Hoa Dại Trong Nước Mắt


Ba năm trôi qua kế từ khi Trạch Dương được Hạo Huy cứu vớt và đặt chân lên con đường trở thành một ông trùm.
Không còn là gã lính què nhỏ nhoi, Trạch Dương giờ đây đã ngồi ngang hàng với những kẻ đứng đầu thế giới ngầm Hồng Kông, thậm chí còn vượt xa nhiều đối thủ khác.

Hắn không chỉ kiểm soát một phần lớn trung tâm thành phố, bao gồm các quán bar, sòng bài, và cả đường dây ma túy, mà còn vươn tầm ảnh hưởng ra quốc tế với các phi vụ làm ăn lớn từ Trùng Khánh đến Giang Nam.

Tuy nhiên, với tất cả những thành công đó, hắn vẫn không hề tỏ vẻ kiêu ngạo hay vượt mặt Hạo Huy - người đã đưa hắn vào thế giới này.

Trạch Dương luôn tôn trọng và kính nể Hạo Huy, xem ông như một người thầy, người đã dẫn dắt hắn bước qua những bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời.
Cuộc đàm phán giữa các ông trùm diễn ra vào một ngày mưa nặng hạt, trong căn biệt thự sang trọng ven biển
Hồng Kông.

Những kẻ có mặt ở đó không ai xa lạ: Hạo Huy - ông trùm đáng sợ nhất của Hồng Kông, người từng là vua không ngai của vùng đất này.

Trạch Dương, người trẻ tuổi nhất trong phòng nhưng đã có một biệt danh mà ai cũng phải e sợ - "Lặng Im" - kẻ ít nói nhưng mỗi lời hắn thốt ra đều như một mũi dao sắc bén, đủ để cắt nát mọi đối thủ.

Ngoài họ, còn có Bành Thiên, một ông trùm từ Trùng Khánh, nổi danh với sự tàn nhẫn và khéo léo trong các giao dịch quốc tế, và Triệu Mẫn, nữ trùm quyền lực từ Giang Nam, chuyên quản lý những đường dây hàng hóa đen từ Đông Nam Á
Bầu không khí trong căn phòng đàm phán nặng nề như chính cơn mưa bên ngoài.

Từng kẻ trong căn phòng đều nắm giữ những quyền lực kinh hoàng, và hôm nay, họ tụ họp để bàn về một vụ giao dịch đặc biệt - một lô hàng gồm vũ khí và ma túy được vận chuyển bằng chiến hạm từ Trùng Khánh tới Hồng Kông, sau đó phân phối ra các nước lân cận.
Hạo Huy, với vẻ điểm tĩnh và quyền lực của một ông trùm lão luyện, nhìn lướt qua từng người trong phòng.

"Chúng ta đều biết rõ, vụ này không giống những vụ trước.

Số hàng lần này cực kỳ lớn và phức tạp.

Nếu ai đó làm sai một bước nhỏ, cả đường dây này sẽ sụp đổ, và không chỉ thế, tất cả chúng ta đều sẽ bị vạ lây."
Triệu Mẫn nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc áo choàng đen của mình, đôi mắt sắc sảo như dao nhắm thẳng vào Hạo Huy.
"Hạo Huy, ông nói đúng.

Nhưng vấn đề là, ai sẽ đứng ra chịu trách nhiệm phân phối số hàng này? Tôi không muốn người của tôi dính vào bất cứ sai sót nào.

Chỉ cần một giây chậm trễ, toàn bộ đường dây ma túy và vũ khí của chúng ta sẽ bị chính quyền về lấy."
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Từng ánh mắt đổ dồn về phía Trạch Dương - kẻ đã vươn lên mạnh mẽ chỉ trong ba năm ngắn ngủi, và là người duy nhất có đủ thế lực và khả năng đảm nhận nhiệm vụ này.

Nhưng thay vì lên tiếng, hắn chỉ ngồi đó, mắt nhìn thẳng vào hồ nước bên ngoài cửa sổ, như thể không màng đến cuộc đàm phán.

Chính điều này khiến mọi người trong phòng càng thêm dè chừng.
Bành Thiên cười nhếch mép, tiếng cười của hắn khô khốc và đầy mỉa mai.

"Thằng nhóc này, dù còn trẻ, nhưng tài năng không phải dạng vừa đâu.

Trong ba năm qua, nó đã dọn sạch đám rác rưởi ở Hồng Kông, thậm chí còn mở rộng lãnh thổ ra cả bên ngoài.

Nếu không phải nó, liệu chúng ta có ngồi đây đàm phán được không?"
Lời nói của Bành Thiên vừa dứt, Trạch Dương mới từ từ quay đầu lại, đôi mắt sắc lạnh dừng trên gương mặt của hắn.

"Tôi sẽ đảm nhiệm việc này," giọng nói của Trạch Dương trầm ấm nhưng không kém phần uy lực.

"Lô hàng từ Trùng Khánh tới Hồng Kông, tôi sẽ đảm bảo nó an toàn.

Còn về việc phân phối ra Đông Nam Á và các khu vực khác, tôi đã sắp xếp người rồi.

Chúng ta không cần phải lo lắng về chuyện đó.
Hạo Huy gật đầu hài lòng, ánh mắt đầy sự tự hào nhìn Trạch Dương.


Dù Trạch Dương giờ đây đã có thể ngồi ngang hàng với mình, thậm chí quyền lực còn hơn cả một số ông trùm khác, nhưng hắn vẫn giữ sự tôn trọng với
Hạo Huy.

Đó là điều khiến Hạo Huy nể trọng hắn.

"Tốt.

Tao tin tưởng mày, Trạch Dương.

Nếu mày đã nhận lời, thì tao không cần phải lo thêm gì nữa."
Triệu Mẫn lặng lẽ quan sát, rồi khẽ nhếch môi.

"Nếu vậy, tất cả sẽ phụ thuộc vào cậu, Trạch Dương.

Nhưng đừng quên, chỉ cần một sơ suất nhỏ, không chỉ số hàng bị mất, mà tất cả chúng ta sẽ mất mạng."
Ánh mắt của Triệu Mẫn như nhắc nhở rằng cuộc chơi này không dành cho những kẻ yếu lòng.

Nhưng Trạch Dương không hề nao núng.

Hắn đã trải qua quá nhiều biến cố để mà sợ hãi trước bất kỳ ai.

Hắn chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu ngắn gọn, như khẳng định rằng mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát.
"Cuộc đàm phán kết thúc tại đây." Hạo Huy chốt lại.


"Chúng ta đều có vai trò của mình, và chỉ có một con đường duy nhất để đi.

Không được phép sai sót."
Từng người đứng lên, ánh mắt trao đổi nhanh gọn, đầy sự toan tính và ngầm hiểu.

Trận chiến này không chỉ đơn thuần là về hàng hóa, mà còn là về sự sinh tồn trong thế giới ngầm.

Và Trạch Dương, dù trẻ tuối nhất, đã chứng tỏ rằng hắn không chỉ là một ông trùm, mà còn là kẻ đáng gờm nhất trong căn phòng này.
Sau khi rời khỏi cuộc họp, Trạch Dương ngồi lại trong chiếc xe hơi đen bóng, đôi mắt hướng về những ánh đèn lấp lánh của thành phố Hồng Kông về đêm.

Đối với hắn, cuộc chơi này chưa bao giờ dễ dàng.

Hắn đã bắt đầu từ con số không, bước từng bước qua những vũng máu để có ngày hôm nay.

Nhưng điều khiến hắn tự hào nhất không phải là quyền lực hay tiền bạc, mà là lòng trung thành của những người như Thanh Long - những kẻ đã cùng hắn xây dựng đế chế này từ đống đố nát.
Chiếc điện thoại rung lên trong túi áo, một tin nhắn hiện lên: "Hàng đã tới, chuẩn bị phân phối."
Trạch Dương nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào màn hình.

"Bắt đầu thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận