Hoa Dại Trong Nước Mắt


Chiếc xe lao vun vút trên đường, lăn bánh như muốn thoát khỏi những kẻ truy sát phía sau.

Ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo chạy lướt qua, tiếng động cơ gầm rú như tiếng thở của hai người ngồi trong xe - đầy căng thẳng và dồn dập.
"Chúng ta không thể tiếp tục chạy mãi thế này.

Sớm muộn gì cũng sẽ có kẻ khác đuổi theo." Trạch Dương nhíu mày, tay siết chặt vô lăng.

Mồ hôi đã ướt đẫm trán, nhưng tâm trí anh lúc này hoàn toàn tỉnh táo.
Lý Tinh ngồi cạnh, quay đầu nhìn qua kính chiếu hậu.

Đúng như Trạch Dương dự đoán, có ít nhất hai chiếc xe đang bám sát phía sau.

Bọn chúng không có ý định buông tha dễ dàng như vậy.
"Chết tiệt! Bọn chúng không bỏ qua thật." Lý Tinh rít lên, giọng đầy căm phẫn.

"Tôi đã nghĩ nhiệm vụ này chỉ là vận chuyển hàng bình thường, nhưng rõ ràng chúng đã biết trước.

Có kẻ phản bội."
Trạch Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát từng động tĩnh xung quanh.

Đúng là có kẻ đã bán đứng họ, nhưng giờ không phải lúc để điều tra.


Điều quan trọng là phải sống sót qua đêm nay.
"Đến ngã tư phía trước.

Chúng ta sẽ đột ngột rẽ trái.

Chuẩn bị sẵn súng." Trạch Dương nói nhanh, tay vẫn không rời khỏi vô lăng.

Đôi mắt sắc lạnh của anh lóe lên như đang tính toán một kế hoạch.
Lý Tinh vội kiểm tra lại khẩu súng lục trong tay, rồi gật đầu.
Đúng như kế hoạch, khi đến ngã tư, Trạch Dương bất ngờ quay mạnh vô lăng, khiến chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, rẽ gấp vào con đường nhỏ bên trái.

Hai chiếc xe đuổi theo phía sau không kịp phản ứng, một chiếc lao thẳng vào lề đường, đâm vào tường với tiếng nổ chát chúa.

Chiếc còn lại, dù đã kịp bẻ lái nhưng mất kiểm soát, loạng choạng lao vào con hẻm, cố gắng tiếp tục bám đuổi.
"Giờ là lúc!" Trạch Dương hét lên.
Lý Tinh không chần chừ, thò người ra khỏi cửa sổ, chĩa súng về phía chiếc xe còn lại.

Anh nổ liền hai phát, đạn xé toạc không gian đêm tối và trúng ngay vào kính trước của xe địch.

Chiếc xe chao đảo, mất lái và va mạnh vào một cột đèn bên đường.

Ngọn lửa bùng lên từ khoang động cơ của nó, rồi nhanh chóng lan rộng, nuốt chửng cả chiếc xe.
"Thành công rồi!" Lý Tinh hét lên, nhưng Trạch Dương vẫn không tỏ vẻ gì.

Anh biết bọn chúng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Chiếc xe của họ tiếp tục phóng qua những con phố tối tăm.

Không lâu sau, họ đã tiến sâu vào khu vực ngoại ô, nơi ánh đèn thành phố đã dần lùi xa.

Trạch Dương giảm tốc độ, dần đi chậm lại để tránh bị phát hiện.
"Có vẻ tạm thời chúng đã bị cắt đuôi." Lý Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh khu vực vắng vẻ
Trạch Dương gật đầu, rồi tấp xe vào một con hẻm khuất.

Họ nhanh chóng ra khỏi xe, kéo những thùng hàng từ phía sau xe xuống.

Đó là số hàng mà họ phải vận chuyển đến điểm hẹn kế tiếp, nơi sẽ có người đến nhận.
"Chúng ta cần phải đưa số hàng này đi ngay trước khi bọn chúng kéo thêm viện binh đến." Trạch Dương nói, giọng lạnh lùng.
Cả hai nhanh chóng di chuyển qua con hẻm tối tăm, đến một ngôi nhà bỏ hoang gần đó.


Địa điểm này đã được chuẩn bị từ trước, và là nơi an toàn để cất giấu hàng tạm thời.
Khi họ vừa đặt chân vào trong nhà, Lý Tinh bất chợt dừng lại.

Ánh đèn pin nhỏ từ phía sau nhà lóe lên trong bóng tối.
"Mẹ nó, có kẻ khác ở đây!" Lý Tinh thì thầm, tay đưa lên khẩu súng.

Cả hai lập tức nấp sau một cột tường, quan sát kỹ lưỡng.
Tiếng bước chân vang lên rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh.

Một nhóm ba người xuất hiện từ phía sau nhà, kẻ dẫn đầu cầm một khấu súng ngắn, chậm rãi tiến về phía họ.
"Chúng ta làm gì đây?" Lý Tinh hỏi khẽ, mắt không rời khỏi nhóm người kia.
Trạch Dương nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh chóng tính toán.

Bọn chúng có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó, có thể là hàng của họ.

Nếu không hành động ngay, chúng sẽ phát hiện ra họ.
"Chờ chúng tiến gần hơn.

Khi chúng đến đủ gần, tôi sẽ tấn công từ phía sau.

Anh lo hạ hai tên còn lại." Trạch Dương ra lệnh, giọng bình tĩnh nhưng đầy cương quyết.
Lý Tinh gật đầu, hít sâu một hơi.

Cả hai người họ đều biết, đây là cuộc chiến không khoan nhượng.

Không có chỗ cho sai lầm.

Nhóm ba người kia tiếp tục tiến đến gần, không hề hay biết về sự hiện diện của Trạch Dương và Lý Tinh.

Khi chúng đến cách chỗ nấp chỉ khoảng mười mét, Trạch Dương ra hiệu cho Lý Tinh.

Cả hai đồng loạt hành động.
Trạch Dương lao ra từ phía sau, nhanh như một cơn gió, tung một cú đấm mạnh vào gáy tên cầm đầu.

Hắn không kịp phản ứng, ngã gục xuống đất ngay lập tức.

Lý Tinh cũng không chậm trễ, bắn liền hai phát vào hai tên còn lại.
Tiếng súng nổ chát chúa, và cả hai kẻ địch ngã xuống mà không kịp chống cự.
Trạch Dương đứng thở dốc, nhìn xuống những tên nằm trên đất.

Anh biết đây chỉ là khởi đầu.

Hành trình này còn rất dài và đầy rẫy nguy hiểm.

Nhưng anh đã sẵn sàng cho mọi thử thách phía trước.
"Chúng ta đi thôi." Anh nói ngắn gọn, rồi quay người bước đi, tiếp tục nhiệm vụ mà Hạo Huy giao phó.

Trong lòng anh, những kế hoạch lớn hơn đang bắt đầu hình thành, không chỉ đơn thuần là việc hoàn thành nhiệm vụ mà còn là việc giành lại tất cả những gì đã mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận