Họa Chi Đơn Vương

Ta hít một hơi sâu, không biết là vì sợ hay vì cơn đau tái phát. Đang định dãy dụa hành lễ thì Dạ Trọng Hữu giơ tay ra hiệu không cần. Ta đành nghiến răng nghiến lợi: “Thần gặp ác mộng, lời lẽ ngông cuồng. Xin hoàng thượng lượng thứ”

Dạ Trọng Hữu cười, không để ý nói: “Không sao. Ngươi không cần lo lắng chuyện đó”

Mấy ngày nay ta luôn ngủ mê man, đột ngột tỉnh lại nên đầu óc vẫn còn chưa tỉnh, chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Nghe nói ngươi đã hôn mê năm ngày, thái hậu lo lắng nên nhờ trẫm triệu Thái y đến xem thử” Hắn giải thích.

Ta đã ngủ lâu như vậy sao? Mấy ngày nay mỗi khi tỉnh dậy ta đều uống rất nhiều thuốc mê để giảm bớt cơn đau, cũng không còn chú ý đến thời gian nữa. Ta nhận thấy rằng có một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh Dạ Trọng Hữu, ăn vận như thái y. Có lẽ vì ngủ quá lâu nên đầu óc có chút choáng váng, phải mất một lúc mới hiểu lời của hắn.

Sau khi bắt mạch một hồi, thái y đứng dậy bẩm báo: “Hồi bấm hoàng thượng, vương phi không gặp vấn đề gì nghiêm trọng. Tuy nhiên vết thương ở vị trí khá nguy hiểm, nằm sát tim, e rằng sau này sẽ để lại chứng đau thắt cơ tim”

Đau thắt cơ tim?

Trong đầu ta hiện lên hình bóng một người thường xuyên ôm tim nhăn mày, chẳng lẽ sau này ta sẽ giống nàng ta sao?

“Đó không phải chuyện gì lớn. Trẫm chỉ muốn biết vì sao nàng ấy lại hôn mê lâu như vậy?” Dạ Trọng Hữu cau mày hỏi, kéo ta trở về với thực tại.

“Hồi bẩm hoàng thượng, thần nhận thấy có thuốc gây mê trong cơ thể của vương phi” Từ thái y ôn tồn trả lời.

Ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thần sợ đau nên mới dùng thuốc gây mê”

Dạ Trọng Hữu quả nhiên sửng sốt, hình như không ngờ đến đáp án này.

Từ thái y đứng một bên lại cắt ngang: “Thứ lỗi cho thần chen ngang, thuốc mê này là một trong tam độc. Dùng quá nhiều có thể gây suy nhược và tổn hại thần trí. Vương phi xin cẩn thận”

Ta vốn dĩ không chịu được đau nên chỉ muốn lăn ra ngủ, thế nhưng không ngờ rằng thuốc đó còn ảnh hưởng đến tâm trí. Chẳng trách mấy ngày nay ta luôn cảm thấy chóng mặt.

Nghĩ đến đây ta lại thấy xấu hổ: “Đa tạ Từ thái y đã nhắc nhở. Về sau ta nhất định sẽ chú ý”

Biểu cảm Dạ Trọng Hữu không biết là buồn cười hay ngạc nhiên: “Thật sự trẫm chưa từng nghe qua phương pháp dùng thuốc mê tránh đau thế này bao giờ”

“Là do thần quá yếu đuối, không chịu đau được” Ta thật sự rất sợ. Đây là nỗi đau mà từ khi sinh ra đến giờ ta phải chịu. Từ nhỏ đến lớn, có thể uống uống ta nhất định sẽ không chịu tiêm. Thậm chí hồi còn đi học, lúc bị sốt đến 39 độ vẫn cứng đầu uống thuốc cho qua.

Dạ Trọng Hữu gật đầu với thái y, cho phép y lui ra trước.

Ta chết lặng. Hắn không đi cùng sao?

Có lẽ biểu hiện của ta quá mức lộ liễu, hắn nhìn ta, chất vấn: “Vương phi muốn đuổi trẫm đi sao?

“Thần phụ nào dám” Ta vội vàng mở miệng, đầu óc đã dần tỉnh táo lại, vẫn không thể hiểu hắn còn ở lại làm gì, mang ta ra làm trò cười chắc?

Dạ Trọng Hữu ung dung ngồi trên ghế, Thiên Chỉ một bên đang cuống quít rót trà, hắn nhấp một ngụm mới nói: “Trẫm có vài chuyện vẫn nghĩ không ra, muốn mời Tấn vương phi giải đáp giúp trẫm”

Tên này đúng thật đê tiện, biết rõ đầu ta lúc này đang mơ hồ mà vẫn cố ý đặt ra vấn đề, ta vội lấy lại tinh thần.

Trông ta như sắp đối đầu với đại địch, Dạ Trọng Hữu cũng không để ý, tiếp tục ôn hòa mở miệng: “Buổi đại lễ giỗ tổ hôm đó có thích khách tập kích, các quan gia tiểu thư khác đều hoang mang sợ hãi, lúng túng không biết làm gì, dáng vẻ thong dong của Tấn vương phi thật làm cho người khác phải liếc mắt”

Buổi lễ giỗ tổ loạn như vậy, cái tên Dạ Trọng Hữu này cứ chăm chú để ý ta làm cái gì? Nhưng ngẫm lại, lúc ấy ta đang bận tìm hạt dưa khắp nơi để xem kịch hay, đúng là hơi bình tĩnh quá đáng.

“Bởi vì có Vương gia ở bên cạnh, thần phụ tin tưởng Vương gia mới không bị hoảng loạn” Ta rủ mắt, trưng ra dáng vẻ hiền thê e thẹn.

Dạ Trọng Hữu vẫn không thay đổi ngữ điệu, ôn tồn tiếp tục hỏi: “Thế nhưng ta lại thấy Tấn vương phi thấy thích khách đứng trước mặt mà không một chút chùn bước, phong thái ấy đúng là đã khiến thích khách phải dừng tay”

Cảnh tượng ta giả bộ hù dọa kẻ bịt mặt cũng bị hắn nhìn thấy rồi sao?

Vậy phải chăng hắn…. cũng nhìn thấy động tác ta chỉ tay về hướng Mộ Dao?

Ta tiếp tục cười thẹn thùng, đang bày ra dáng vẻ tươi cười thì bỗng nhiên khóe môi ta cứng đờ.

Không đúng!

Hiện tại Dạ Trọng Hữu vẫn chưa biết tranh chấp giữa ta và Mộ Dao, hôm đó ta chỉ tay về hướng Mộ Dao, nhưng từ góc nhìn của hắn, e là… là hướng của Dạ Trọng Lan, bởi vì Dạ Trọng Lan lúc đó đang đứng cạnh Mộ Dao.

Ngước lên nhìn Dạ Trọng Hữu, chỉ thấy trên mặt hắn bày ra vẻ tươi cười ấm áp, thế nhưng ý cười không lan đến đáy mắt.

Ta thật là…. dược Mông Hãn hại não quá, sau này đau đến mấy ta cũng không động vào nó nữa.

Bình thường ta chậm chạp đến mức mãi mới phát hiện ra ý đồ của Dạ Trọng Hữu. Quả nhiên, lúc ta vừa bắt đầu nói đã cảm thấy không đúng, về tình về lý thì Dạ Trọng Hữu cũng không nên dẫn thái y đến xem bệnh cho ta, hành vi của hai người bọn ta quả thực khác người.

Chầm chậm nhớ lại lời thái y nói ban nãy, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, lấn át cả cơn đau từ vết thương. Chẳng trách lúc nãy thái y nhấn mạnh vào tình trạng vết thương của ta trước đó quá nặng, hóa ra Dạ Trọng Hữu đang nghi ngờ ta giả bệnh, cho nên mới đích thân mang thái y tới quan sát xem tình trạng vết thương của ta có nghiêm trọng đến mức ấy hay không.

Nếu như ta chỉ bị thương nhẹ, sợ rằng hắn sẽ xác định thích khách và Hoa phủ liên quan đến nhau, vậy mục đích ta cứu Dạ Trọng Lan sẽ không đơn thuần chỉ là cứu nữa.

Thế nhưng nằm ngoài dự tính của hắn, ta thật sự suýt chút nữa mất mạng, sau đó lại nghe hắn chất vấn nhưng vẫn chưa từng khiến hắn tiêu tan mối ngờ vực trong lòng. Hoa Tướng vốn là gian thần, Dạ Trọng Hữu phỏng đoán như vậy cũng không trách hắn được, nhưng vì sao ta lại cảm thấy oan ức thế này? Ta xém chút nữa đã mất mạng, hà cớ gì vẫn phải chịu đựng sự đối xử bất công này?

“Thần phụ vừa bước từ Quỷ môn quan về, bị thất kinh nên đầu óc không thông suốt, vậy nên làm phiền Hoàng thượng có chuyện gì cứ việc nói thẳng, người đang hoài nghi thích khách hôm đó và Hoa phủ có quan hệ gì ư?”

Ngữ khí của ta không tốt lắm. Đã không được hưởng đãi ngộ của một bệnh nhân, dù sao cũng phải để cho ta phát tiết tính tình người bệnh một chút chứ.

Khuôn mặt Dạ Trọng Hữu lộ rõ vẻ sững sờ, dường như không nghĩ tới ta lại thẳng thắn như vậy, trong đáy mắt lộ ra mấy phần xấu hổ, ánh mắt lay động, nói: “Tấn vương phi nghĩ nhiều rồi, trẫm chỉ thuận miệng hỏi chút thôi”

Cứ chột dạ một cái là lại lấy quân uy ra chèn ép ta.

Ta nén cơn đau bước xuống giường, cảm thấy chân tay đang run rẩy, khẽ động một cái đã thấy đau đớn rồi.

Dạ Trọng Hữu đang định đi qua dìu ta, ta trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, tuy thần phụ chỉ là một phụ nhân nơi hậu viện, thế nhưng thần phụ cũng biết mạng sống con người mong manh, cho dù thần phụ có tâm làm loạn, cũng sẽ không mang tính mạng của mình ra để thử”

Nghĩ đến chuyện này lòng ta lại bế tắc, rõ ràng muốn cứu người, kết quả thiếu chút nữa chôn mình theo, đúng là đen đủi. Đã tính toán thất bại khiến ta suýt chút nữa mất mạng, vậy thì phải tận dụng nó cho thật tốt.

“Thần phụ biết rằng Hoàng thượng từ trước đến nay có rất nhiều thành kiến với thần phụ, thế nhưng khi nãy đã nghe thái y nói, vết thương vì bị tên bắn này suýt chút nữa tiễn thần tới Hoàng tuyền. Thần phụ vì sợ đau mà chọn Mông Hãn dược để sống qua ngày, chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn cho rằng thần phụ làm như vậy là không sợ chết người sao? Lễ giỗ tổ hôm đó, trong lúc bối rối thần phụ không biết mình đã làm gì, không cẩn thận dẫn tới nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng, chỉ là thần phụ xem sự an toàn của Vương gia còn quan trọng hơn tính mạng mình, chẳng lẽ vẫn không đủ để chứng minh tấm chân tình của mình hay sao?”

Ngủ mê man mấy ngày trời, dù không soi gương nhưng ta cũng biết bộ dạng tiều tụy của mình bây giờ e là nhìn giống một con ma nữ, hy vọng bộ dạng này có thể làm tiêu tan vài tia hoài nghi trong lòng hắn.

Hắn quanh co thăm dò, ta lại hết lần này tới lần khác bẩm báo thẳng, xem hắn còn không biết xấu hổ ăn hiếp một nữ tử ốm yếu như ta không.

Dạ Trọng Hữu sững sờ, ta nhân cơ hội này rút tay về, nhờ Thiên Chỉ đỡ thẳng dậy.

Mộ Dao bước vào, ta nhìn thấy ánh mắt Dạ Trọng Hữu đột nhiên sáng lên, hoàn toàn khác với lúc thám thính ta.

“Ngươi là nha hoàn gảy đàn hôm đó phải không, ngươi tên Mộ Dao?” Dạ Trọng Hữu mở lời trước.

Mộ Dao nhẹ nhàng hành lễ, so với bộ dạng nhợt nhạt tiều tụy của ta tạo nên một vẻ đối lập, nàng ta nói: “Bẩm Hoàng thượng, đúng là nô tì. Vương gia nghe nói Hoàng thượng vào phủ nên đặc biệt sai nô tì mời Hoàng thượng đến đó”

Câu nói của nàng ta ngụ ý muốn truyền ta hai tin: một là Dạ Trọng Hữu không mời mà tới, hoàn toàn không nói cho Dạ Trọng Lan, hai là Dạ Trọng Lan… đã đến mức không muốn nhìn mặt ta.

Dạ Trọng Hữu cười cười gật đầu đáp ứng, quay lại vẫn thấy ta đang đứng đó, cảm thấy ánh mắt hắn lóe lên: “Tấn vương phi nghỉ ngơi cho thật tốt, trẫm không làm phiền nữa”

Dựa vào Thiên Chỉ hành lễ cung tiễn, ta cảm thấy toàn thân mình đang phát run, hại cả Thiên Chỉ xém chút nữa đứng không vững.

