Vừa bước vào trong sảnh chính đã thấy Hoa Thâm đứng núp sau người hầu, miệng hắn ta không ngừng chửi thề, huênh hoang để khoe mẽ với mọi người.
Đối diện với hắn ta là hai người ăn mặc giản dị nhưng khí chất có vẻ như là võ đạo sư, không dễ chọc vào.
“Nhị huynh phiền phức đủ chưa?” Ta không chút do dự, trực tiếp hét vào mặt hắn.
Người này… thật sự đầu óc có vấn đề. Ta nhìn chằm chằm vào hắn, cảm thấy tức giận, nhưng hắn lại vui vẻ nghĩ rằng ta đến để giúp đỡ hắn.
“Muội muội…muội đến giúp ta sao? Hai tên này đúng là không biết tốt xấu, vừa rồi họ đã xông vào đánh ta, muội hãy giúp ta dạy cho chúng 1 bài học đi”
Ta chuẩn bị mắng mỏ, đột nhiên nghe thấy một trong hai người kia, người đang mặc áo xám, nói: “Hoa Phủ thực sự tự cao tự đại, danh tính của Hoa Mỹ Nhân không đủ để sử dụng, họ còn dụng đến sự trợ giúp từ Tấn Vương.
Trong Thành kinh này, nhà họ Hoa muốn một tay che trời hay sao?”
Người đó bước tới, Ta nhăn mày, đây thật là phiền phức lớn.
“Ở đâu thấy ta đến để giúp hắn vậy?” Ta đối đáp.
Người mặc áo xám nhún vai, nói lại: “Công tử Hoa từng nói là thường xuyên về thăm biểu muội của mình, chúng ta đã nghe rõ. Tấn vương là người có vị thế như thế nào, giờ đây lại không thể quản lý được hậu viện của mình, làm ô uế danh tiếng của mình.”
Tại sao người này lại dửng dưng có ác ý với ta? Ta đến đây chỉ nói đúng hai câu, hắn ta lại dùng cả câu câu để đâm vào ta.
…Liệu ngươi có phải đang có hiểu lầm gì về ta sao?” Ta hỏi.
“Ta sao… không thể gọi là hiểu lầm, chỉ là ta luôn nhận ra rõ ràng đúng sai, nhưng đáng tiếc cho tài năng tuyệt vời của Tấn vương, chắc người đã bị tình cảm ngọt ngào của Tấn phu nhân che mờ lý trí rồi.”
Ừm? Người này mặc áo xám trông giống người trong giang hồ, sao lời nói lại như hiểu rõ tình yêu đôi lứa của ta và Dạ Trọng Lan vậy?
Câu nói này giống như đang trỏ tay vào mũi ta và trách móc ta không biết xấu hổ dám làm càn.
Chưa hiểu rõ lý do, đột nhiên ta thấy một hình bóng lao vào người mặc áo xám, một cú đấm giáng vào mặt hắn ta.
Người mặc áo xám trợn mắt ngạc nhiên, lập tức đáp trả người kia, nhưng người bí ẩn kia lại tiếp tục lao vào đánh thêm hai cú đấm, trong khi đánh vừa đáp lại:
“Kẻ nào mà ngu ngốc vậy, muốn khoe công làm việc hả? Tấn Vương ra sao lại còn phải cần đến một tên vô danh đến từ quán rượu như ngươi lên tiếng sao?”
Trong lúc tình hình dần rối loạn, ta nhanh chóng ra lệnh cho người kéo người mặc áo xám ra xa. Người bị đánh lại trông rất giống một người làm việc trong quán rượu này.
“Đến đây, trói chặt hắn vào.” Ta ra sức vẫy tay, chỉ vào người mặc áo xám.
Truyện được dịch bởi page fb Bơ không cần đường – vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Người mặc áo xám giật mình, lập tức tức giận hét lên: “Dựa Vào Đâu ngươi lại bắt ta?”
“Dựa vào lời nói vô phép, xỉ nhục hoàng gia.”
“Chẳng phải… ”
Chưa kịp nói tiếp, ta lại giơ tay chỉ vào Hoa Thâm, nói: “Cũng cùng lý do, trói hắn ta lại, đưa cả hai đi nha môn của Kinh Trấn Doãn”.
Lúc này Hoa Thâm đột ngột lao đến và ôm chặt lấy chân ta, khóc la lên: “Biểu muội của ta, ta biết lỗi rồi, sau này sẽ không dám nữa, xin muội đừng đưa ta đến chỗ Kinh Trấn Doãn.”
Dù người này có chút kiêu ngạo, nhưng ít nhất hắn còn biết sợ hãi. Tuy nhiên ta đã quyết rồi, khi Hoa Tướng và Hoa phu nhân không ở đây, ta sẽ trị hắn một trận thật tốt, tránh được việc sau này hắn lại làm phiền ta.
Ta đẩy tay hắn ra, không thèm để ý đến hắn nữa và đi ra ngoài.
Bất ngờ, một hình ảnh màu xanh lá cây chắn trước mắt ta, đúng là người vừa nãy yên lặng đứng bên cạnh người mặc áo xám.
Hắn thành khẩn nói: “Xin Vương phi chậm lại chút”
Ta ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn làm một cử chỉ cúi đầu, nói: “Tấn Vương phi, ta thay mặt đệ đệ vừa rồi nói không đúng, thật lòng xin Tấn vương phi đừng kể ý việc này. Đệ đệ ta từ trước đến nay là người thẳng thắn, nhưng ăn nói đôi khi ngốc nghếch, dễ bị người khác lừa dối, xin Vương phi giơ cao đánh khẽ, đừng quan tâm đến hắn ta.”
Hai huynh đệ này, một người nói lời xin lỗi, một người thì giữ vẻ mặt nghiêm túc, thật sự phối hợp rất tốt. Ta không để họ xin lỗi, nói: ‘Không cần phải xin lỗi ta, ta không tham gia vào vụ này, trước hết các ngươi cứ đến Kinh Trấn Doãn giải thích là được.’
“Như vậy đi, hai huynh đệ chúng ta xin lỗi Vương Phi thêm lần nữa, cũng sẽ không truy cứu việc Hoa Công tử trước đó, sau cùng chỉ là một cuộc cãi vã bình thường thôi, chúng ta đừng làm phiền tới chỗ Kinh Trấn Doãn có được không?” Người mặc áo xanh tiếp tục đề xuất.
Hoa Thâm ngay lập tức ở bên cạnh đồng ý, cả ba người đang chờ xem phản ứng của ta.
Ta cong môi mỉm cười và nói: ‘Ta có thể không truy cứu, nhưng việc giữa hai các ngươi phải giải quyết như thế nào, không phải do ngươi nới, mà phụ thuộc vào nàng ấy sẽ xử lý thế nào.'”
Bầu không khí trong quán rượu ngày càng rối loạn, nếu tiếp tục cãi nhau thế này, thật sự trở thành trò cười, vì vậy ta cần phải ra quyết định ngay.
Họ đứng ngẩn ngơ, bắt đầu nhìn về phía vũ nữ xinh đẹp bị bỏ qua từ nãy giờ, chỉ có người mặc áo xanh vẫn nhìn ta một cách tò mò.
Mỹ nhân nói: “Nếu… nếu Hoa Công tử sau này không còn làm phiền nữa, tiểu nữ sẽ không đòi hỏi gì.”
“Không làm phiền, không làm phiền.” Hoa Thâm nhanh chóng mở lời
[Thật là đáng khinh mà.]
Khi nạn nhân đã lên tiếng, ta cũng không muốn ép họ đi tới nha môn nữa, ta cảm thấy hơi tiếc vì lẽ ra đây là cơ hội để trừng phạt Hoa Thâm.
Nhìn thấy Hoa Thâm thở phào nhẹ nhõm sau đó lại tự tin quá mức, ta cảm thấy mình hơi chế nhạo, quay đầu nói với các vệ binh của Dạ Trọng Lan:
“Mấy người đưa Nhị ca ta về Hoa phủ, trước khi cha mẹ ta trở về, hãy canh gác kỹ ở Hoa Phủ, không được phép để hắn bước ra khỏi cửa.”
Hoa Thâm muốn mở miệng nhưng khi thấy vẻ mắt của tôi, ánh mắt như nói “Nếu còn nói nữa ta sẽ đưa ngươi tới nha môn đó”, hắn sợ sệt cắn chặt lưỡi, liền cùng tuỳ tùng rời đi.
Hai nam nhân vừa đánh nhau thấy vậy, cũng cúi đầu cảm ơn ta rồi lần lượt rời khỏi.
Nhìn vào bóng lưng họ, trong lòng ta không thể thả lỏng.
Hai người này đã đến một cách rất kỳ quặc, ta đành phái hai vệ sĩ đi theo dõi họ bí mật để tìm hiểu thêm, đột nhiên ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tấn vương phi thật khiến người khác khâm phục.”
Ta ngạc nhiên quay lại, thấy một hình bóng màu trắng, cả người toả ra khí chất tao nhã, sáng ngời như ánh trăng.
(“Ấy, đừng.”) Trước khi ta kịp gọi tên, hắn đã dùng tay đặt vào môi ta, ra dấu hiệu cho ta im lặng,
“Ta chỉ đang cải trang, xin Tấn vương phi đừng để lộ danh tính của ta.”
Người trong quán đang dần dần tan đi, ta cố gắng duy trì nụ cười.
Hoàng đế Trọng Hữu làm sao lại xuất hiện tại quán này?
Ta thấy Trọng Hữu như ánh trăng trong đêm, mỉm cười trong sáng, không có bất cứ bóng dáng vương giả nào.
So với lần đầu tiên gặp tôi trong cung, hắn dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng với ta, người đã sợ cả thầy giáo từ bé, sợ cả sếp khi lớn lên, bây giờ lại đứng trước mặt một ông trùm như vậy, ta không thể thả lỏng được.
“Vừa nãy thấy Tấn vương phi xử lý vụ việc một cách quả quyết và sáng suốt, thật không giống lần trước chút nào.” Trọng Hữu mỉm cười, đôi mắt trong veo không hề có bất kỳ tạp chất nào, dường như chỉ là nói chuyện.
Ta há hốc mồm, không biết phải gọi hắn như thế nào.
Lại thấy hắn nhanh chóng lắc đầu: “Nếu tính từ quan hệ họ hàng, phi tử của Tân Vương chính là Hoàng tẩu của ta, nên gọi tên ta cũng được.”
Đùa chứ? Ta đâu có lá gan như vậy.
Sau khi cân nhắc kỹ, ta mở miệng:”Để người trêu đùa rồi”
Hoàng đế không tiếp tục hỏi về vấn đề này, mà thay vào đó hắn chỉ hỏi: “Hoàng huynh của ta không tới sao”
Ta suy nghĩ cẩn trọng rồi trả lời: “Dù sao đây cũng là chuyện của Hoa gia, Vương Gia không xuất hiện sẽ tốt hơn”
Dạ Trọng Hữu mỉm cười không đổi. Nhìn gương mặt ấy, thật như là ngập tràn ánh xuân, hai huynh đệ này thật sự đối lập, một người giống như tảng băng, một người lại giống như ánh nắng ấm, cũng tương ứng với tên của họ là Dạ Trọng Lan và Dạ Trọng Hữu.
Tuy nhiên, trong tiểu thuyết ngôn tình, tính cách hiền hoà, lịch lãm như của Dạ Trọng Hữu không phải lúc nào cũng được yêu thích, thường thì họ đóng vai nam phụ.
Mọi người dường như thích thấy băng tan chảy hơn là ánh nắng ấm. Dù có cảm xúc thế nào, ta không muốn liên quan nhiều vào hoàng gia.
Vừa chuẩn bị nói lời tạm biệt, hắn lại nói trước: “Ra ngoài cũng đã lâu, ta cũng nên trở về. Lần này ta đi không mang theo gì cả, không biết Vương Phi có thể cho ta quá giang một đoạn không?”
“Ta có thể từ chối sao? ”
Nếu Dạ công tử không ngại xe ngựa đơn giản, thì xin đi theo lối này.” Mặt ta bình tĩnh, nhưng tim ta thì đập thình thịch, Hoàng đế định làm chuyện gì thế này? Hắn để ý đến ta sao?……..
Hắn một mạch đi lên xe ngựa, ngay khi lên xe ngựa cũng không nói gì thêm nữa, đến khi xuống xe mới nói lời cảm ơn và rời đi, dường như thực sự chỉ muốn quá giang cùng một đoạn đường mà thôi.
Không thể nhịn được việc suy nghĩ lung tung, mặt ta đỏ bừng, người nam phụ này trong tương lai cũng thuộc về nữ chính, ta – một nữ phụ độc ác, lại đang nghĩ gì thế này?