Thành phố Ninh Bắc, một nơi nhộn nhịp và hoa lệ.
Ngoài ngoại ô cách trung tâm thành phố không xa, có một biệt phủ rất hoành tráng.
Lúc này, một chiếc Mercedes sang trọng đang chạy từ cổng biệt phủ đi vào.
Xe dừng lại trước cửa của một trong năm ngôi biệt thự của tòa biệt phủ.
Bước xuống xe là một người đàn ông trung niên rất phong độ.
Có vẻ ông đang rất nôn nóng, vội vàng.
Vừa xuống xe liền sải bước dài nhanh chóng tiến vào biệt thự.
Thấy người quản gia đang chạy theo liền phân phó.
- Gọi người đến phòng chính cho tôi, chuyện rất gấp.
Vị quản gia già không dám chậm trễ, quay qua liền phân cho bốn nữ hầu cùng lúc chạy đến bốn căn biệt thự khác trong biệt phủ to lớn này.
Người đàn ông vừa rồi là Giang Thiên, chủ tịch tập đoàn buôn bán đá quý Giang Ninh.
Cũng chính là người đang nắm quyền trưởng tộc trong Giang gia, gia tộc giàu có bậc nhất ở thành phố Ninh Bắc.
Ông đi vào biệt thự, cầm cốc nước lọc được vừa được đưa tới uống một hơi cạn sạch.
Sau đó mệt mỏi mà ngả người ra sau ghế, nhắm mắt yên lặng chờ đợi.
Được một lúc, có hai thanh niên bước vào.
Cả hai đều có vẻ ngoài rất tuấn tú, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Một người điềm tĩnh lịch sự, một người nhanh nhẹn sáng sủa.
Nhìn qua đều là tinh anh trong xa hội.
Hai người là con trai cả và con trai thứ hai của Giang Thiên, Giang Hạo và Giang Tề.
Hai anh em vừa đến cúi chào Giang Thiên rồi ngồi vào vị trí chờ đợi.
Giang Hạo vẫn im lặng, Giang Tề lại có vẻ tò mò không nhịn được liền hỏi.
- Cha, rốt cuộc có chuyện gì gấp vậy?
Giang Thiên ngước lên nhìn hắn.
- Chờ bà nội và mẹ con đến ta sẽ nói một thể, con học cách nhẫn nại giống anh con một chút đi.
Tính cách này còn thua cả..
Nói đến nửa chừng, có vẻ ông nhớ ra điều gì liền im bặt.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ khoảng bảy mươi tuổi, khí chất cao quý lại thong dong, theo sau là một nữ hầu đang dìu bà tiến vào.
Bà chính là mẹ của Giang Thiên, là lão phật gia trong Giang gia.
Bà vừa tiến vào ba người đàn ông trong phòng liền đứng dậy cúi chào.
Giang Tề nhanh nhẹn chạy lại đỡ cánh tay bà ngồi vào vị trí chủ vị.
Bà mỉm cười liếc nhìn Giang Tề một cái rồi quay qua Giang Thiên nói.
- Có chuyện gì con cứ nói luôn đi.
Trên đường tới đây ta gặp người từ chỗ Dương Dao đến báo, nó vẫn ốm nằm giường không tới đây được đâu.
Giang Thiên biết vợ mình quanh năm ốm yếu, không thể giúp đỡ quản gia.
Việc ốm nằm giường từ mấy năm nay đã thành chuyện bình thường.
Hơn nữa năm xưa vợ ông cũng không phải con dâu mà mẹ ông đã chọn nên luôn khiến bà không hài lòng.
Thêm nữa chuyện ông sắp nói xem ra lại chưa thích hợp để vợ biết.
Thế nên cũng nhịn lời trong lòng xuống.
Lúc này ông lại không biết nên bắt đầu từ đâu, khuôn mặt lại hiện lên chút khổ sở cùng bất đắc dĩ.
Tất cả đều im lặng chờ đợi, lúc này Giang Thiên như đã lấy xong dũng khí đưa qua chỗ Giang lão phu nhân một tập tài liệu rồi mở miệng.
- Mẹ đã có kết quả rồi, sự thật giống như mẹ đã nghi ngờ.
Giang lão phu nhân cầm tập tài liệu lướt qua một chút rồi nhìn Giang Thiên, ánh mắt thâm sâu giống như những điều mà ông nói đã ở trong dự đoán của bà.
- Nói với bọn trẻ đi, còn Dương Dao..
Con lựa lúc mà nói với nó.
Nhưng người thì phải nhanh chóng đón về, hơn nữa còn phải đổi lại thân phận một cách nhanh nhất.
Chỉ vài ngày nữa là đến ngày đính hôn giữa nhà ta cũng Chu gia rồi.
Không thể để một đứa mạo danh chiếm lấy vị trí vốn thuộc về cháu gái ta được.
Bà nói xong, cả phòng lại lần nữa chìm vào im lặng.
Hai anh em Giang gia ngơ ngác khó hiểu nhìn nhau, sau đó cùng hướng mắt về phía Giang Thiên.
Sau một tiếng thở dài, Giang Thiên mở lời.
- Em gái các con, người được tìm về mười năm trước là giả mạo.
Ta đã tìm lại được em gái thật sự của hai con rồi.
Sẽ nhanh chóng đón người về.
Lão phu nhân nghe xong cất cao giọng.
- Nhanh chóng là bao giờ, ngay bây giờ cho phi cơ đi mà đón nó về ngay lập tức chứ còn muốn đến bao giờ nữa.
Hai anh em Giang gia lúc này đã bất ngờ đến trố mắt, lúc nghe đối thoại giữa cha và bà nội cũng đã đoán ra được vài chỗ, nhưng khi trực tiếp nghe được sự thật lại khó có thể chấp nhận đến vậy.
Cũng may mẹ không thể đến, nếu không chỉ sợ bà chịu không nổi cú sốc này.
Giang Thiên lại một vẻ mặt khó xử.
- Mẹ, chuyện này liên quan lớn, càng ít người biết càng tốt, không thể điều động phi cơ riêng được.
Con đã sắp xếp đặt vé máy bay rồi.
Giang phu nhân hừ lạnh, tức giận đập bàn.
- Vậy còn đứa mạo danh kia, con định xử lý thế nào? Chuyện này là do cha mẹ nó gây ra.
Giang Thiên gấp gáp.
- Còn Dương Dao..
Chưa nói xong đã bị Giang lão phu nhân cắt lời.
- Đến lúc này còn lo Giang Dao không chịu nổi.
Vậy nó không chịu nổi thì con định không làm gì sao? Năm xưa là ai làm mất cháu gái ta, đến lúc tìm về cũng không phân biệt được thật giả.
Cũng may đứa mạo danh kia chưa thật sự thay cháu ta bước vào Chu gia.
Nếu không ta còn mặt mũi nào nhìn bạn già dưới suối vàng.
Xem cách hành xử của con ta thật lo ngại, tìm về được rồi hai vợ chồng con sau này sẽ bù đắp thế nào cho con bé.
Giang Thiên có chút hoảng hốt vội nói.
- Con không có ý đó, mẹ đừng tức giận.
Con lập tức đưa hai đứa trở về, đổi lại thân phận thật sự.
Giang lão phu nhân nghe xong lườm ông ta một cái, hừ lạnh.
- Sau khi đổi lại thân phận xong thì đưa con bé đến chỗ ta.
Nếu nó vẫn muốn ở Tân An ta sẽ tới Tân An.
Một người cha chỉ biết danh lợi cùng một người mẹ cả ngày ốm yếu.
Một lũ vô dụng.
Nói xong cũng không nhìn lại khuôn mặt đang tái đi của Giang Thiên, trực tiếp vịn tay nữ hầu rời khỏi..