Mộ Dao đi phía sau, lúc bước qua cánh cửa khẽ quay đầu nhìn ta, ánh mắt phức tạp không rõ có ý gì, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.

Đột nhiên ta thấy sống mũi cay cay, Dạ Trọng Hữu chỉ cần vừa thấy Mộ Dao đã si mê, vì sao ta cố gắng nhiều đến vậy, hắn vẫn tràn đầy địch ý và nghi hoặc với ta, Dạ Trọng Lan cũng không muốn gặp ta. Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy ghen tị với Mộ Dao, ghen tị nàng bẩm sinh đã có hào quang nữ chính.

“Tiểu thư, có phải là vết thương quá đau nên hốc mắt người đỏ không?” Thiên Chỉ dìu ta nằm xuống giường, nhìn thấy gương mặt ta vội lo lắng hỏi.

“Đúng, rất đau” Ta nhắm mắt trả lời.

Vì sao thân thể bị thương mà trái tim cũng trở nên yếu ớt thế này, ta cuối cùng… vẫn là người vô tội.

Cắn răng kiềm chế không sử dụng Mông Hãn dược nữa, vết thương vẫn chưa hề đỡ, âm thầm chịu đựng cơn đau ba bốn ngày sau mới có thể xuống giường mà không đụng đến vết thương.

Mấy ngày nay Dạ Trọng Lan chưa từng đến một lần, ta cũng không đoán được suy nghĩ của hắn.

Trong truyện, sau khi Hoa Tướng thất thế, chuyện Hoa Khiết giả mạo mới bị Mộ Dao vạch trần, Dạ Trọng Lan ngay lập tức trực tiếp viết hưu thư đuổi người. Bây giờ Hoa Tướng vẫn tồn tại, ta lại chủ động tự thú, theo lý thuyết, mặc kệ quyền thế sau lưng ta, vẫn là thái độ của ta là chính, hắn không nên tức giận như vậy.

Ta đã sai người đi tìm hắn mấy lần, hắn viện cớ đang bận, không có thời gian hồi âm.

Ta không khỏi nghĩ, có phải là do ta tự thú quá sớm? Chắc là đối với Dạ Trọng Lan nên thẳng thắn một chút sớm hơn. Nhưng mạng của ta suýt chút nữa cũng dâng cho hắn rồi, còn chưa đủ sao?

Người trong Tấn vương phủ đều cực kì biết trở mặt, thấy ta sau khi vì Dạ Trọng Lan mà bị thương, ngoại trừ ban đầu thì về sau không đến viện của ta một lần nào nữa, bọn hon dần dần thờ ơ với ta hơn.

Nhưng ta cảm thấy rất tốt, nha đầu Thiên Chỉ kia vì tính tình trước đây nên hiện tại bị thiệt thòi không ít, nàng ấy đã bắt đầu học tính trầm ổn. Ta không khỏi đau lòng thay nàng ấy, chuyện này do ta làm liên lụy, mới khiến nàng ấy phải trưởng thành nhanh đến vậy.

Nghe Thúy Trúc nói, Hoa phu nhân và Hoa Thâm đến thăm mấy lần đều bị cản lại, vốn muốn nói cho ra lẽ, chẳng biết Dạ Trọng Lan nói cái gì, cuối cùng bọn họ đều chán nản rời đi, không còn đến nữa.

Ta đoán, không chừng là hắn mang chân tướng ta gả vào Tấn vương phủ ra để khống chế họ.

Có điều Hoa phu nhân vẫn thương xót nữ nhi của mình, người không đến được nhưng các loại dược liệu bồi bổ vẫn không ngừng được chuyển tới. Mà cái tên đần độn Hoa Thâm kia cũng cách vài ngày lại sai người đưa vài thứ tới, tất cả đều là đồ châu báu trang sức, đối với một tên công tử như hắn mà nói, lấy lòng nữ nhân cũng chỉ có những thứ này thôi. Mỗi lần như vậy ta đều trực tiếp ném vào một xó không thèm nhìn tới.

An dưỡng xong cái thân thể này, ta không ngồi im được nữa, dù có bị bỏ hay là gì đi chăng nữa, ta cần phải tìm ra một phương hướng mới có thể tiến hành.

Nếu bị hưu, ta sẽ đi thẳng về Hoa phủ, sẽ tự xưng là Thanh Đăng cổ Phật sống an tĩnh qua ngày, trực tiếp cầm bạc xuất phủ, ra ngoài hoàng thành sống một đời hưởng thụ sảng khoái.

Nếu là… kết quả khác, ta phải hoạch định lại đường đi của mình, không thể lãng phí thanh xuân cả một đời ở đây. Nghĩ vậy ta bèn đi tới thư phòng của Dạ Trọng Lan, ngoài cửa Mộ Dao đang trông coi, nàng nhìn thấy ta lập tức cau mày.

“Ta có việc muốn gặp Vương gia, làm phiền ngươi thông báo một tiếng” Ta lịch sự mở miệng, lúc này không thể đắc tội với nữ chính được.

Ánh mắt Mộ Dao nhìn ta không còn hận thấu xương thấu tuỷ như trước nữa, nhưng vẫn không có thiện cảm: “Vương gia nói… không gặp người”

Lời nói này thật thẳng thắn.

“Thế nhưng ta có việc nhất định phải gặp Vương gia” Ta không thấy khó mà nản.

Ánh mắt Mộ Dao rủ xuống, cúi đầu không nói gì, vẫn không động đậy chút nào.

Ta tiến thêm một bước, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dao, nói: “Mộ Dao, trước đây ta từng nói, có rất nhiều sự lựa chọn không phải là chủ ý của ta, nhưng ta sẽ không có bất cứ dã tâm nào với ngươi. Ta nợ ngươi, ta thề sẽ trả ngươi từng chút một, ngươi tin ta một lần được không?”

Có lẽ khoảng thời gian ốm đau này khiến sắc mặt ta cực kỳ nhợt nhạt, ánh mắt Mộ Dao rõ ràng lay động, tràn đầy phức tạp. Nàng ta cắn môi, đang muốn mở miệng thì lại bị một giọng nói trầm thấp trong thư phòng ngăn lại.

“Ta đang xử lí việc công, không gặp… người”

Mộ Dao sững sờ, liếc mắt nhìn ta một cái rồi lại cúi đầu không nhìn nữa.

Ta đưa tay đè lên vết thương trên ngực, cố gắng không để thanh âm lớn đụng vào vết thương: “Thần thiếp Hoa thị, hôm nay đến đây xin tự nhận kết cục”

Nói xong ta cảm thấy vết thương bị tay đè vào trở đau, quả nhiên vẫn chưa khép miệng, vừa dùng lực đã thấy đau nhức. Mộ Dao ngạc nhiên nhìn ta, phảng phất như từ trước tới nay chưa hề quen biết, thủ vệ canh trong viện cũng bỏ đi dáng vẻ tượng gỗ, quay đầu nhìn.

Đợi một hồi lâu, trong thư phòng vẫn không có thanh âm đáp lại, ta mở lời: “Mọi lời nói của thần thiếp đều là kết quả sau khi đã ngẫm nghĩ cẩn trọng, mong vương gia nghiêm túc suy nghĩ, thần thiếp về viện yên lặng chờ người”

Không có hồi đáp, ta xoay người bước đi.

Trong vở kịch ngược tình, Hoa Khiết sẽ luôn đau khổ đứng ngoài chờ nam chính mở cửa, nhưng ta diễn mãi cũng không được, mà ta cũng chỉ là một nữ phụ nhỏ bé, nên cũng không muốn chịu giày vò chờ ở đây.

Ta đứng giữa nơi đông người nói những lời này, để xem Dạ Trọng Lan có bản lĩnh cả đời không gặp ta hay không.

Trên đường quay về viện, Thiên Chỉ và Thúy Trúc đi sau lưng ta, hốc mắt hai nàng ấy đã đỏ cả lên, trong lòng ta thấy thật buồn cười, hai nha đầu ngốc này nhất định do ban nãy thấy ta bị từ chối mà phải nhận oan ức, cho nên mới buồn thay ta.

“Hai nha đầu ngốc, ta tự có tính toán, các ngươi không cần lo lắng, ta đường đường là thiên kim nhà thừa tướng, có thể bị người ta bắt nạt hay sao?” Ta không nhịn nổi an ủi bọn họ.

Chớp mắt đã đến cửa viện, ta muốn làm các nàng ấy phân tâm: “Thúy Trúc, ngươi mang cho ta ít điểm tâm tới đây, không dùng bữa sáng nên giờ đi thôi cũng thấy chao đảo rồi”

Thế nhưng không nghe thấy tiếng đáp lời, ta nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Thúy Trúc mặt phiếm hồng lén nhìn phía cửa viện, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời ta nói. Ta nhìn theo ánh mắt nàng ấy, nhìn thấy một tên binh phủ ăn mặc giống thiếu niên đang canh giữ cửa viện.

Trên trán ta không khỏi nổi gân xanh, thiếu chút nữa vừa nãy ta còn sợ nàng ấy vì ta mà buồn bực, khuyên bảo tận tình lâu đến vậy, kết quả nha đầu này nhìn thấy người trong mộng quên cả mẹ… Không đúng không đúng, là quên ta.

Trong lòng ta không khỏi hiếu kì, bèn quan sát kĩ tên binh phủ kia một chút, không tránh khỏi sững sờ. Khó trách tiểu nha đầu Thúy Trúc này động lòng xuân, tướng mạo của tên binh phủ này quả thật đẹp mắt.

Nam sinh nữ tướng, gương mặt đẹp đẽ kia chỉ sợ đều bị nữ tử ghen ghét. Chỉ là đôi mắt màu nâu kia mang mấy phần tàn độc, trái lại tăng thêm cho hắn vài phần anh tuấn, cũng không đến mức quá âm u.

Thấy ta đang dò xét, tên binh phủ kia ngước mắt nhìn ta một lúc, nhưng rất nhanh chóng quay đi, đôi tai đã phiếm hồng.

Ta không khỏi cảm thấy tức cười, thằng bé vẫn chỉ là một tiểu hài tử thôi. Quay đầu nhìn dáng vẻ Thúy Trúc đang ngây ngốc, ta nhịn không nổi thở dài một tiếng rồi đi tiếp.

Chỉ là hình như có cảm giác tên binh phủ này có chút quen mắt, đi đến ngoài cổng viện, ta lại không chịu nổi quay đầu nhìn hắn thêm một lần. Đập vào mắt là sườn mặt nghiêng của hắn, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây chẳng phải người đỡ cho ta một nhát đao của gã bịt mặt trong lễ giỗ tổ đó sao?

Bước từng bước dài đến trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn. Hắn bị động tác đột ngột tiến tới này của ta làm cho giật mình, ngay đến cổ cũng đã đỏ ửng.

“Là ngươi sao, ngươi là người đã cứu ta hôm lễ giỗ tổ sao?” Ta nghiêng đầu mở miệng.

Hắn cúi đầu thật sâu mới mở miệng, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn: “Bẩm… bẩm Vương…. Vương phi, là thuộc hạ”

Có lẽ đang trong thời kì đổi giọng, viện này cũng có quá nhiều người, từ trước đến nay ta chưa từng để ý hắn.

“Ở đại điển quá hỗn loạn nên không nghe rõ, ngươi tên là gì?” Ta lại hiếu kì hỏi.

“Thuộc hạ… tên Hoa, Nhung, Châu” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng ta, trả lời từng chữ một với một dáng vẻ nghiêm túc.

“To gan, ai cho ngươi lá gan nhìn thẳng Vương phi…” Thiên Chỉ bên cạnh nghiêm nghị quát.

Ta đưa tay ngăn nàng ấy quát lớn, nhìn tên binh phủ kia…. Ồ, Hoa Nhung Châu nhanh chóng cúi đầu, ta lại nói: “Vậy lần này ta sẽ nhớ kĩ, hóa ra chúng ta lại cùng họ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hoa Nhung Châu ngẩng đầu nhìn ta một chút mới trả lời: “Thuộc hạ năm nay… mười sáu”

Đúng là tiểu bằng hữu, trong lòng ta thầm nghĩ. Ta đưa tay vỗ vai hắn, cảm giác người hắn khẽ giật, có lẽ là do căng thẳng. Ta nhẹ giọng: “Vậy ta lớn hơn ngươi bảy… tháng, một tuổi, ơn cứu mạng của ngươi ta sẽ ghi nhớ không quên, sau này cố gắng nhé”

Suýt chút nữa đã lỡ lời nói ra tuổi thật của mình, ta quên mất Hoa Khiết mới có mười bảy tuổi đầu.

“Vâng, Vương phi” Hoa Nhung Châu trả lời cực kì trịnh trọng, giống như ta đang giao cho hắn làm một chuyện hệ trọng vậy, thật là, tuổi còn nhỏ rất dễ bị lừa.

Buổi tối, sau khi để nha hoàn gội đầu xong, ta khoan khoái bước lên giường, nhưng xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được, cuối cùng vẫn tự tìm ngọn đèn trên đầu giường, choàng tấm áo khoác ngồi dậy. Nghĩ không cần gọi nha hoàn, ta cầm cây nến bắt đầu lục tung lên. Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng kiểm tra một chút vật phẩm của ta, những đồ trang sức Hoa Thâm đưa tới mấy ngày qua hình như rất đắt tiền, để mai đem đi đổi thành bạc gom tiền đã.

Thình lình nghe thấy một thanh âm: “Nàng đang tìm gì vậy?”

“Thu dọn hành lý” Ta vô thức trả lời, ơ mà, tự dưng có cảm giác không đúng.

Vừa quay đầu lại đã thấy Dạ Trọng Lan một thân áo đen đứng dưới ánh nến, khuôn mặt còn đen hơn cả đêm khuya.

Tay ta bị dọa đến nỗi run một cái, ánh nến cũng theo gió tắt lịm, trong bóng tối chỉ còn sự yên tĩnh.

“Đốt đèn lên” Thanh âm của Dạ Trọng Lan không rõ đang vui hay buồn.

Ta khóc không ra nước mắt, nửa đêm nửa hôm, tên này muốn dọa chết người hay sao? Vừa nãy ta mới để đá lửa ở giữa mặt bàn, hiện tại trước mắt ta đen đến nỗi giơ tay lên cũng đếm không đủ năm ngón.

Hoa Khiết có chút giống ta, bị chứng quáng gà mức nhẹ.

“Thiếp… thiếp không nhìn thấy” Ta cầm cây đèn, thật thà đứng co người chỗ tủ trang sức, nhỏ giọng đáp lời.

Đợi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh cách ta ngày càng gần. Đèn trong tay đột nhiên bị đoạt lấy, ta như một kẻ ngốc không dám thở mạnh, ngây ngốc nhìn vào bóng tối.

Nghe tiếng đá lửa ma sát, một tia lửa lóe lên, sau đó đốt ngọn đèn, ta thấy gương mặt Dạ Trọng Lan vẫn không thay đổi. Quả nhiên, nam nhân này lúc yêu ngươi là một bộ mặt, không yêu ngươi nữa lại là bộ mặt khác.

Hắn lại quay về bàn, đặt ngọn đèn xuống, không nói dù chỉ một chữ.

Ta căng thẳng không biết nên làm thế nào, sao tên này lại tới đây lúc nửa đêm chứ? Khoảng thời gian này thật sự không thích hợp để nói chuyện chính sự.

Cuống quít trong giây lát, ta vẫn không có động tĩnh, bắt đầu hỏi: “Vương gia đến đây, đã nghĩ kĩ vấn đề ban sáng chưa?”

Khuôn mặt Dạ Trọng Lan dưới ánh nến lộ ra vẻ thảng thốt bất định, chỉ là thanh âm không có một tia gợn sóng: “Nàng nghĩ ta sẽ đuổi nàng xuất phủ nên mới thu dọn hành lý bây giờ sao?”

Ta đảo mắt vòng vòng mới mở miệng: “Chuyện không phải như vương gia nghĩ, là do thiếp không ngủ được, đột nhiên nhớ lúc thiếp đang dưỡng bệnh huynh trưởng đưa rất nhiều đồ trang sức tới, thiếp chưa từng xem qua, giờ nhớ ra mới tranh thủ lấy ra ngắm lại”

Dạ Trọng Lan rõ ràng không tin ta: “Sau này đừng ngông cuồng phỏng đoán tâm tư của bản vương”

Ha ha, lại một tên thích lấy “Bản vương” ra dọa người.

Không đúng, ta đã xin tự nhận lấy kết cục rồi, làm gì còn sau này?

Trong lúc ta đang nghi hoặc lại nghe Dạ Trọng Lan nói: “Những ngày qua ta có một vấn đề nghĩ không ra, nàng cứu ta ở lễ giỗ tổ, chỉ để lấy công chuộc tội, rồi nhanh chóng rời khỏi Tấn vương phủ sao?”

Ta không khỏi giật mình, tên Vương gia này cũng quá thông minh rồi, mặc dù trong đêm tối không thấy rõ biểu cảm, thế nhưng ta vẫn bày ra vẻ mặt đau lòng: “Sao vương gia lại nói thần thiếp như vậy? Thần thiếp một lòng yêu thương người, có trời đất chứng giám, chỉ là lúc trước có khoảng thời gian do chấp niệm quá sâu nên mới lầm đường lạc lối, hiện giờ nghĩ thông suốt được rồi, dĩ nhiên muốn rời đi…”

“Nếu nàng đã thâm tình như vậy, Bản vương sẽ thành toàn cho nàng ở lại”

Một câu cứng ngắc của Dạ Trọng Lan làm lời thổ lộ ta đang định nói tiếp nghẹn lại nơi cổ họng, ta… Hoàn toàn ngược lại sao?

Ta miễn cưỡng mở miệng: “Như vậy sao được, thần thiếp đã biết tội, phải gánh chịu hậu quả là chuyện đương nhiên…..”

Khóe miệng Dạ Trọng Lan cong cong, vẽ ra vẻ mặt cười như không cười: “Biết sai rồi thì tốt, nàng vì cứu ta suýt chút nữa mất mạng, ta cũng không phải người vong ân bội nghĩa, lương thực trong Tấn vương phủ có thể nuôi một người nhàn rỗi”

Ý gì đây?

Chẳng lẽ đang nói cả nửa đời sau ta bị vây trong khu viện nhỏ này sống cô độc đến cuối đời sao?

Ta không muốn đâu, ta còn một đống tiền lớn, còn một đống mỹ nam cổ đại nữa kìa!

Chẳng lẽ giờ ta lại thừa nhận bản thân chỉ vì muốn rời Tấn vương phủ nên mới cứu hắn, hơn nữa chỉ vì ta không đẩy nổi hắn nên mới bị trúng mũi tên, như vậy hắn sẽ không cần phải nhớ tới cái ân tình này nữa?

Dạ Trọng Lan tựa như đoán được suy nghĩ của ta, mở lời trước: “Hoa Tướng quyền thế ngập trời, ta còn phải cho Hoa phủ chút tình mọn. Nếu nàng đã muốn lấy công chuộc tội, thì hãy thật thà ở nơi hậu viện sống qua ngày đi”

Hoa Tướng?

Vậy ta để Hoa Tướng rơi đài chẳng phải không khiến hắn lưu lại chút tình mọn sao?

Suy nghĩ vừa bật ra khiến ta tự tát chính mình tội vạ miệng, bây giờ Hoa Tướng mà rơi đài, chỉ sợ ta sẽ càng thảm hại hơn.

Đang muốn nói vài câu, Dạ Trọng Lan đã đứng dậy rời đi, một chút thời gian cũng không cho ta kịp nói.

Càng quá đáng hơn chính là, hắn còn thổi tắt ngọn đèn!!!!

“Vương…. vương gia?” Ta ôm hi vọng mong manh cất lời: “Thiếp không nhìn thấy gì”

Nhưng chờ trong giây lát cũng không có lấy một chút âm thanh, ta không nản lòng nói tiếp: “Vương gia, thiếp thật sự không nhìn thấy gì hết”

Vẫn không có tiếng đáp lời.

Ta hít sâu một hơi, bắt đầu chậm chạp sờ soạng, dựa vào trong trí nhớ muốn về giường. Nhưng lại một lần nữa không biết thứ gì đập vào đầu gối, lần thứ ba đụng vào đồ đạc, ta rốt cuộc không nhịn được khẽ chửi thầm: “Dạ Trọng Lan, cái loại vong ân bội nghĩa, đồ vô nhân tính”

Hồi lâu mới mò lên đến giường, ta thở phào một hơi, đầu gối này sang ngày mai sẽ bầm tím cho xem.

Một trận gió thổi đến, ta nằm trên giường thấy cửa sổ còn mở, ánh trăng lành lạnh hắt vào phòng.

Kì thật, vừa nãy ta nhớ mình đã đóng cửa sổ rồi mà.

Sáng sớm, đang ôm chiếc giường thân yêu đã nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã.

“Thiên Chỉ!” Ta nổi cáu quát to.

Chợt thấy Thiên Chỉ mắt đỏ hoe bước vào, trông như đang uất ức.

“Sao vậy?” Ta nhíu mày hỏi.

“Vương phi, vừa rồi thị vệ Viên Phong bên cạnh vương gia đến đây, nói là… muốn…” Thiên Chỉ cúi đầu lắp bắp, giọng nói tràn đầy căm giận.

“Nói rõ ràng ra” Ta lại nhíu mày nói.

“Viên Phong nói, vương gia muốn lấy lại con dấu quản lý việc trong phủ” Thiên Chỉ vừa nói vừa nức nở, suy cho cùng vẫn chỉ là một tiểu cô nương: “Thương thế vương phi còn chưa lành, vương gia chẳng những không niệm ân tình, mà còn… còn…”

Ta giơ tay lên day huyệt thái dương, nói: “Đưa cho hắn!”

Ta không thèm tham một phân tiền nào của Tấn vương phủ, vậy nên từ trước đến nay vẫn luôn giao cho người bên dưới hỗ trợ xử lý, con dấu này có lấy lại hay không, với ta mà nói không khác nhau là mấy.

“Nhưng vương phi… Sao vương gia… ngài ấy có thể…”

Thấy Thiên Chỉ vẫn không phục, ta thở dài nói: “Thiên Chỉ, vương gia đã biết… chân tướng việc năm đó ở lăng, biết cả mưu kế của ta hòng gả vào vương phủ…”

Khuôn mặt Thiên Chỉ lập tức trở nên tái nhợt, cuối cùng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Vương phi vì vương gia mà suýt chút nữa mất mạng, hắn không thể tuyệt tình như vậy được chứ!?”

Thiên Chỉ là nha hoàn của ta, tất nhiên nàng ấy luôn đứng trên góc độ của ta nhìn nhận mọi thứ, nên mới thấy Dạ Trọng Lan máu lạnh quá đáng, không màng ân tình. Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của Dạ Trọng Lan, Hoa Khiết lừa dối hắn lâu như vậy, còn giở thủ đoạn khiến hắn và người hắn thật sự yêu suýt nữa phải chịu cảnh biệt ly, sao hắn có thể không hận?

Thiên Chỉ bất đắc dĩ giao quyền quản lý vương phủ cho Viên Phong, sau đó ta mới hiểu thấu cái gì gọi là tình người nóng lạnh.

Trong viện này hạ nhân thấy gió thổi sai hướng, dần dần tâm chuyển hướng về nơi khác, đến rồi lại đi, viện của ta vắng vẻ lạ thường, chỉ còn bốn người Thiên Chỉ, Thúy Trúc, Ngân Hạnh và Lý ma ma. Đúng rồi, còn một phủ binh tên Hoa Nhung Châu kia nữa, có lẽ do tuổi còn trẻ chưa trải sự đời, nên hắn vẫn canh giữ trong viện của ta, không có ý định rời đi. Viện ít người, ta lại cảm thấy rất tốt, đỡ việc ngày ngày người đi kẻ ở, đến cái tên ta còn không nhớ rõ.

Dạ Trọng Lan vẫn chưa hạn chế tự do của ta, vậy nên sau khi vết thương lành rồi ta có thể tự do ra vào, xem ra hắn đang coi ta là người vô hình. Đồ ăn thức uống của ta vẫn rất ngon lành đầy đủ, dù sao đi nữa sau lưng ta vẫn còn hậu thuẫn lớn là Hoa Tướng, hạ nhân dù thấy ta bị thất sủng nhưng cũng không dám quá khắt khe.

Cuộc sống thanh thản an yên lành ta suýt chút nữa muốn sống nửa đời sau như thế, không rời khỏi Tấn vương phủ nữa. Nhưng ta không thể cả đời này đi theo Dạ Trọng Lan, thanh xuân còn dài, ta muốn ra ngoài ngao du thiên hạ, tìm một nam nhân thật lòng yêu thương.

Vì vậy ta bắt đầu trù tính hướng đi mới, bây giờ không cần lo sợ tính mạng bị đe dọa nữa, vậy nên cứ cố tình tự tìm đường chết thôi, để Dạ Trọng Lan tức đến độ không thể không tống cổ ta đi.

Vừa hay thái hậu triệu kiến ta, ta không chờ đợi thêm được nữa tiến cung ôm đùi. Mới ra khỏi viện đã nghe thấy tiếng Hoa Nhung Châu gọi ta, ta để Thiên Chỉ ra trước sắp xếp ổn thỏa xe ngựa, còn mình đi qua chỗ hắn. Hoa Nhung Châu đưa hai tay ra, trong lòng bàn tay có một hộp gỗ hình vuông, ta nghi hoặc nhận lấy, mở ra xnàng, là một chiếc vòng tay bạc.

Lại là cái tên chết dẫm Hoa Thâm phá gia chi tử! Nói hắn bao nhiêu lần rồi mà hắn vẫn không nghe, lúc nào cũng tặng trang sức, cứ trực tiếp cho ta tiền có phải tốt hơn nhiều không. Đóng hộp lại, ta đặt lại vào tay Hoa Nhung Châu.

Hắn sửng sốt, đôi mắt màu nâu ngơ ngác nhìn ta, ta nói: “Sau này nếu Hoa Thâm phái người tặng đồ qua đây, ngươi cứ thay ta trả lại, cứ nói ta không có hứng thú với mấy cái này”

Xoay người chuẩn bị đi, chợt nghe thấy Hoa Nhung Châu hấp ta hấp tấp gọi: “Vương phi, đây không phải trang sức bình thường”

Ta quay đầu, thấy hắn lấy vòng tay từ trong chiếc hộp, ấn vào chỗ nhô ra trên chiếc vòng, sau đó xoay một cái.

“Két két” một tiếng, vòng tay đã biến thành một con dao nhỏ tinh xảo, ước chừng dài khoảng 10cm, rộng chừng một ngón tay.

Hai mắt ta tỏa sáng, đón lấy thứ đồ không biết nên gọi là vòng tay hay dao nhỏ từ trong tay hắn.

“Hoa Thâm cuối cùng cũng trưởng thành rồi, tìm được thứ mới mẻ như vậy nữa” Ta ngạc nhiên mở miệng.

Con dao này không lớn, nhưng vừa nặng vừa tinh xảo, không biết có sắc không, ta đưa ngón tay ra chạm thử vào lưỡi dao. Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, ta ngẩng đầu, chống lại đôi mắt tràn ngập lo lắng của Hoa Nhung Châu, hắn nói: “Vương phi cẩn thận, con dao này tuy nhỏ nhưng sắc lắm”

“Sắc thế cơ à…” Ta thử cầm dao gọt thử hộp gỗ, lời còn chưa nói hết hộp gỗ đã bị gọt một góc, đúng là cắt sắt như bùn, cắt y như cắt đậu hũ vậy.

Ta nhịn không được gọt thêm vài cái nữa, hộp bị xéo thành mấy phần ta mới dừng lại, càng ngày càng thích thứ đồ tinh xảo này mất rồi.

“Về nói với Hoa Thâm… nhầm, ca ca ta, nói ta rất thích món đồ này” Ta yêu thích không nỡ buông tay nói, ấn tượng với Hoa Thâm cũng tốt thêm đôi chút, xnàng ra hắn không hoàn toàn là kẻ đần độn ngu si.

Chống lại đôi mắt xinh đẹp màu rám nắng của Hoa Nhung Châu, dường như hắn lộ ra vẻ hài lòng.

Đột nhiên hắn nhận ra vẫn còn nắm cổ tay ta, tức khắc khuôn mặt đỏ bừng, hốt hoảng quỳ xuống: “Thuộc hạ…”

“Đừng làm mấy thứ vô dụng kia” Ta giơ tay kéo hắn đang chuẩn bị quỳ xuống: “Nào, giờ dạy ta cách biến nó trở lại thành vòng tay”

Thao tác này cũng rất đơn giản, chỉ cần đè xuống chỗ nhô ra kia lần nữa, xoay theo hướng ngược lại là nó lại trở về thành một chiếc vòng tay bình thường. Đúng là đồ tốt. Thấy Hoa Nhung Châu vẫn cúi thấp đầu tựa một đứa trẻ thành thật ngoan ngoãn, tâm ta nảy một cái, ta cũng nên bồi dưỡng người của mình thôi.

“Trong viện của ta cũng chẳng có gì quý giá để canh chừng, hiện tại ta đang chuẩn bị tiến cung, thiếu một hộ vệ” Ta nỗ lực nói giọng sao cho thật giống một người mẹ hiền: “Hay là ngươi đánh xe ngựa cho ta nhé?”

Hoa Nhung Châu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ta, ta tiếp tục cười hiền như một người mẹ già, mặt hắn lại đỏ bừng, ánh mắt sáng quắc: “Thuộc hạ… tuân lệnh”

Nếu ta đã quyết định rời khỏi Tấn vương phủ, bên trên là thái hậu, bên dưới là thị vệ của Tấn vương phủ, ta đều phải khai thông quan hệ.

Đến hoàng cung, đang cúi đầu theo thái giám dẫn đường, đột nhiên thái giám trước mặt chạy đi mất.

Ta chau mày, Thiên Chỉ bên cạnh khẩn trương mở miệng: “Vương phi…”

Ta giơ tay ý bảo nàng ấy không cần hoang mang, ta được mời vào đàng hoàng, sẽ không có người dám trắng trợn gài bẫy ta.

Một lát sau, con đường phía trước thoáng hiện một bóng người màu vàng, Dạ Trọng Hữu mặt mày như hoa nở mùa xuân xuất hiện.

“Trùng hợp thật đấy, Tấn vương phi”

Ta mỉm cười hành lễ, trong lòng thầm mắng, trùng hợp con khỉ!

Có thể ở hoàng cung to gan sắp xếp như thế, trừ hắn ra thì còn ai nữa.

“Vừa hay trẫm cũng muốn qua chỗ mẫu hậu, đi cùng đi!” Dạ Trọng Hữu hơi nghiêng người, ta chầm chậm theo sau.

Lý công công bên cạnh hắn không để lại dấu vết ngăn Thiên Chỉ phía trước, kéo giãn khoảng cách, ta biết hắn có chuyện muốn nói với ta.

“Vết thương của ngươi đã khá hơn chút nào chưa?” Quả nhiên vừa mới tách hạ nhân ra, Dạ Trọng Hữu đã nói: “Hôm đó ở Tấn vương phủ vướng hoàng huynh nên trẫm vẫn chưa kịp hỏi kĩ ngươi”

Hắn còn muốn hỏi kĩ thế nào nữa?

“Hồi bẩm hoàng thượng, thần phụ đã không còn gì đáng ngại” Ta quy củ trả lời.

Bước chân Dạ Trọng Hữu chợt dừng lại, ta làm bộ không biết gì đi tiếp, hắn lại nói: “Ta thấy ngươi vẫn chưa hết giận, ngươi vẫn cảm thấy trẫm lúc nào cũng thăm dò ngươi sao?”

Đầu ta cũng không thèm ngẩng: “Hoàng thượng anh minh, thần phụ nào dám”

“Là không dám, chứ không phải là không tức?” Giọng nói Dạ Trọng Hữu nghe không thấy tức giận, dường như còn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng: “Ta đảm bảo với ngươi, từ nay trở đi quyết sẽ không tùy tiện suy đoán ngươi nữa, ngươi có thể nguôi giận được không?”

Kịch bản gì lộn xộn thế này?

Ta không nhịn được nữa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dạ Trọng Hữu. Hắn cười vô cùng chân thành, khóe miệng ta giật một cái, hắn nói nhầm đối tượng rồi thì phải?

“Hoàng thượng để tâm chuyện gì đều có lý, nào dám coi là suy đoán?” Ta tiếp tục nói lời khách sáo.

Đánh qua đánh lại với hắn mấy trận, có lần nào hắn không làm ta tức chết không? Để bảo toàn sự an nguy của mình, ta cứ giả vờ làm phụ nhân sợ hãi mọi thứ là được.

“Thôi được rồi, vẫn còn nhiều thời gian. Hình như bây giờ ta mới nhìn ra…” Dạ Trọng Hữu không dây dưa đề tài trước nữa, điên điên khùng khùng nói một câu.

“Phải nói thêm, hôm ấy vương phi nói một câu, ta càng nghĩ càng thấy có đạo lý” Dạ Trọng Hữu đánh trống lảng không để lại chút dấu vết.

Nhưng mà… Lại nữa, nói chuyện với hắn mệt tim thật sự, vòng và vòng vèo, nhưng ta không dám không đáp lời.

“Thần phụ ngu muội, không biết đã nói sai gì rồi?”

Dạ Trọng Hữu thở dài: “Đã bảo không nghi ngờ ngươi nữa mà, ngươi đừng dè dặt nữa”

Ta không nói gì, có quỷ mới tin ngươi.

Dạ Trọng Hữu chắp hai tay sau lưng, không dừng bước chân nói tiếp: “Ngươi nói tính mạng chỉ có một, vậy nên mọi chuyện không được lấy tính mạng ra đánh đổi, đạo lý này ngươi nghĩ lại cho thỏa đáng đi”

Ý gì? Lấy tính mạng ra uy hiếp ta?

Vị hoàng đế này đúng là ăn no rỗi việc, ngày ngày thích giở chiêu trò mánh khóe, uổng cả khuôn mặt như gió mùa xuân của hắn, thì ra sự dịu dàng chỉ dành cho một mình nữ chính.

Thấy sắc mặt ta không tốt lắm, Dạ Trọng Hữu hơi sững sờ một lúc, bước chân hắn chậm lại, nói: “Ý của ta ngươi…”

Vừa hay dến cung thái hậu, ta bước từng bước thật dài đi trước ném hắn ở phía sau.

Lý công công đang ngăn Thiên Chỉ, bọn họ ở khoảng cách không gần phía sau, ta có những hành vi vượt khuôn phép, bọn họ cũng không nhìn thấy.

Sau khi xuyên qua ta nhường nhịn đủ điều, lần này thật sự không muốn nghe Dạ Trọng Hữu nói thêm một câu vòng vo nào nữa, ai mà không biết giận, ta cũng không tin bây giờ hắn dám lôi ta ra ngoài chém đầu.

Đi nhanh đến điện thái hậu, thái hậu thấy ta lập tức làm ra vẻ tức giận: “Nha đầu này đúng là không hiểu chuyện, võ công của Lan nhi tốt như vậy, làm gì đến lượt con lao ra, đang đâu nằm trên giường lâu như vậy, để ta trong cung phải chờ đợi trong lo lắng””

Rõ ràng là khuôn mặt hờn dỗi, nhưng trong đáy mắt vẫn lộ rõ vẻ quan tâm, trong lòng ta dấy lên chút ấm áp. Ngồi bên cạnh bà, cười lấy lòng nói: “Mẫu hậu dạy phải lắm, là thần thiếp quá lỗ mãng”

Thấy ta chủ động nhận lỗi, khuôn mặt Thái hậu cũng dãn ra, kéo tay ta: “Nhìn con này, gầy thế này rồi, trước đây ta vẫn nghĩ do sức khoẻ của con không tốt, bây giờ lại gầy thành thế này, mai sau làm sao có thể sinh con cho Dạ Nhi đây”

Nụ cười của ta đông cứng lại, lẽ nào các trưởng bối đều thích thúc giục chuyện kết hôn sinh nở hay sao?

Họ không khác biệt qua các thời đại à?

Đang do dự có nên nói với bà ấy chuyện giữa ta và Dạ Trọng Lan hay không thì giọng Dạ Trọng Hữu vang lên: “Mẫu hậu thiên vị quá. Con vào đây đã lâu vậy rồi, sao người như không trông thấy con vậy?”

Thấy con trai mình đến, nụ cười trên mặt Thái hậu càng nồng đậm, nhưng miệng không lưu tình nói: ”Con còn không biết xấu hổ mà nói à, hiện tại con vẫn chưa có con cái, sao ta có thể không đặt kì vọng lên người Dạ Nhi được đây”

Bà nói xong còn vỗ vỗ lên tay ta…. Mà ta, một người chưa yêu đương bao giờ, tại sao lại phải ngồi ở đây bàn bạc với họ việc sinh con đẻ cái?

Dạ Trọng Hữu nhìn có vẻ cũng bất lực, ngoan ngoãn ngồi xuống không nói nữa, Thái hậu lại quay đầu nói với ta: ”Bị bệnh lâu như vậy cũng không gửi thư cho ta, báo hại ta suýt chút nữa phái thái y qua xem cho con đấy”

Ta nhíu mày nhìn Dạ Trọng Hữu, mặt hắn hiện ra vài phần lúng túng.

Mới đầu là người nào nói thái hậu lo lắng cho ta mới bảo hắn phái thái y đến khám bệnh? Đúng là tự vả vào mặt mình một cái, thái hậu nào hay biết chuyện này.

“Là do thần thiếp mệt quá, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa” Ta vờ như không biết trả lời Thái hậu, vạch trần Dạ Trọng Hữu cũng chẳng ích gì, mọi người ai ai chẳng biết, sao phải xé lớp mặt nạ đó ra?

“Con còn dám có lần sau?” Thái Hậu gõ nhẹ lên đầu ta một cái: “Có phải con cảm thấy cái mạng già của ta sống lâu quá rồi phải không?” Ta vội vàng xin dung thứ, an ủi nửa ngày mới dỗ dành được lão thái thái này nguôi cơn giận.

Ngày trước tuy thái hậu có chút gần gũi với ta nhưng vẫn có khoảng cách, không giống như hôm nay, quan tâm lo lắng như người một nhà. Xem ra việc đỡ mũi tên cho Dạ Trọng Lan đã khiến bà thay đổi cách nhìn về ta, cảm thấy ta thật lòng yêu thương Dạ Trọng Lan. Cho nên những thủ đoạn trước kia của Hoa Khiết bà sẽ không để trong lòng, chỉ nghĩ rằng nữ nhân bình thường khi quá yêu một người mới phạm phải sai lầm.

Trò chuyện với thái hậu một lúc lâu, thấy sắc trời đã muộn, ta cáo từ ra về, vừa dứt lời Dạ Trọng Hữu cũng lên tiếng: “Thời gian không còn sớm, nhi thần cũng không làm phiền mẫu hậu nghỉ ngơi nữa”

Ta vừa nói muốn đi, hắn cũng đi theo, quá lộ liễu rồi đấy? Nhìn thôi là biết lại muốn kéo ta đi cãi nhau rồi.

Một người thông minh như thái hậu đương nhiên cũng nhìn ra, lông mày bà cau lại, nhưng không ngăn cản. Ta đành cùng Dạ Trọng Hữu một trước một sau ra khỏi cung thái Hậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui