rồi, tối ngày căng tin."

"Nghi, ra về đi với Khôi đến Coffee Me đi!" Đăng Khôi nhìn Thiên Nghi cười dịu dàng, mắt chứa đựng bao cảm tình. Thiên Nghi đang suy nghĩ coi có nên đi không thì Hoàng Khang cắt ngang dòng cảm xúc.

"Một lát chở tôi về, không được đi đâu cả."

"Cái gì? Chở bạn về hả?" Sao phải chở anh về, sao phải chở khi ở trường cô đã là nô lệ không công cho anh rồi.

"Khôi ra cổng đợi Nghi, có cả bốn người kia và Đại Phong. Nhớ nhanh lên đó." Lúc bóng Đăng Khôi đã khuất dần, Thiên Nghi không nhìn theo nữa.

"Nghi Khôi. Xưng cả tên nữa, thân mật quá vậy?" Ai kia lại hằn giọng khó chịu.

Có gì mà khó chịu, tôi nói chuyện với bạn tôi thì liên quan gì đến mà khó chịu.

"Bạn của tôi, nhiều chuyện..." Thiên Nghi dọn đồ hết vào tập rồi quay lưng định đi luôn, nhưng tay cô bị Hoàng Khang giữ lại, nắm rất chặt như dồn hết lực vào đó.

"Bộ không định chở tôi về sao mà bơ luôn thế hả?"

"Bỏ ra coi, bạn làm tôi đau đó." Thiên Nghi cố kéo tay mình ra nhưng bất lực, Hoàng Khang dần nhận ra mình làm hơi quá nên buông tay cô ra. Hạ giọng mình xuống rồi thở dài buồn bã, nhưng với Thiên Nghi cái buồn bã đó quá giả tạo.

"Xin lỗi."

"Tất nhiên là tôi không đưa bạn về rồi. Sao có chuyện đó, mơ hả? Tôi bận lắm."

Hoàng Khang đang cố nén sức chịu đựng của mình, nếu người cư xử với anh lúc này không phải Thiên Nghi thì có lẽ anh không thế đâu. Chỉ im lặng nhìn cô mang ba lô đi khỏi tầm mắt mình mà chẳng làm gì được.

*****

"Em định thi ngành gì? Luật sư phải không?"

"Luật sư sao? Tôi không thích."

"Vậy không lẻ sau này em để tôi nuôi em hả?"

Kỳ Dương cười nhìn Tiểu Quỳnh, cô đang cùng anh ở nhà họ Lý, dạo này Kỳ Dương cứ hay qua đó, ông bà Lý còn định bảo Kỳ Dương dọn về để tăng tình cảm gia đình.

"Tôi sẽ làm theo những gì tôi thích. Còn anh với tôi thì chuyện đó tín sau. Lỡ trong hai năm tiếp theo tôi yêu người con trai khác thì sao?"

Kỳ Dương gật đầu, anh không phản ứng gì trước câu nói của cô: "Đến lúc đó tôi sẽ cho em tự do, còn bây giờ yên phận làm vị hôn thê của tôi đi! Được không?" Anh nắm lấy bàn tay Tiểu Quỳnh đang đặt trên bàn, nhìn cô và cười, nụ cười cuốn hút trái tim cô gái đó, tim Tiểu Quỳnh như bị náo loạn, nó đập không ngừng, cô không quát lên hay rút tay mình ra, chỉ nhìn anh ngơ ngát. Đó là bước chân đầu tiên vào cánh cửa tình yêu mà cô từng thề thốt rằng mình chẳng cần.

Hai ngày sau, Thiên Nghi không thoát khỏi được ánh mắt của Hoàng Khang, cô cảm giác mình bị theo dõi, bất cứ cô ở đâu, nơi nào trong trường cũng có sự xuất hiện như ma của anh. Còn về Nhật Hoàng, Thiên Nghi bắt đầu xóa dần cảm giác nhớ thương rung động. Vì cô thừa biết bản thân mình không thể ngày nhớ đêm mong người yêu của nhỏ bạn thân nhất. Bao giờ cũng thế, sự trầm tĩnh trong tính cách làm ngay cả cô cũng thấy khó chịu và căm ghét mình.

"Nghi, mấy hôm nay thất tình sao mà mặt xụ xuống vậy?" Lam Linh đưa cho Thiên Nghi ly nước. Họ đang cùng ngồi ở quán Dream trước trường LB.

"Nghi thiên tài mà thất tình cái gì? Chắc bị anh nào bám rồi."

"Diệp nói sao á, con Nghi xấu xí nhà mình ai thèm tới." Cô bạn Tiểu Quỳnh không đồng tình bèn la lên.

"Nghi nhà ta dễ thường chứ bộ, Băng thấy chắc anh bạn Hoàng Khang làm Thiên Nghi rung động đó thôi."

Mỗi người một câu, Thiên Nghi chẳng nuốt nổi muỗng cơm nào cả, thở dài não nề trong tâm trạng khó chịu. Ông trời cũng chẳng thương tiết, người buồn rồi cảnh cũng buồn theo, không có nắng, trời cứ âm u như sắp mưa.

Vào lớp học chẳng vô được một chữ, hôm nay Thiên Nghi cảm giác mình bị ma ám, cứ xui xẻo tới triền miên. Cho đến ra về cũng ra trễ, dắt xe ra cổng, thấy Hoàng Khang đứng một mình, định chẳng nói tới nhưng Thiên Nghi không bơ được.

"Sao còn chưa về?"

"Bạn không nhớ gì sao? Hôm nay tôi tháo bột."

"Rồi sao?" Bạn tháo bột thì liên quan gì đến tôi?

"Đi với tôi đến bệnh viện!"

Thiên Nghi trơ mắt ra nhìn Hoàng Khang, biết thế đã chẳng hỏi đến làm gì cho rảnh nợ, bao nhiêu người quen đó sao không rủ mà cứ kiếm 'Nghi ngốc' này làm gì. Chắc nghĩ Thiên Nghi là thủ phạm mới đày đọa cái thân xác này... Dù vô vàn không thích nhưng cô cũng phải làm, đó là trách nhiệm, là hậu quả của một phút tức giận mà gây nên. Trường LB cách bệnh viện không xa, chỉ đi vài phút là tới... Nơi đó hơi thuốc làm cô khó chịu, cứ tạt thẳng vào mũi... Thiên Nghi đâu hay rằng người đi khập khễnh bên cạnh mình mới là kẻ ghét bệnh viện nhất, chỉ vì muốn có một lí do nào đó đi cùng cô nên anh mới đến nơi mà anh ghét cay ghét đắng này.

"Lại đây coi!"

Thiên Nghi đang đứng trước cửa phòng, nghe tiếng gọi nên bước đến: "Gì nữa?"

"Đưa tay đây?"

"Chi?"

"Tôi nắm, tại tháo bột đau lắm, tôi phải nắm tay ai đó, lúc trước mẹ tôi cũng nắm tay tôi mỗi lần như thế."

So sánh Thiên Nghi với mẹ cậu ấy? Cô chìa tay mình ra một cách chậm chạp, bàn tay xinh đẹp của Thiên Nghi bị Hoàng Khang nắm lấy.

"Ngoan!"

Tôi có phải chó con đâu mà bạn dám dùng thái độ đó cư xử.

Cô đang cố kìm nén, kìm nén. Bởi vì ngay lúc này, bàn tay mình 'được' nắm một cách nhẹ nhàng, không giống như mấy cảnh siết chặt đau đớn như trong phim, hay tiếng thét kinh hoàng của bệnh nhân, nhưng viễn cảnh không giống gì với cô tưởng tượng. Lâu lâu Hoàng Khang lại mỉm cười một mình trông rất hạnh phúc, còn mặt mũi ai kia cứ nhăn nhó khó chịu. Thiên Nghi trách ông bác sĩ sao mà làm việc chậm chạp quá, ông ấy cứ bình nhiên trong khi lòng cô như lửa đốt, Thiên Nghi không hiểu vì sao tim mình ngay lúc này đập phình phịch như muốn nổ tung. Chắc vì lần đầu bị con trai nắm tay lâu như thế. Tự phủ nhận cảm giác này.

Bây giờ đã gần mười hai giờ, Thiên Nghi dắt xe ra khỏi cổng bệnh viện.

"Rồi đó, bây giờ tôi và bạn không nợ gì nhau." Tôi chính thức thoát khỏi kiếp nô lệ của ác ma. Hạnh phúc ngập tràn, nhất định hôm nay về phải mở party ăn mừng.

"Ủa rồi không định đưa tôi về nhà sao? Tôi chưa đi bộ được đâu."

Thiên Nghi thở dài: "Tôi chở bạn?"

"Chứ sao nữa, lên xe thôi!!!" Hoàng Khang mỉm cười hào hứng, anh vui mừng còn hơn mình nhặt được vàng. Chưa nói gì đã lên ngồi ở ghế sau xe, Thiên Nghi thầm chê Hoàng Khang sao mặt lại dày như vậy, để con gái chở về. Thật không tin nổi, Nghi thiên tài lại có ngày hôm nay…Cũng không tin nổi, hot boy ban B lại có ngày hôm nay.

Cô không biết nhà Hoàng Khang, cậu ấy hướng dẫn đường mà cứ như lạc vào mê cung, hết rẽ trái, đi thẳng rồi rẽ phải… rồi vào đến đường trong khu chung cư, lại chạy ra sang đường lớn trong thành phố, nếu nhầm tưởng thì người dân sẽ ngỡ rằng hai kẻ điên này trưa nắng đang đi diễu hành.

