Hoa Dại Trong Nước Mắt


Trong khung cảnh nửa đêm tĩnh mạch, Trạch Dương và Lý Tinh đang lái xe dọc theo con đường hoang vắng, bên ngoài là rừng cây tối Đen như mực.

Không khí trong xe nặng nề, im lặng.

Trạch Dương ngồi ghế phụ, ánh mắt trầm lặng nhìn ra phía ngoài, tâm trí quay cuồng với hàng ngàn suy nghĩ.

Anh chưa biết nhiệm vụ của Hạo Huy giao cho là gì.

Nhưng bản năng của một người từng đứng đầu trong thế giới ngầm Tứ Xuyên khiến anh cảm nhận được sự căng thẳng và nguy hiểm sắp đến.
Lý Tinh là một người đàn ông trung niên dày dặn kinh nghiệm, tay váy một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, không hề hé lộ gì kế hoạch phía trước.

Hắn ta chỉ nói đúng một câu lúc bắt đầu cuộc hành trình:
Chúng ta sẽ làm như ngày xưa thôi.

Chắc có lẽ cậu cũng đã từng làm rồi.

Phải không? Mà nhỏ tuổi như cậu như thế...!Anh của cậu từng chỉ qua chưa vậy?
Dương Trạch nghe vậy liền nhìn Lý Tinh và nói:
Vậy anh thử đoán thử xem coi, tôi đã làm gì chưa.
Lý Tinh bật cười và nói:

Có lẽ là có chút? Tôi nhìn mặt cậu tràn đầy sát khí như vậy, chắc cũng không tầm thường đâu.
Đường càng lúc càng hẹp lại, bóng rừng hai bên như muốn nuốt vẫn lấy chiếc xe.

Không khí lạnh buốt, từng cơn gió thổi qua như cắt xé da thịt vậy.

Trạch Dương vẫn im lặng, nhưng đôi mắt sắc bén không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh.

Anh biết, khi không có thông tin cụ thể về nhiệm vụ, điều tốt nhất mà anh có thể làm là chuẩn bị một tinh thần cho mỗi tình huống và nó có thể xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài kiểu đó của anh.
Cuối cùng Lý Tinh phá vỡ sự im lặng.
Cậu chắc là đã sẵn sàng cho những gì sắp tới chưa? Chúng ta sẽ thử thách xem cậu có đủ bản lĩnh như anh trai của cậu không đó mà.
Trạch Dương không trả lời ngay anh quay đầu lại nhìn Lý Tinh rồi nói chậm rãi:
Không cần phải thử đâu.

Tôi biết mình sẽ làm được.

Dù có khó cái nào hay là sao tôi biết chắc mình luôn luôn làm được.

Chỉ cần anh chỉ đường cho tôi biết nơi đó.

Đang nằm nơi đâu thôi.
Lý Tinh cười nhẹ nhưng không nói gì thêm.

Chiếc xe dừng lại ở một bãi đất trống ở phía bìa rừng.

Hắn bước xuống xe, mở cốp xe và lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, đưa cho Trạch Dương.

Rồi hẵng đi về phía con đường mòn ẩn chứa tán cây rậm rạp, ra hiệu cho Trạch Dương theo sau.
Đây là bài kiểm tra đầu tiên của cậu.
Lý Tinh nói giọng điềm tĩnh:
Cậu cần phải tìm được thứ mà Hạo Huy muốn.

Nhưng tôi sẽ không nói cho cậu biết đó là gì.

Hãy dùng bản năng và trí óc của mình mà tìm ra nó đi.
Trạch Dương lặng lẽ gật đầu, ánh mắt anh sắc bén hơn bao giờ hết.


Anh biết rằng đây là cơ hội để mình chứng tỏ bản thân rồi để lấy lòng tin của Hạo Huy và cũng là biết đầu tiên để khẳng định sự tồn tại của mình tại đất Hồng Kông này.

Anh nắm chặt đèn pin, cẩn thận bước theo Lý Tinh vào bóng tối của khu rừng.
Cả hai đi sâu vào con đường hoàn ,chị có đèn pin lọc lòe thiếu sáng.

Cây cối um tùm bao quanh, Không khí trở nên ngột ngạt hơn bỗng dưng, từ phía trước, có tiếng động lạ.

Trạch Vương ngay lập tức dừng lại, đưa tay ra nhớ cho Lý Tinh im lặng.

Tim anh đập mạnh hơn, không phải vì sợ hãi mà vì sự cảnh giác cao độ.
Có lẽ đây là lúc thử thách thật sự bắt đầu .
Tiếng động lạ vang lên từ sâu trong bìa rừn, tựa như tiếng bước chân lướt qua lá khô, khiến cả không gian tối tâm dường như đang nín thở.

Trạch Dương khẻ nhíu mày, bàn tay cầm chiếc đèn pin chợt nặng hơn bao giờ hết.

Anh ra dấu hiệu cho Lý Tinh giành lại, hơi nghiêng đầu để lắng nghe thật kỹ lưỡng.

Tiếng động dừng lại, nhưng cảm giác bất an vẫn bám lấy chặt anh như một bóng ma.

Trong giờ đêm thế này, bất kỳ thứ gì cũng có thể trở thành mối nguy hiểm chết người.
Có thể là tiếng một động vật hoang dã.
Lý Tih thì thầm, nhưng Trạch Dương không tin vào điều đó.

Bản năng mách bảo anh rằng thứ đang rình rập họ không phải là loài thú, mà có thể là con người, những kẻ đang dõi theo mỗi bước chân của họ.


Mồ hôi lạnh bắt đầu diễn ra trên trán của Trạch Dương, nhưng khuôn mặt anh vẫn bình thản.

Đó là cách anh đã học được khi còn ở Tứ Xuyên, che giấu mọi cảm xúc khi đối mặt với nguy hiểm.
Chúng ta cứ tiếp tục đi đi.
Trạch dương sẽ nói ánh mắt không rời khỏi bóng tối ở phía trước.

Lý Tinh gật đầu, bước đi chậm lại nhưng cẩn thận hơn.
Cả hai tiếp tục tiến sâu vào rừng.

Con đường mòn trở nên quanh co và khó đi hơn rất nhiều.

Cây cối hai bên ngày càng dày đặc như những bức tường chán ăn.

Đôi khi những cành cây khô vươn ra cào vào vai áo của.

Trạch Dương cảm thấy rõ ràng có sự khác biệt giữa nơi này với những thành phố đông đúc ở Hồng Kông.

Đây là địa hình hoàn toàn xa lạ, nhưng anh biết mình không thể nào mà lùi bước được nữa.
------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận