!
Hội trường ồn ào tiếng nói chuyện, nhưng không gian nhỏ giữa hai người lại như đang bật nút tắt âm vậy.
Lận Đồng rất muốn vỗ trán, đây là đề tài xấu hổ gì thế, không bằng để cô chui xuống sàn đi cho rồi.
Nhưng chàng trai ván trượt chỉ hơi sửng sốt rồi thuận tay nhận lấy, không chút mất sức mở được nắp chai.
Hai người tiếp tục trầm mặc đối diện.
“Cậu học ở trung học phụ thuộc à?”
Nam sinh nhìn đồng phục trên người mình, nếu không phải là học sinh của trung học phụ thuộc thì ai sẽ tròng cái bao tải này lên người chứ.
Cậu gật đầu, Lận Đồng yên lặng nhìn trời, cô cảm thấy ngôn từ của mình chưa từng nghèo nàn đến vậy.
“Vậy tại sao, cậu luôn đeo khẩu trang vậy, trời hôm nay nóng thế mà?”
“Tôi bị dị ứng.” Chàng trai cuối cùng cũng không còn tích chữ như vàng, Lận Đồng thậm chí nhạy bén nhận thấy được cậu càng thêm căng thẳng.
Nếu đèn trong hội trường sáng thêm chút xíu nữa thì chắc chắn cô sẽ để ý đến vành tai đỏ bừng của cậu.
Ngay lúc Lận Đồng còn đang rối rắm không biết nên tiếp tục nói gì thì bỗng nhiên đằng sau có ai đó vỗ mạnh vào người cô.
“Ha, Tiểu Đồng!”
Cái lực tay có thể đánh người đến hộc máu này quá quen thuộc, mặc dù một thời gian chưa gặp mặt, nhưng Lận Đồng dễ dàng biết được người ngồi sau mình là ai.
Thật tốt, cô đã đụng trúng người quen rồi.
Lâm Tư Giai từng là học sinh của trường thể dục Côn Thừa, nhưng lại vì nguyên nhân nào đó mà chuyển đến Trung học phụ thuộc đối diện, sau đó bởi vì tình hình học hành không quá lý tưởng nên vẫn đi theo con đường học sinh năng khiếu.
Cô ấy kích động đi qua tặng cho Lận Đồng một cái ôm, xém chút đã siết cô đến tắt thở rồi.
Nhưng Lận Đồng lại cảm động đến rơi nước mắt, tạ ơn trời đất, cuối cùng cô cũng không cần phải chịu đựng cuộc đối thoại này nữa.
Lâm Tư Giai hớn hở ôn chuyện cùng Lận Đồng, tầm mắt lại không tự chủ dời đến nam sinh bên này.
Người này cũng mặc đồng phục của trường Trung học phụ thuộc như cô ấy, dưới ánh đèn yếu ớt, mặt mày đẹp đến không tưởng, Lâm Tư Giai càng nhìn càng thấy quen…… Sao nhìn giống hạng nhất của trường họ quá ta.
Khoan đã, có thể đến lễ trao giải này, đừng nói thật đúng là ông lớn kia chứ?
Lận Đồng nhận thấy cổ tay đặt trên cổ mình run rẩy cực mạnh, trông theo tầm mắt của Lâm Tư Giai và chạm vào đôi mắt không gợn sóng của chàng trai ván trượt.
“Cậu, cậu là Liêu Dư Trì Trì Trì* sao?”
*(Chữ Trì ở đây nghĩa là chậm, trễ, Lâm Tư Giai nhắc lại đến ba lần nên có thể hiểu là chậm chậm chạp)
Lận Đồng cau mày, chậm chạp gì chứ?
Sao cái tên này nghe quái thế.
Dưới tầm mắt khó hiểu của cô, nam sinh lời ít ý nhiều mà gật đầu.
Lận Đồng trơ mắt nhìn Lâm Tư Giai nuốt nước bọt, sau đó “phịch” một tiếng, ngồi lại vị trí của mình.
“Mẹ của con ơi.”
Trong loa truyền đến hai tiếng "alô alô", lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Thành phố Côn Thừa mỗi năm đều sẽ tổ chức một buổi lễ trao giải, chuyên để khen thưởng những học sinh đã làm vẻ vang thành phố ở các mảng học tập, nghệ thuật, đạo đức trong suốt năm qua.
Quy mô lễ trao giải hàng năm rất lớn, thời gian thường sẽ được sắp xếp trước khai giảng không lâu.
Lận Đồng chờ không lâu thì nghe thấy tên mình.
Năm nay cô sống vô cùng có thành tựu, tham gia Thế vận hội Olympic rồi một trận chiến thành danh.
Là một tuyển thủ đoạt giải quán quân của môn ít được chú ý, Lận Đồng đã đưa môn thể dục nhịp điệu đến trước mắt nhiều người.
Gương mặt thiếu nữ vô cùng mỹ lệ, cặp mắt linh động như nai con, trong thời gian ngắn đã thu được rất nhiều người hâm mộ.
Nhưng Lận Đồng không có đăng ký bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào, cũng không tham gia chương trình gì, thi đấu xong liền mai danh ẩn tích khỏi tầm mắt của mọi người.
Mẹ đã từng nói với cô: “Con có tin không, chưa đến nửa năm sau là sẽ không có ai nhớ con là ai hết.”
Nhưng Lận Đồng ước gì không có ai nhớ đến mình.
Sau khi nhận giải, cô có hơi mất tập trung.
Lời người trên bục nói cũng chỉ vào tai này ra tai kia.
Hai điều mà cô để ý duy nhất nữa đó là: Bài phát biểu của Giang Nguyên với rất nhiều thành ngữ và ngạn ngữ, giả thật đấy.
Và cái gì Trì bên cạnh nhận được thật nhiều giải thưởng toán học, vật lý, hóa học.
Buổi trao giải này kéo dài đến 12 giờ mới kết thúc.
Lận Đồng đã chờ đến sắp ngủ từ lâu, Giang Nguyên ghét bỏ đánh thức cô, “Có đi hay không?”
Người xung quanh lục tục rời khỏi, Lận Đồng cũng mơ màng đứng dậy định đi, lại bất cẩn đụng vào lưng người trước mặt.
Tầm mắt lạnh lùng hệt như lưỡi dao của người đó đảo qua.
Lận Đồng rùng mình một cái, tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Nhưng nam sinh sau khi thấy đó là cô thì kéo kéo khẩu trang, cặp mắt bỗng trở nên mềm mại, “Cẩn thận một chút.”
Lận Đồng choáng váng gật đầu, thầm nghĩ thật mất mặt, đây là lần thứ hai trong ngày bị cậu nhắc nhở phải cẩn thận rồi.
Giang Nguyên lại ghét bỏ mà “hừ” một tiếng.
Lận Đồng bỗng nhiên nhớ ra, trong buổi trao giải, Lâm Tư Giai ghé vào tai cô nói chuyện, hình như dặn cô đừng đi gấp để còn hẹn gặp nhau ở cửa.
Nhưng hàng ghế phía sau làm gì còn bóng dáng Lâm Tư Giai.
Mọi người đã giải tán sắp xong, Giang Nguyên nắm tóc, “Bà cô ơi, cậu còn chờ ai vậy?”
Cậu ta vừa dứt liền, điện thoại cầm trong tay đột nhiên rung lên, WeChat nhảy ra hai tin nhắn mới.
Lâm Lâm Lâm: Tôi gọi cho Tiểu Đồng nhưng mà cậu ấy không nhận máy, có chuyện gì vậy?
Lâm Lâm Lâm: Hồi nãy vỗ tay lớn như vậy, lễ xong rồi đúng không? Các cậu chờ tôi một chút, tôi đang đi vệ sinh…… À đúng rồi, nhờ Tiểu Đồng cầm đồng phục trên chỗ ngồi của tôi theo với.
Giang Nguyên như bóng bay xì hơi thở dài một hơi.
Cậu ta đưa tin nhắn cho Lận Đồng, “Này, lại thêm một bà cô nữa.”
Trên lưng ghế gần đó của Lận Đồng đúng lúc treo một cái áo khoác.
Cô không nghĩ nhiều mà cầm lên, đẩy Giang Nguyên đi ra ngoài.
Giang Nguyên còn đang lải nhải: “Mỗi người các cậu phí của tôi hết mười phút, vậy là đã hai mươi phút mất rồi.”
Lận Đồng nghe đến phát phiền, trực tiếp dùng đòn sát thủ.
“Ban nãy cậu phát biểu trên bục, ánh sáng chiếu lên người cậu, cực kỳ đẹp trai như nam chính phim Hàn Quốc vậy.”
Sắc mặt của Giang Nguyên thay đổi còn nhanh hơn lật sách, cậu ta vuốt cằm, lẩm bẩm tự nói: “Thật hay giả đây, xấu hổ quá đi, chắc cũng đẹp trai ngang nhau ha.”
“Đâu chỉ ngang nhau.” Lận Đồng thuận miệng nói tiếp.
“Cái gì?” Giang Nguyên không nghe rõ.
Lận Đồng đáp cho có lệ: “Tôi đang khen cậu đó.”
Một buổi sau Lâm Tư Giai mới đi ra từ nhà vệ sinh, cô ấy nhận lấy áo khoác trong tay Lận Đồng rồi mặc vào người.
Lận Đồng lau mồ hôi trên trán, ở đây có điều hòa nên nhiệt độ không cao, học sinh ngoan của Trung học phụ thuộc đều mặc đồng phục thì cô có thể hiểu được.
Nhưng ngoài đây nóng như lò hấp, mặc thêm áo khoác nữa thì có ngốc quá không?
Lâm Tư Giai dường như hiểu được ý cô, cười hì hì giải thích: “Không phải là do tôi quên bôi kem chống nắng, sợ đen da nên mới mặc sao! Tôi cũng đâu phải câu, trời sinh da đã trắng.”
Nhưng Lâm Tư Giai vừa tròng một tay vào liền cảm nhận được có chỗ không đúng.
Tay áo này sao lại dài đến vậy?
Cô ấy đâu thể đi vệ sinh xong thì cánh tay ngắn lại đúng không.
Lận Đồng thấy cô ấy cởi ra, đưa áo đến trước mặt ngửi ngửi, vẻ mặt khó hiểu.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Hình như đây không phải đồ của tôi.”
Lâm Tư Giai sờ sờ vài chỗ nữa, đột nhiên từ trong túi lấy ra một tấm thẻ.
Tấm thẻ này trung học phụ thuộc bọn họ ai cũng có, tất cả học sinh đều dùng tấm thẻ này để ra vào trường.
Nhưng tấm thẻ trong tay Lâm Tư Giai lúc này lại dán một tấm ảnh chụp của người khác.
“Má nó, Liêu Dư Trì?”
Lâm Tư Giai bằng mắt thường có thể thấy được bắt đầu run rẩy, Lận Đồng khó hiểu nhận lấy tấm thẻ, cô còn chưa kịp trông thấy gương mặt của người này thì đã bị Lâm Tư Giai nắm vai rung lên.
“Đây là nam thần của tôi a a a.”
Sao trăng trong dãy ngân hà đều là nam thần của Lâm Tư Giai.
Lận Đồng không để bụng chút nào, nhưng Lâm Tư Giai đã nhanh tay lấy điện thoại ra.
“Để tôi chụp một bức, a a a, sao lại có người chụp hình thẻ mà còn đẹp như thế vậy!”
“Tôi có tài đức gì mà có thể mặc quần áo của cậu ấy vậy nè......”
Khoảnh khắc duy nhất mà Giang Nguyên có thể chịu đựng mấy cô gái trồng hoa si là khi đối tượng là cậu ta.
Nhưng Lâm Tư Giai lại cứ như bật đúng chế độ vậy, mở miệng khép miệng đều là người khác thật đẹp trai.
Quả là không thể chịu đựng.
“Mắt thẩm mỹ của cậu thế nào vậy, để tôi nhìn xem đẹp đến chừng nào.”
Giang Nguyên giật lấy tấm thẻ, trên ô họ tên là dòng chữ mạnh mẽ to rõ: Liêu Dư Trì.
“Không phải đây là người vừa ngồi cạnh Lận Đồng à?” Hình như còn lãnh rất nhiều giải.
Lận Đồng cũng dần nhớ ra, chàng trai ván trượt tên là Liêu Dư Trì, tên cũng không quái lắm......!Mặt mũi cũng khá đẹp, người cũng rất tốt bụng, nhưng mà hơi ít nói thì phải?
Lâm Tư Giai tự chụp xong rồi, còn định giúp Lận Đồng chụp hai tấm.
Cô giơ tay, ra vẻ tiếc nuối: “Tôi không đem theo điện thoại.”
“Vậy tôi gửi cậu cho!” Lâm Tư Giai kích động đỏ mặt, cô ấy dựa theo nguyên tắc có phúc cùng hưởng, nhanh tay gửi ảnh chụp cho Lận Đồng.
“Tôi muốn in ra để cúng bái, mỗi lần thi cử đều phải vái lạy.”
“Vậy tôi phải làm gì, chẳng lẽ trước khi ngủ thì nhìn một cái?” Lận Đồng hỏi.
Lâm Tư Giai bỗng nhiên cười đến thâm sâu, “Vậy cậu nhớ kể cho tôi giấc mơ của cậu nha, tiểu bảo bối.”
Giang Nguyên thật sự nghe không nổi nữa, “Cậu không tìm đồng phục hả?”
“Ôi, xém chút là quên mất!” Lâm Tư Giai ném áo trong tay vào lòng Lận Đồng, nhanh chóng vòng vào hội trường.
Cô nàng tìm đi tìm lại hai lần mới thấy đồng phục của mình rơi dưới ghế.
Chắc là lúc đi vệ sinh quá gấp nên không phát hiện áo bị rớt.
Nhưng mà Liêu Dư Trì cũng quá bừa bãi, vậy mà đi thẳng luôn rồi.
Lận Đồng vốn định để áo lại đây, nhưng bảo vệ lại chuẩn bị khóa cửa.
“Chú ơi, chờ cháu chút đã, chuyện áo khoác cháu vừa nói giờ phải làm sao đây?”
“Không phải trường của hai cháu gần nhau à, cũng sắp khai giảng rồi, đến khi đó cháu đưa cho cậu ấy không phải là được rồi ư, nếu cháu để lại đây thì hôm sau có thể sẽ mất đấy.”
Nếu tâm trạng có thể có đạn mạc*, Lận Đồng có thể bảo đảm, quanh người Lâm Tư Giai sẽ được bao phủ bởi đám chữ “Ha ha ha, thật tốt quá”.
Cô nàng nghiêm túc nói với chú bảo vệ: “Vậy thì tiếc quá.” Sau đó đồng ý với chú ấy nhất định sẽ tận tay trả lại, vừa quay đầu liền cười thành một đóa hoa.
Cơ hội tiếp cận nam thần quá tốt luôn!
Hội trường nằm gần trung tâm thành phố, ba người cùng nhau ăn trưa, Giang Nguyên bị hố mời hai ly trà sữa.
Lâm Tư Giai thì muốn đi đến nhà bà ngoại.
“Cậu giữ áo giúp tôi trước nha Tiểu Đồng, hai ngày nữa tôi đến chỗ cậu lấy, đỡ để mẹ tôi hỏi này hỏi nọ.”
Lận Đồng chấp nhận số phận, “Được tồi, để tôi thành kính cung phụng giúp cậu.”
-
Nửa giờ sau, cửa hội trường.
Liêu Dư Trì cùng lớp trưởng Lương Miểu đến tìm đồng phục, nhìn ổ khóa sáng chói trên cửa, hai người chìm vào im lặng.
“Không, không phải, anh, anh Trì nghe tôi nói đã, tôi tôi quên mất phải lấy áo đồng phục cho cậu rồi.” Lương Miểu vốn dĩ đã nói lắp, khi lo lắng thì càng lắp bắp.
Liêu Dư Trì khảy ổ khóa trên cửa, “Được rồi, tôi cũng đâu có trách cậu.”
Cậu vốn hẹn người ta đi chơi trượt ván, ngại phải mang áo đồng phục phiền phức nên mới nhờ Lương Miểu mang giúp một đoạn.
Bảo vệ từ xa trông thấy hai người, “Này, này, ai đang làm gì ở đó?”
“Tìm đồng phục ạ.” Lương Miểu trả lời.
“À, đồng phục hả, hồi nãy có vài người cầm đi rồi, mấy đứa nhóc các cậu đấy, cứ thích để đồ bừa bãi.”
“Ai cầm đi?” Liêu Dư Trì hỏi.
Cặp mắt cậu có phần dữ, lạnh như băng đảo qua, bảo vệ bỗng nhiên thấy hơi e ngại.
“Sao chú biết được là ai…… À, đúng là chú biết.” Bảo vệ nghĩ ngợi đáp, “Là cô bé đoạt giải quán quân thế giới, tên là gì ấy?”
“Lận Lận Đồng.” Lương Miểu nhanh chóng cướp lời.
“Đúng đúng đúng, chính là con bé, hai đứa tìm nó là được!” Bảo vệ vừa nói vừa đuổi người.
Giây tiếp theo, ngón tay rũ bên người của Liêu Dư Trì hơi cuộn lại.
.