Xe ngựa lại xóc nảy lên một cái nữa. Hà Lạc Hồng Đào bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị. Nàng nhận ra bản thân vừa nằm mơ, hơi thở dồn dập không rõ là thở phào nhẹ nhõm và mừng rỡ hay luyến tiếc. Lưng đã ướt đẫm mồ hôi, tóc mai cũng bết vào da mặt, Hà Lạc Hồng Đào len lén lau nhanh những giọt nước trên cơ thể, trong đầu không tự chủ được mà lại nhớ về cội đào nơi góc sân chùa kia. Hình như trong giấc mơ của nàng, đóa hoa đào ấy đã bị gió bứt lìa khỏi cảnh, dập nát rơi xuống vũng lầy nhơ nhớp. Sau đó, cánh hoa phơn phớt hồng mịn màng non mềm ấy lại còn bị giẫm đạp giày xéo nên đã rã cánh, rụng nhụy, hoàn toàn bị tàn phá.
Cảnh tượng trong cơn mơ kỳ quái và hiện thực đầy ám ảnh đã khiến Hà Lạc Hồng Đào bấn loạn tâm thần trên suốt đường về. Những rạo rực cồn cào trong cơ thể khiến Hà Lạc Hồng Đào vừa sợ hãi vừa khó chịu và xấu hổ. Khi xe ngựa vừa về đến nhà, Hà Lạc Hồng Đào vội vã xin Hà phu nhân cho lui về phòng riêng để tắm rửa, nghỉ ngơi. Nàng không dám tiến đến vườn sau, sợ sẽ nhìn thấy Lãnh Đông Phong trong khi thân thể vẫn còn rạo rực những xúc cảm kỳ lạ do giấc mộng kia mang lại. Lúc này Hà Lạc Hồng Đào chỉ mong rằng nước lạnh sẽ giúp nàng giải tỏa bớt được nỗi bứt rứt và bấn loạn trong lòng. Hà phu nhân gật đầu đồng ý ngay. Nhìn bóng lưng mảnh mai của Hà Lạc Hồng Đào bối rối rời đi, khóe miệng của Hà phu nhân nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị. Tuy nhiên bà ta nhanh chóng thu lại nét mặt, nghiêm nghị bảo Hà Lạc Bảo Thư:
- Con còn đứng đó làm gì? Mau theo mẹ vào phòng. Mẹ cần phải nghiêm túc nói chuyện với con.
Hà Lạc Bảo Thư xụ mặt, phụng phịu bước theo phía sau Hà phu nhân. Trong lòng của Hà Lạc Bảo Thư lại dấy lên một sự tức tối và có cả sự tủi thân. Từ trước tới nay, mặc cho ai cũng bị nhan sắc của Hà Lạc Hồng Đào mê hoặc, Hà phu nhân vẫn luôn rất yêu thương và nâng niu Hà Lạc Bảo Thư. Thế nhưng hôm nay, Hà phu nhân lại vì Hà Lạc Hồng Đào mà muốn mắng mỏ, khiển trách Hà Lạc Bảo Thư, còn là làm cho Hà Lạc Hồng Đào thấy. Bỗng nhiên Hà Lạc Bảo Thư có cảm giác rằng mẹ đã không thương mình nữa, một sự cô đơn tủi thân xâm chiếm lấy toàn bộ tâm hồn của nàng ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
2. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
3. Mặt Trời Của Tôi
4. Bé Chanh Siêu Chua
=====================================
Hà phu nhân thoáng nhìn thấy nét mặt ủ rũ của con gái liền rảo chân bước nhanh hơn. Hà Lạc Bảo Thư cũng bần thần bước theo. Cả hai không chú ý đến chú ngựa trắng đang buộc bên góc vườn. Cạnh đó là Hà Lạc Thanh Hàn đang nhìn ra. Chàng ta đã thấy chiếc xe dừng lại, nhưng vì đang dở tay buộc cương ngựa nên không thể ra đón mẹ và hai em vào nhà. Tiếp đó, Hà Lạc Thanh Hàn nhìn thấy Hà Lạc Hồng Đào bối rối rời đi và Hà phu nhân cùng Hà Lạc Bảo Thư đi theo hướng khác, về phía phòng riêng của bà. Không chỉ vậy, Hà Lạc Thanh Hàn Còn nhìn thấy nét mặt và nụ cười kỳ quái của Hà phu nhân.
Bỗng nhiên trong lòng của Hà Lạc Thanh Hàn cảm thấy lo lắng bất an. Bấy lâu nay chàng ta luôn cảm thấy rằng mẹ không yêu thương nhị muội như đối với tam muội. Bây giờ còn nhìn thấy biểu hiện quái lạ của Hà phu nhân và sự rời đi đầy hốt hoảng của Hà Lạc Hồng Đào như thế, Hà Lạc Thanh Hàn đoán rằng nhị muội đã làm chuyện gì khiến cho mẹ phật ý. Thế là Hà Lạc Thanh Hàn buộc nhanh cương ngựa và vội vã tiến về phía phòng riêng của Hà phu nhân, muốn xoa dịu, dỗ ngọt mẹ trước để bà đừng tức giận.
Rất lâu về sau, Hà Lạc Thanh Hàn vẫn luôn hối hận về quyết định đó của mình. Nếu hôm đó chàng ta không đến phòng của Hà phu nhân thì sẽ không nghe được bí mật đáng sợ, sau đó sẽ không phạm phải sai lầm khủng khiếp phá hủy cuộc đời của chính chàng ta và của cả hai muội muội.
Lúc Hà Lạc Thanh Hàn đến trước phòng của Hà phu nhân thì cánh cửa đã đóng kín. Hà Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên. Từ trước đến nay, mỗi khi muốn răn dạy con cái, Hà phu nhân đều gọi con vào phòng riêng, đóng kín cửa như thế. Hà Lạc Thanh Hàn thở phào. Như vậy xem ra người đã làm sai và bị nghe mẹ mắng chính là tam muội chứ không phải nhị muội.
Hà Lạc Thanh Hàn len lén lùi lại, chuẩn bị lui đi, tránh để phải nghe những lời mẹ răn dạy Hà Lạc Bảo Thư, khiến tam muội xấu hổ. Thế nhưng, với thính lực tinh nhạy của người có học võ, Hà Lạc Thanh Hàn lại thoáng nghe giọng của Hà phu nhân vang lên phía sau cánh cửa:
- Bảo Thư, con đâu cần phải ghen tị với Hà Lạc Hồng Đào như thế? Nó chỉ là một con tiện nhân mà thôi.
Những lời của Hà phu nhân khiến Hà Lạc Thanh Hàn đang đứng ngoài cửa tình cờ nghe được mà sửng sốt. Sao mẹ của chàng lại dùng những từ ngữ cay nghiệt như thế khi nói về nhị muội của chàng như thế? Tiện nhân? Nhị muội là tiện nhân sao? Đây là lời mà một phu nhân hiền huệ như mẹ của chàng nói về chính con gái của mình sao? Hà Lạc Thanh Hàn hoang mang. Không phải mẹ của chàng vẫn luôn rất yêu thương và tự hào về nhị muội sao?