Phải nói thật là Faye về đây mẹ con Phương thấy bất tiện hẳn, không giống như ngày trk chỉ có 3 người. Bởi thật ra Faye cứ như 1 tảng băng di động trong nhà vậy. Nhiều lần Phương đã cố bắt chuyện nhưng chỉ đk dăm ba câu là kết thúc.
Cách đó 1h đi xe về phía bắc
Bãi cỏ xanh trải dài
Đâu đó
Nhấp nhô
Những bia mộ
Những phiến đá trắng toát thẳng hàng
Bóng 1 cô gái nhỏ trong nắng sớm
Thẫn thờ nhìn vào ngôi mộ phía trk " Trần Ngọc Lan"
- Mẹ........ Faye của mẹ về rồi. - nó khẽ cất tiếng gọi
Cái bóng nhỏ ấy từ từ ngồi xuống bên đám hoa xung quanh mộ, ngắt từng cái lá vàng
1 giọt, 2 giọt.......
Mỗi năm vào ngày giỗ của mẹ nó đều về đây thắp hương cùng anh trai và ba nhưng hôm nay thì khác ko phải ngày giỗ cũng ko phải mùng 1.
Đơn giản nó nhìn thấy cảnh mẹ con Hoài Phương suốt ngày tíu tít đâm ra làm nó nhớ mẹ
Hơn nữa lần này về nó muốn thăm mẹ trk tiên
Gió thổi cuốn theo những lọn tóc nâu:
- Mẹ ak, màu này đẹp chứ. Nhìn con rất giống mẹ phải không?
Gió cứ thổi
Gió quấn quanh người nó như 1 cái ôm nhẹ
Gió thổi như bàn tay lau khô đi những giọt nước mắt
Gió thổi làm dịu mát những nỗi lòng
Mẹ nói, khi 1 người mất đi học trở thành những ngọn gió quay trở về bên người thân yêu.