"Sao bạn nặng như voi vậy?"

"Sau này tôi sẽ chở bạn, cũng không nặng lắm." Chở suốt đời cũng không sao.

"Nói xạo cũng nói, tôi nặng bao nhiêu sao bạn biết."

"Thế mới là Hoàng Khang, Nghi ngốc nặng 45kg."

Thiên Nghi phanh xe lại ngay, đầu Hoàng Khang theo quán tính đập thẳng vào lưng Thiên Nghi. Cô trèo xuống xe ngay lập tức.

"Bạn là ma hả? Cả chuyện đó cũng biết?"

Hoàng Khang xoa xoa đầu mình: "Bình thường thôi, phanh xe không nói trước, lưng bạn cứng quá."

"Rốt cuộc nhà bạn ở đâu?" Cô bức xúc nói lớn.

Tôi chịu hết nổi rồi, bạn có biết cuộc đời Nghi thiên tài này chưa bao giờ lái xe chở người con trai nào không hả?

Thiên Nghi nhìn thẳng phía xa con đường, đang tìm chỗ nào là địa bàn cư ngụ của ác ma.

"Tôi có chuyện lừa bạn đó, muốn nghe không?"

Thiên Nghi biết mà, lần nào mà Hoàng Khang chẳng lừa cô, từ cái lần đầu gặp mặt đã thế rồi, còn gì ngạc nhiên nữa: "Nói đi, đừng nói bạn lừa tôi chở bạn lòng vòng thế này sao?"

"Nhớ không giận đó."

"Dạ, nói đi!"

"Thật ra chân tôi không phải do bạn làm đâu."

Không bất ngờ không được, Thiên Nghi nhìn thẳng vào mặt Hoàng Khang. Lần này không còn giận mà là bùng nổ, nếu có súng, cô thề sẽ không tha cho tên khốn kiếp này.

"Biết ngay mà, tôi có ra tay nặng thế đâu. Vậy sao nó băng bột?"

"Tại lúc tôi lên cầu thang bị trật chân."

Hoàng Khang cười còn Thiên Nghi thì sắp khóc cho sự ngây thơ khả tin của mình. Công sức làm nô lệ cho cậu ấy gần một tuần nay coi như điên khùng.

"Bước xuống xe tôi, lập tức, ngay bây giờ!!!" Giọng nói trong trẻo vang lên, sao có thể lừa gạt lòng tin của người ta một cách trắng trợn như thế. Hoàng Khang bước xuống xe, để cho xe đứng vững rồi nhìn sang Thiên Nghi.

"Đừng tức giận, tôi không muốn đâu."

"Vậy mà không muốn hả? Sao tôi lại ngu tới thế, bị lừa như vậy, trời ơi, sao mà mày ngu quá vậy Thiên Nghi?"

Hoàng Khang gật đầu bằng nét mặt ngây thơ: "Tôi cũng thấy vậy đó, rõ ràng bạn đá vào chân tôi, mà gót chân tôi bị thương bạn cũng không phát hiện ra nó bị gì, bó tay."

"Đồ điên, về nhà một mình đi!"

Thiên Nghi lên xe và đạp nhanh đi, Hoàng Khang không gọi lại, anh biết mình lừa cô như vậy là rất quá đáng. Trong một tuần qua, đã có người tự trách mình ra sao chắc anh biết rất rõ, ai đã cam tâm làm nô lệ cho anh không phàn nàn nửa lời. Đi căng tin cũng phải đi cùng, lên cầu thang phải dìu, vừa ra chơi cô còn phải bỏ hết thời gian dành cho bạn bè mà đứng đợi kẻ lừa gạt đó ở cầu thang sau. Tóm lại, Thiên Nghi thấy mình bây giờ đúng với biệt danh mới do Hoàng Khang đặt rồi.

Thế nhưng, cô lại vòng xe lại, sắc mặt không chút biểu cảm hướng về người đang đứng bên gốc cây ven đường kia.

"Sao lại quay lại?" Hoàng Khang vẫn đứng yên ở đó như tin chắc rằng Thiên Nghi sẽ quay lại.

"Lên xe, đây là lần cuối cùng tôi làm người tốt!"

Nhà Hoàng Khang không xa, ngay trong khu chung cư đó, chỉ cần đi một đoạn là tới, vậy mà chỉ cho Thiên Nghi đi gần hết cả buổi trưa. Cô đang lo lắng về Hoàng Khang, rốt cuộc vì lí do gì mà cậu ấy phải lừa cô?

Ngày mới, lại thêm bao rắc rối, tưởng đã quên đi người mà mình nên quên, nhưng không, cảm xúc cứ dâng trào trong Thiên Nghi khiến cô khó chịu, nghẹt thở và trở thành một con người khác, một con người mà bản thân cô còn ghét nó cay đắng.

"Nghi đi không?"

"Không, Băng đi với Nhật Hoàng đi, hôm đó Nghi bận rồi."

"Ủa Băng rủ Nghi mà, nhắc tới Nhật Hoàng làm gì?"

"Xin lỗi… Nghi mệt lắm, không muốn đi đâu cả." Thiên Nghi gụt đầu xuống bàn, Hồng Ngân nhìn qua Hải Băng lắc đầu, chẳng ai hiểu Thiên Nghi cả, tính cách thay đổi đột ngột.

"Băng kệ nó đi, mấy hôm nay nó lên cơn khùng á".

"Ngân cũng thấy Nghi khác hả?"

Hồng Ngân gật đầu rồi nhìn xuống Thiên Nghi. Cô úp mặt như thế nhưng biết rất rõ những gì đang xảy ra, Hải Băng và Hồng Ngân đang lo cho mình. Còn bản thân Thiên Nghi thì không thể đối mặt, không phải Hải Băng cướp Nhật Hoàng, không phải, lí do đơn giản vì Nhật Hoàng không thích mình. Thiên Nghi thường tự an ủi bản thân như vậy để mình không phải lấy những cách cư xử vô lí với Hải Băng. Chỉ còn cách im lặng, chỉ có thế Thiên Nghi mới che giấu được cảm xúc.

Đúng thế, Thiên Nghi không phải thánh nhân, không thể cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra và hơn cả, không thể đối mặt với Hải Băng cùng Nhật Hoàng. Một người là bạn tốt, một người là người cô thật sự rất yêu mến. Bỗng nhiên điều đó làm con người trở nên ích kỉ lạ thường…

Học tin học, Thiên Nghi bước lên cầu thang vẻ mệt mỏi, không gặp Hoàng Khang cũng tốt, không cần cãi nhau hay làm cô tức sắp chết. Nhưng lại gặp Tuấn Nguyên, cậu cũng đi lên phòng tin học.

"Nghe nói thằng Khang nó phá bạn?"

"Đừng nhắc đến tên khùng đó trước mặt tôi!" Do Tuấn Nguyên hay giúp đỡ Lam Linh nên Thiên Nghi và anh chàng này cũng tạm coi là có quen biết.

"Nó ít phá ai lắm, chắc bạn thuộc dạng người đặc biệt rồi…" Tuấn Nguyên cười cười đầy ẩn ý rồi nhìn mặt Thiên Nghi đang bơ ra.

"Chắc tôi bị sao chổi theo. Mà mấy hôm nay tôi không gặp Linh, bạn giấu nhỏ bạn tôi đâu mất rồi?"

"Còn nói, tại cái thằng tên Đăng Khôi tối ngày kiếm Lam Linh làm bạn ấy bỏ việc học. Tên đó thích bạn mà sao còn kiếm Lam Linh?"

Thiên Nghi bật cười, lần này kiếm cớ chọc được Tuấn Nguyên rồi: "Ủa sao tôi biết, Đăng Khôi đâu có thích tôi, người Khôi thích là Linh mà… Kiếm hoài là phải thôi…"

"Vậy là bắt cá hai tay, cái thằng đó…" Mặt Tuấn Nguyên bắt đầu thay đổi, ngầm ngầm như đang muốn đánh ai đó.

"Bạn ghen đúng không?"

"Trời trời…có vụ đó nữa hả? Đời nào…"

"Có không?" Thiên Nghi bắt đầu chiến dịch tra tấn Tuấn Nguyên, cậu đánh trống lãng sang chuyện khác, nhưng cô đâu vừa, điều tra mãi, đến Tuấn Nguyên muốn bỏ chạy mất mới thôi.

Ngày từng ngày trôi qua, Thiên Nghi vẫn ước ao tìm thấy ngựa trắng mới, để cố bỏ hình bóng ngựa trắng hoàn hảo Nhật Hoàng.

Nhật Hoàng là hot boy đệ nhất ban A, Hải Băng làm bạn gái cậu ấy nên đang nỗ lực rất nhiều. Điều không ngờ nhất là Lâm An, chị gái Hải Băng lại thích Nhật Hoàng, chuyện đàn chị yêu đàn em khối dưới hay xảy ra, nhưng vấn đề là người tỏ tình với Nhật Hoàng lại chính là chị của bạn gái anh. Hải Băng phải khó khăn lắm mới hiểu được tình cảm của mình, và khó khăn lắm mới tìm cho mình được hạnh phúc. Ai bảo Nhật Hoàng quá nổi bật, quá hoàn hảo, tiêu chuẩn của bao cô nàng tiểu thư. Nhưng tình cảm của Hải Băng và Nhật Hoàng đều được bảo mật, chẳng ai biết ngoài những thành viên trong nhóm và Đại Phong cùng Kỳ Dương, ngoài ra không biết vì sao Hoàng Khang cũng biết. Vừa mới đây, Nhật Hoàng đã đạt giải nhất cấp quốc gia môn Hóa, cái môn mà Thiên Nghi hay Hải Băng đều rất căm thù.

Ở một góc trường The First….

"Anh định ra trường học ngành gì?"

"Anh sẽ học kinh tế để còn quản lí công ty của bố anh để lại."

Ngọc Diệp mỉm cười: "Vậy anh là người thừa kế rồi, đi bên cạnh anh nguy hiểm quá."

"Sao lại nguy hiểm?" Anh xoa xoa tóc cô gái ngồi cạnh mình rồi môi nở nụ cười hạnh phúc.

"Là người yêu của hoàng tử thì em phải làm công chúa mới được. Nếu không nhiều fan của anh tìm em lắm… "

Đại Phong để Ngọc Diệp dựa vào vai mình, tay cô giữ chặt áo Đại Phong. Ai ai cũng thấy rõ họ đang yêu nhau nhưng chẳng làm gì được. Không ai làm gì ngoài việc âm thầm ghen tị với Ngọc Diệp, người có thể làm vị hoàng tử trong mơ của các tiểu thư dừng chân tại trái tim cô. Một số người lại nghĩ tình cảm của Đại Phong lúc này chỉ là một cơn gió thoáng qua, nhưng chính Ngọc Diệp cũng phải đối mặt, không dám phủ nhận nữa, bằng trực giác, cô cảm nhận được tình yêu của Đại Phong dành cho mình là chân thật.

Thiên Nghi xem Đại Phong như anh trai của cô, nên cô tin Đại Phong sẽ yêu thương và bảo vệ được người bạn này của mình. Ngược lại, cô sợ Ngọc Diệp chỉ xem Đại Phong như những người con trai khác rồi tổn thương anh.

Tiểu thư Tiểu Quỳnh thì khác, không như Thiên Nghi, Tiểu Quỳnh đang hạnh phúc dù cô và Kỳ Dương chưa ai thể hiện tình cảm của mình. Tiểu Quỳnh bị rung động bởi Kỳ Dương, vì anh quá đỗi tài ba và phong độ, chỉ tiếc anh luôn khép mình vào cái khuôn khổ nhỏ bé mà Tiểu Quỳnh thì lại như cánh chim muốn tự do, một cuộc sống như con hải âu dạo mát giữa đại dương bao la.

"Gọi cho mình có gì không?"

"Hôm nay sao bạn không đến nhà cô? Học thêm mà."

"Chết rồi, mình đến liền"

Quốc Bảo bao giờ cũng nhắc nhở Tiểu Quỳnh mọi chuyện, tính cô hay quên, nếu không có Quốc Bảo thì có lẽ cuộc sống Tiểu Quỳnh sẽ rối tung lên. Cô dọn tập vào ba lô và chạy xuống lầu.

"Quên cái gì mà gấp vậy?"

"Đi học thêm…tôi đi à, con đi nhe bố mẹ."

Kỳ Dương đang ngồi đánh cờ với ông Lý, thấy cô đi, anh nắm tay lại.

"Tôi đưa em đi."

"Ừm."

Tối rảnh thì Kỳ Dương lại được bố mẹ Tiểu Quỳnh mời đến nhà dùng cơm, bố Tiểu Quỳnh rất xem trọng cậu con rễ tương lai này. Tiểu Quỳnh cũng không nói gì thêm vì chính cô cũng muốn Kỳ Dương có mặt trong cuộc sống của mình.

Lam Linh thì gần đây không biết lí do tại sao lại hay nổi nóng với Thiên Nghi, chắc vì Đăng Khôi, có lẽ Đăng Khôi lại nói gì với Lam Linh. Thiên Nghi ghét cái cảm giác đó, đâu phải cô muốn thế, Đăng Khôi cũng là bạn nên cô không thể tránh mặt hoài. Thế nhưng ngay bây giờ, cái làm Thiên Nghi bực mình thì cô đang gây ra cho Hải Băng. Lần nào trước mặt cô, Nhật Hoàng cũng là ngựa trắng, tìm mãi mà không có cách xóa đi bốn chữ Bùi Ngô Nhật Hoàng ra khỏi suy nghĩ... Thiên Nghi bó tay rồi, Nghi thiên tài không có cách nào để khống chế tình cảm của mình nữa...

Ngày tiếp theo, Thiên Nghi gặp Hoàng Khang và điều đầu tiên là ném cái áo khoác vào người cậu ấy.

"Không ai nợ ai nữa."

Hoàng Khang cầm áo khoác của mình: "Lại thù dai, cái chuyện nhỏ xíu à."

"Lần nào cũng nhỏ, đúng đó, với thiếu gia như bạn thì nhỏ, còn tôi không rảnh để làm những chuyện điên khùng đó với bạn. Làm ơn sau này đừng tìm tôi!"

Mặt Hoàng Khang tối lại, nụ cười vụt tắt, sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, anh không thể kiềm chế bản thân khi hết lần này đến lần khác bị hiểu lầm như vậy.

"Nghe này Nghi ngốc, bạn tưởng tôi thích làm vậy lắm sao?"

"Hả?" Tự dưng lại nói chuyện nghiêm túc như thế, Hoàng Khang làm Thiên Nghi phải sững sờ.

"Chỉ vì tôi sợ... bạn không nhớ gì đến tôi nên mới làm những chuyện mà bạn cho là điên khùng đó. Hiểu chưa?"

Biết là điên khùng với Thiên Nghi mà Hoàng Khang vẫn làm. Cô không hiểu câu nói của Hoàng Khang, vì người cô ghét nhất bây giờ là cậu ấy. Nhưng Thiên Nghi lại sợ, sợ những gì Hải Băng nói là thật, bản thân thì luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ chuyện đó xảy ra, đó là chuyện vô lí nhất mà cô từng biết.

Nhưng cô có biết không, những chuyện vô lí đó lại ứng nghiệm ngay trong cuộc đời của cô.

*****

"Linh tín sống thế hoài hả? Cứ ôm mãi cái bóng của Đăng Khôi không tốt tí nào đâu."

"Tôi biết chứ, nhưng biết sao giờ... giống như Nhật Hoàng vậy đó, khi Băng thích cậu ấy thì đâu cản được. Tôi cũng thế, thích Đăng Khôi là việc tôi không muốn nhưng tôi không thể làm khác."

"Hải Băng!"

Lâm An mang theo một sắp giấy đi đến: "Em biết Nhật Hoàng không?"

"Dạ?"

"Là Bùi Ngô Nhật Hoàng học chung lớp với Tiểu Quỳnh bạn em đó."

Lam Linh nhìn sang Hải Băng đang rối lên. Mọi người im lặng...

"Sao không biết." Nhật Hoàng từ cầu thang đi xuống, bắt đầu Hải Băng lúng túng, sợ Nhật Hoàng không thể không giữ kín bí mật.

"Nhật Hoàng!" Vừa trông thấy anh, Lâm An đã thay đổi thái độ, giọng nói dịu dàng hẳn đi.

"Chào chị!"

Lâm An cười chế giễu, tiếng 'chị' của Nhật Hoàng thốt lên bình thản.

"Hoàng à..." Trông Nhật Hoàng không có phần gì nhúng nhường nên Lâm An hạ giọng.

Anh kiên định nhìn Lâm An làm Hải Băng thực sự rất sợ: "Tôi với Hải Băng là... bạn của nhau, cũng rất thân đó."

Nghe Nhật Hoàng nói thế, Hải Băng và cả Lam Linh thấy nhẹ nhỏm hẳn ra. Nếu Lâm An biết chuyện của hai người thì mọi thứ sẽ rối tung lên, bố mẹ Hải Băng sẽ chia cắt họ, có thể họ lấy lí do Nhật Hoàng không xứng với gia đình họ Phương, nhưng nguyên nhân đơn giản nhất vì Lâm An thích Nhật Hoàng.

"Em với Nhật Hoàng là bạn thân sao chị không biết vậy?"

"Vì..."

"Vì em không cho cô ấy nói, mà tôi thân với ai thì có liên quan gì đến chị? Hay là cả kết bạn chị cũng cản em mình?"

"Tôi không có ý đó." Chắc Lâm An đã nghe một số người bàn tán về chuyện tình cảm âm thầm của Hải Băng và Nhật Hoàng. Không khí ngột ngạt quá... Cô chị đó không làm gì hơn được, vẻ bề ngoài lạnh lùng của Nhật Hoàng khiến cô vô cùng mất mặt với đứa em gái kia.

Tối về nhà, Thiên Nghi lại ngắm lên trời cao, cũng một bầu trời, một vầng trăng. Giờ này, ai đó cũng đang cùng cô nhìn lên bầu trời cao ngút ấy, nhìn ngắm những vì sao sáng lung linh rạng ngời... Vừa cảm thấy buồn mà lại có chút vui mừng. Buồn vì nghĩ mình mãi mãi không tìm thấy ngựa trắng, vui vì biết chuyện của Tiểu Quỳnh, Ngọc Diệp và Hải Băng. Vậy là trong đời Thiên Nghi đã gặp được ba ngựa trắng: một là Nhật Hoàng, hai là Đại Phong và cuối cùng là Kỳ Dương. Chỉ đáng tiết họ đều không phải ngựa trắng của Thiên Nghi, họ là những con ngựa đã có chủ sở hữu nên không thể nghĩ đến.

Ngựa trắng cô cần phải hoàn toàn thuộc về cô, một con ngựa có khả năng giúp cô lướt như gió qua những vùng thảo nguyên với đại ngàn cây cỏ. Là ngựa trắng duy nhất đưa cô đến nơi bình yên và giúp cô xác định xem hoa bồ công anh bao giờ mới có bến dừng hạnh phúc?

Gần thi tốt nghiệp, Đại Phong dặn dò bạn gái đủ điều.

"Ngọc Diệp! Mai anh phải thi rồi, anh nhờ em lo cho bản thân mình trong vài ngày vắng anh nhe?"

"Em biết, em sẽ lo cho Ngọc Diệp bạn gái anh mà." Ngọc Diệp hạnh phúc cười tinh quái để trêu Đại Phong, nét mặt cô rạng ngời, cô đang cảm nhận tình cảm của Đại Phong, mong là Ngọc Diệp sẽ hiểu được và cho trái tim mình đón nhận anh thật sự. Đại Phong ôm Ngọc Diệp vào lòng, anh nhắc nhở.

"Anh yêu em. Đừng bao giờ rời xa anh, đừng bỏ rơi anh khi anh không cho phép. Hứa với anh đi, được không em?" Đại Phong rất sợ, anh sợ khả năng của mình không giữ được Ngọc Diệp. Anh yêu cô, yêu từ lần đầu Ngọc Diệp xuất hiện trong đời anh, dù lúc đó cô không thể là của anh. Còn giờ đây, khi đã ở bên, anh luôn mong tình yêu của mình sẽ dừng ở đây, anh không muốn mình tiếp tục những mối tình không kết quả với những cô gái kia.

Nhưng Ngọc Diệp, cô không hẳn đã thế, lúc nào cũng muốn mình hóa thân thành một con công rạng ngời, đầy màu sắc, dù cô đang là con thiên nga xinh đẹp kiêu sa bên mặt hồ phẳng lặng bình yên.

"Hải Băng!"

Hải Băng đang thẩn thờ bên hành lang thì Nhật Hoàng đánh thức tâm hồn đang lạc theo cơn gió.

"Sao Hoàng xuống đây giờ này?"

"Tại nhớ Băng nên ghé qua đây coi Băng có nhớ tôi không?"

"Vậy Hoàng thấy tôi có nhớ Hoàng không?"

"Nhớ tôi tới thẩn thờ luôn mà..." Nhật Hoàng nắm tay Hải Băng, bàn tay nhỏ nhắn hay đặt lên từng phím đàn, bàn tay này anh muốn nắm suốt đời, không bao giờ buông ra.

"Phải nhớ tôi mới được. Tôi không để Băng không nhớ đến tôi đâu..."

Nhìn Hải Băng bên Nhật Hoàng, Thiên Nghi rất vui và cũng rất buồn, vui vì bạn thân đang hạnh phúc, buồn vì người cô thích đang hạnh phúc bên người không phải cô. Cô định bước đến nhưng rồi lại dừng chân nép mình vào góc tường, cố mỉm cười để tự an ủi mình, không sao, không sao đâu mà, mình sẽ thôi thích Nhật Hoàng. Cô chỉ lo nghĩ đến những việc liên quan đến Nhật Hoàng, nên không hề hay biết có người đang đứng trên cầu thang nhìn cô rồi tự chết giễu mình, đến trễ hay sao?

Mười tám tuổi, nhưng mọi thứ với cô còn quá đơn giản, xã hội còn là con đường thẳng tắp không chông chênh như mọi người hay nói. Cô vẫn đang tiếp diễn cuộc sống chán chường ấy, trước kia có Hải Băng tâm sự, dù buồn hay vui thì Hải Băng vẫn mãi mãi im lặng lắng nghe và sẻ chia, giờ thì không, cô đang tránh mặt Hải Băng, thừa biết như vậy là xấu xa và vô cùng đáng ghét.

Đến một chiều thứ bảy... trời đang mưa, buổi chiều những ngày cuối tháng tư là vậy, không có ánh nắng nào trên bầu trời và trong lòng Thiên Nghi cũng thế. Cô đứng ở hành lang của trường, ngắm từng giọt mưa đang lặng lẻ rơi xuống, cơn gió thoáng nhẹ qua rồi đi mất, một nỗi buồn man mác khơi dậy từ đáy lòng... muốn mình biến thành cơn mưa, trở thành một ngọn gió, cô mong tình cảm của mình đến nhanh và đi nhanh như cơn gió ấy... biến mất đi hình bóng của người không phải của mình.

Bất giác Thiên Nghi phát hiện phía sau mình là Nhật Hoàng, cậu ấy đứng đó tự bao giờ, chắc tại cô cứ lo đi theo dòng suy nghĩ vu vơ mà chẳng phát hiện.

"Đợi ai hả?"

"Không! Chỉ đợi cho mưa tạnh rồi về, bạn đợi Băng sao?"

"Hôm nay Hải Băng không học, hai người giận nhau sao mà mấy hôm nay không thấy Thiên Nghi đến tìm Hải Băng?"

Người tinh ý hay nhận ra điều khác thường. Thiên Nghi không đến tìm Hải Băng nên cô ấy đã nói với Nhật Hoàng, nhờ anh tìm giúp cô nguyên nhân, anh gặp Thiên Nghi ở đây nên hỏi cho bạn gái mình.

Thiên Nghi miễn cưỡng cười cho qua, không lẽ lúc này nói nguyên nhân là Nhật Hoàng, để tránh mặt anh và để kiềm chế tình cảm của mình nên mới không tìm Hải Băng.

"Có gì để giận đâu, chỉ vì gần thi nên tôi muốn mình tập trung, bạn phải cảm ơn tôi không dành thời gian của hai người chứ..."

"Được rồi, áo mưa nè... về đi, trời này không tạnh nổi đâu." Anh đưa ra một cái áo mưa màu xanh dương được xếp cẩn thận.

"Bạn lấy mặc đi, tôi đợi ở đây một lát nữa thôi."

"Nhà tôi không xa lắm, Nghi là con gái mà... với lại còn là bạn thân của Hải Băng nữa..."

Có thể vì là bạn thân của Hải Băng nên cô mới nhận được sự quan tâm từ Nhật Hoàng. Đặt áo mưa vào tay cô, Nhật Hoàng đi ra nhà giữ xe và lấy xe chạy đi. Trong từng giọt mưa đang lạnh lẽo rơi thì nụ cười ngoảnh lại của Nhật Hoàng như ánh nắng làm ấm lên không khí lúc này.

"Bạn thích cậu ta?"

Thiên Nghi giật cả mình trước sự xuất hiện của Hoàng Khang: "Bạn đúng là ma mà, sao đứng sau lưng tôi mà không lên tiếng, định giết tôi sao?"

"Bạn thích tên Bùi Ngô Nhật Hoàng đó đúng không?" Hoàng Khang nhấn mạnh câu hỏi lần nữa, lần này nêu rõ cả tên.

"Sao?" Cô nhìn vào mắt Hoàng Khang, ánh mắt đó làm Thiên Nghi sợ hãi, như muốn thêu đốt tất cả... rồi cô lắp bắp không biết nói sao: "Nhật Hoàng là bạn trai Hải Băng, sao tôi có thể..."

"Biết không thể mà vẫn tiếp tục hả?"

Hoàng Khang nói lớn tiếng cắt ngang câu nói đứt đoạn của Thiên Nghi, cô cũng đang bức xúc nên không im lặng: "Vì không thể nên tôi mới im lặng, mà chuyện này thì liên quan gì tới bạn hả? Xấu xa như bạn thì biết cái gì?"

Anh lên cơn thịnh nộ, tức giận quát lớn: "Đúng đó, tôi khùng, tôi xấu xa, đúng là điên mới lo cho người ngu mà óc heo như bạn."

Không biết vì sao Hoàng Khang lại nổi nóng vô cớ với mình, còn tức giận như chuyện này là chuyện của cậu ấy. Sao có thể nói Nghi thiên tài là óc heo. Cô không hiểu được những gì Hoàng Khang nghĩ, thật thì từ trước tới giờ với Thiên Nghi, Hoàng Khang ngoài vẻ bề ngoài đẹp trai với danh hiệu hot boy ban B thì chẳng có gì nổi bật. Sự vô tâm ấy đã cướp mất rất nhiều thứ của cô mà đến lúc nhận ra thì không thể hối hận vì đã quá muộn màng.

Vài ngày sau, Thiên Nghi ngồi uống nước với Đăng Khôi ở Coffee Me.

"Nghe nói gần đây Nghi bận lắm, có người yêu rồi sao?"

"Ừ." Thiên Nghi 'ừ' như thế có lẽ làm Đăng Khôi hoảng hồn, mặt cậu ấy tối sầm lại, cô biết tình cảm của Đăng Khôi, và cô cũng rất hiểu cái cảm giác ấy.

"Vậy Nghi định khi nào ra mắt?"

"Không ra mắt được, bạn biết vì sao không?"

"Sao vậy?"Đăng Khôi tò mò dò hỏi qua ánh mắt người đối diện.

"Lần này là tôi thích đơn phương, hình như bao giờ cũng thế, bản thân ngu ngốc đem tình cảm cho người khác quá nhiều."

Đăng Khôi đau lòng gật đầu, Thiên Nghi hiểu anh đang rất buồn, buồn vì cô thừa nhận mình có người yêu mà còn yêu đơn phương. Thiên Nghi thay đổi cách xưng hô, bắt đầu thay đổi thôi, không thể thân thiết với Đăng Khôi để cậu ấy ôm hy vọng mà đau lòng vì cô. Hơn bao giờ hết, cô muốn mình giữ khoảng cách với Đăng Khôi vì cô muốn cậu ấy chấm dứt ngay cái tình cảm khờ dại dành cho mình. Là bạn nên Thiên Nghi không thể trơ mắt nhìn Đăng Khôi phải đau khổ vì cô thêm một lần nào nữa.

"Thiên Nghi à... nếu được Khôi mong Nghi theo đuổi hạnh phúc của mình, Khôi rất muốn Nghi sẽ hạnh phúc."

"Tôi đang cố gắng chấm dứt tình cảm điên khùng đó mà Khôi khuyên tôi làm gì?"

"Quên không được thì đừng ép bản thân làm, sẽ khổ đó."

Thiên Nghi cười trong nhiều chua xót. Tôi cũng biết là khổ, khổ từ cuộc tình trong quá khứ đến hiện tại, nhưng tại trái tim không nghe lời thì làm gì được đây.

"Tôi không theo đuổi cậu ấy được, vì bên người đó đã có một cô gái rất tốt và xứng đáng rồi."

Cô không chắc nếu bạn gái của Nhật Hoàng không là Hải Băng thì cô có dũng khí tỏ tình với người tài giỏi như anh không.

Thiên Nghi rất sợ một ngày ai đó phát hiện ra tình cảm của cô dành cho Nhật Hoàng, sợ rồi đây thứ ích kỉ của Thiên Nghi sẽ làm cô mất đi tình bạn của mình và Hải Băng. Tất cả những thứ đó bám lấy Thiên Nghi, bao quanh như màn đêm phá tan thứ ánh sáng rạng ngời...

******

"Hôm qua Băng đợi Nghi về mà Nghi đâu mất tiêu."

"Nghi tưởng Băng về với Nhật Hoàng."

Hải Băng não nề thở dài: "Dạo này ít gặp Hoàng lại rồi, chị Lâm An cứ theo dõi Băng, bó tay với chị ấy luôn..."

Thiên Nghi nhìn qua Hải Băng, một cách nghiêm túc cô hỏi: "Băng nè, cho Nghi hỏi một chuyện được không?"

"Nghi hỏi đi, làm gì mặt mũi nghiêm trọng vậy?"

"Nếu cho Băng chọn giữa Nhật Hoàng và Nghi, Băng sẽ chọn ai. Chỉ chọn một thôi, không được tóm cả hai đâu."

"Chọn ai sao?"Hải Băng suy tư, đặt tay lên xoa xoa thái dương: "Tình bạn? Tình yêu? Để coi..."

Còn cô đang cố im lặng nghe câu trả lời, nén hơi thở mình lại. Bỗng Hải Băng nhào đến ôm chặt Thiên Nghi.

"Đương nhiên là Nghi rồi..."

"Vậy sao?" Thiên Nghi hạnh phúc biết mấy khi nghe được câu trả lời này, dù biết đáp án vẫn chưa chính xác hoàn toàn, Hải Băng chưa thật đối diện nên kết quả là thế. Nhật Hoàng ân cần, chu đáo và dịu dàng khi bên Hải Băng, với cô thì Nhật Hoàng vừa là người yêu vừa là tri kỉ luôn hiểu cô như người bạn thân bên cạnh này vậy.

Thiên Nghi tự đặt câu hỏi, liệu Hải Băng có thể buông tay tình yêu mình trân trọng nhất vì người bạn như cô?

Ai ai cũng nhận ra sự thay đổi bất bình thường từ người hoạt bát như Thiên Nghi, mà người nhận thấy rõ nhất là Tiểu Quỳnh.

"Diệp, mấy hôm nay thấy Thiên Nghi có gì khác không?"

"Nó có khác gì đâu, bình thường mà..."

Tiểu Quỳnh suy tư đôi lát rồi nói tiếp: "Nó trầm tư hẳn ra, như đang thất tình vậy, còn Hải Băng nữa, nói mãi mà không nghe riết bực mình."

Tiểu Quỳnh thở dài còn Ngọc Diệp thì bỏ ngay cây viết xuống, hớn hở quay qua: "Nhắc tới Hải Băng mới nhớ, công nhận Nhật Hoàng người yêu của Băng á, đẹp trai kinh khủng, lại tài giỏi nữa, ngang ngửa anh Phong của Diệp rồi..."

Mấy hôm trước, Ngọc Diệp có gặp Nhật Hoàng chở Hải Băng đi học nên sẵn tiện điều tra thêm. Ngọc Diệp thì vui mừng cho Hải Băng, còn Tiểu Quỳnh thì bực bội không thể nào chấp nhận.

"Có vẻ bề ngoài thôi, nhìn mặt là thấy ghét rồi, mình khuyên Hải Băng hết lần này đến lần khác rồi mà nó không nghe, tức muốn chết đây nè..."

"Quỳnh vô duyên kinh khủng, người yêu của Hải Băng chứ có phải của Quỳnh đâu, à nghe nói vì Nhật Hoàng xử phạt công tư phân minh với Quỳnh nên mới ghét người ta đúng không?"

"Có đâu... mình chỉ muốn tốt cho Hải Băng thôi."

"Nếu Diệp mà là Nhật Hoàng, Diệp sẽ xử nặng hơn cho bỏ ghét..."

"Con nhỏ này..." Tiểu Quỳnh nhào đến bóp cổ Ngọc Diệp, hai người la lớn cả căn phòng đến mẹ Ngọc Diệp dưới nhà còn nhìn lên mà cười.

Áo mưa của Nhật Hoàng, Thiên Nghi không mặc, đem về nhà cô đặt nó lên bàn, nhìn mãi, rất muốn giữ lấy thứ đầu tiên ngựa trắng tặng mình nhưng lí trí lại khuyên ngăn. Vậy là Thiên Nghi nhờ Hải Băng trả Nhật Hoàng...

*****

"Sao Nghi lại nói với Đăng Khôi như thế?"

"Sao không thể?"

Lam Linh nhìn Thiên Nghi mà nói bằng giọng hằn học. Còn người đối diện thì nghĩ đáng lẻ Lam Linh phải vui khi mình nói với Đăng Khôi những lời đó, cô làm thế để Đăng Khôi kết thúc tình cảm với mình mà cho Lam Linh một cơ hội.

"Nghi đừng chơi trò đó, tôi không muốn nhận lấy bất kì sự bố thí thương hại của ai đâu, nếu tôi muốn tôi sẽ tự dành lấy."

"Bố thí, thương hại hả?" Thiên Nghi nhếch môi lên cười, có lẽ cô thấy khó chịu khi Lam Linh nghĩ mình làm vậy để trả Đăng Khôi cho Lam Linh.

"Rút lại những lời Nghi nói với Đăng Khôi đi, Nghi chưa có người yêu mà, nói vậy để lừa Đăng Khôi sao?"

"Được rồi, Linh không là gì nên đừng ra lệnh cho Nghi."

Thiên Nghi đang cố giữ bình tĩnh, không tức giận và không biểu hiện bất kì cảm xúc nào trên gương mặt. Cảm xúc khó che giấu, ít khi nén được chuyện trong lòng, bây giờ cô lại đang hành hạ bản thân mình vì phải trốn tránh những gì không thể đối mặt.

Hai tuần sau, thi xong mọi người nhẹ nhỏm, kết thúc học kì hai rồi nên ai nấy đều rất thoải mái. Còn Thiên Nghi vẫn vậy, đá trong lòng thêm nặng...

"Cái gì?"

"Mình định hỏi từ rất lâu, nhưng để Nghi chuyên tâm thi nên giờ mới hỏi. Đang nói nghiêm túc đó, có thật không hả?"

"Có cái gì?"

"Tình cảm với Nhật Hoàng."

Cuối cùng người hỏi Thiên Nghi câu này là Tiểu Quỳnh, cô biết chắc chắn ngày hôm nay sẽ đến, chỉ là nó đến quá nhanh.

"Không." Thiên Nghi phủ định làm Tiểu Quỳnh càng tức giận, cô ấy nói lớn tiếng: "Nghi lừa ai hả? Chỉ có Hải Băng mới không biết thôi, mình thừa khả năng nhận ra sự khác thường ở Nghi từ lúc Hải Băng tuyên bố hẹn hò với Nhật Hoàng kìa."

Thiên Nghi tỏ ra bực bội, tức giận, thậm chí dùng thái độ không đúng với Tiểu Quỳnh. Cô không hiểu bản thân cô nữa rồi, và cả không thể hiểu những người xung quanh. Cô đâu hay việc mình đang làm tổn thương người khác nhiều như thế nào, con người cô có phải đã sống quá cảm tính và ích kỉ?

"Xin Quỳnh đừng hỏi nữa, muốn Nghi nói sao đây?"

"Muốn Nghi nói thật cho mình biết, thật thì mình chẳng muốn Hải Băng và Nghi có chuyện đâu."

"Đó là trước kia... còn... giờ thì... không." Thiên Nghi ấp úng nói không nên lời, mặt cô cúi xuống biểu hiện nỗi khổ chẳng thể nói cùng ai.

"Vậy là thật hả? Nghi có biết mình đang làm gì không? Sao có thể như thế..."

"Đừng xen vào chuyện của Nghi!" Giọng Thiên Nghi thét lớn làm náo loạn cả không gian. Sự yên tĩnh vốn có phía sau dãy lớp học bị phá hủy.

"Mình nói cho Nghi biết, đừng vì một thằng con trai mà ảnh hưởng tình bạn của hai người, nhớ điều đó đi!" Tiểu Quỳnh đưa cặp mắt nghiêm nghị mà cảnh cáo. Thiên Nghi đang lo sợ, sợ bản thân mình trở thành con người xấu xa vì những thứ vô nghĩa. Sao mình lại trở nên như thế?

Cô vào lớp nằm dài ra bàn, Hồng Ngân hỏi thăm nhưng cũng không làm gì được. Tự thấy mình như rơi vào bể cụt, cuối chân tường đó không còn cánh cửa nào cho cô.

Thời gian trôi nhanh qua, còn vài ngày nữa là tới lễ tổng kết năm học... Ai cũng lo lắng cho Thiên Nghi nhưng cô chẳng chịu hiểu, bao giờ cô cũng cho là mình đúng, Đăng Khôi im lặng không nhắn tin hay gọi điện cho Thiên Nghi thường xuyên như trước, bỗng dưng lại quan tâm tới Hoàng Khang, cậu ấy không chịu xuất hiện trước cô một lần nào nữa. Bây giờ Thiên Nghi cô đơn, để một mình yên tĩnh như thế thì bản thân cô mới hiểu ai mới thật sự là người mình cần mãi mãi....

Hôm nay là sinh nhật Hải Băng, năm nào Thiên Nghi cũng tự tay làm quà và gói lại cẩn thận, năm nay cũng thế, không có gì ngoại lệ, bên trong hộp quà nhỏ nhắn là những con hạt giấy màu hồng phấn thu mình trong lọ thủy tinh trong suốt. Hải Băng không tổ chức sinh nhật như Ngọc Diệp, cô thích cùng đám bạn ăn mừng đơn giản và đặc biệt năm nay, Hải Băng muốn Nhật Hoàng cùng mình mừng sinh nhật.

"Tặng cho Băng cái này, xòe tay ra đi!"

"Lại bày trò..." Hải Băng xòe bàn tay xinh xắn ra: "Tặng gì cho tôi đây?"

"Quà sinh nhật của riêng Nhật Hoàng tặng bạn gái Hải Băng nè..."

Nhật Hoàng đặt vào tay Hải Băng một chiếc nhẫn. Đúng thế, đó là nhẫn cặp, chiếc nhẫn trơn màu bạc đầy cao quý. Hải Băng vẫn còn bỡ ngỡ thì Nhật Hoàng đã nói xen vào.

"Chúc sinh nhật vui vẻ. Tối này nhà tôi có việc nên tôi phải về gặp bố mẹ, không thể mừng sinh nhật với Băng được. Xin lỗi."

"Không sao đâu... Nhưng còn cái này..."

Nhật Hoàng mỉm cười cầm ngay chiếc nhẫn đeo vào tay Hải Băng, biết chắc Hải Băng sẽ đồng ý và mãi mãi không tháo nó ra, hai người mỉm cười, nhìn nhau bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu và hạnh phúc. Thiên Nghi đứng phía xa cũng mỉm cười, nhưng lại nụ cười đầy chua xót. Cô quay lưng đi một cách lặng lẻ, quay đi bao hoài niệm, gạt bỏ tất cả suy nghĩ vu vơ.Đã định tặng Hải Băng món quà mình cực khổ chuẩn bị, nhưng cái tính ích kỉ làm Thiên Nghi mất dũng khí đối diện với người bạn thân.

Thế giới muôn màu muôn vẻ, ngàn vạn mặt trái mà dù đến khi chấm dứt sự sống thì ta vẫn không hiểu hết. Giống như Thiên Nghi chỉ biết nhìn nhận một mặt rồi vội vàng đưa ra kết luận, một quyết định sai lầm. Ra về, Thiên Nghi cũng về trước, thật khổ, thật khó khăn khi kêu cô chọn lựa, cô không thể bình tâm mà đưa ra bất kì quyết định nào. Thiên Nghi có gặp Hoàng Khang nhưng cậu ấy bơ cô luôn, không còn tìm cớ gây chuyện nữa, xem cô như người xa lạ không quen không biết.

Đến chiều, một mình cô ngồi lại ghế đá, hộp quà vẫn còn trong tập. Cô do dự, tuy rất muốn đưa tận tay cho Hải Băng nhưng không có cách nào để đối mặt. Rốt cuộc có nên tìm Hải Băng hay không?

"Sao mày ích kỉ quá vậy Thiên Nghi?"

"Nghi cũng biết thế hả?" Hải Băng đi xông xông đến, Thiên Nghi định lấy gói quà trong tập ra.

"Băng! Tôi có..."

Hải Băng tức giận xen vào: "Vì Nhật Hoàng mà Nghi lại đối xử với Băng thế sao?"

Thiên Nghi sửng sốt, Hải Băng biết chuyện rồi, phải cư xử thế nào mới đúng đây?

"Băng à! Chuyện đó tôi... tôi..."

"Không ngờ Nghi lại thế, Băng không thể tin Thiên Nghi bạn mình lại là người bị chi phối bởi những chuyện đó. Vì Hoàng mà Nghi dám thờ ơ với Băng." Hải Băng quát lớn, chưa bao giờ Hải Băng có thái độ đó, dù chuyện gì xảy ra thì Hải Băng cũng chưa tức giận như vậy, mẹ Hải Băng thiên vị với Lâm An, Hải Băng cũng bình thản, chị cô đối xử không tốt với mình thì bản thân Hải Băng cũng im lặng. Riêng lần này thì khác.

"Rốt cuộc Nghi có xem Băng là bạn không vậy?"

"Xin lỗi." Thiên Nghi thơ thẩn trả lời. Hải Băng nước mắt rưng rưng trên khóe mi.

"Sao Băng có thể chấp nhận lời xin lỗi này từ Nghi, trước đó Nghi thích Nhật Hoàng mà, có phải Nghi biết Nhật Hoàng trước Băng đúng không, là con ngựa xanh Nghi hay nhắc đến sao?"

"Đúng là Nghi gặp Nhật Hoàng vào ngày hôm đó... nhưng..."

"Vậy lúc thích Nhật Hoàng sao Nghi lại không chịu nói cho Băng biết, sao lúc Băng nói Băng hẹn hò với Nhật Hoàng thì Nghi lại im lặng?"

"Nói ra làm gì? Nói ra để chúng ta như bây giờ hả?"

"Nghi biết Nghi ích kỉ lắm không?"

Đúng là Thiên Nghi biết mình rất ích kỉ nên bản thân cô mới tránh mặt Hải Băng, vì cô ích kỉ nên cô cảm thấy mình xấu xa.

"Nghi ích kỉ vậy đó. Ích kỉ nên không nói ra, mới để điều đó trong lòng để tự mình Nghi khổ, bộ Băng tưởng Nghi là thánh nhân hả, Nghi cũng là con người đó..."

"Chúng ta đã từng là bạn chưa?"

Câu hỏi này làm Thiên Nghi phải suy nghĩ, giọng cô hạ dần xuống theo từng cung bậc: "Hải Băng..."

Tối đó Thiên Nghi ở nhà không đi đâu cả, không lướt facebook như mọi khi, cô đang rất mệt, thân người mềm nhũng, đầu thì nặng trịch như có cái gì đó khiến mình nghẹt thở. Cô đang lo cho Hải Băng, chắc Hải Băng cũng đang như cô mệt mỏi chẳng còn ăn mừng sinh nhật gì nữa. Buổi tiệc mà Thiên Nghi cùng những người khác định tổ chức dành riêng cho Hải Băng đến đây chấm dứt. Đang nằm trên giường thì điện thoại reo lên.

"Gì vậy Linh?"

"Chuyện mà Hải Băng biết á... là do tôi... sơ ý nói... tôi không ngờ mọi chuyện lại như thế, tại Băng hỏi nên tôi... tôi... xin lỗi Nghi."

"Không sao... đây là chuyện sớm muộn gì cũng đến mà."

Tiếng thở dài não nề của Lam Linh càng làm Thiên Nghi khó chịu.

'Chúng ta đã từng là bạn chưa?', câu hỏi ấy cứ bám theo Thiên Nghi, cô tự hỏi lòng mình, có chưa? Cô đã từng xem Hải Băng là một người bạn thật sự chưa? Miệng thì nói ra hai từ 'Bạn thân' vô cùng đơn giản nhưng trong lòng mỗi đứa lại tồn tại những lo lắng, nỗi niềm riêng không thể chia sẻ. Ngày mai sẽ thế nào khi mọi thứ xung quanh Thiên Nghi đang từng ngày thay đổi trong khi cô chỉ dậm chân tại chỗ mà nơi đó lại là vũng lầy...

*****

"Mọi người đừng xen vào chuyện của hai người đó, Diệp tin họ biết cách xử lí mà."

"Tự nhiên lại cãi nhau. Tại cái tên Nhật Hoàng đó không á..."

Ngọc Diệp và Tiểu Quỳnh cùng nhau ngồi tại Coffe Me, nghe Lam Linh nói chuyện Hải Băng cùng Thiên Nghi cãi nhau nên Tiểu Quỳnh vô cùng tức giận, Ngọc Diệp thì bình thản tin rằng mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.

"Diệp thấy chuyện này không ai có lỗi cả, ai cũng có suy nghĩ riêng đâu cản được... đừng ai trách ai hết, tốt nhất là thế..."

"Ừ, nếu ai cũng nghĩ như tiểu thư Ngọc Diệp thì chắc mọi chuyện trên đời này sẽ đơn giản lắm. Người gì đâu mà vô tâm thấy gớm..." Tiểu Quỳnh đưa mắt sang Ngọc Diệp, Ngọc Diệp chỉ bĩu môi không quan tâm rồi cúi xuống uống ly sữa tươi ngọt dịu. Điện thoại Tiểu Quỳnh reo lên...

"Anh tìm tôi chi vậy?"

"Hôm nay bố mẹ tôi về, họ sẽ đến nhà em xem mắt đó, em chuẩn bị đi!"

"Ê, tôi đồng ý xem mắt khi nào?" Tiếng 'tút' kéo dài bên kia làm Tiểu Quỳnh lúng túng.

"Gì vậy Quỳnh?"

"Anh Kỳ Dương dẫn bố mẹ anh ấy đến xem mắt mình."

"Tội ngiệp Quỳnh quá đi..." Ngọc Diệp cười châm chọc, Tiểu Quỳnh thì cuống cuồng chạy về nhà. Kỳ Dương luôn quyết định mọi chuyện theo ý mình, biết Tiểu Quỳnh sẽ phản kháng nhưng anh cũng vẫn làm.

Còn Ngọc Diệp và Đại Phong thì không cần nói, họ hạnh phúc ngày ngày, Đại Phong dù thi nhưng vẫn không quên gọi điện lo cho bạn gái, kiểu này thì dù Ngọc Diệp muốn hóa thành công cũng trở nên khó khăn rồi.

Hải Băng ngồi cùng Nhật Hoàng ở trong phòng nhạc, ngày nào ra chơi họ cũng lên phòng nhạc tập đàn. Hôm nay thì không khí ngột ngạt hẳn ra, Nhật Hoàng vẫn chưa biết chuyện, lúc này Hải Băng nhìn sang Nhật Hoàng.

"Hoàng biết chuyện của Nghi đúng không?"

"Là chuyện gì?"

"Nghi thích Hoàng."

Nhật Hoàng giữ được bình tĩnh, luôn để tâm trạng ở trạng thái cân bằng. Nghe Hải Băng nói, anh chỉ thay đổi đôi nét, ánh mắt thì vẫn thế, vẫn hướng về Hải Băng với cả mênh mông tình yêu, một biển trời hạnh phúc.

"Như thế thì sao? Tôi thấy việc này bình thường mà, có lẽ Nghi chỉ có chút cảm xúc nhất thời chứ không quan trọng như Băng nghĩ đâu."

"Hoàng biết không? Tôi sống trong gia đình mình mà chẳng có chút tình thương, bố thì luôn lo cho công việc, còn mẹ và chị An không biết tại sao họ không thích tôi nữa. Chỉ có Thiên Nghi, từ khi làm bạn với Nghi, tôi mới cảm nhận cái hơi ấm của người thân, tôi mới không còn cô đơn... Nghi quan trọng với tôi lắm... Nên... tôi..." Hải Băng ngừng tại đây, ngập ngừng chẳng muốn nói ra điều mình đang nghĩ.

"Băng muốn bỏ rơi tôi?" Nhật Hoàng vừa nói vừa nhìn Hải Băng, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đã đỏ hoe. Hải Băng thì gật nhẹ đầu, mặt cúi gầm xuống không thể trả lại ánh mắt của Nhật Hoàng điều gì cả.

"Hoàng chia… tay với tôi đi!"

Nhật Hoàng đứng phắt dậy: "Tôi biết tôi không so sánh được với Thiên Nghi, nhưng có bao giờ Băng đặt mình vào vị trí của tôi mà hiểu cho tôi chưa? Băng không hiểu gì về tôi cả!"

Họ cãi nhau vì Thiên Nghi, chia tay vì đứa bạn xấu xa như Thiên Nghi. Nhật Hoàng tức giận quay lưng đi, chiếc nhẫn trên tay Hải Băng đang đong đầy từng giọt nước mắt. Hải Băng bật khóc, nước mắt rơi không ngừng. Quả thật người Hải Băng chọn là Thiên Nghi, bây giờ cô thật sự tin rồi, tin quyết định ngày đó của Hải Băng không phải là lời nói đùa.

Ngồi trong lớp học mà hồn vía Thiên Nghi không đặt tại đó, cả Hồng Ngân vô tư cũng lên tiếng.

"Nghi, tối qua khóc hả? "

"Gì mà khóc, tại ngủ không được nên mắt mới vậy đó."

"Nghi với Hoàng Khang cãi nhau đúng không? Mấy hôm nay đâu thấy nó tới tìm Nghi."

"Tên xấu xa đó không đến càng tốt, toàn gây cho Nghi phiền phức không à…" Câu nói của Thiên Nghi đi quá suy nghĩ của cô, trong lòng lại không hoàn toàn cho là vậy, đôi lúc trái tim ấy cũng bị bấn bởi Hoàng Khang, nhưng vì vị trí của Nhật Hoàng còn quá lớn nên Hoàng Khang không thể tồn tại ở nơi sâu thẳm trong tim. Giờ này, ngay thời khắc cô nói ra câu đó thì Hoàng Khang đang đứng ở cuối cửa lớp, anh nhìn Thiên Nghi, đôi mắt đầy tức giận. Cô thì đáp lại bằng sự hối hận trên gương mặt, chờ đợi một trận mắng quát thật lớn, hay những hành động kì lạ nào đó của Hoàng Khang. Nhưng không, ngược lại với những gì đang tiếp diễn trong đầu cô thì Hoàng Khang lại im lặng quay lưng đi, không trả lời bất kì câu nào, ném lại cho Thiên Nghi ám khí lạnh giá từ ác ma.

Chuyện Thiên Nghi thích Nhật Hoàng không biết vì sao lại lan đi rất nhanh, nó như cơn sóng tấp nập vào bờ. Cả Đăng Khôi cũng biết, cậu ấy vẫn im lặng, không tỏ thái độ như mọi người, vẫn tính trầm lặng như mọi khi.

"Tôi không sao."

Ngồi ở Coffee Me, thấy Đăng Khôi cứ im lặng nhìn mình chằm chằm nên Thiên Nghi lên tiếng trước. Trông Nghi thiên tài giờ như thế, nét ngây thơ mất đi mà chỉ còn sự hóc hác bất lực, Đăng Khôi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Cần gì phải đau khổ như vậy, mắt Nghi đỏ hết rồi, cô Lan sẽ biết đó…"

Thiên Nghi lấy tay xoa lên đôi mắt mình, cố mỉm cười cho qua chuyện: "Đã nói bạn đừng tốt với tôi nữa mà. Tôi lớn rồi nên tự lo cho mình được."

"Định bỏ mặc Nghi luôn nhưng giờ thì không làm nữa, Khôi biết Khôi làm không được. Nếu thấy khó chịu thì xem Khôi như không khí đi! Khôi mà có lo cho Nghi thì Nghi cứ mặc kệ."

"Đăng Khôi, lần này tôi là người sai đúng không?" Cô ngẩn mặt hỏi và chờ đáp án.

Đăng Khôi không trả lời, anh không cho Thiên Nghi câu trả lời nào hết, cô không biết hỏi ai bây giờ, ai có thể cho cô một đáp án chính xác nhất?

Mới đây lớp mười một đã kết thúc rồi, hôm nay là ngày tổng kết năm học, bên ngoài thì nhà trường náo nhiệt sôi động hẳn lên, nhưng Thiên Nghi nhìn đâu đâu cũng ảm đạm làm cô như té xuống vực thẳm ngàn trượng không cách nào trèo lên. Năm nay Thiên Nghi vẫn đạt được thành tích học tập rất cao, cô bước lên bục nhận thưởng theo lời cô dẫn chương trình nêu, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng, cô hiểu rất rõ trong những tiếng vỗ tay kia không tồn tại lời chúc mừng thật sự. Chỉ có Hải Băng, Tiểu Quỳnh, Hồng Ngân và Lam Linh mới cho mình hạnh phúc cùng niềm vui từ trái tim. Lúc ấy bỗng cô cần tiếng vỗ tay của Hải Băng và nụ cười của người bạn ấy biết bao nhiêu, chẳng cần ai ngưỡng mộ mình nữa…cần một người bạn thôi.

Tan buổi lễ, cầm trên tay bằng khen của nhà trường, Thiên Nghi thẩn thờ ngồi lại một góc sân trường… Dấu chân cô đã in sâu vào từng con đường cô đi qua trong mười bảy năm vừa rồi, in vào con phố nhỏ hay vào tim ai đó. Và trong những bước chân kia, Thiên Nghi biết đôi lúc mình dẫm sai và làm tim người khác rất đau. Ngay thời khắc này đây, cô đang đồng thời dẫm những bước chân sai lầm làm những người quan trọng quanh cô rất đau đớn.

"Thiên Nghi!" Hải Băng ngồi xuống ghế, hàng ghế góc sân trường mà họ hay ngồi tâm sự, vui đùa…Sao mà tiết trời hôm hay nóng bức quá dù ngoài sân không có ánh nắng nào cả, bầu trời bị che kín bởi những đám mây mù mịt, mặt trời khuất dạng.

"Băng nghĩ kĩ rồi, chúng ta chấm dứt tình bạn này đi!"

"Hải Băng! Nghi biết mình làm Băng khó xử, Nghi thật ích kỉ chẳng thèm nghĩ đến Băng." Giọng Thiên Nghi lắng nhẹ đôi lát rồi nói tiếp: "Nghi nghĩ rất lâu, nghĩ đến mất ngủ, lúc đầu Nghi không hiểu vì sao chúng ta phải thế này, nhưng cuối cùng cũng có lí do rồi…Đơn giản vì Nghi và Băng chưa là bạn bè một cách chân thật."

"Ừm. Vì chưa là bạn nên không ai sai trong chuyện này, Nghi không sai, Băng không sai và Nhật Hoàng càng là người vô tội…"

Nước mắt Thiên Nghi bắt đầu rơi xuống, cô rất ít khóc, không bao giờ bỏ giọt lệ vì những chuyện vô nghĩa, hay nói cách khác Thiên Nghi là người thiếu nước mắt. Cho đến bây giờ, cô cảm thấy tim mình đau nhói, nó đau gấp hàng vạn lần khi đơn phương Nhật Hoàng, khóc khi biết tình bạn những năm qua chưa bao giờ tồn tại một cách đúng nghĩa.

"Từ nay về sau Băng không muốn làm bạn với Nghi, nên chúng ta đừng gặp nhau nữa." Hải Băng đứng dậy, Thiên Nghi thừa hiểu Hải Băng cũng như mình, cũng đang khóc, nhưng sự xấu hổ không cho phép cô ngẩn mặt nhìn Hải Băng, cô rất sợ bắt gặp những giọt nước mắt trong trẻo như sương sớm trên khóe mắt ai đó, cũng chính vì Thiên Nghi là nguyên nhân gây nên nước mắt cho người khác nên cô càng không dám đối mặt. Đến lúc bước chân của Hải Băng xa dần thì ở đây Thiên Nghi mới ngước lên trông theo dáng Hải Băng.

Tiếp đến người đối diện với Thiên Nghi là Nhật Hoàng, chắc Nhật Hoàng giận cô nhiều lắm, vì cô mà gây cho tình cảm của Hải Băng và anh nhiều cách trở khó khăn.

"Tôi…"

"Nghi đừng xin lỗi, tôi biết không ai có lỗi cả mà."

Trong khi Thiên Nghi đang mập mờ bon chen với hàng trăm xúc cảm thì Nhật Hoàng ngồi xuống cạnh cô. Vẫn cái mũ với chữ BOY màu xanh dương to đùn như lần đầu gặp mặt, nhưng trong đôi mắt Nhật Hoàng giờ đây chất chứa bao nỗi niềm.

"Tôi không biết mình nên làm gì mới đúng đây?"

"Sao Nghi lại thích tôi?" Chắc Nhật Hoàng là một người con trai dũng cảm lắm mới có thể đưa ra câu hỏi thế này.

"Vì tôi nghĩ Hoàng là ngựa trắng của tôi tìm."

Nhật Hoàng nhìn sang đôi mắt lúng túng của Thiên Nghi, tin chắc anh đã nghe Hải Băng kể về giấc mơ ấy, giấc mơ ngựa trắng của cô nàng lọ lem như Thiên Nghi. Mục đích cho cuộc sống đi tìm ngựa trắng, dù có chút điên khùng nhưng Thiên Nghi nghĩ đó vẫn có thể coi là mơ ước.

"Tôi không phải đâu."

"Phải! Hoàng đúng là ngựa trắng nhưng không phải ngựa trắng của tôi tìm. Hoàng là của Hải Băng."

Nhật Hoàng thở dài đầy ưu sầu: "Nhưng giờ Băng không cần tôi nữa, người Băng chọn là Nghi, Hải Băng thà bỏ tình yêu với tôi còn hơn vứt bỏ tình bạn của hai người…Vì thế…nên coi như tôi xin Nghi…đừng làm Băng khóc."

Không khi nào Thiên Nghi nghĩ bản thân mình muốn làm tổn thương Hải Băng và làm cô ấy khóc. Nhật Hoàng mong Thiên Nghi đừng làm Hải Băng khóc nhưng anh có biết rằng lúc này người làm Thiên Nghi khóc lại là anh.

"Không phải tôi cố tình chia rẽ tình cảm hai người đâu."

"Tôi biết nên tôi không trách gì Nghi cả…Chỉ nhờ Nghi thế thôi…Bây giờ tôi về, Nghi cũng về đi!" Bóng dáng cao gầy của Nhật Hoàng từng chút xa rời Thiên Nghi, thích Nhật Hoàng là sai, cô cảm thấy đó là chuyện sai lầm nhất mà mình đã và đang gây ra. Cô cứ cúi gầm mặt xuống đất, giọt nước mắt lăn dài trên má và rơi xuống mặt đất, từng giọt, từng giọt…Và rồi, bàn tay ai đó chìa ra trước mặt Thiên Nghi cùng tờ khăn giấy ướt.

"Lau nước mắt đi!" Là giọng nói của Hoàng Khang, cậu ấy nhìn Thiên Nghi, cô không biết tại sao trông đôi mắt Hoàng Khang cũng buồn bã, cũng ảm đạm mịt mù đau thương như mình lúc này. Do cậu cũng buồn hay trong mắt Thiên Nghi giờ toàn đau khổ.

"Không cần!" Vẫn cố tỏ ra cứng rắn, cô muốn chứng tỏ rằng bản thân vô cùng mạnh mẽ chẳng cần sự an ủi của bất kì ai. Hoàng Khang không nghĩ thế, anh muốn an ủi và ở bên cô lúc này, dùng bàn tay mình lấy khăn giấy chạm nhẹ lên khóe mắt Thiên Nghi, má Thiên Nghi, anh đang lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi cô, gạt đi phiền muộn và mở cho cô gái ấy cánh cửa bình yên phía chân trời.

"Bạn...Thật sự thích người đó?" Anh khụy xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn đẫm lện, ngập ngừng không muốn hỏi, nhưng rồi lại không thể cứ im lặng, anh chọn cách nói lên những gì mình giấu trong tận đáy lòng, ánh mắt anh nhìn cô chứa đựng bao huyền bí. Thiên Nghi không thể trả lời, chỉ gật đầu nhẹ và khẳng định. Thế là Hoàng Khang thở dài, nỗi thất vọng bao lấy khoảng không.

Ngày hôm nay, Thiên Nghi tận mắt chứng kiến bóng dáng ba con người khuất theo không gian mờ ảo. Thứ nhất là Hải Băng, tiếp đến là Nhật Hoàng... cuối cùng là Hoàng Khang – người lạ lẫm nhất với cô. Hoàng Khang cư xử khác lạ với riêng mình Thiên Nghi, có lẽ vì thương hại hay cậu ấy thực sự là người tốt. Hoặc giả, việc xảy ra đúng như Hải Băng và Tuấn Nguyên nói, Hoàng Khang thích cô.

Giờ này Hải Băng đã về nhà bên cây piano hát vài bản nhạc để vơi cơn sầu, Tiểu Quỳnh thì say sưa bên anh luật sư tương lai tại nhà hàng Ý, Lam Linh chắc vẫn đi đến nơi nào ngắm nhìn bóng dáng của Đăng Khôi, với riêng Ngọc Diệp, hạnh phúc cùng buổi tiệc tốt ngiệp của Đại Phong.

Còn Thiên Nghi, cô không thể quan tâm nhiều như vậy nữa. Vì giờ đây đầu cô đang bị đè nặng bởi sự mệt mỏi, ân hận hòa vào chút xót xa. Trên chiếc Queen trắng, cô lướt nhanh qua con đường với hai hàng phượng đỏ thắm, nó như hàng vạn mặt trời đỏ rực, Thiên Nghi mới hiểu rõ được, hè rồi, hè cô đơn lẻ loi một mình. Nghỉ hè lớp mười, cũng trong những ngày này, Thiên Nghi cùng đám bạn còn lang thang từ quán nước này đến tiệm ăn nọ, hoặc ra công viên hay Coffe Me xơi vài ly kem mát lạnh.

Thế là hết rồi, lớp mười một qua rồi, tình bạn mất rồi, tình yêu đặt nhầm chỗ rồi... Thiên Nghi đạp nhanh qua khỏi cánh đồng hoa bồ công anh, nó vẫn lạc lỏng như bao ngày. Về nhà, tối nay Thiên Nghi sẽ ôm Nun thật chặt, bây giờ chỉ còn mình Nun mới mang cho cô hơi ấm gia đình để cô quay lại chính mình... Một Tầng Thiên Nghi của đam mê và hy vọng... Niềm hy vọng mới cho giấc mơ bay theo hoa bồ công anh tìm bến dừng có ngựa trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui