Trạch Dương từ lâu đã dự liệu rằng Khải Thép sẽ không để mọi chuyện yên lặng lâu.
Kẻ như Khải, với tham vọng và sự tàn nhẫn, chắc chắn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để mở rộng địa bàn của hắn.
Nhưng điều mà Khải Thép không ngờ đến là Trạch Dương đã dự đoán trước mọi bước đi của hắn.
Khải có thể lấn sân vào địa bàn của
Trạch Dương, nhưng để chiếm được nó, hắn sẽ phải trả một cái giá đắt.
Trong những ngày sau sự việc ở quán bar, tin tức về việc Khải Thép đang lên kế hoạch tấn công Trạch Dương bắt đầu lan truyền.
Trạch Dương không phải là kẻ ngồi chờ nguy hiểm đến.
Anh âm thầm thu thập thông tin, nhờ mạng lưới ngầm của mình theo dõi từng hành động của Khải Thép.
Những động thái nhỏ nhất từ phía đối thủ đều không thoát khỏi tầm mắt của anh.
Dù bề ngoài, mọi thứ ở địa bàn của Trạch Dương vẫn vận hành như bình thường, nhưng bên trong, tất cả đều đã được chuẩn bị cho một trận chiến.
Khải Thép là kẻ liều lĩnh nhưng không hoàn toàn ngu ngốc.
Hắn biết rằng Trạch Dương không dễ bị đánh bại, nhưng điều đó không ngăn cản hẳn.
Băng của Khải Thép bắt đầu gây rối ở các quán bar nhỏ lẻ thuộc quyền kiểm soát của Trạch Dương, từ việc quấy phá khách hàng cho đến ép các chủ quán nộp tiền bảo kê hai đầu.
Hắn muốn thử xem Trạch Dương có nhượng bộ hay không.
Nhưng không như kỳ vọng của Khải, Trạch Dương không lùi bước mà còn phản đòn
mạnh mẽ hơn.
Khi cuộc xung đột chính thức bùng nổ, Trạch Dương đã sẵn sàng cho tất cả.
Trong một buổi tối mưa phùn lạnh lẽo, Trạch Dương nhận được tin Khải Thép đích thân dẫn đầu băng nhóm đến một quán bar lớn nằm ngay trung tâm thành phố - quán bar vốn là biểu tượng cho sự thống trị của Trạch Dương tại địa bàn này.
Khải Thép rõ ràng muốn khiêu khích và gửi đi một thông điệp mạnh mẽ.
Hắn muốn tuyên bố rằng thời của Trạch Dương đã kết thúc.
Trạch Dương không tỏ ra nao núng.
Anh mặc áo khoác da, ánh mắt lạnh lẽo như bóng đêm ngoài kia.
Đi cùng với anh là những đàn em trung thành nhất - những kẻ đã cùng anh trải qua bao trận chiến sinh tử.
Họ không cần nhiều lời, chỉ cần ánh mắt ra hiệu của Trạch Dương là đủ để hiểu nhiệm vụ.
Khi họ đến nơi, Khải Thép đã đợi sẵn.
Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, hắn ngồi bệ vệ, bao quanh bởi những tên côn đồ hung tợn nhất trong băng nhóm của mình.
Trạch Dương tiến tới, không nói một lời, chỉ nhìn thẳng vào
Khải Thép.
Không khí căng thẳng đến ngột ngạt.
Khải Thép cười nhếch mép, phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói đầy khinh miệt.
"Trạch Dương, tao cứ tưởng mày sẽ không đến.
Mày biết mà, đất này không thuộc về mày nữa đâu.
Tao đến để lấy những gì đáng lẽ phải là của tao."
Trạch Dương không đáp ngay lập tức.
Anh nhìn Khải Thép bằng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
"Không có lửa thì làm sao có khói, Khải.
Mày muốn chiếm địa bàn của tao à? Mày sẽ phải trả giá cho điều đó."
Cuộc đấu khẩu nhanh chóng biến thành một trận đụng độ đầm máu.
Băng của Khải Thép lập tức lao vào, những cú đấm, cú đá, những vũ khí sắc nhọn va chạm trong ánh sáng nhấp nháy của quán bar.
Đàn em của Trạch Dương không hề nao núng, họ đã chuẩn bị cho điều này.
Với sự chỉ đạo lạnh lùng và quyết đoán của Trạch Dương, từng tên côn đồ của Khải Thép lần lượt bị đánh gục.
Trong khung cảnh hồn loạn, tiếng la hét vang lên, máu đổ xuống sàn nhà như những dòng mưa tạt qua cửa kính.
Khải Thép nhanh chóng nhận ra rằng hắn đã đánh giá sai.
Trạch Dương và đàn em của anh quá nhanh nhẹn và tinh quái.
Mọi đòn đánh của hắn đều bị đối thủ né tránh hoặc phản công một cách tàn nhẫn.
Nhưng hắn vẫn cố chấp, hắn không thể chịu thua trước mặt đàn em của mình.
Trong một khoảnh khắc, Trạch Dương đối mặt trực tiếp với Khải Thép.
Cả hai đứng giữa quán bar, mắt đối mắt, không còn sự chế giều nào, chỉ còn lại sự căng thẳng của một cuộc chiến sinh tử.
Khải Thép gầm lên, lao về phía
Trạch Dương với một con dao trong tay.
Nhưng Trạch Dương đã chuẩn bị trước, anh né tránh một cách điệu nghệ, sau đó phản công với một cú đấm chính xác vào ngực Khải Thép, khiến hắn ngã gục xuống sàn.
Cả quán bar như ngừng lại trong khoảnh khắc.
Khải Thép loạng choạng đứng dậy, máu chảy ròng ròng từ khóe miệng.
Trước khi hắn kịp lấy lại thăng bằng, Trạch Dương tiến tới, kết liễu hắn bằng một cú đánh nhanh gọn vào cổ.
Khải Thép ngã xuống, nằm bất động giữa vũng máu.
Sự im lặng bao trùm, tất cả những kẻ thuộc băng nhóm của hắn đều bị đánh gục hoặc chạy trốn khỏi hiện trường.
Trạch Dương đứng thắng, hít một hơi sâu.
Mọi thứ đã kết thúc.
Anh ra hiệu cho đàn em dọn dẹp hiện trường.
Cái xác của Khải Thép được xử lý gọn gàng, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Không ai ngoài Trạch Dương và những người trong cuộc biết điều gì thực sự đã xảy ra.
Sau khi Khải Thép chết, địa bàn của hắn nhanh chóng rơi vào tay Trạch Dương.
Không còn ai đủ mạnh để đứng lên chống lại anh.
Những quán bar nhỏ lẻ, những tụ điểm mà trước đây thuộc quyền kiểm soát của Khải Thép giờ đây đều do Trạch Dương nắm giữ.
Anh không chỉ duy trì trật tự mà còn mở rộng ảnh hưởng của mình, trở thành ông trùm thực sự của thành phố.
Kể từ đêm đó, tên tuổi của Trạch Dương vang vọng khắp nơi.
Hắn không chỉ nổi tiếng vì sự tàn nhẫn mà còn vì khả năng điều khiển mọi thứ trong im lặng.
Danh xưng "ông trùm lặng im" giờ đây đã trở thành một biểu tượng quyền lực thực sự.
Trạch Dương không cần phải lên tiếng để khẳng định vị thế của mình - mọi kẻ trong giới ngầm đều tự biết răng hắn là người
không thể bị đánh bại.Cùng với những đàn em trung thành, Trạch Dương tiếp tục củng cố đế chế của mình, kiểm soát từng ngóc ngách của thành phố, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho những kẻ muốn thách thức quyền lực của hắn.
Trận chiến đã kết thúc, và người chiến thẳng không ai khác chính là Trạch Dương - kẻ mang danh "ông trùm lặng im" trong thế giới ngầm đầy rẫy sự tàn nhẫn.