Đêm hôm đó, tại một căn biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô Hồng Kông, không khí tràn ngập niềm vui và tiếng cười.
Căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy với những dải đèn màu rực rỡ, và bàn tiệc đầy ắp thức ăn cùng bánh kẹo cho buổi tiệc sinh nhật tròn hai tuổi của Tiệp Trân – cô bé xinh xắn đáng yêu.
Trạch Dương, với vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng mang đậm sự lãnh đạm, đứng tựa vào khung cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn.
Bên ngoài, tiếng cười đùa của đám trẻ nhỏ vang lên không ngừng, phá tan cái không khí căng thẳng mà anh đã trải qua trong suốt một năm qua ở Hồng Kông.
Anh lặng lẽ nhấp một ngụm rượu vang, đôi mắt khẽ nhíu lại khi nghĩ về những ngày tháng đẫm máu đã qua.
Ngụy Lâm bước vào, trên tay anh là chiếc bánh sinh nhật hai tầng được trang trí tinh xảo với hình ảnh những chú gấu dễ thương, dành tặng Tiệp Trân.
Anh cười rạng rỡ, vẻ mặt hạnh phúc và tự hào.
"Này, anh đang nghĩ gì thế?" Ngụy Lâm lên tiếng, giọng nói vui vẻ nhưng mang chút nghiêm túc.
Trạch Dương khẽ nhếch môi, đặt ly rượu xuống bàn.
"Không gì, chỉ đang suy nghĩ một chút về quá khứ thôi.
Một năm rồi, đúng không?"
Ngụy Lâm gật đầu, ánh mắt anh ánh lên niềm tự hào khi nhìn về phía cô con gái nhỏ.
"Đúng vậy, một năm đã qua nhanh chóng.
Cả anh và em đều đã vượt qua nhiều thứ, nhưng giờ thì nhìn xem, hôm nay là ngày vui của Tiệp Trân.
Chúng ta nên quên hết những chuyện không vui đi."
Trạch Dương cười nhẹ, anh đưa tay đón lấy chiếc bánh từ tay Ngụy Lâm và cả hai cùng tiến đến bàn tiệc chính giữa.
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đã tụ họp đông đủ.
Đám đàn em, những người từng kề vai sát cánh với Trạch Dương trong những trận chiến khốc liệt, giờ đây cũng đang hòa vào không khí nhộn nhịp của buổi tiệc, hoàn toàn quên đi vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng thường ngày.
Tiếng nhạc vui tươi vang lên, kèm theo tiếng cười đùa không ngớt.
Tiệp Trân, trong bộ váy hồng bồng bềnh, ngồi trên chiếc ghế trang trí cầu kỳ với đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh.
Cô bé có nụ cười thiên thần khiến trái tim của tất cả mọi người trong bữa tiệc tan chảy.
Trạch Dương bước tới, đặt chiếc bánh lên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiệp Trân.
Ngụy Lâm đứng bên cạnh, khuôn mặt không giấu được vẻ tự hào.
"Tiệp Trân, hôm nay là sinh nhật của con đấy!" Ngụy Lâm cúi xuống nói với cô bé, giọng nói dịu dàng và đầy yêu thương.
"Chúc mừng sinh nhật con nhé."
Mọi người xung quanh đều vỗ tay nhiệt liệt, tiếng nhạc chậm lại để nhường chỗ cho giây phút quan trọng nhất.
Trạch Dương đứng lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng anh không khỏi cảm thấy một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Đã bao lâu rồi anh mới có được một khoảnh khắc bình yên như thế này? Một năm sống trong thế giới ngầm, đối mặt với nguy hiểm và sự chết chóc, giờ đây, anh nhận ra rằng có những khoảnh khắc giản dị và hạnh phúc thế này mới là điều đáng quý nhất.
Ngụy Lâm quay sang Trạch Dương, cười nhẹ.
"Trạch Dương em không muốn nói gì sao? Tiệp Trân cũng là một phần của gia đình chúng ta, và em là người thân quan trọng mà của con bé mà."
Trạch Dương khẽ mỉm cười, anh không giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc, nhưng trước ánh mắt mong đợi của mọi người, đặc biệt là Ngụy Lâm và cô bé Tiệp Trân, anh không thể không lên tiếng.
"Chúc mừng sinh nhật, Tiệp Trân, cô cháu gái đáng yêu của chú." anh nói, giọng trầm nhưng chân thành.
"Chú hy vọng con sẽ luôn hạnh phúc và lớn lên trong tình yêu thương của mọi người."
Ngụy Lâm vỗ vai Trạch Dương, nở một nụ cười thật tươi.
"Đấy, đâu có khó lắm đâu nhỉ?"
Tiếng cười lại vang lên khắp phòng, và tất cả cùng nhau hát bài hát sinh nhật.
Tiệp Trân vỗ tay theo nhịp, đôi mắt long lanh đầy vui sướng khi thấy chiếc bánh sinh nhật trước mặt.
Cô bé thổi nến, và ngay lập tức, những tràng pháo tay lại nổ ra.
Sau khi tiệc bánh kết thúc, không khí bữa tiệc trở nên náo nhiệt hơn.
Đám đàn em của Trạch Dương và Ngụy Lâm, những người đã quen sống trong thế giới đen tối của băng đảng, giờ đây lại trở nên hồn nhiên hơn bao giờ hết.
Họ cười nói, uống rượu và hát hò như thể mọi lo lắng, căng thẳng đã bị cuốn trôi theo làn gió đêm mát lạnh của Hồng Kông.
Một nhóm bắt đầu nhảy múa trong khu vườn, tiếng nhạc từ loa lớn vang lên, những bước chân vui vẻ hòa cùng tiếng cười không ngớt.
Ngụy Lâm kéo Trạch Dương ra khỏi chỗ ngồi, đẩy anh vào giữa đám đông.
"Nào, em cũng phải tham gia chứ! Hôm nay là ngày vui mà.
Đừng suốt ngày ngây ra cái mặt như vậy chứ."
Trạch Dương lắc đầu, cố gắng từ chối nhưng không thể cưỡng lại sự nài ép của Ngụy Lâm và đám đàn em.
Cuối cùng, anh cũng nhún nhảy vài bước, nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm túc thường ngày của anh.
Không ai có thể tin rằng Trạch Dương, người mà họ từng thấy lạnh lùng và tàn nhẫn, giờ đây lại có thể cười đùa và nhảy múa như thế này.
Ngụy Lâm nhìn Trạch Dương, ánh mắt ánh lên niềm vui khó tả.
Anh tiến lại gần, vỗ nhẹ vào vai Trạch Dương.
"Thấy không, anh cũng cần những khoảnh khắc như thế này để thư giãn.
Chúng ta đã trải qua đủ chuyện rồi, giờ thì hãy tận hưởng chút bình yên này đi."
Trạch Dương gật đầu, ánh mắt anh dịu lại.
"Ừ, có lẽ cậu nói đúng.
Một năm qua đã quá nhiều máu và nước mắt.
Giờ là lúc để sống vì những khoảnh khắc thế này."
Buổi tiệc kéo dài đến tận khuya, nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi.
Tiếng nhạc vẫn vang lên, những điệu nhảy vẫn tiếp diễn, và mọi người dường như quên hết mọi lo toan của cuộc sống thường ngày.
Trạch Dương bế Tiệp Trân lên, cô bé đã ngủ thiếp đi trên vai anh, nhưng vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi.
Anh nhìn cô bé một cách trìu mến, rồi quay sang Ngụy Lâm.
"Hôm nay là một ngày tuyệt vời, phải không?" Trạch Dương nói, giọng trầm ấm.
"Chúng ta đã làm tốt."
Ngụy Lâm gật đầu, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
"Phải, hôm nay thực sự rất tuyệt.
Dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ bé, nhưng đôi khi những thứ như thế này lại quý giá hơn tất cả."
Trạch Dương cười khẽ, rồi cả hai cùng im lặng nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao của Hồng Kông, cảm nhận cái lạnh dịu nhẹ của gió mùa đông.
Bên trong, tiếng nhạc vẫn vang lên, nhưng với họ, khoảnh khắc bình yên này mới thực sự là điều họ cần sau tất cả những giông bão đã qua.
...----------------....