Tối hôm đó, sau khi vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên và trở về nghỉ ngơi, Trạch Dương chưa kịp hồi phục hoàn toàn thì đã nhận được tin nhắn khẩn từ Lý Tinh – cánh tay phải đắc lực của Hạo Huy.
Tin nhắn ngắn gọn nhưng rõ ràng: "Có nhiệm vụ mới, gặp tại điểm hẹn lúc 21 giờ.
Lần này, cậu sẽ phải vượt qua biên giới." Trạch Dương đọc dòng tin nhắn, nhíu mày lại.
Anh đã dự đoán rằng sẽ có thêm nhiệm vụ sớm, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Sau khi đọc tin, Trạch Dương nhìn đồng hồ trên tay.
Mới chỉ 19 giờ, vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị.
Anh thở dài, đôi mắt lạnh lùng và trầm tư hơn bao giờ hết.
Nhiệm vụ này chắc chắn không đơn giản, và việc phải vượt qua biên giới đòi hỏi sự cẩn trọng và tinh thần thép.
Nhưng với anh, điều quan trọng nhất lúc này là phải thể hiện cho Hạo Huy thấy rằng mình đủ khả năng và sự đáng tin cậy.
Đặc biệt, khi anh biết rõ rằng ông trùm vẫn đang ngấm ngầm thử thách và theo dõi từng hành động của anh.
Trạch Dương nhanh chóng thay bộ quần áo tối màu, trang bị vũ khí cần thiết và kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ.
Trước khi rời khỏi căn biệt thự, anh nhìn lướt qua đứa bé đang ngủ say trong vòng tay bảo mẫu.
Khoảnh khắc đó khiến lòng anh trở nên dịu lại, nhưng không lâu sau đó, anh lập tức rũ bỏ mọi cảm xúc và tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ.
---
Tại điểm hẹn, Trạch Dương gặp Lý Tinh và một nhóm đàn em khác.
Không ai nói nhiều, tất cả chỉ trao đổi vài ánh mắt và vài câu dặn dò cơ bản.
Lý Tinh là người cẩn trọng, và Trạch Dương biết điều đó.
Nhiệm vụ lần này không phải chỉ là giao dịch thông thường – đó là một cuộc vận chuyển hàng qua biên giới, nơi các tay súng và những kẻ bảo vệ biên giới luôn trong tư thế sẵn sàng.
Mọi sai lầm đều có thể phải trả giá bằng mạng sống.
"Điểm đến là một nhà kho gần biên giới, phía bên kia là nhóm người của chúng ta đã chờ sẵn.
Cậu chỉ cần giao hàng, xong rồi quay về ngay lập tức," Lý Tinh nói, mắt không rời khỏi bản đồ trải trước mặt.
"Nhưng nhớ kỹ, biên giới đêm nay có nhiều động tĩnh, nên phải cẩn thận tuyệt đối.
Không được phép thất bại."
Trạch Dương im lặng gật đầu.
Anh nhìn lướt qua những kẻ cùng đi trong nhiệm vụ, tất cả đều trông quen thuộc nhưng có lẽ không ai thực sự tin tưởng nhau.
Trong thế giới ngầm này, mọi người chỉ dựa vào khả năng của bản thân và lòng trung thành với ông trùm.
Sự an toàn và sống sót luôn là điều xa xỉ.
---
Chiếc xe vận tải băng qua những con đường vắng lặng, ánh đèn đường yếu ớt hắt lên khung cảnh hoang vắng, lạnh lẽo của ngoại ô.
Trạch Dương ngồi ở ghế sau, tay nắm chặt khẩu súng đã lên đạn, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Không gian yên tĩnh đến khó thở.
Mặc dù nhiệm vụ chỉ là giao hàng, nhưng anh biết bất cứ tình huống nào cũng có thể xảy ra.
Khi đến gần khu vực biên giới, chiếc xe giảm tốc độ.
Trước mắt họ là một trạm kiểm soát của những tay súng canh giữ biên giới, thuộc phe trung lập nhưng sẵn sàng tấn công bất cứ ai gây rối.
Trạch Dương hít một hơi sâu, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị.
Lý Tín ngồi ở ghế lái, khẽ liếc nhìn Trạch Dương qua kính chiếu hậu, giọng nói trầm thấp: "Đến rồi.
Đừng làm gì ngu ngốc.
Mọi chuyện cần phải diễn ra suôn sẻ."
Chiếc xe từ từ tiến lại gần trạm kiểm soát, không khí trong xe trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Những tay lính đứng gác đều nhìn chằm chằm vào họ, mắt soi mói, cẩn thận kiểm tra từng chi tiết.
Một trong số chúng ra hiệu cho xe dừng lại.
Lý Tinh hạ cửa kính, gương mặt lạnh lùng nhưng điềm tĩnh.
"Mang hàng gì đó?" – tên lính hỏi, giọng thô lỗ và nghi ngờ.
"Hàng hóa thông thường, chuyển đến phía bên kia biên giới theo thỏa thuận," Lý Tinh đáp, không hề nao núng.
Tên lính nhìn chăm chú vào Lý Tinh rồi liếc nhìn qua phía sau xe, nơi Trạch Dương và hai người khác đang ngồi yên lặng.
Hắn ra hiệu cho đồng đội kiểm tra phía sau xe, rồi quay lại nhìn họ một lần nữa.
Sau vài phút căng thẳng, hắn gật đầu và vẫy tay ra hiệu cho họ đi tiếp.
Trạch Dương không nói gì, nhưng trong lòng anh cảm thấy rõ nhịp tim mình đang đập mạnh hơn.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã an toàn.
Họ chỉ mới vượt qua một chốt kiểm soát, vẫn còn nhiều thử thách phía trước.
---
Sau khi vượt qua biên giới, chiếc xe nhanh chóng tiến đến một nhà kho cũ kỹ nằm sâu trong khu vực hẻo lánh.
Đèn pha xe hắt sáng lên cánh cửa sắt rỉ sét, nơi mà nhóm người bên phía kia đã chờ sẵn.
Trạch Dương cùng Lý Tinh và hai người khác bước ra khỏi xe, tiếp cận nhóm người phía bên kia.
Tất cả đều mặc trang phục tối màu, gương mặt lạnh lùng không thể hiện cảm xúc.
Lý Tinh ra hiệu cho đàn em mở cốp xe, lấy ra những kiện hàng nhỏ nhưng vô cùng giá trị.
Trạch Dương đứng lặng lẽ quan sát xung quanh, đôi mắt anh không ngừng đảo qua từng người, từng góc khuất.
Bất kỳ dấu hiệu bất thường nào cũng có thể khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Anh phải luôn trong tình trạng sẵn sàng, dù bề ngoài anh trông có vẻ bình thản.
Quá trình trao đổi diễn ra nhanh chóng.
Nhóm người bên kia kiểm tra hàng hóa, gật đầu đồng ý rồi chuyển tiền cho Lý Tinh.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, Lý Tinh ra hiệu cho mọi người quay trở lại xe.
Trên đường quay về, không ai nói lời nào.
Không gian trong xe vẫn ngột ngạt, căng thẳng như trước.
Trạch Dương ngồi yên lặng, nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ.
Nhiệm vụ này, tuy có vẻ suôn sẻ, nhưng anh biết rằng mọi thứ không bao giờ đơn giản như vậy.
Hạo Huy đang thử thách anh, và còn nhiều điều phía trước mà anh phải đối mặt.
Khi xe về đến biệt thự, trời đã về khuya.
Trạch Dương bước xuống xe, không nói gì với ai, chỉ lặng lẽ bước vào nhà.
Đứa bé vẫn đang ngủ say, và bảo mẫu vẫn ngồi cạnh giường canh chừng.
Anh cảm thấy lòng mình dịu lại đôi chút, nhưng sự mệt mỏi và căng thẳng vẫn còn đó.
Trước khi đi ngủ, Trạch Dương đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt của chính mình.
"Anh trai, em nhất định sẽ tìm lại quê hương chúng ta.
Em không để anh chết oan vậy đâu.
Chị dâu!"
...----------------....