Sau khi vượt qua biên giới trong đêm đông lạnh lẽo, cả nhóm của Trạch Dương tưởng rằng mọi chuyện đã an toàn.
Họ chạy băng qua những con đường vắng vẻ, tuyết vẫn rơi dày, phủ kín cả lối đi.
Những chiếc xe tải chất đầy hàng hóa giờ đây di chuyển nhanh hơn, tránh xa khỏi tầm kiểm soát của lính biên phòng.
Nhưng định mệnh dường như chưa muốn buông tha.
Khi họ đến một khu rừng rậm, bất ngờ nghe thấy tiếng súng nổ từ xa.
Trạch Dương lập tức ra hiệu cho đoàn xe dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua màn đêm.
Tiếng súng tiếp tục vang lên, và lần này, cả nhóm nhận ra rằng họ đã bị phục kích.
"Chuẩn bị vũ khí!" Trạch Dương hô lớn.
Mọi người nhanh chóng rút súng và nấp sau các thùng hàng, sẵn sàng chiến đấu.
Những tên cướp từ trong rừng ào ra, tấn công dữ dội.
Họ là một nhóm buôn lậu khác, đối thủ của Hạo Huy, muốn cướp lô hàng giá trị này.
Trận đấu súng diễn ra ác liệt.
Đạn bay rào rào giữa không trung, tiếng súng nổ làm rung chuyển cả khu rừng yên tĩnh.
Trạch Dương không một chút sợ hãi, anh bình tĩnh bắn trả, mỗi phát đạn của anh đều trúng mục tiêu.
Nhưng kẻ thù đông và hung hãn, từng người trong nhóm của anh bắt đầu ngã xuống.
Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí lạnh lẽo, tiếng rên rỉ của những người bị thương hòa lẫn với tiếng tuyết rơi.
Lý Tinh, người luôn sát cánh bên Trạch Dương, bị trúng một viên đạn vào vai, máu tuôn ra không ngừng.
Trạch Dương nhìn quanh, nhận ra tình hình đang trở nên tồi tệ hơn.
Số người thương vong trong nhóm ngày càng tăng, và lượng đạn dần cạn kiệt.
Anh thở sâu, dồn toàn bộ sức lực còn lại, cố gắng dẫn dắt nhóm ra khỏi vòng vây.
"Lùi lại! Chúng ta không thể chết ở đây!" Trạch Dương hét lên, ra hiệu cho những người còn sống sót rút lui.
Nhưng trước khi anh kịp hành động, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau một trong những thùng hàng chứa chất nổ đã bị kẻ thù bắn trúng.
Cả khu vực rung chuyển dữ dội, mảnh vỡ và lửa cháy bùng lên xung quanh.
Trạch Dương bị hất văng ra xa, cơ thể anh va đập mạnh vào một thân cây lớn.
Anh cảm nhận được cơn đau nhói ở bụng - một mảnh kim loại từ vụ nổ đã đâm vào người anh.
Mắt anh mờ đi trong giây lát, nhưng anh cắn răng chịu đựng, biết rằng mình không thể gục ngã ở đây.
"Trạch Dương!" Lý Tinh hét lên, cố gắng bò về phía anh.
Nhưng Trạch Dương giơ tay ra hiệu cho anh ta dừng lại.
"Cứ rút lui trước! Đừng lo cho tôi!"
Mặc dù bị thương nặng, Trạch Dương vẫn gắng gượng đứng dậy.
Với khẩu súng trong tay, anh tiếp tục bắn trả kẻ thù, tạo đường thoát cho những người còn lại.
Cuối cùng, khi nhận thấy nhóm địch đã bị đẩy lùi, Trạch Dương cùng với Lý Tinh và một vài người sống sót nhanh chóng lên xe, rời khỏi hiện trường.
Chiếc xe lăn bánh trở về căn cứ, bỏ lại sau lưng là một cảnh tượng đẫm máu.
Tuyết vẫn rơi, nhưng không thể xóa đi vết tích của trận chiến tàn khốc.
Trạch Dương ngồi dựa vào ghế, cảm giác đau đớn mỗi lúc một tăng lên.
Mảnh kim loại trong bụng anh khiến mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh.
Đôi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lẽo và trầm tư.
Khi về đến biệt thự của Hạo Huy, Trạch Dương đã gần như cạn kiệt sức lực.
Lý Tinh và những người khác đỡ anh ra khỏi xe, đưa vào bên trong.
Cả người anh nhuộm đỏ máu, từ vết thương ở bụng và những vết cắt do mảnh vỡ từ vụ nổ.
Hạo Huy đã đứng sẵn ở phòng khách, chờ đợi tin tức.
Khi thấy Trạch Dương bước vào, ông ta không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Trạch Dương, người đã phải đối mặt với biết bao nguy hiểm trong chuyến hàng này, vẫn quay về – dù anh bị thương nặng, nhưng anh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Trạch Dương cố gắng giữ thăng bằng, dù đôi chân anh gần như không còn đứng vững.
Anh nhìn thẳng vào Hạo Huy, giọng nói khàn đi vì mệt mỏi: "Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Hàng hóa...!được giao đến nơi an toàn."
Một sự im lặng kéo dài trong vài giây.
Hạo Huy, người đã từng nghi ngờ năng lực của Trạch Dương, giờ đây không thể phủ nhận sự dũng cảm và tài năng của anh.
Ông ta
bước lại gần, ánh mắt đầy sự nể phục.
“Tôi đã nghe tất cả.
Cậu không chỉ vượt qua biên giới một cách hoàn hảo, mà còn đối mặt với một cuộc phục kích đẫm máu.
Cậu đã làm được những gì mà ít người có thể làm.
Tôi thực sự nể phục,” Hạo Huy nói, giọng trầm và đầy sự thán phục.
"Cậu đã chứng minh cho ta thấy rằng cậu là người đáng tin cậy nhất."
Trạch Dương không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Anh cảm thấy cơ thể mình dần rã rời, vết thương ở bụng bắt đầu chảy máu nhiều hơn.
Lý Tinh nhanh chóng gọi bác sĩ đến để sơ cứu cho anh.
Trong lúc Trạch Dương được đưa vào phòng để chăm sóc, Hạo Huy vẫn đứng đó, nhìn theo anh.
Ông ta biết rằng từ giờ phút này, Trạch Dương không chỉ là một thuộc hạ bình thường, mà là người mà ông ta có thể giao phó những nhiệm vụ quan trọng nhất.
Người thanh niên trẻ tuổi này, dù bị thương và phải đối mặt với cái chết, vẫn kiên cường hoàn thành nhiệm vụ.
Điều đó khiến Hạo Huy không thể không kính trọng.
Khi bác sĩ bước vào để chữa trị cho Trạch Dương, Hạo Huy quay lại nhìn Lý Tín.
"Từ giờ trở đi, hãy theo dõi cậu ta sát sao.
Trạch Dương sẽ không còn là một thuộc hạ bình thường nữa.
Cậu ta đã chứng tỏ mình là người xứng đáng kế thừa vị trí trong tổ chức."
Lý Tinh gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ dành cho Trạch Dương.
...----------------....