Hoa Dạng Sủng Lão Công

Trở lại chung cư cũng không nhìn thấy người ấy đâu, Mục Hành đem đồ mua lấy lòng người ta bỏ hết vào tủ lạnh, ánh mắt một mực bồi hồi nhìn căn phòng của Du Lãnh.

Hiện tại đã bảy giờ tối, lẽ nào đến giờ này Du Lãnh vẫn chưa tan tầm hay sao? Trước đó còn nhìn thấy anh ấy, chắc hẳn lúc đó anh đã tan tầm rồi.

Không nhìn thấy Du Lãnh đâu làm tim Mục Hành như bị treo lơ lửng. Hắn lại không có số của Du Lãnh nên dù muốn gọi điện hỏi một chút cũng không được.

Mục Hành cầm laptop của mình ngồi lên sô pha trong phòng khách, chỗ đó là chỗ Du Lãnh đã từng ngồi lên.

Đầu tiên hắn truy cập vào trang web của Hoàn Nguyệt, dựa theo trí nhớ kiếp trước chọn ra mấy căn biệt thự, lại dựa theo yêu cầu của bản thân mà sàng lọc từng cái một.

Biệt thự ba tầng lầu có khuôn viên là có thể hợp yêu cầu, nếu Mục Hành biết Du Lãnh thích hình dáng gì còn có thể chọn theo, nhưng hiện tại hắn không biết, chỉ có thể chọn cái thích hợp nhất.

Mục Hành chọn căn biệt thự nằm cuối cùng trong tiểu khu, khu biệt thự Hoàn Nguyệt càng đi vào sâu độ an toàn càng cao, đương nhiên giá tiền sẽ càng đắt. Mục Hành không có ý định chạy loạn, chắc chắn phải chọn được căn nhà tốt nhất cho mình và Du Lãnh.

Lựa chọn xong xuôi, Mục Hành lập tức thanh toán trước tiền cọc, khi nào bán cổ phần xong mới có thể tính toán trả hết phần còn lại.

Đúng lúc Mục Hành vừa trả tiền đặt cọc thì điện thoại cũng vang lên.

Nghe người đầu kia nói xong, Mục Hành nhướng mày, “Nhanh như vậy sao?”

“Cậu Mục sợ là không biết cổ phần Mục thị quý giá như nào đâu, nếu cậu thấy hiện tại ok rồi có thể kí hiệp nghị ngay lập tức”.

“Giá này cũng coi như thích hợp, được, vậy tôi đến hệ thống chuyển tiếp.” Mục Hành sờ sờ cằm, liền vào phòng mình lấy ra một đồ vật hình quả trứng.

Hắn ấn ngón trỏ vào đáy quả trứng, “Tinh! Nhận diện vân tay pass, khởi động nhận diện giác mạc…” trứng tròn mở ra lộ ra ánh sáng. Mục Hành để trứng tròn nhìn thẳng vào mắt, “Nhận diện giác mạc pass, hoan nghênh cậu Mục…”

Trung tâm màn hình quả trứng có thể phóng to, dài chừng 1m rộng khoảng 80 cm. Mục Hành dựa vào ghế,  sau khi tận thế xảy ra thì tất cả những đồ công nghệ này đều sẽ bị mất tác dụng, khoa học kĩ thuật bị đẩy lùi đến tận 200 năm lịch sử.

Mục Hành điểm ngón tay lên không trung mấy lần, rất nhanh trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh một người đàn ông. Mục Hành kinh ngạc một hồi, không ngờ tới người kí với hắn là giám đốc Tần Thị.

Mục Thị phát triển rất tốt nhưng Tần Thị mới là thủ lĩnh giới thương trường. Thậm chí nếu Tần Thị muốn giết chết Mục Thị thì không cần phải tự tay động thủ, chỉ cần hơi liếc mắt sẽ lập tức có cả đám người xum xoe muốn nịnh bợ Tần Thị làm thay.

Không phí lời vô dụng nữa, giám đốc Tần thị chiếu trực tiếp thỏa thuận lên màn hình, hắn đã kí tên, chỉ còn thiếu chữ kí của Mục Hành.

Mục Hành nhìn lướt qua thỏa thuận, rất thoải mái mà ký tên. Video này sẽ được bảo lưu vĩnh viễn, so với giáp mặt kí thỏa thuận còn bảo đảm hơn nhiều.

“Tiền đã đến tài khoản của anh rồi, mừng hợp tác vui vẻ”.

Đó là câu nói duy nhất của chủ tịch Tần thị, sau khi anh ta dứt lời lập tức trực tiếp ngắt kết nối. Ngón tay Mục Hành lướt trên màn hình mấy cái, rất nhanh đã thấy tài khoản vừa nhận được tiền chuyển khoản một phút trước, nhìn một dãy dài số 0 làm Mục Hành thấy tâm tình thực tốt.

Tắt quả cầu thực tế ảo, Mục Hành lần nữa cầm laptop quay lại phòng khách.

Quả cầu thực tế ảo này hiện nay vẫn còn chưa hoàn toàn phổ cập, nhưng nhà có tiền đều đã có. Đây là một sản phẩm công nghệ cao, nghe nói có thể thành công nghiên cứu nó còn nhờ vào trợ giúp của một sinh viên nữa.

Có điều Mục Hành không quan tâm điều này cho lắm, hắn lập tức thanh toán toàn bộ căn biệt thự đã chọn, rất nhanh thông tin biệt thự được thay đổi hiển thị, tên chủ hộ đã biến thành tên của Mục Hành.

Mua nhà xong vẫn còn rất nhiều thứ phải mua. Mục Hành lại mở ra web mua sắm, đầu tiên là mua đủ loại hạt giống, sau đó là quần áo cho hắn và Du Lãnh. Sau tận thế mười ngày sẽ có một trận rét đậm kéo dài đến ba tháng, Mục Hành lại thêm vào giỏ đồ không ít chăn bông cùng thiết bị phát nhiệt, thuốc cũng phải mua, ngoài ra còn cả vô số đồ đạc linh tinh cần thiết.

Lúc này Mục Hành như biến thành một tên cuồng mua sắm, nhưng không phải hắn thấy cái gì cũng muốn mua, tất cả đồ đạc đều là vật dụng nhu yếu phẩm. Biệt thự kia tuy không nhỏ nhưng cũng không thể so sánh với dị năng không gian, sức chứa vẫn là có hạn. Đúng vậy, địa chỉ nhận hàng của tất cả đồ dùng chính là biệt thự Hoàn Nguyệt.

Thành phố A cách thành phố C không quá xa nhưng muốn tự lái xe cũng phải tốn mười tiếng. Mục Hành nhất định phải đến thành phố C trước khi tận thế, nhưng điểm mấu chốt là làm thế nào mới có thể dẫn theo cả Du Lãnh cùng đi.

Lúc hắn đang mua hết đủ thứ trên đời, cửa bị mở ra. Mục Hành quay đầu nhìn sang, là Du Lãnh đã trở về. Mục Hành vừa nhìn liền nhíu chặt mày lại, sắc mặt Du Lãnh trắng bệch, ngón tay đỡ cửa còn đang run.

Nhìn thấy anh như vậy Mục Hành đâu thể ngồi tiếp được nữa, lập tức chạy tới đỡ Du Lãnh, giương mắt nhìn lên đồng hồ quả quýt treo trên tường, đã hơn mười giờ rồi.

“Anh không sao chứ? Ngồi nghỉ một lát đã.”

Mục Hành mới vừa chạm vào Du Lãnh ngay lập tức cảm giác được toàn thân anh lạnh như băng, run rẩy giống như vừa mới bước ra khỏi thùng nước đá. Nhận ra Du Lãnh đang kháng cự, Mục Hành có chút tức giận, không nói câu nào đỡ anh ngồi vào ghế sô pha. “Anh đã làm cái gì để bị thành như vậy chứ, thân thể anh không khỏe, sao buổi tối không về sớm một chút?”

Du Lãnh che miệng ho nhẹ vài tiếng, ngồi trên sô pha kì quái liếc mắt nhìn Mục Hành, sao cậu ấy lại tức giận như vậy chứ?

Nhìn đôi mắt xám nhạt như ẩn chứa thắc mắc của Du Lãnh, Mục Hành trong ngực thấy khó chịu, xoay người đi vào phòng bếp rót một li nước ấm. Lúc di chuyển hắn cũng đã điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, mới ôn nhu cười nói, “Uống chút nước làm ấm cơ thể đi”.

Du Lãnh không nhúc nhích bình tĩnh nhìn hắn, không được bao lâu lại ho khan.

“Anh, anh….” Mục Hành vừa giận vừa đau lòng, đặt li thủy tinh vào trong tay Du Lãnh, cũng kệ Du Lãnh từ chối hay không, trực tiếp vỗ vỗ lưng anh, “Anh có thuốc hay không? Anh bây giờ nhìn cực kì không ổn, đã ăn cơm chưa vậy?” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Du Lãng đã hiểu đáp án là chưa ăn, Mục Hành thật sự muốn xông vào đánh anh, “Đã muộn thế này rồi mà anh còn chưa ăn tối? Đã mấy giờ rồi, anh có thể tự quan tâm bản thân hơn được không vậy?! Nhìn gì mà nhìn, mau uống nước đi!”

Du Lãnh ngồi đó bị hắn mắng có chút sững sờ, cúi đầu nhìn xuống ly nước trong tay mình.

Tóc mái anh vừa dài vừa rối, che khuất đôi mắt làm Mục Hành không nhìn thấy rõ thần sắc của anh, nhưng vẫn còn may, anh đã chậm rãi nhấp từng ngụm nước. Lần này anh không ho khan nữa, nhưng Mục Hành lại không muốn rút tay khỏi lưng anh. Thân thể Du Lãnh vẫn đang rét run, Mục Hành thật muốn đem anh ôm vào lòng ngực sưởi cho thật tốt. Nhưng hành vi vừa rồi của hắn đã có chút khác người, hiện tại nếu còn làm như vậy sợ là Du Lãnh sẽ kéo hắn vào sổ đen mất.

Mục Hành liền ôn nhu nói với Du Lãnh, “Có kiêng ăn gì không? Tôi mới bỏ thêm vào tủ lạnh ít thức ăn, anh muốn ăn gì, tôi xem xem có không? ”

Du Lãnh khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu…”

“Hai người đang làm gì vậy?” Lê Ngọc vừa đẩy cửa vào đã thấy Mục Hành dịu dàng ôm lấy Du Lãnh ngồi trên sô pha, hai người lại còn đang kề sát vào nhau. Trong lòng nén lại một tia bực bội, Lê Ngọc cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném y phục dính son môi vào thùng rác, “A Hành, không phải mày bảo phải về Mục gia sao, trở về khi nào vậy?”

Mục Hành không để ý đến hắn, đôi mắt chờ mong nhìn Du Lãnh, “Muốn ăn gì không?”

Du Lãnh buông ly nước, “Không cần…..” Anh liền đứng dậy, hơi hơi mở miệng, hai tiếng “Cảm ơn” từ trong miệng phát ra nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Quá nhẹ, nếu không phải Mục Hành có dị năng nên tai thính mắt tinh hơn hẳn người thường, hẳn là đã không nghe được lời cảm tạ này rồi, ít nhất thì Lê Ngọc đứng ở sau sô pha cũng không nghe được.

Mục Hành cầm ly nước Du Lãnh vừa uống, ánh mắt lại nhìn theo hình bóng rời đi của anh.

Lê Ngọc trong lòng càng lúc cảm thấy kì lạ, hắn ngồi vào sô pha bật TV, “A Hành mày muốn làm gì vậy? Vừa rồi mày cùng anh ta đang làm gì thế?”

Du Lãnh mở tủ lạnh, nhìn thấy tầng trên cùng đang chất đầy sữa chua dâu, anh sửng sốt, chớp chớp mắt lấy một hộp mang vào phòng mình. Anh nhớ rõ trước đó mình chỉ còn hai hộp mà anh cũng chưa có mua thêm. Đây là do ai mua không cần nói nữa cũng biết.

Nhưng vì sao chứ? Du Lãnh cảm thấy Mục Hành này thật kì lạ.

Đến tận khi không còn trông thấy hình bóng Du Lãnh nữa, ánh mắt Mục Hành mới quay lại, hắn đáp có lệ, “Không có gì”.

Lê Ngọc nhăn mày lại nặng nề, Mục Hành bắt đầu từ sáng nay đã trở nên cực kì quái lạ, hắn duỗi tay muốn khoát vai Mục Hành nhưng Mục Hành lại đột nhiên đứng dậy, khó chịu trong lòng Lê Ngọc càng ngày càng muốn bùng nổ.

Mục Hành cầm laptop cùng ly nước đứng lên, nhìn lướt qua TV đang phát ra tạp âm, “Muộn quá rồi, tao đi ngủ”.

Nói xong Mục Hành liền về phòng, đóng cửa lại, ném laptop lên giường, thật cẩn thận nâng niu ly nước, nhẹ nhàng sờ vào chỗ Du Lãnh từng chạm qua, toàn thân Mục Hành đều thấy được vỗ về ôn nhu nhẹ nhàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui