Hoa Dại Trong Nước Mắt


Lúc vừa chuẩn bị bắn từ đâu một viên đạn vô tình đã bắn chết tên đó.

Làm lũ đàn em của hắn lo lắng và sợ hãi nhìn xung quanh lúc này, viên đạn từ đâu nơi khác bắn đến khiến chúng sợ hãi lùi lại và bỏ chạy.

Vì tên cầm đầu đã chết nên chẳng ai ra lệnh bọn chúng tên làm gì, chỉ biết về lại địa phận của mình.
Trạch Dương không biết chuyện gì xảy ra nên cũng lo lắng không kém cạnh một người đàn ông cao lớn bước lại và nói:
"Đã lâu không gặp, Trạch Dương!"
Trạch Dương ngạc nhiên và mở to mắt và nhìn:
"Đây là..."
"Hạo Quy! Là cậu thật ư!" - Giọng nói yếu ớt của Ngụy Lâm cất lên và mỉm cười hài lòng và nằm gục ra đất.
"Chúng ta được cứu rồi, tạ ơn trời phật." - Ngụy Lâm bật cười.
Hạo Quy cũng bật cười và nói lại:" Trí nhớ anh Ngụy Lâm tốt quá đấy! Trạch Dương quên tôi rồi à? Mà về nhà tôi trước rồi tính sao.

Bây đâu! Đỡ khách quý về nhà."
Hạo Quy cười cười và leo lên xe rời đi trước.

Thuộc hạ của anh ta cũng bắt đầu đỡ Trạch Dương lên và bế lên xe do chấn thương quá nặng.

Lúc này ngồi trên xe thì Trạch Dương không khỏi tò mò về người lúc nãy, dáng người cao ráo 1 mét 9, mái tóc trắng bạch và đôi mắt đỏ ấy và nụ cười quỷ dị ấy.

Làm anh không biết người này là ai, tại sao cứu mình.


Nhưng có vẽ Ngụy Lâm là người rõ nhất trong anh ấy rất vui khi gặp lại anh ta.
Khi vừa đến biệt thực nơi đây sang trọng và trang trí phong cách châu âu, vô cùng lộng lẫy.

Lúc này anh được một bà nội trợ tiến lại và ẫm đứa bé đi anh có hơi lo lắng và nhìn.

Hạo Quy lúc này liên tiếng:
"Đừng lo lắng, tôi không hại đứa trẻ đâu! Những đứa trẻ là vô tội mà." - Anh ngồi trên bộ ghế sofa sang trộng và bình thản uống trà đọc sách.
Lúc này có những người đàn em khác diều anh vào phòng thay đồ cho anh và gấp những viên đạn ra khỏi chân anh.

Làm Trạch Dương đau đớn nhưng phải cố gắng kiềm chế lại, họ băng bó vết thương và diều anh ra ngoài và ngồi đối diện Hạo Quy.

Trạch Dương định mở miệng hỏi thì đã thấy Hạo Quy cất lời trước.
"Tôi biết cậu sẽ tò mò hỏi tôi là ai? Tôi là người thân thiết là bạn trí cốt của anh cậu! Anh cậu đã giúp tôi có ngày hôm nay.

Tôi rất biết ơn, nên cứu cậu là đều bình thường.

Nhưng chỉ hôm nay thôi." - Anh vừa nói và đóng lại quyển sách.
Trạch Dương nghe vậy vẻ mặt trầm xuống và hỏi:
"Anh tôi...!bị giết rồi phải không."
"Câu đó quá đơn giản rồi, sự thật là vậy, sao cậu lại hỏi vậy?"
Trạch Dương im lặng, thấy vậy Hạo Quy liền nói tiếp:
"Nên rời khỏi đây đi! Băng nhóm Outlaws đã giết anh cậu rồi, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho cậu và đứa bé.

Tứ Xuyên giờ đây không còn là của anh em cậu nữa rồi."
Trạch Dương nghe vậy đau lòng nhưng chẳng biết làm sao, anh khum người xuống và nhìn đất và ngước mặt lên lần nữa để nhìn Hạo Quy:
"Tôi mất hết rồi! Tôi đi đâu bây giờ, chắc giờ địa phận đã bị thu hết sạch rồi.

Tôi còn nơi nào để đi chứ."
"Tôi lo cho cậu."
Trạch Dương ngạc nhiên và nhìn, Hạo Quy chỉ cười và nói:
"Qua Hòng Kông đi, nơi đó cậu lánh nạn trước.

Khi ổn thỏa về lại nơi đây và tìm tôi.

Tôi đợi cậu, quay về lại đây."
"Sao anh lại giúp tôi như vậy chứ."

"Đơn giản thôi, tôi nợ anh cậu rất nhiều.

Giờ anh ấy chết rồi, tôi giúp cậu xem như trả nợ cho anh cậu.

Hòng Kong nơi đó có địa phận của tôi, nhà cửa tiền bạn tôi sẽ chuyển cho cậu.

Ngày mai đi sớm."
Trạch Dương mỉm cười và bắt tay với Hạo Quy:
"Anh giúp tôi hoạn nạn, Trạch Dương này mãi mãi không quên, sẽ cố gắng đền đáp cho anh.

Một cách xứng đáng, tôi sẽ khắc ghi trong lòng"
Hạo Quy mỉm cười nhẹ và nói:
"Hai anh em cậu thật giống đấy, yên tâm đi.

Đứa bé này cậu phải ráng chăm sóc thật tốt.

Dù sao cũng là cốt nhục của anh cậu."
Trạch Dương im lặng và lại đứng lên:
"Tôi sẽ bảo vệ đứa trẻ, cho đến khi nài tôi ngừng thở thì thôi.

Bởi vì đứa bé này nó quan trọng với tôi rất nhiều."
_______________
Qua sáng sớm hôm sau Hạo Quy đã chuẩn bị từ sớm chuyến bay của họ sắp cất cánh.

Trạch Dương tay luôn bòng đứa trẻ trên tay không rời, và nhìn lại vẫn thấy Hạo Quy đứng đó mỉm cười.
"Tạm biệt,đến nơi gọi tôi nhé."
Ngụy Lâm cười tươi:

"Chắc chắn rồi, cậu sống tốt nhé.

Mớ hỗn độn này phiền cậu rồi."
Hạo Quy lắc đầu:
"Yên tâm tôi biết cách giải quyết thế nào làm sao cho ổn mà.

Đừng lo đi đi."
Trạch Dương không nói gì chỉ cười lòng đầy cảm kích.

Và bước lên chuyến bay cùng với Ngụy Lâm.

Và họ sắp có một cuộc sống mới tại đất khách xứ người tại Hòng Kông.
"Đại ca! Nhìn Trạch Dương anh nghĩ ngắn có tài bằng anh trai hắn không?"
Hạo Quy quay người lại:
"Lòng thù hận luôn nằm sâu bên trong chúng ta.

Có lẽ sẽ hơn hẳn đấy, chờ đợi đi.

Quay về thôi chắc cái bọn Outlaws, không để yên cho chúng ta rồi."
...****************....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận