Hoa Cát Đằng


Vừa mới đặt chân lên bậc thềm, Đại đưa tay với lấy nắm cửa nhưng giật mình thu vội cánh tay lại, từ trong căn phòng vọng ra tiếng nước rỏ xuống nền nhà những tiếng "tong, tong..".

Không tin những gì mình vừa nghe, Đại ghé sát tai vào vách cửa, quả nhiên là những âm thanh ấy rõ mồn một.

Anh thảng thốt: Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?Đưa tay vò đầu, vốn là người không tin thế giới này có ma quỷ, ổ khóa vừa được mở, Đại đưa tay đẩy mạnh cánh cửa phòng.

Quả nhiên những âm thanh đó đã im bặt từ lâu, điều khiến anh thất kinh khi một bóng trắng lướt ngang qua anh rồi biến mất qua ô cửa sổ.

Đưa tay ôm nồng ngực, được một phen hú hồn, tim anh phát ra nghe rõ những tiếng "thịch, thịch..".

Ngồi xuống giường, anh ôm mặt thở dốc nhìn về phía ô cửa sổ.Một cơn gió rít lên, đập mạnh cảnh cửa khiến nó phát ra những âm thanh ghê rợn, kêu lên "ken két".


Đại thật sự hốt hoảng anh không còn giữ được bình tĩnh.

Trước mắt anh, là cái bóng trắng đang đứng sừng sững, mồ hôi tuôn ra như tắm, nhễ nhại trên khuôn mặt thất thần.

Đại run run đưa tay với lấy công tắc điện, một thứ chất nhầy, tanh tưởi như cuốn lấy bàn tay anh..Ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu người, không gian lúc này trở lên im ắng lạ thường khác hẳn với không khí ồn ào, náo nhiệt buổi ban ngày nơi phố thị.

Dưới cầu thang vọng lên tiếng guốc lộc cộc, bóng dáng người thiếu nữ đang lặng lẽ bước lên sân thượng.

Dáng đi yểu điệu, khuôn mặt thánh thiện cô tiến lại chỗ Đại đang ngồi, cất tiếng hỏi:- Trời đã về khuya, sao anh còn chưa ngủ?Câu hỏi của cô gái như kéo Đại về với thực tại.

Vẻ mặt thất thần, mồ hôi nhễ nhãi, Đại nhìn cô gái với vẻ biết ơn.

Chính cô là người đã kéo anh ra khỏi giấc mộng mị kinh hoàng.


Hóa ra nãy giờ chỉ là những gì anh tưởng tượng ra mà thôi, trong hơi thở gấp gáp, anh đáp lại:- Chưa, anh chưa..

ngủ.Đại trả lời ngắt quãng theo nhịp hơi thở hổn hển, vẻ mặt vẫn chưa hết hãi hùng.

Cô gái trước mặt như hút lấy hồn, trước giờ chưa có ai khiến cho trái tim Đại thổn thức, rạo rực lạ thường đến thế.

Đại tự trấn an lại bản thân, nhìn cô gái một cách ngây dại:- Em, em cũng thức trễ nhỉ?- Dạ, anh vẫn còn thức mà, mà, mà.Giọng nói của cô gái như vọng về từ cõi âm ty, khiến Đại có cảm giác rờn rợn, nổi da gà.

Cô gái tiến lại gần anh thêm chút nữa.

Hơi lạnh từ đầu xuất hiện bao trùm lấy cơ thể, người anh bắt đầu tê dại, toàn thân không thể cử động, mắt anh nhoè đi trong giây lát thì cô gái đã không còn ở đó.

Đưa tay dụi mắt, Đại thấy mắt mình cay cay.

Tất cả là ảo mộng ư, nhưng những gì vừa diễn ra quá đỗi chân thực, trong lòng Đại có chút hoang mang, lo lắng..(còn tiếp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận