Họa Chi Đơn Vương

Nếu ta là một thiếu nữ mười mấy tuổi, hoặc là một người cổ đại thực sự, ta sẽ không do dự nắm lấy, nhưng ta không phải.

Ta không còn ở cái tuổi làm mọi việc chỉ dựa vào cảm xúc, có quá nhiều cách trở giữa ta và Dạ Trọng Hữu. Khoan nói về tam cung lục viện của hắn mâu thuẫn giá trị tương quan của ta. Ngay cả thân phận hiện tại của hai ta cũng sẽ có nghìn trùng trở ngại. Nói thế nào đi nữa, ta đã từng gả cho Dạ Trọng Lan. Ta có thể vào cung với tư cách gì bây giờ?

Dạ Trọng Hữu thích ta, nhưng ta không chắc cuộc sống hậu cung có thể lâu dài, tình cảm của hắn sẽ còn lại được bao nhiêu. Ngay cả trong chế độ một vợ một chồng của xã hội hiện đại cũng có rất nhiều vụ ly hôn rồi, ta không dám nghĩ đến, đối diện với những mỹ nhân mỗi ngày mỗi mới trong hậu cung, hắn sẽ thích ta bao lâu?

Đối diện với ánh mắt dịu dàng mà tĩnh lặng như mặt nước của Dạ Trọng Hữu, tay ta càng ngày càng siết chặt hơn, như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay.

Nếu tình cảm bị thời gian phai mờ, ta biết làm thế nào? Trái tim của ta, nguyện ý hay không, dưới những khó khăn trùng trùng này, tất cả dường như không còn quá quan trọng. Ta muốn dũng cảm đi tới nắm chặt tay hắn, nhưng bước chân này rất khó đi.

Chợt có tiếng bước chân dồn dập trên đồi vắng, ta ngoảnh lại nhìn, thấy Thúy Trúc đang chạy về phía ta, nước mắt lưng tròng quỳ xuống, tim đập thình thịch, ta nghe thấy tiếng nàng ấy nói: “Tiểu thư… Tiểu thư ơi, xin người hãy đi xem Hoa Nhung Châu đi… hắn… hắn… nhiều máu quá… ”

Sau khi nghe nàng ấy thốt ra một đống chuyện lộn xộn, ta cố hết sức ổn định tâm lý, đỡ nàng ấy lên rồi nói: “Nói cho ta biết, Hoa Nhung Châu có chuyện gì?”

Thúy Trúc sững người một lúc lâu, khóc đến nỗi nói không hoàn chỉnh, lòng ta càng sốt ruột, vội vàng cất bước đi ngay.

Đi được vài bước ta mới nhớ ra, vội quay đầu nhìn lại, thấy Dạ Trọng Hữu vẫn đang cầm đèn lồng đứng ở chỗ kia, tay đã thu lại, chỉ nhìn ta không dời mắt.

Sau khi hít sâu một hơi, ta nói: “Đa tạ hoàng thượng hôm nay đã tới giao thánh chỉ. Những chuyện khác ta coi như chưa từng nghe thấy, vậy nên… không cần nhắc lại nữa.”

Nói xong ta hành lễ một cái rồi quay người đi luôn, không dám nhìn lại thêm lần nữa.

Vội vàng trở về Hoa phủ, ta thấy một vị đại phu đang đi ra từ viện của ta. Ta ngăn ông ấy lại, hỏi: “Đại phu, Hoa Nhung Châu thế nào rồi?”

Vị đạ phu có bộ râu chắp tay với ta rồi trả lời: “Bẩm tiểu thư, người trong phòng không có gì nghiêm trọng, chỉ là miệng vết thương đã bị rách hai lần rồi, giờ đã uống thuốc ngủ thiếp đi rồi. ”

Miệng vết thương bị rách 2 lần?

Ta choáng váng nhìn Thiên Chỉ đi theo tiễn đại phu, bước vào phòng của Hoa Nhung Châu. Chỉ thấy gian phòng quá đơn giản, ngoại trừ một bộ bàn ghế và bộ chén bát thì không còn gì nữa.

Ta bước đến bên giường hắn, thấy hắn đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, da mặt trắng bệch, ta biết, ngay cả khi đã ngủ hắn cũng không thấy dễ chịu.

Ta đưa tay vén chăn lên thì thấy hắn chỉ mặc một chiếc quần dài, lộ ra nửa thân trên, chiếc băng gạc quấn ngang hông nhưng thấy rất rõ ràng máu rỉ ra từng giọt.

“Thế này là sao vậy?” Ta cau mày hỏi Thúy Trúc vừa đi đến.

Nha hoàn đó cuối cùng cũng ngừng khóc, nói: “Tiểu thư không biết sao?”

Ta cau mày, Ngân Hạnh đứng bên cạnh thấy bầu không khí không đúng, vội vàng nói: “Bẩm tiểu thư, hôm đó Hoa thị vệ rơi xuống vách đá nên bị thương. Hôm qua còn tiếp một chưởng của Tấn vương gia, mới khiến miệng vết thương lại rách ra.”

“Rơi xuống vách núi?” Hai mắt ta nheo lại, trong lòng chợt hiện lên một suy đoán.

Sau đó, Ngân Hạnh xác nhận suy đoán của ta: “Hôm đó Hoa thị vệ nhảy theo tiểu thư rơi xuống vách núi, đến tận sáng hôm sau mới cõng tiểu thư quay về. Hắn có một vết thương ở thắt lưng, có lẽ là do lúc ngã xuống không cẩn thận bị cành cây quẹt phải, hắn cũng không nói nhiều về vết thương. ”

Nhảy theo ta từ đỉnh núi xuống?

Trong đầu nhớ lại, hôm đó cả người hắn ướt nhẹp, còn có mùi máu tanh khi hắn cõng ta trên lưng, ta luôn tò mò không hiểu sao hắn lại tìm được ta nhanh như vậy, nhưng ta chưa bao giờ hỏi.

Chẳng qua là do hắn mặc đồ đen, mà lúc lại là buổi đêm, ta cũng không thèm để ý mà để hắn cõng ta suốt quãng đường về.

Mấy ngày nay chuyện của Hoa Thâm như sét đánh giữ trời quang, ta ngây ngô không hỏi lại hắn, hóa ra hôm đó hắn thực sự nhảy theo ta. Bây giờ ta đã có thể hình dung mình trở về Hoa phủ bằng cách nào. Một người bị thương nặng còn phải kéo theo ta, thế mà vẫn kiên trì mang vết thương trên người đi theo ta khắp nơi mấy ngày nay.

Hắn từng nói rằng ta luôn thích mặc kệ hắn, ta luôn không chịu nhận, bây giờ xnàng ra là ta vô tâm thật.

Hoa Nhung Châu nhắm nghiền hai mắt, vừa uống thuốc nên chừng nửa giờ nữa sẽ không tỉnh. Ta đặt chăn trong tay xuống, sau đó dựa vào đầu giường, Ngân Hạnh thấy vậy vội kéo Thúy Trúc ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên ta ngắm đứa trẻ này nghiêm túc như vậy. Ta luôn coi Hoa Nhung Châu và Thiên Chỉ như anh nàng một nhà, vì vậy ta luôn bảo vệ chúng sau lưng, tự mình dốc lòng toan tính.

Nhưng lần này ta phát hiện, hóa ra cũng có người sẽ mạo hiểm vì ta, khi nhảy xuống vách núi, trong lòng chỉ có bảy phần kiên định, vậy lúc Hoa Nhung Châu nhảy theo ta, trong lòng hắn có mấy phần?

Ta không khỏi thở dài, thiếu niên vẫn còn cau mày lúc ngủ, đôi môi ửng hồng giờ đã trắng xanh.

Ngày hôm qua, hắn cắn răng tiếp một chưởng của Dạ Trọng Lan khiến vết thương rách đến hai lần, hẳn là vô cùng đau đớn, nhưng ta lại trách hắn tự ý hành động.

Yên lặng ngồi bên giường, tiếng thở nhè nhẹ của Hoa Nhung Châu vang lên bên tai.

Những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua như từng thước phim hiện lên trong đầu, ta không thể để bản thân đắm chìm trong nó nữa. Vì bây giờ ta không còn có một mình, sự nhu nhược trốn tránh nhất thời của ta sẽ chỉ mang lại bất hạnh cho những người xung quanh.

Một lúc lâu sau ta mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, đợi hắn tỉnh lại ta đến hỏi sau vậy. Nhưng lúc ta vừa đứng lên thì y phục của ta bị giữ lại.

Quay đầu nhìn lại, Hoa Nhung Châu vẫn đang ngủ mê, nhưng đai lưng của ta đang bị đôi tay lộ ra của hắn giữ chặt, chắc là do khi nãy ta đứng dậy đắp chăn cho hắn nên vô tình đai lưng rơi vào tay hắn, hắn mới vô thức nắm chặt.

Ta kéo đai lưng một cái, thấy hắn không hề nới lỏng, vì vậy ta ngồi lại, thử cạy lòng bàn tay của hắn ra, nhưng vẫn chẳng ích gì. Hai tay hắn càng siết chặt hơn, móng tay gần như muốn cắm vào da thịt, như thể bị người khác cướp đồ của mình.

Ta đành buông ra, từ bỏ ý định rời đi, cũng không thể tháo thắt lưng được để y phục không chỉnh tề ra ngoài được.

Ta tém lại góc chăn cho hắn, cứ như vậy ngồi xuống cho đến khi trời sáng.

Nửa đêm không chịu được, ta dựa vào bên giường thiếp đi một lát. Ta ngủ không sâu, nên khi Hoa Nhung Châu khẽ động ta lập tức choàng tỉnh.

Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hoa Nhung Châu.

Hai mắt hắn còn vương chút choáng váng, có lẽ vẫn chưa kịp quen với ánh sáng.

Ta ngồi thẳng dậy, cười với hắn: “Ngươi tỉnh rồi sao? Vết thương còn đau không?”

Hoa Nhung Châu phải mất một lúc lâu mới phản ứng được, mạnh mẽ ngồi dậy, động tác vội vã làm ta giật mình.

Ta vẫn chưa kịp mở miệng, lưng đang căng đau thì bị động tác của hắn kéo ra – bởi vì đai lưng vẫn đang nằm trong tay hắn.

Gấp gáp chống tay vào đầu giường, tay trái theo phản xạ tì lên vai hắn mới không bị lực tác động bất ngờ đè cả người vào hắn. Nhưng khoảng cách giữa ta và hắn rất gần, gần đến mức ta có thể nghe thấy nhịp thở đều đều của hắn.

Thân thể vừa mới ngồi thẳng dậy của hắn cũng bị cử động của ta đè xuống, lúc này ta giống như một toà thành trì đổ vào người hắn, ngã nhào trên giường.

Hơi ấm bên tay trái truyền đến cũng ủ ấm lại vài phần cảm xúc nguội lạnh trong ta, ta mới nhớ ra hắn không mặc áo. Dù ta lớn hơn hắn nhiều tuổi, nhưng lúc này vẫn có chút bối rối, bởi vì cái tư thế này cũng lúng túng quá đi.

Cố gắng trấn tĩnh lại, ta ngồi thẳng dậy, giả bộ như không có gì bỏ tay ra, sau đó giật lại đai lưng của mình, nói: “Hiện tại có thể buông ra được chưa? Vừa rồi chưa kịp nói gì đã bị ngươi giật rồi.”

Mặc kệ những chuyện khác, cứ phải phủi trách nhiệm trước đã rồi tính tiếp, nếu không tình huống vừa rồi rất giống như ta đang đùa giỡn hắn.

Giọng Hoa Nhung Châu lần này đã tỉnh táo hoàn toàn, hắn làm như bị rắn độc cắn vội vàng buông tay ra, thoắt cái đã xoay người xuống giường, cúi đầu nói với ta: “Thuộc hạ tội đáng muôn chết, xin tiểu thư trách phạt.”

Ta nhớ hắn vẫn đang bị thương, muốn đưa tay dìu hắn dậy, tự dưng nhớ ra hắn đang không mặc áo, vươn tay ra cũng chẳng biết đỡ đoạn nào, may mà hắn không ngẩng đầu. Ta thu cánh tay mới giơ ra một nửa về, đứng dậy nói: “Trên người ngươi có vết thương nặng, không cần để ý những thứ này, tranh thủ thời gian về giường nghỉ ngơi đi.”

Nói ra rồi lại cảm thấy có chút không hợp lý, Hoa Nhung Châu vẫn cúi đầu không cử động, thân thể cứng nhắc như một người máy.

Ta sửa sang lại đai lưng xong mới nói tiếp: “Trước mắt ngươi mặc y phục vào đi đã, chốc nữa ta sẽ quay lại thăm ngươi.”

Không biết có phải tim ta cứ làm loạn hay không, luôn cảm giác lời nói của mình ngày càng không thíc hợp, ta xấu hổ tăng tốc rời đi.

Về đến phòng chỉ muốn leo lên giường ngủ một giấc thật đã, Thiên Chỉ vừa dọn giường chiếu cho ta vừa quay đầu cắn môi nhìn, nói: “Tiểu thư, hôm qua người ở một đêm trong phòng Hoa thị vệ mới về phòng, tin này mà truyền ra ngoài chỉ sợ làm mất thân phận…..”

Tay ta đang thay y phục đột nhiên dừng lại, có chút tức cười nói: “Hoa Nhung Châu vì ta nên mới bị thương nặng, ta ở trong phòng hắn bê nước bưng trà cũng là điều nên làm. Các ngươi đối với ta mà nói, đều không phải hạ nhân, cho nên sau này đừng có nói mấy lời như vậy nữa.”

Thiên Chỉ nhìn ta, trong ánh mắt không giấu nổi xúc động, ta bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, xoay người tiếp tục lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng vừa nằm một lúc đã nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng nha hoàn đang tranh cãi, ta ngồi dậy nói: “Thiên Chỉ, ra ngoài xem sao?”

Thiên Chỉ cùng tiến vào với Thúy Trúc, Thúy Trúc quỳ xuống dập đầu với ta: “Tiểu thư, hôm qua Hoa thị vệ bị thương nặng đến ngất xỉu, nể tình hắn… vẫn luôn trung thành tận tụy, người đừng phạt hắn.”

Ta phạt Hoa Nhung Châu?

Ta đứng dậy mặc y phục, sau đó luồn qua mấy nha hoàn bước ra ngoài, thấy Hoa Nhung Châu quỳ thẳng tắp trong viện.

Ta sải bước đi tới, mở miệng: “Ngươi làm gì vậy? Mau đi về nghỉ ngơi đi.”

Ta đưa tay dìu hắn dậy, nhưng hắn không đứng lên, thanh âm mang theo vài phần run rẩy: “Thuộc hạ… mạo phạm tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt.”

Trong lòng ta thở dài, đứa nhỏ này sao lại thật thà đến thế?

“Vậy ta ra lệnh cho ngươi đứng dậy.” Thấy kéo cũng không động, ta quyết định đứng dậy nói.

Hoa Nhung Châu kinh ngạc ngước nhìn ta, thấy ta cương quyết, hắn chần chừ một chút mới đứng lên.

“Đi theo ta.” Ta quay người quay về phòng, hắn cũng đi theo sau.

Về đến phòng, ta cho nha hoàn ra ngoài hết, sau đó mới nói: “Hôm đó ngươi ở sơn cốc tìm thấy ta nhanh như vậy, ngươi nhảy xuống theo ta đúng không?”

“Vâng.” Hoa Nhung Châu cúi đầu trả lời.

“Vậy vết thương bên hông ngươi là do bị cành cây quẹt phải sao?”

“Không phải.”

Ta nghi hoặc nhìn Hoa Nhung Châu, hắn đón lấy ánh mắt của ta: “Lúc thuộc hạ từ dưới sông lên bờ, phát hiện tung tích một kẻ áo đen, ta tưởng tên áo đen nhảy xuống theo ta nên xuất thủ với hắn, trong lúc chiến đấu bị hắn đả thương.”

Kẻ áo đen?

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, ta gấp gáp hỏi: “Ngươi thấy dung mạo hắn như nào?”

“Không nhìn thấy, hắn đeo mặt nạ.”

Nghe được câu trả lời của Hoa Nhung Châu, ta cũng không quá thất vọng, đây đã là thu hoạch tốt lắm rồi.

“Vậy sau đó thì sao?”

“Hình như tên áo đen kia không muốn đánh nhau với ta, nên đánh được mấy chiêu hắn thừa dịp ta bị thương vội vàng tẩu thoát. Ta cũng làm cánh tay hắn bị thương, sau đó ta… lo lắng cho an nguy của tiểu thư nên cũng không đuổi theo.”

“Đả thương cánh tay?” Ta gõ nhẹ lên mặt bàn, trong đầu đầy trăn trở.

Chú ý đến Hoa Nhung Châu vẫn còn bên cạnh, lúc này ta mới tạm thời ngưng suy nghĩ: “Rơi xuống núi, bị thương, những chuyện này sao không nói cho ta?”

“Bởi vì tiểu thư chưa từng hỏi.” Hoa Nhung Châu nhìn ta, ánh mắt trong veo không chút oán trách.

Lòng ta thấy buồn, mấy ngày nay ta đều khép kín cửa, không hỏi chuyện khác, chẳng trách hắn chưa từng nói với ta. Hắn cảm thấy nếu chủ động nói với ta giống như kể công nên mới tự mình làm nhiều việc như vậy mà không hề đề cập tới.

“Về sau chuyện gì cũng phải nói với ta, rõ chưa?” ta ra lệnh.

Hoa Nhung Châu gật đầu một cái.

Ta cảm thấy mình hơi nặng lời, lại mở miệng bổ sung: “Ta luôn luôn bộn bề chuyện của bản thân, không có cách nào để ý việc khác. Ta biết bình thường ngươi nói tương đối ít, nhưng ngươi vì ta làm nhiều chuyện như vậy, phải học được cách chủ động nói, bằng không người khác sao biết được? Ta chưa từng xem ngươi là hạ nhân, vậy nên ngươi có thể thoải mái nói ra, ta cũng sẽ không cảm thấy ngươi đang kể công.”

“Biết rồi ạ.” Hoa Nhung Châu mở miệng, ánh mắt nặng nề nhìn ta.

“Còn vết thương kia phải tĩnh dưỡng cho cẩn thận, không cần phải chịu một chưởng của cái tên Dạ Trọng Lan không có việc gì làm thì đi gây sự kia đâu, trước khi bảo vệ ta phải tự biết cách bảo vệ mình trước, biết chưa? Còn nữa, ta cũng không cần…..”

“Trước kia tiểu thư cũng đã từng nói với ta câu này.” Hoa Nhung Châu cắt ngang lời ta. Hắn cười xán lạn, đôi mắt phát sáng tựa như dải ngân hà, thế nhưng ta vẫn suy nghĩ hồi lâu.

“Bất luận tiểu thư cần hay không, ta luôn coi tiểu thư là người quan trọng nhất, ta có ra sao cũng không quan trọng, nhưng tuyệt đối không để tiểu thư phải chịu nửa điểm oan ức.”

Thiếu niên ấy thổ lộ một cách trắng trợn, khiến ta không khỏi đỏ mặt, lúc này mới mở miệng cười: “Đứa bé ngốc này… Tranh thủ về phòng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay trong nội viện không cần ngươi đến canh, ngươi dưỡng thương cho thật tốt, có gì cần hỏi đi tìm Thiên Chỉ là được.”

Trông thấy Hoa Nhung Châu rõ ràng có chút mất mát, ta vội đuổi hắn đi.

Chẳng lẽ đứa trẻ này thích ta thật hay sao? Vẫn luôn trung thành với mình ta mà thôi? Nhớ tới trong sơn cốc không biết có phải ta nghe nhầm câu “Ừm” kia không, ta không khỏi cuống lên trong chốc lát.

Nhưng hiện tại ta đang làm sao vậy? Đầu tiên là Dạ Trọng Hữu, sau đó là Hoa Nhung Châu, chẳng lẽ kịch bản lại biến ta thành nữ chính?

Đáng tiếc hai người kia….

Một người hậu cung ba nghìn giai lệ, một người quá nhỏ tuổi, theo lẽ đó, số đào hoa của ta cũng không tốt đến vậy.

Lắc đầu xua đi những tạp niệm này, ta bắt đầu hồi tưởng lại câu trả lời của Hoa Nhung Châu – Đáy sơn cốc, hắc y nhân…

Nhắm mắt lại tính đủ mọi khả năng, cuối cùng ta đứng dậy bước ra ngoài, không thấy buồn ngủ chút nào.

Trong phòng Hoa Tướng, ta yên lặng ngồi trên ghế, loay hoay nghịch ngón tay.

Một lát sau thân ảnh Hoa Tướng từ ngoài đi vào. Ông bưng một ấm trà, đầu đầy tóc trắng, lúc này ông ấy không còn chút uy nghiêm nào nữa, thay vào đó là người phụ thân già hiền hoà nồng ấm.

“Đây là thứ Thâm Nhi lúc còn sống tặng cho ta, nó biết ta có thú vui thưởng trà, tốn không ít ngân lượng mua cho ta mấy lượng lá trà. Ta đã răn dạy nó rất nhiều lần, nhưng nó vẫn nhắm mắt làm ngơ, thỉnh thoảng vẫn cho người đưa tới, con nếm thử xem thấy thế nào?” Hoa Tướng tự mình rót cho ta một chén trà đưa tới.

Đưa tay đón lấy, tay run run đỡ lấy chén trà, ta đặt nó xuống bàn mới miễn cưỡng duy trì được sự bình tĩnh của mình.

“Mấy ngày nay mẫu thân thế sao rồi ạ?” Ta cúi đầu đầu hỏi.

Hoa Tướng uống một hớp trà mới nói: “Cảm xúc đã ổn định nhiều rồi, lúc nào con rảnh thì hãy đến thăm bà ấy, nói gì đi nữa bây giờ con là nữ nhi duy nhất của bà ấy, bà ấy bình tĩnh rồi sẽ không làm loạn nữa.”

Ngực đau tức đến mức không thở nổi, trong lúc ta cố gắng ổn định lại hơi thở, Hoa Tướng lại nói: “Qua chút thời gian nữa đưa bài vị của ca ca con về từ đường ở quê xong xuôi, đến lúc đó ta sẽ từ quan, tránh cho vài lão ngoan cố trong gia tộc thấy ta vô quyền vô thế sinh ra dã tâm cản trở.”

“Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của phụ thân.” Ta phải nắm chặt bàn tay mình mới có thể mở miệng đáp lời.

Bây giờ với ta mà nói, cái gì mà tội chồng chất, cái gì mà thị thị phi phi, cái gì mà thiện ác đúng sai…. đều không còn quan trọng nữa. Ta không cần phải lôi toàn bộ Hoa phủ thất thế theo. Nếu không ngọn lửa hối hận trong tim ta không sớm thì muộn sẽ đốt cháy ta đến chết.

“Khiết Nhi có nơi nào muốn đến không? Đến lúc đó chúng ta không vội về nhà làm gì cả, cứ đi ngao du thiên hạ, nói mới thấy, ta làm quan nhiều năm như vậy nhưng chưa từng đích thân đưa các con ra ngoài, trước kia là ta đã quá bỏ bê các con.” Hoa Tướng đưa tay vỗ vai ta, hiền từ nói.

Người ta không tự chủ được run rẩy, trước khi nước mắt chảy ra vẫn kịp nói: “Phụ thân có thể cho con mượn ít người được không?”

Hoa Tướng sững sờ, đặt chén trà xuống: “Khiết Nhi có phiền phức gì sao?”

“Con muốn làm một việc, đáng tiếc người có thể dùng trong tay quá ít.” Ta trả lời.

“Có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp con….”

Hoa Tướng cũng không còn cố chấp nữa: “Con có thể tùy tiện gọi những người trong phủ này. Không cần phải nói với ta, chỉ cần nói cho ta biết nếu có chuyện gì không giải quyết được.”

“Đa tạ phụ thân.” Ta đứng dậy hành lễ.

Ta phải làm điều này. Hoa Thâm đã chết vì bảo vệ ta. Trước khi Hoa Tướng từ chức, ta phải đi tìm công lý cho Hoa Thâm.

Sau khi nhận được chỉ thị của Hoa Tướng, ta lập tức chọn ra sáu người thông minh nhất từ các vệ binh của Hoa phủ, nói với họ: “Các ngươi thay phiên nhau túc trực quanh Tấn vương phủ. Có hai việc. Việc thứ nhất là chú ý đến nhất cử nhất động của Mộ trắc phi, nàng ta đi ra ngoài, các ngươi lập tức đi theo. Đừng đánh rắn động cỏ, chỉ cần quay về nói cho ta biết nàng ta đi đâu gặp ai. Việc thứ hai là điều tra xem có ai đã đến thăm Tấn vương phủ vào buổi tối hay không. Nếu có, hãy tìm tung tích của người đó, sau đó quay lại báo cáo cho ta.”

Sáu người thị vệ vâng lệnh.

Ta không yên tâm nói thêm một câu nữa: “Nếu bị phát hiện, không sao cả, chỉ cần nói các người là thị vệ của Hoa phủ, nhận lệnh của ta đi giám sát Mộ Dao.”

Sáu tên thị vệ nhìn nhau, nhưng không hỏi thêm gì, đồng thanh đáp: “Thuộc hạ đã biết.”

Ta phất tay bảo họ lui xuống.

Bây giờ chỉ cần chờ kẻ đó để lộ tung tích là được, Dạ Trọng Hữu cũng cho biết mấy ngày nay kinh thành được canh phòng nghiêm ngặt, bọn hắc y nhân hành thích trong chốc lát sẽ không thể đào tẩu. Những thị vệ mà ta cử đi giám sát ngay cả khi năng lực của họ không đủ, bị phát hiện cũng không có vấn đề gì. Những người khác sẽ chỉ nghĩ rằng ta có lòng đố kị của nữ tử, không cam tâm mới làm như vậy.

Ngày hôm đó, khi nhìn thấy Dạ Trọng Hữu ở sườn đồi, rõ ràng hắn biết chuyện gì đó nhưng lại không nhắc tới, vì vậy ta không cần phải đợi nữa, tiến cung để dò la tin tức cũng được. Dù sao mỗi động tĩnh trong cung, đều sẽ gây ra vô số trận cuồng phong.

Ta quay đầu nói Thiên Chỉ: “Chút nữa ngươi vào cung đưa thư, nói ngày mai ta tiến cung tạ ơn Thái hậu.”

Thiên Chỉ gật đầu vâng lệnh rồi rời đi, ta lại nói với Ngân Hạnh: “Ngươi giúp ta tìm lại chiếc vòng thái hậu đã tặng cho ta lúc thành thân. Bây giờ ta đã hòa ly, có một số thứ nên trả lại rồi.”

Sau khi Ngân Hạnh gật đầu, ta quay lại, đi đến bàn trang điểm tìm kiếm.

Dù có thế nào, bọn thích khách lần này…

Tất cả những kẻ đứng sau, ta nhất định phải tìm ra, để bản thân đau lòng ba ngày nay đủ rồi, thời gian của ta quý giá như vậy, không thể lãng phí được nữa.

Sau khi vào cung Thái hậu, vẻ mặt bà vẫn nhàn nhạt vui sướng pha lẫn chút tức giận như trước, ta cúi đầu, giọng nói Thái hậu vang lên: “Đứng dậy đi, mấy ngày nay không gặp, nhìn con gầy đi rất nhiều.”

Tô cô cô ở bên cạnh Thái hậu đỡ ta ngồi xuống bên cạnh Thái hậu.

Giơ tay nhận lấy chiếc hộp gỗ của Thiên Chỉ, ta đứng dậy nói: “Thái hậu nương nương, lần này vào cung, ngoài việc tạ ơn người, chiếc vòng này nên trả lại cho người. Ta đành cô phụ tấm lòng của Thái hậu.”

Thái hậu không nhận hộp gỗ đã tặng cho ta, lúc sau mới nói: “Thứ đã cho con thì là của con, hà tất phải trả lại.”

Ta vẫn giữ nguyên tư thế dâng lên, vẻ mặt không đổi: “Đây là vòng tay tiên đế ban cho thái hậu. Thần nữ là người ngoài, không dám, cũng không nên nhận.”

Thái hậu duỗi tay ra, nhưng bà nắm lấy cổ tay của ta, ta ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của bà, bà nói: “Cái gì mà người nhà với chẳng người ngoài, cho dù con và… Lan Nhi không có duyên, con cũng không cần xa cách với ta chứ.”

Thấy Thái hậu nhất quyết không nhận, ta đành giữ lại chiếc vòng, Thái hậu nắm tay ta không buông: “Từ khi thành thân đến nay, hết thảy biểu hiện của con ta đều để mắt đến. Con là người luôn biết tiến biết lùi. Là Lan Nhi không có phúc, các con mới phải đi đến bước đường này. Ta không phải loại lão bà ngu muội, chỉ thiên vị con của mình, vì vậy con không cần xa lánh ta. Nếu con muốn đến cung này thì cứ đến thăm ta, đỡ để ta một mình cô quạnh”

Ta gật đầu đáp lại. Từng lời của thái hậu đều là thật lòng thật ý, không có bất kì nhỏ mọn và toan tính của người xung quanh.

“Phụ mẫu ngươi vẫn ổn chứ? Mấy ngày trước bọn thích khách quá hung hãn. Bọn hắn ngang nhiên không để hoàng thất vào mắt, cuối cùng cũng là bọn ta liên lụy đến huynh trưởng con. Mấy ngày nay hoàng thượng điều tra đến mất ăn mất ngủ, gầy đi không ít.” Thái hậu như vô tình nhắc tới, ta nhướng mày cúi đầu, xem như không nghe thấy.

Thấy vậy, Thái hậu lại lên tiếng: “Nói mới nhớ, hai ngày trước ta suýt chút nữa đã quên chuyện hạ chỉ, đợi đến lúc nhớ ra thì nghe nói hoàng thượng đã hạ chỉ rồi.”

Lần này nếu vẫn không nói gì thì có hơi quá phận rồi, ta đành đáp: “Đa tạ thái hậu lo lắng, là con nhờ người gửi lời vào cung, hoàng thượng mới nhớ ra việc hạ chỉ.”

Anh mắt thái hậu đảo qua mặt ta, ta làm bộ như không biết, bà nói: “Mấy ngày nay hoàng thượng bận rộn vụ thích khách, đến nỗi ngay cả hậu cung này cũng hiếm khi lui tới, thậm chí ta còn rất ít khi thấy nó. Hôm kia ta đang nghĩ đến việc sai người cho hắn một ít đồ ăn, kết quả lại chẳng gặp được. Hoàng thượng trước giờ luôn cẩn trọng, giờ đây không biết vì chuyện gì mà lại lẳng lặng không nói tiếng nào rời cung.”

“Nếu là buổi chiều ngày hôm qua, thì hoàng thượng đi tìm thần nữ.” Ta nói.

Thái hậu có chút kinh ngạc nhìn ta, tựa như không ngờ ta lại trực tiếp thừa nhận như vậy.

Ta mặc kệ, tiếp tục nói: “Hoàng thượng cảm thông huynh trưởng của thần nữ vừa mới mất, còn vì thể diện của phụ thân thần nữ, đích thân tới giao chiếu chỉ.”

Thái hậu im lặng một lúc mới nói: “Lần này hoàng thượng hành sự không theo thể thống, con đừng để trong lòng. Từ nay trở đi, ta sẽ không để cho nó làm phiền con nữa.”

Lòng ta chùng xuống, ý của thái hậu rất rõ ràng, ta còn có thể làm như không biết sao?

“Thái hậu nương nương, đợi đến khi chuyện hành thích ở cung yến được đưa ra ánh sáng, thần nữ và phụ thân sẽ từ quan hồi hương, đời này sẽ không bao giờ trở lại kinh thành.”

Thái hậu ánh mắt chớp nhanh một cái, hình như không phản ứng kịp: “Tại sao?”

Ta cúi đầu, vuốt ve chiếc hộp trong tay, nói: “Vốn dĩ… đây là nơi huynh trưởng ta lớn lên, sẽ khó để thần nữ và phụ mẫu ở lâu dài.”

Thái hậu ngơ ngác nhìn ta, ta nhàn nhạt đáp lại, cuối cùng nghe thấy bà thở dài: “Cũng tốt… như vậy cũng tốt.”

Nói chuyện một hồi, ta đứng dậy hành lễ cáo lui, mới quay đầu lại, thanh âm của Thái hậu truyền đến, mang theo chút xấu hổ: “Đừng… trách ta, hoàng thất luôn coi trọng thể diện, nếu có chuyện tai tiếng như huynh đệ bất hòa, ta sợ ta cũng… không thể bảo vệ được con.”

Chân như giẫm phải tảng băng, máu toàn thân như đông cứng, ta xoay người quỳ xuống trước mặt Thái hậu, khấu đầu ba cái rồi lớn tiếng nói: “Thần nữ đã biết, đa tạ Thái hậu nhắc nhở.”

Sau khi rời cung thái hậu, dù đang đứng dưới nắng gắt nhưng ta vẫn thấy lạnh cả người, ta biết sẽ khó khăn, nhưng không ngờ chuyện còn chưa bắt đầu đã khó khăn đến vậy.

“Tiểu thư…” Thiên Chỉ bên cạnh không nhịn được lên tiếng.

Sắc mặt của ta bây giờ hẳn là rất khó coi, trong mắt nàng ấy hiện lên vẻ lo lắng.

Ta giật giật khóe miệng, chưa kịp cất tiếng đã nghe thấy một giọng nói: “Lại gặp Tấn vương… Hoa tiểu thư rồi, thật là trùng hợp.”

Miệng cố ý nói sai rõ ràng như vậy không khỏi khiến người ta chú ý, ta quay đầu, thấy Thích quý phi mặc áo choàng gấm đi về phía mình, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, càng tô đậm nét mặt rạng rỡ hơn.

“Quả thực là trùng hợp. Dường như lần nào vào cung ta cũng gặp Thích quý phi” Ta đáp.

Thích quý phi sửng sốt, nhưng ngay lập tức trở lại nụ cười thường ngày: “Điều này cho thấy ta có duyên với Hoa tiểu thư đấy. Chẳng trách lần đầu nhìn thấy Hoa tiểu thư, ta đã cảm thấy rất thân thiết với Hoa tiểu thư.”

Thế này chẳng phải quá lộ liễu rồi sao?

Thích quý phi không quan tâm nói tiếp: “Con người ta trước nay luôn có gì nói đó. Nếu sau này Hoa tiểu thư có thể vào cung thường xuyên hơn, thì nên đến chỗ ta ngồi một chút, ta cũng có thêm người để trò chuyệ, trong cung cũng không quá mức vắng vẻ.”

Hậu cung hiều người như vậy mà lại thấy vắng vẻ?

Ta lướt nhẹ ngón tay qua mu bàn tay rồi mới nói: “Ta thấy Thích Quý phi cũng rất thân thiết. Trước đây ta may mắn được quý phi mời tới, không biết hôm nay có vinh hạnh đến cung của người không?”

Thích quý phi sửng sốt, có lẽ nàng không ngờ ta sẽ coi lời nói khách sáo của nàng là thật. Hiện tại cũng không dễ dàng từ chối, nên đành dẫn ta về cung của nàng.

“Thời gian này Hoa tiểu thư đang bận gì vậy?” Thấy bầu không khí trên đường đi quá lạnh nhạt, Thích quý phi tìm chủ đề nói chuyện.

“Cũng không có gì, chỉ đi điều tra kẻ đã giết huynh trưởng ta thôi.” Ta khẽ đáp.

Thích quý phi ngạc nhiên nhìn ta: “Đây chẳng phải là chuyện Kinh Triệu Doãn nên làm sao? Sao Hoa tiểu thư cũng xen vào?”

“Quan phủ tra án chỗ nào cũng bị kiểm soát, vì vậy tốt hơn hết là ta nên tự mình điều tra cho nhanh. Hơn nữa, mục tiêu của sát thủ hôm ấy là ta, ta không thể bỏ qua được.”

Thích quý phi khựng lại một lúc, ánh mắt nhìn ta mang theo dò hỏi, nàng nói: “Hoa tiểu thư quả nhiên không thua kém đấng nam nhi.”

Ta bất giác siết chặt tay, thở không ra hơi, đang cố gắng che giấu sự khác thường của mình thì giọng nói của Dạ Trọng Hữu vang lên: “Sao các nàng lại đi cùng nhau?”

Bóng dáng của Dạ Trọng Hữu từ xa xuất hiện, theo sau là một nhóm công công.

Thích quý phi hành lễ vô cùng uyển chuyển, còn ta thì thân thể cứng ngắc hành lễ một cái.

Ánh mắt của Dạ Trọng Hữu quét qua ta rồi nhìn về phía Thích quý phi: “Các nàng định đi đâu?”

Thích quý phi cung kính đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp tình cờ gặp Hoa tiểu thư, nên định mời Hoa tiểu thư vào cung nói chuyện một chút.”

Dạ Trọng Hữu lãnh đạm nói: “Trẫm có chuyện muốn nói với Hoa Khiết, nàng lui xuống trước đi.”

Thích quý phi không chút bực bội, mặt vẫn tươi cười, đáp: “Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.”

Hình bóng Thích quý phi đã khuất xa, Dạ Trọng Hữu nhìn ta, ánh mắt hiện lên vài tia dịu dàng.

Lúc này ta mới tìm lại được giọng nói của mình, nói: ” Hoàng thượng tìm đâu ra một quý phi biết tiến biết lùi như thế?”

Không tranh không giành, cung thuận hiền lương.

Dạ Trọng Hữu nhướn mày nói: “Nàng đang ghen à?”

Trong lòng phiền loạn, không muốn nói thêm nữa, ta quay người bỏ đi, nhưng Dạ Trọng Hữu đứng chắn hiên ngang trước mặt: “Nghe nói nàng đến đây, ta bỏ hết công vụ đi tìm nàng. Sao vừa gặp đã muốn đi thế?”

l

“Nếu hoàng thượng muốn gặp ta, tại sao ta ở cung Thái hậu nương nương đến một canh giờ rồi mà người không đến? Chẳng may ta vừa đi cùng Thích quý phi thì người lại xuất hiện ngay? Đây cũng là sự trùng hợp sao?” Ta lùi lại một bước.

Dạ Trọng Hữu nhíu mày: “Nàng giận à?”

Ta hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Là ta vô lễ, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Ta không định nhiều lời, chuẩn bị rời đi, nhưng Dạ Trọng Hữu không để ta đi dễ như vậy.

Hắn đi theo ta, khuôn mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt, nhưng trên môi vẫn vương nụ cười nhẹ: “Khiết Khiết, khoảng thời gian này sự vụ chồng chất, ta vất vả lắm mới có chút thời gian đi tìm nàng, nàng đừng đẩy ta ra nữa được không?”

Cung nhân rất biết ý đứng nhìn ở một nơi khá xa, nhưng hành vi thức thời này lại làm ta cảm thấy khó chịu.

“Ta tưởng hôm đó mình đã nói rõ ràng rồi chứ.”

Dạ Trọng Hữu nhìn ta, ánh mắt không hề tỏ ra tức giận: “Ta đã đợi lâu như vậy, không ngại tiếp tục đợi nàng thêm chút nữa, đợi nàng có thể đón nhận ta.”

“Hoàng thượng, người luôn nghĩ vấn đề quá đơn giản, giữa chúng ta không phải chỉ có chuyện ‘ngươi tình ta nguyện’ là có thể tiến tới.” Ta trả lời.

Dạ Trọng Hữu hơi buồn cười, hắn nói: “Nàng đang nói suy nghĩ của một Hoàng đế đơn giản ư?”

Biết hắn có ý xuyên tạc lời của ta, ta xoay người rời đi, hắn cũng chẳng để ý, tiếp tục đi theo ta: “Khiết Khiết, nàng cũng có ý với ta phải không? Ta biết lo lắng trong lòng nàng không ít, có điều ta sẽ luôn giữ lời hứa hôm nọ, lúc nào nàng cũng có thể quay lại tìm ta.”

“Ta đã nói ta không cần….”

“Lời nàng nói bây giờ ta không nghe.” Dạ Trọng Hữu cắt ngang lời ta: “Khiết Khiết, nàng chỉ cần biết ta vẫn luôn đợi nàng.”

Đắm mình vào ánh mắt của Dạ Trọng Hữu, ta chỉ cảm thấy trái tim mình đắng chát, cuối cùng vẫn quyết định hoảng hốt bỏ đi.

Trở về Hoa phủ, ta bắt đầu đóng kín cửa không chịu ra ngoài, mãi cho đến khi thị vệ tình báo ở Tấn vương phủ truyền tin đến, nói là thấy một bóng người ra vào Tấn vương phủ, hành tung có chút bí ẩn.

Tại nơi cách Tấn vương phủ một con phố mới bị lộ ra tung tích, may mà thị vệ cảnh giác, thấy người kia xuất hiện có chút kì lạ nên để ý tới.

Ta lập tức chuẩn bị một đội binh mã xuất phát đến chân núi Đông Thành – đó là nơi duy nhất trong kinh thành có thể đi ra mà không bị kiểm tra, cũng là hướng thị vệ nói tên áo đen đã đi qua.

Không ngoài dự đoán, sau khi đợi tầm nửa canh giờ, chúng ta thấy vài bóng người đi qua, tất cả đều che đi dung mạo, ta quyết định thật nhanh, hô lớn: “Xông lên.”

Mấy tên kia dường như không nghĩ tới có người mai phục ở đây, thế là vội vàng vung loạn xạ tay chân. Hơn nữa thị vệ Hoa phủ ta mang theo ít nhất phải có một trăm người, bốn tên kia không chống trả nổi, dần dần ngã xuống.

Một tên áo đen trong đó rốt cục nhịn không nổi quát ta: “Hay cho Hoa Khiết nhà ngươi, quả nhiên ngươi muốn lấy mạng của ta sao?”

Ta nhắm mắt làm ngơ, mỉm cười với người qua đường, nói: “Người hầu trong phủ nhà ta bỏ trốn, ta đang bắt chúng lại.”

Người đi đường dù bán tín bán nghi nhưng ngại nhúng tay vào, trên thân bốn tên áo đen dần xuất hiện vết thương lớn nhỏ, người áo đen vừa rồi lại nói: “Hoa Khiết, đuổi giết hoàng tử nước khác, tội danh này ngươi gánh nổi không?”

“Hoàng tử?” Ta ngoáy lại tai, giả ngu: “Hoàng tử nào?”

Tên áo đen kia không nhịn được nữa, quát ầm lên: “Ta là Ngũ Sóc Mạc.”

Ta cười lạnh, nhếch mép nói: “Nô tài to gan, nhóm sứ thần đã rời khỏi kinh thành từ lâu rồi, dám giả mạo hoàng tử nước khác, đánh thật mạnh cho ta.”

Võ công Ngũ Sóc Mạc cao cường thì sao? Bọn hắn chỉ có bốn người, địch thế quái nào nổi trăm người bọn ta?

Có trách thì trách hắn quá bất cẩn, cứ nghĩ không có ai phát hiện ra tung tích của hắn, cho nên mới buông lỏng cảnh giác như vậy. Huống chi trong kinh thành hắn cũng không dám mạnh dạn kêu cứu, nếu thân phận của hắn bị bại lộ, không chừng vấn đề ngoại giao sẽ càng căng thẳng. Ta dám tùy tiện bắt người, hắn cũng không dám kêu cứu,nên hắn mới không làm gì được phải chịu trận.

Tên đội trưởng có chút lo lắng, tới gần ta nói: “Tiểu thư, chỗ này càng lúc càng ồn, e rằng không hay, nếu kinh động đến kinh thành…”

Ta không chút hoang mang trả lời: “Ta đang muốn làm lớn chuyện đấy thì sao? Mà chưa đủ lớn đến mức ấy đâu. Ngày mai đi truyền ra ngoài một chút, tốt nhất là để toàn thiên hạ biết chuyện Hoa phủ bắt bốn tên nô bộc có ý định đào tẩu ở chân núi.”

Đội trưởng chần chừ một lúc, nhưng không dám nhiều lời.

Khi thấy bốn tên kia chỉ còn nửa cái mạng, ta mới mở miệng hô dừng, sai người trói bọn hắn lại.

Ta tới gần hơn: “Nếu bây giờ ngươi khoanh tay chịu trói, ta sẽ dừng lại, chúng ta sẽ dễ thương lượng hơn, không cần phải… không chết không theo.”

Ba hắc y nhân đồng loạt nhìn tên ở giữa vẫn một mực im lặng, người kia do dự thật lâu mới vứt bội kiếm trong tay, thị vệ cùng nhau tiến lên trói bọn hắn lại, bắt người ngay trước mặt ta.

Ta giơ tay giật mặt nạ của hắn, khuôn mặt Ngũ Sóc Mạc lộ ra ngoài. Hắn đay nghiến nhìn ta.

Ta khẽ cười, nói: “Đã lâu không gặp, Đại hoàng tử.”

Ngày hôm sau, đúng như ta dự định, khắp kinh thành đã lan truyền tin Hoa phủ bắt nô bộc đào tẩu. Dạ Trọng Hữu lập tức phái người tới hỏi, ta nói qua loa vài câu, hắn cũng không hỏi thêm nữa.

Bên trong kho chứa củi, ta ngồi trên ghế, Ngũ Sóc Mạc bị trói nằm trên đất, nhìn y như con sâu róm đang vặn vẹo.

“Hoa Khiết, ta thật sự đã đánh giá thấp tính tàn nhẫn của ngươi.” Ngũ Sóc Mạc trừng mắt nhìn ta.

“Tàn nhẫn?” Ta nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi được phép đồ sát trong yến hội, lại không cho người khác quyền phản kháng sao?”

Ngũ Sóc Mạc biến sắc, mở miệng: “Sao ngươi biết?”

Ta không nói gì, đi đến bên cạnh hắn, xoay vòng tay thành một cây dao nhỏ rạch một đường vào tay áo hắn. Một vết thương do kiếm cắt đập vào mắt, rõ ràng không phải là mới bị thương.

“Người dưới sơn cốc quả nhiên là ngươi.” Ta xoay xoay con dao.

Ngũ Sóc Mạc nhìn ta chằm chằm: “Ta đang hỏi ngươi, sao ngươi lại biết?”

“Sao ta biết ư? Phải nói là Mộ Dao bán đứng ngươi mới đúng?” Ta nghiêng đầu nhìn hắn.

Mặt Ngũ Sóc Mạc biến sắc, nhưng ánh mắt rất nhanh khôi phục như lúc đầu: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

Ta thở hắt ra: “Đại hoàng tử thâm tình đúng là khiến người ta cảm động, nhưng không biết Mộ Dao có cảm động hay không? Ngươi bảo ta nên tặng nàng quà gì để nàng ta có thể lập tức nhận ra ngươi đây nhỉ? Ngón tay? Đôi tai? Hay là mắt nhé?”

Ta vừa nói vừa xoay dao, ánh mắt quét tới quét lui trên người hắn.

Ngũ Sóc Mạc bị ta chọc tức, hai mắt đỏ bừng: “Đứa độc phụ nhà ngươi!”

Ta ngồi xuống trước mặt hắn: “Ta thấy đầu lưỡi tốt nhất đó, dù sao cái miệng này của ngươi cũng không mọc được ngà voi”

Ngũ Sóc Mạc lùi lại, né tay ta đang vươn ra bắt lấy mặt hắn, quát: “Ngươi có gì thì cứ nhắm vào ta đây này!”

Ta cau mày, giả bộ không hiểu: “Không phải ta đang nhắm vào ngươi sao? Người ta muốn cắt lưỡi là ngươi, muốn chặt ngón tay là ngươi, muốn móc mắt ra cũng là ngươi.”

Ta đọc trong truyện, thấy bảo Hoa Khiết từ lúc trốn được khỏi lầu xanh liền bị hắc hóa, ta thấy dáng vê của mình lúc này cũng chẳng khác là bao.

Ngũ Sóc Mạc nhắm mắt lại, dường như vẫn còn chút nhẫn nại, lúc lâu sau mới mở mắt nhìn ta: “Hoa Khiết, không phải ngươi nói ta khoanh tay chịu trói sẽ dễ thương lượng hơn sao?”

Ta thu dao lại, đồng thời thu luôn cả vẻ mặt tươi cười: “Ngươi cho ta cơ hội dễ nói chuyện sao?”

“Kẻ hành thích ngươi trên yến tiệc… không phải người của ta.” Ngũ Sóc Mạc không đợi ta hỏi đã nói.

“Vậy là ai?”

“Ta không biết.”

Ta khẽ cười một tiếng: “Nhưng người của ngươi lẫn trong đó?”

Ngũ Sóc Mạc cúi đầu nói: “Đúng.”

“Vậy nguyên nhân ngươi hành thích là gì?” Ta nheo mắt nói.

Khóe môi Ngũ Sóc Mạc khẽ giật, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, không nói gì nữa.

“Ngươi không nói ta cũng biết, nói gì thì giờ ngươi cũng đang nằm trong tay ta rồi, ta sẽ đợi xem Mộ Dao có đến tìm ngươi hay không.”

“Ngươi đừng có làm liên lụy tới nàng.” Ngũ Sóc Mạc nghe thấy câu này mới chịu mở miệng nói.

“Dựa vào đâu?” Mặt ta không biến sắc trả lời.

“Ta và nàng ấy…. đã giải quyết xong, nên ngươi đừng vì chuyện của ta mà đi quấy rầy nàng.” Ngũ Sóc Mạc tự nói, trong đáy mắt chứa đầy tổn thương.

Nếu không phải vẫn còn chút lí trí, ta thật sự muốn cầm dao đâm hắn mấy nhát.

“Chuyện giữa các ngươi thì liên quan chó gì đến ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ cảm động thâm tình, thành toàn cho đôi uyên ương bất hạnh các ngươi sao?”

Ngũ Sóc Mạc không bị lời nói trào phúng của ta chọc giận, hắn nhìn ta nói: “Ngay từ đầu ngươi đã biết nguyên nhân rồi không phải sao? Cớ gì phải đi tìm nàng để hỏi.”

Ta đứng dậy bước ra ngoài: “Hỏi thì mới có lý do đàm phán.”

Sau lưng truyền đến tiếng của Ngũ Sóc Mạc: “Ngươi thật sự khác trước kia quá nhiều, chẳng trách… nàng ấy cảm thấy nguy hiểm.”

Ta khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu, sau đó bước thẳng ra ngoài.

Vài ngày tiếp theo, Hoa phủ không quá bình yên, mỗi đêm đều có một nhóm người áo đen đến thăm dò, có điều bọn chúng không dám có đánh động quá lớn, cuối cùng đều không tấn công mà lui về.

Đây cũng chính là điểm yếu của Ngũ Sóc Mạc, trên danh nghĩa hắn cũng đã sớm rời hoàng thành, bây giờ dù có là người của hắn hay người của Mộ Dao cũng không dám trắng trợn điều tra.

Bản thân ta chờ đợi cũng đã phát chán, lại còn liên tiếp nhận được thiệp mời của Thích quý phi, ta dứt khoát tiến cung đáp lại lời hẹn.

Cung của Thích quý phi rất giống con người nàng, hoa lệ nhưng không quá lộ liễu, trong hậu cung này ngoại trừ Thái hậu ra thì một mình nàng nắm quyền to nhất, ngoại trừ thế lực gia tộc thì nàng cũng… không thể khinh thường.

Bước vào thấy nàng đang tỉ mỉ lau chùi ngọc thủ, đích thân rót cho ta một ly trà, đối với ta dịu hiền như tỷ muội tình thân, ta chỉ mỉm cười nhận lấy.

Nàng nói: “Từ rất lâu rồi đã rất muốn tâm tình với Hoa tiểu thư một lần, đáng tiếc Hoa tiểu thư vẫn luôn dùng lý do bận bịu từ chối, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.”

Ta đặt chén trà xuống: “Mấy ngày vừa rồi ta hơi bận.”

Thích quý phi tò mò nhìn ta: “Không biết Hoa tiểu thư đang bận chuyện gì?”

“Kể cũng khéo, mấy hôm trước đuổi bắt nô gia bỏ trốn, đánh bậy đánh bạ thế nào lại bắt trúng đào phạm có liên quan đến vụ ám sát trong yến tiệc hôm nọ, mấy ngày nay lúc nào cũng phải túc trực tra hỏi xnàng hắn có khai ra tin tức gì không.” Ta cúi đầu trả lời, nét mặt còn cố ý mang theo vài phần vui sướng.

Thích quý phi nghe vậy, cười đến là vui vẻ: “Vậy thì tốt rồi, mau điều tra ra hung thủ, sau đó băm hắn ra làm nghìn mảnh mới sảng khoái làm sao.”

“Vậy phải mượn may mắn của Thích quý phi rồi.” Ta cười đáp lại.

Thích quý phi không hề làm giá, cười khanh khách ngồi xuống cạnh ta: “Hiếm lắm Hoa tiểu thư mới tới một lần, phải tâm sự với ta nhiều chút đó. Trong hoàng cung này người đi kẻ ở, hiếm khi gặp được người dám thẳng thắn nói lên lòng mình như Hoa tiểu thư.”

Ta nhíu mày, nghi ngờ chất vấn: “Ta thật sự không biết bản thân có gì đặc biệt đáng để Thích quý phi đối đãi như vậy?”

Thích quý phi lấy khăn tay che miệng cười: “Chuyện này người ngoài không biết, nhưng ta nhìn cái là ra ngay. Lần đầu gặp gỡ đã thấy Hoa tiểu thư không giống người thường, quả nhiên trong họa lại có phúc?”

Thấy ta lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nàng nói tiếp: “Hơn nữa, gia phụ ta là võ tướng biên cương, phụ thân Hoa tiểu thư lại là văn thần đứng đầu triều đình, nếu sau này chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, vậy…. trong hậu cung này sẽ chẳng có ai dám qua mặt hai ta nữa.”

Ta còn chưa nhập cung đã tìm ta lấy lòng hợp tác rồi sao?

Ta siết chặt khăn tay, giả vờ u mê: “Ta không hiểu Thích quý phi đang nói gì?”

“Hoa muội muội thông minh như vậy sao lại không hiểu ta nói gì?” Thích quý phi cầm quạt bồ đào phe phẩy qua chỗ ta một cái, động tác này rất giống mấy mẹ tú bà chốn thanh lâu phẩy khăn tay trong mấy bộ phim truyền hình.

Nàng dùng quạt bồ đào che miệng: “Hoàng thượng đối với muội thế nào, ta là người từng trải, nhìn rõ tựa gương soi, sau này ta và muội muội còn phải hợp tác… rất nhiều.”

Ta cúi đầu không nói, Thích quý phi chỉ nghĩ ta đang ngượng ngùng, không đề cập đến vấn đề này nữa mà lảng sang chuyện khác.

Đến tận khi hoàng hôn buông xuống nàng mới chịu để ta xuất cung, ngồi trên xe ngựa, ta không cười được nữa, trầm mặc đến tận khi hồi phủ. Vừa vào viện đã thấy Thiên chỉ đã đứng sẵn ngoài viện đợi ta, vẻ mặt không đúng lắm, ta dừng bước chân, sau đó vội lướt qua nàng ấy vào phòng.

Quả nhiên thấy một bóng người đội mũ rộng vành, nghe thấy tiếng bước chân của ta nàng quay người lại, là Mộ Dao.

Ta ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà rồi mới cất lời: “Cảm giác trèo tường thế nào? Lần này đến lượt ngươi trèo tường tìm ta rồi hả?”

Nàng ăn mặc thế này, tuyệt đối không thể vào từ cửa chính.

Mộ Dao đến gần mới nói: “Người ở đâu?”

“Người nào?” Ta làm như không biết hỏi lại.

Mộ Dao hất chén trà trên tay ta ra, nói: “Đừng có giả ngu với ta, không phải ngươi đang chờ ta đến sao? Bây giờ ta đến rồi, không phải người cũng phải thả rồi sao!?”

Ta rút khăn ra lau mu bàn tay rồi mới đáp: “Nếu đi cầu xin người khác, có phải ngươi nên xem lại thái độ của mình không?”

Mộ Dao thấy lời ta nói rất quen tai, sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng vẫn cố nói: “Ngươi không cần làm nhục ta như vậy, nếu ta đã đến rồi, muốn chém muốn giết gì tùy ngươi, chỉ cần ngươi thả người không liên quan ra là được.”

“Không liên quan?” Ta bật cười, đứng dậy: “Mộ Dao, da mặt ngươi phải dày bao nhiêu mới dám đứng đây nói với ta ba chữ này?”

Mộ Dao nhìn ta nói: “Chuyện này đều là kế hoạch của ta, ngươi đừng liên lụy người khác.”

“Đúng là tình thâm nghĩa trọng, ai cũng đòi gánh trách nhiệm vào người mình.” Ta châm chọc nói: “Ngươi để Dạ Trọng Lan ở đâu?”

Mộ Dao nhìn ta, ánh mắt đầy oán hận: “Không phải chính ngươi đã cướp hắn đi sao? Bây giờ cần gì phải ở đây làm bộ làm tịch.”

“Ta đưa ngươi lên ngồi vị trí trắc phi, còn mình chủ động rời đi, ngươi còn muốn ta lùi đến vị trí nào nữa mới vừa lòng?” Ta không hề yếu thế nhìn lại: “Ta vẫn luôn nghĩ ngươi là người thông minh, sao lại hồ đồ đến mức này?”

“Ta làm chuyện dại dột, ngốc đến mức cùng cách này để thử hắn, nếu không… cũng sẽ không để người ngoài… thừa nước đục thả câu.” Mộ Dao nhắm mắt lại, trong mắt nàng dường như ngấn lệ: “Từ lúc ngươi cản cho hắn một mũi tên, từ đó trở đi hắn bắt đầu vô thức nhìn ngươi, rất muốn đến viện của ngươi nhưng cuối cũng vẫn chùn bước. Ngươi đã lấy đi tất cả của ta, bây giờ ngay cả hắn cũng bị ngươi động tay động chân.”

“Ngươi nên tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình mới phải!” Ta không nể tình nói: “Còn nữa, chẳng lẽ dưới gầm trời này có mình hắn là nam nhân à? Không có hắn ngươi không sống nổi sao? Nhân sinh của ngươi hạn hẹp đến vậy?

“Không phải không có hắn ta không thể sống nổi, ta chỉ muốn biết tình cảm chân thành của hắn. Nên hôm ấy ở vách đá, ta chờ hắn lựa chọn. Nếu hắn chọn ngươi, ta sẽ lập tức nhảy xuống, sẽ chết tâm cắt mái tóc đen, nếu hắn…”

“Không cần nói với ta mấy cái này.” Ta nghe không lọt tai cách nói chuyện của đám nữ nhi thường tình, nữ tử cổ đại rảnh rỗi đến vậy sao? Chia tay thì chia tay thôi, cần gì phải có nghi thức, rõ ràng còn vương vấn nhưng nhất quyết không chịu thừa nhận, vô duyên vô cớ hại cả người vô tội.

Mộ Dao đang định nói một lèo thì bị ta cắt ngang, nàng sững sờ, lúc sau mới nói tiếp: “Ngươi muốn gì? Ngươi gọi ta tới không phải muốn nghe những lời này sao?”

Mặt ta không đổi sắc, nói: “Ngươi đền mạng cho huynh trưởng ta.”

Thân thể Mộ Dao cứng đờ: “Ta chưa từng nghĩ sẽ gây bất lợi cho người nhà ngươi, là có người thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào…”

“Ta biết. Nhưng nếu ngươi không toan tính, người khác muốn chen cũng chen không nổi.” Ta cắt lời nàng: “Vậy nên cái chết của huynh trưởng ta, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Mộ Dao nhìn ta, ánh mắt khó nén nổi bi thương: “Vậy bây giờ ngươi cũng nên thử cảm giác của ta lúc trước đi. Ngươi đau lòng vì đại ca ngươi, còn ta cũng đã từng đau lòng vì Linh Lung đến nỗi ăn ngủ không yên. Nàng tồn tại như người thân của ta, không phải nàng vì Hoa Thâm nên mới chết thảm đó sao? Vậy nên hai chúng ta, một mạng đổi một mạng, xem như đã thanh toán xong, sau này ta sẽ không tính toán gì với Hoa phủ các ngươi nữa.”

“Xong thế nào được? Ta vì kế hoạch của ngươi rơi xuống vách đá, đây cũng tính là một mạng.” Tuy biết nàng có lòng nên mới tỏ ra yếu kém, nhưng ta không thấy tốt thì nhận đâu.

Mộ Dao oán hận nhìn ta: “Ta đã khảo sát đỉnh núi đó rồi, bên dưới có sông, giữa đầy dây dợ và cành cây, căn bản không chết được. Hơn nữa ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ nhảy xuống, vì đó là con đường ta chuẩn bị cho riêng mình…”

“Vậy thì sao? Nói gì đi nữa ta cũng rơi xuống rồi.” Ta vô lại trả lời.

Mộ Dao phát cáu, cuối cùng cũng hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn bắt thủ phạm thật sự sau màn.” Ta nói.

Mộ Dao nhíu mày: “Sao ta biết được…”

“Là ngươi gây họa nên tất nhiên cũng là người đi dọn rồi, Mạc Song Ngũ ở chỗ ta không có cơm ăn đâu, vậy nên tốt nhất ngươi nhanh một chút, đừng để hắn bị chết đói. Thiên Chỉ, tiễn khách!”

Mặc kệ cơn giận của Mộ Dao, ta xoay người rời đi. Mạc Song Ngũ nằm trong tay ta, bất luận nàng có ý với hắn hay không, tóm lại hắn đã vì nàng chịu khổ, nên nàng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vậy thì hãy để ta xem thử cái gọi là hào quang nữ chính.

Ban đầu ta chỉ đánh cược, nhưng Mộ Dao xuất hiện đã chứng minh suy đoán của ta là đúng. Vụ ám sát trong yến tiệc và vở tuồng trên vách đá quả thật do Mộ Dao và Mạc Song Ngũ bắt tay nhau thực hiện. Bởi vì chuyện ở vách đá quá kì lạ, khác hoàn toàn với tác phong của đám thích khách trong yến tiệc. Giống hành động của trẻ con thì đúng hơn, cực giống mấy cô nương hờn dỗi làm xằng làm bậy.

Lúc đầu chỉ mơ hồ cảm giác có cái gì không đúng, nhưng khi vô tình đối diện với ánh mắt Mộ Dao trên vách đá hôm ấy, ta đã rõ ràng. Trong đôi mắt ấy không lộ ra nửa điểm nghi hoặc hay kinh ngạc, mà ánh mắt như tro tàn, mang theo ao ước và bàng hoàng.

Hơn nữa Hoa Nhung Châu nhảy xuống đáy vực chạm tán hắc y nhân, xâu chuỗi lại sự việc sẽ nghĩ ra ngay Mộ Dao và Mạc Song Ngũ bắt tay hợp tác. Người này tìm được đáp án, còn người kia cho rằng có cơ hội mang nàng đi, nhưng vì hành động của ta mà kế hoạch rối tung rối mù.

Sau khi Mộ Dao đi, ánh trăng đặc biệt sáng. Ta ngẩn người nhìn lên bầu trời đêm, chợt phát hiện có người đang tới gần, ta không quay đầu lại, nói: “Vết thương khá hơn chút nào chưa?”

Một lát sau thanh âm của Hoa Nhung Châu truyền tới: “Ừm.”

Sau đó hai người chúng ta cùng nhau trầm mặc.

Ta nhẹ giọng mở miệng, không biết đang nói cho ai nghe: “Ta muốn giết một người.”

“Ta giúp người.”

Ta quay đầu, đối diện với đôi mắt nghiêm túc lạ thường của Hoa Nhung Châu, trong lòng tựa như tan ra: “Ngươi không hỏi ta là ai sao? Nói không chừng là một quan to quyền quý đó?”

Ánh mắt Hoa Nhung Châu không chút dao động: “Người muốn giết, ta giúp người.”

Ta không nhịn được lắc đầu cười: “Trẻ con không nên cả ngày cứ mở miệng ra là nói muốn đánh muốn giết.”

“Ta không phải trẻ con.” Giọng nói của Hoa Nhung Châu dồn dập, lúc sau hắn lại ngập ngừng nói: “Ta đã từng giết người.”

Ta theo bản năng nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn buông mắt, lông mi tạo thành một cái bóng trên mặt. Lúc hắn làm phủ binh gặp không ít thích khách, giết người thì có gì là lạ đâu? Dù sao đi nữa, trong cái xã hội này, mạng người cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

“Ta biết.” Ta nói cho có lệ.

“Người không biết.” Hoa Nhung Châu ngang ngạnh nói.

Ta chỉ nghĩ hắn giở thói cáu gắt của trẻ con, già mồm cãi với ta, nên cũng thuận theo hắn.

Hoa Tướng càng ngày càng không có hứng thú với quyền thế, giao tình lúc đi lúc không, bình thường toàn rảnh rỗi ngồi nhà chơi, chăm sóc Hoa phu nhân vẫn còn chịu đả kích, thỉnh thoảng còn tới tìm ta. Tất cả lời nói và hành động của ông đều thể hiện mình là một người cha hiền dịu, dường như ông đã thật sự buông được cái chức tể tướng, bắt đầu có trách nhiệm với hai chữ trượng phu và phụ thân.

Chứng cứ phạm tội giấu trong hộp trang sức mấy lần bị ta mở ra, định ném nó vào ánh nến đốt đi, nhưng cuối cùng ta vẫn giữ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui