Trong căn biệt thự yên tĩnh của Trạch Dương, ánh đèn bên ngoài hắt vào qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng lờ mờ trên tường.
Trên chiếc giường lớn giữa phòng, Trạch Dương đang năm im lìm, mắt nhắm chặt.
Anh đã kiệt sức sau hai ngày chiến đấu không ngừng nghỉ.
Suốt hai ngày qua, Trạch Dương không có một phút giây nào để thở dốc.
Công việc giao hàng, trận chiến với những kẻ phản tổ chức, và việc bảo vệ Lý Tinh đã bào mòn cả sức lực lẫn tâm trí của anh.
Những vết thương trên người Trạch Dương đã được băng bó cẩn thận, nhưng không ai có thể hiểu nổi tại sao một người bị thương nặng như anh vẫn còn có thể di chuyển và chiến đấu như thể không có chuyện gì xảy ra.
Trong giấc ngủ sâu, khuôn mặt anh vẫn toát lên vẻ bình thản, nhưng nếu ai nhìn kỹ sẽ thấy rõ sự mệt mỏi ẩn sâu dưới đôi mắt nhắm nghiền đó.
Cánh cửa biệt thự mở ra, bước chân nặng nề của Hạo Huy vang lên trong không gian yên tĩnh.
Hạo Huy đã nhận được tin tức từ những tay sai của mình về việc Trạch Dương đã không chỉ hoàn thành nhiệm vụ giao lô hàng trong thời gian ngắn, mà còn quét sạch toàn bộ những kẻ phản bội tổ chức.
Điều này vượt ngoài dự tính của anh, và
Hạo Huy không khỏi kinh ngạc trước năng lực của Trạch Dương.
Hạo Huy bước vào phòng, ánh mắt chăm chú nhìn người thanh niên đang nằm trên giường.
"(Cậu quả thật là một kỳ tích, Trạch Dương,)" anh ta nghĩ thầm, trong lòng không khỏi dấy lên sự kính nể.
Không phải ai cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ như Trạch Dương đã làm, nhất là khi một mình chống lại hàng chục tên phản bội và vẫn giữ được lô hàng nguyên vẹn.
Hạo Huy tiến lại gần giường, ngồi xuống chiếc ghế đối diện và ngắm nhìn Trạch Dương trong im lặng.
Cậu ta giống như một chiến thần bất bại, Hạo Huy tự nhủ, dù cơ thể cậu có bị thương, nhưng tinh thần và sự kiên cường của Trạch Dương khiến bất cứ ai cũng phải kinh ngạc.
"Cậu đúng là một chiến binh giỏi, Trạch Dương." Giọng Hạo Huy nhẹ nhàng vang lên, như thể anh đang nói với chính mình.
"Nhưng tôi không hiểu làm sao anh có thể vượt qua tất cả những điều đó chỉ trong hai ngày ngắn ngủi."
Đúng lúc đó, Trạch Dương khẽ cử động, đôi mắt mở ra một chút, nhưng dường như vẫn còn mệt mỏi.
"Anh đến rồi sao?" Giọng anh khàn khàn vì mệt, nhưng vẫn có sự tỉnh táo rõ ràng.
Hạo Huy nhếch miệng cười nhẹ, đứng dậy và tiến đến gần hơn.
"Tôi phải đến xem người vừa một mình xử lý hết tất cả đám phản bội và giao lô hàng đúng thời hạn.
Phải nói là cậu làm tôi bất ngờ đấy."
Trạch Dương khẽ cười, cố gắng ngồi dậy nhưng bị cơn đau trên vai làm anh phải dừng lại.
"Tôi chỉ làm những gì cần làm thôi.
Lô hàng đó quá quan trọng, không thể để thất bại."
Hạo Huy nhìn anh chăm chú, cảm nhận được sự kiên định và quyết tâm trong lời nói của Trạch Dương.
Anh ngồi xuống cạnh Trạch Dương, đôi mắt sâu lắng nhưng lại đầy ngưỡng mộ.
"Nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều đó, nhất là trong tình trạng như cậu.
Cậu không phải con người, Trạch Dương, ít nhất không phải là một con người bình thường."
Trạch Dương cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt anh có chút suy tư.
Anh không phản bác, chỉ im lặng nhìn về phía xa.
"Tôi chỉ làm những gì tôi cho là đúng.
Còn người phản tổ chức, tôi đã điều tra ra tất cả.
Chúng không chỉ muốn phá hoại việc giao lô hàng, mà còn định cướp quyền kiểm soát."
Hạo Huy gật đầu, ánh mắt sắc bén lóe lên sự tán thưởng.
"Tôi nghe nói rồi, cậu đã nắm được toàn bộ thông tin về
những kẻ phản bội.
Chúng không thể qua mắt cậu được." Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp, giọng điệu nghiêm
túc hơn.
"Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi e rằng chẳng bao lâu nữa cả đất Hồng Kông này sẽ nằm trong tay cậu.
Cậu
có thế khiến bất cứ ai trong giới này phải kính nế."
Trạch Dương khẽ cười, nhưng lần này nụ cười của anh có chút chua chát.
"Tôi không có hứng thú với việc thống trị
Hồng Kông hay bất kỳ thứ gì khác.
Tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ và trở về lại quê hương tôi và còn chăm sóc
cô cháu gái mình."
Hạo Huy cười khẽ, đặt tay lên vai Trạch Dương.
"Đó chính là điều khiến cậu khác biệt.
Cậu không khao khát
quyền lực, nhưng quyền lực lại tự tìm đến cậu.
Và đó là lý do tôi tin rằng cậu sẽ còn tiến xa hơn nữa trong tổ chức
này."
Trạch Dương im lặng, anh không muốn tranh luận về tương lai hay quyền lực.
Đối vi anh, việc giữ được lô hàng
và bảo vệ Lý Tinh mới là điều quan trọng nhất lúc này.
Dù đã vượt qua mọi khó khăn, nhưng trong lòng anh vẫn
còn đầy mối lo.
Những kẻ phản bội đã bị tiêu diệt, nhưng anh biết rằng những thế lực ngầm khác sẽ không bao
giờ dừng lại.
Thế giới ngầm của Hồng Kông luôn đầy ry những âm mưu và hiểm nguy, và anh phải luôn sẵn sàng
đối mặt với bất kỳ điều gì.
Hạo Huy nhận ra sự trầm ngâm của Trạch Dương, anh đứng dậy và quay người về phía cửa.
"Cậu nghỉ ngơi đi,
Trạch Dương.
Cậu đã làm rất tốt.
Tôi sẽ lo phần còn lại.
Nhưng nhớ kỹ, lần sau nếu có gì, đừng ngần ngại nhờ đến
sự giúp đỡ của tôi.
Đừng ngu ngốc mà liều mạng như lần này."
Trạch Dương không đáp, chỉ nhìn theo bóng dáng của Hạo Huy rời đi.
Căn phòng trở lại với sự yên tĩnh, nhưng
trong lòng Trạch Dương, những suy nghĩ vẫn không ngừng xoay vần.
Anh biết rằng, dù trận chiến này đã qua đi,
nhưng sẽ còn nhiều thử thách khác đang chờ anh ở phía trước.
Sau khi Hạo Huy rời đi, Trạch Dương cố gắng thả lỏng cơ thể, để cho cơn mệt mỏi kéo anh trở lại vào giấc ngủ.
Nhưng trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, anh khẽ thì thầm một mình, đôi mắt nhắm chặt nhưng trong lòng
không hề yên tĩnh.
"Cái giá của sự mạnh mẽ là cô đơn," anh tự nhủ, rồi dần dần chìm sâu vào giấc mộng đen tối của riêng mình.